• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phiên Ngoại : Dự Đoán nho nhỏ



“Lấy ít tiền đến hoa hoa đi!”

Trong ngõ hẻm, vài thiếu niên có tuổi đem ba tiểu bằng hữu vào chính giữa, trong tay của cái tên cầm đầu còn có con dao nhỏ, dự định từ trên người bọn nhỏ lấy một chút tiền vặt để hảo hảo tiêu xài một phen.

Bé trai duy nhất trong ba người quật cường nhìn chằm chằm bọn họ, hô to.

“Trên người các nàng không có tiền! Thả bọn họ đi! Đòi tiền ta cho các ngươi!”

Vừa nói bé trai một bên gắt gao bảo vệ hai bé gái nhỏ phía sau lưng đã muốn òa khóc.

“Ngươi cho rằng ta tin ngươi sao?” Tiểu lưu manh cầm đầu cười cười nói.

“Tịch thu cho ta!”

Người bên cạnh tiến lại, vội vã muốn ở trên người hai bé gái sờ loạn một phen.

“Dừng tay!” Bé trai rốt cục nhịn không được vọt lên, cùng dám hạ lưu kia lăn lộn thành một đống.

Những cú đấm tấn công tới nhiều vô số, bé trai đành phải nhắm mắt lại, vung lên đấm đấm nhỏ chưa hề có mục tiêu nào mà ra sức đấm vào trên người một kẻ nào đó.

Song quyền nan địch tứ thủ*, hơn nữa tuổi cùng thể lực thượng chênh lệch, bé trai rất nhanh liền bị nhóm tiểu lưu manh áp trên mặt đất mà quyền đấm cước đá, cuối cùng rốt cục chống đỡ hết nổi bất tỉnh.

_ Song quyền nan địch tứ thủ : hai tay ko đánh lại bốn tay. Ý nói 1 người ko thể đánh lại đám đông.

Kẻ cầm đầu đắc ý cười to.

“Ha ha, hừ! Còn dám cùng lão tử đối nghịch? Cũng không nhìn xem. . . Các ngươi là ai? Muốn làm cái. . . A!”

Tiểu nam hài tỉnh lại, lại phát hiện mình đang nằm ở trong lòng một cái người xa lạ. Kỳ quái nhất chính là thân thể cư nhiên một chút cũng không đau.

“Nhóc không sao chứ?” Bởi vì bị ở chỗ khuất ánh sáng, nên diện mạo của người xa lạ đó không được rõ cho lắm, nhưng có thể rõ ràng nhất chính là, đây là một nam tử thanh niên.

Nam hài nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

“Đại ca ca, bạn học của ta đâu ?”

“Các nàng cũng đã về nhà .”

Âm thanh phát ra từ một người bên cạnh lại có từ tính mười phần.

“Nga. . . Cám ơn. . .”

Một sự tín nhiệm không hiểu từ đâu ra làm cho tiểu nam hài lại ngủ say. Mà sau khi tỉnh lại, y lại an ổn nằm trên giường trong căn phòng của mình.

Tiểu Lâm Úc tin tưởng, có lẽ đó thật sự là một giấc mơ kỳ dị.

“Tiểu Lâm tử! Chúng ta tới đây ! Rốt cục cũng có thể đi tìm ngươi . . . Chờ chúng ta. . .”

“Oa a!”

“Làm sao vậy?”

A ngươi kiệt

John Kant lại một lần nữa bị bừng tỉnh, huynh đệ nằm ở giường trên từ tháng trước đến giờ hình như mỗi đêm đều hét to lên rồi tỉnh lại.

“Ta nói Lâm tử, suốt một tháng rồi. Ngươi không thể thích ứng một chút à?”

Ngủ không đủ giấc là một việc rất khó nuốt a.

“Lần này là cái gì vậy a?” Khang đức ngáp.

“Ta, ta mơ. . .”

Một cái đầu nhỏ từ mép giường phía trên nhô ra, khuôn mặt trắng bệch, thần tình hoảng sợ.

“Hai cái người giống nhau y như đúc đem ta vây lại, sau đó nói với ta. . .”

“Nói cái gì?”

“Muốn ta làm lão bà của hai người bọn họ !”

“Cái gì! ! ! Ha ha ha ha ha. . . Loại mộng này cũng mơ được! Lâm tử ! Ngươi là dục cầu bất mãn đi! Oa ha ha ha!”

“Đi chết đi!”

Thùng !

Một bình nước khoáng còn nửa chai vô cùng thuận lợi đáp lên đầu nam tử tóc vàng.

“Ôi! Tốt! Ngươi cư nhiên dám đối đãi bạn cùng phòng thân ái như vậy? Xem ta không hảo hảo giáo huấn ngươi! Có gan thì xuống đây!”

“Xuống thì xuống ! Ai sợ ai a!”

Đêm nay xem ra lại là một đêm không ngủ.

Phòng ngủ cách vách.

Kính nhờ ~ chúng ta cũng là người, cũng là buồn ngủ đa. . .

Alger

John Kant là ai?

Việc này cũng không thể không nhắc lại hành trình đến Mỹ Quốc của Lâm tử.

Chuyện kể sau khi Hạ Phong đem Lâm Úc phóng tới Mĩ Quốc New York rồi không chịu phụ trách liền lập tức rời đi, làm hại tiểu Lâm tử thành tích tiếng Anh vô cùng thối nát khóc không ra nước mắt.

Tiểu Lâm tử cử mục vô thân* lưu lạc đầu đường, tình hình quả thực là người thấy thương tâm, người nghe rơi lệ. . . Khụ! Xé xé.

_cử mục vô thân : không ai quen biết ??!

Phải biết rằng, một người phương đông đi dạo một mình ở Mĩ Quốc New York, đó là một chuyện nguy hiểm cỡ nào.

Vì thế lúc tiểu Lâm tử đang bị một đám phần tử bất lương dây dưa, cảnh sát xuất hiện .

Người trùng hợp đi ngang qua đó để báo nguy, phát hiện không ổn chính là Alger

John Kant.

Ân nhân cứu mạng. . .

Thông hiểu tiếng Trung, Alger cũng sắp đến Trung Quốc du học.

John Kant tự nhiên trở thành phao cứu sinh của tiểu Lâm tử.

Sau đó, Lâm Úc bị đưa đến lãnh sự quán Trung Quốc, trục xuất về nước, cuối cùng là hoàn toàn xong hành trình đến ngoại quốc có thể nói là chẳng biết tại sao này.

Khiến y không nghĩ tới chính là, duyên phận của y cùng ân nhân cứu mạng cư nhiên vẫn chưa chấm dứt.

Ngày khai giảng đầu tiên, y lại thấy thân ảnh của Alger John Kant ở trong phòng ngủ dành cho hai người.

Bạn cùng phòng mới. . .

Trên đường rợp bóng cây, hai “Gấu mèo ” sóng vai đi tới. Đưa tới vô số ánh mắt.

Cao gần hai thước, hơn nữa đầu Jonh Kant đầy tóc vàng cùng Lâm Úc gần 1m73 đi cùng một chỗ, tuyệt đối là sự đối lập mãnh liệt.

“Lâm tử, ta nói buổi tối ngươi không thể yên tĩnh một chút được sao?”Khang đức nhu dụi mắt. Nhiều ngày không ngủ đủ giấc làm cho ngày hôm nay hắn đều buồn ngủ.

Lâm Úc trợn trắng mắt một cái. Chuyện đó ta có thể khống chế sao?

“Bất quá nói lại, hai người nam nhân trong mộng của ngươi hình dáng như thế nào a?”

“Thấy không rõ lắm. . .” Có chút uể oải nói, Lâm Úc thở dài. Vì cái gì chính mình lại có thể mơ mộng giấc mộng khó tưởng tượng như vậy chứ? Ai! Chẳng lẽ ta sinh bệnh? Cần xem bác sĩ tâm lý ?

“Được rồi Lâm tử, All will be good!” Khoác bả vai Lâm Úc, vỗ vỗ y như một người anh em tốt của Alger.

“Buông tay!” Hai nam nhân mặc tây trang cùng giày da đối diện đen mặt, lửa giận ngút trời trừng mắt nhìn hai người đang dính nhau thành một đống.

“A?”Không chờ Alger kịp phản ứng, Lâm Úc không biết lúc nào đã chạy tới bên đối phương.

Alger khó tin nhìn hai người giống nhau như đúc này , nam nhân diện mạo xuất chúng, bỗng nhiên một ý niệm ngu xuẩn trong đầu hắn hiện ra.

Sẽ không phải. . . Bọn họ chính là người tiểu Lâm tử mơ đi?

“Uy! Các ngươi muốn làm cái gì. . .”

Kháng nghị thanh xa dần, mắt thấy Lâm tử bị người ra vẻ bắt cóc nhét vào trong chiếc xe tuyệt trần mà đi. Khang Đức này mới hồi phục tinh thần lại.

Có phải hay không. . . Nên đi báo nguy a?



Phiên ngoại : song bội hỉ hoan

Trời a! Vì cái gì lại chọn ta! ! ! Ánh mắt của ngươi mù sao! ! ! ( đương nhiên, tiểu Lâm tử hoàn toàn không biết, y chính là tên đầu sỏ tạo nên hoàn cảnh y hiện nay chứ không phải là ông trời trong lời y nói )

Lâm Úc phi thường buồn bực.

Sau khi nghe được chân tướng sự việc, đến nay y vẫn bị vây bởi một loại trạng thái quỷ dị tinh thần rời rạc.

Vốn tưởng rằng cái màn nguy hiểm không hiểu tại sao lúc trước đã kết thúc, nhưng cư nhiên không nghĩ tới sự tình ly kỳ này không chỉ không thể kết thúc, mà càng làm y thêm bình tĩnh chính là còn làm bản thân y xảy ra sự biến hóa nghiêm trọng trở thành bất tử ? ?

Phỏng chừng ở trên thế giới này không còn tên nào so với y may mắn hoặc xui xẻo hơn.

Nên làm cái gì bây giờ? Nên lựa chọn đấu tranh? Hay là cứ như vậy mà khuất phục?

Đương nhiên, Lâm Úc tất nhiên là hy vọng khôi phục cuộc sống bình yên lúc trước, dựa theo lộ tuyến cơ bản của một người nam nhân cả đời mà tiến lên. Trước tạo lập sự nghiệp, sau đó cưới vợ sinh con, cuối cùng an hưởng lúc tuổi già. (Cái gì? Muốn tạo phản à ? Không không không. Trước sự nghiệp sau mới tới người yêu mà thôi. Xã hội hiện nay người không có tiền mà cũng muốn lấy vợ sao ? Kính nhờ, ít nhất phải có một căn nhà rồi sau đó mới nói chuyện sau! )

Bất quá theo tình hình bây giờ xem, tỉ lệ cơ hội đấu tranh thắng lợi so với hai lần bị sét đánh không chênh lệch bao nhiêu*.

* : câu này ít Lâm tử nói là thua chắc goỳ

Nhìn gương mặt của đám người vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt, Lâm Úc có loại cảm giác còn đang nằm mơ.

Bọn họ không phải nhân loại… Ta cũng không tính là nhân loại … Hết cách xoay chuyển trời đất … Ai…

Hay là thật muốn nhận mệnh như vậy? Thừa nhận mình là lão bà của song bào thai kia ?

Tuy nói đồng tính mến nhau ở hiện tại thực đúng là đang lưu hành, chính là Lâm Úc cho tới bây giờ chưa từng tính qua việc này. Hiện tại tính cái gì? Ép mua ép bán sao?

Nhưng nói lại, cho dù như vậy, Lâm Úc tầm mắt vừa chuyển, đang nhìn đến hai người đang bình tĩnh giống nhau như đúc kia.

Vì sao lập tức liền cho ta đến hai người ? ? ? Ta số khổ a!

Lâm Úc không nói gì hỏi trời xanh.

“Ta xem tiểu Lâm tử cũng nhận mệnh , chúng ta đây cũng an tâm. Thân thân, chúng ta đến Ai Cập đi chơi đi!” Nam nhân xinh đẹp cực kỳ đang tươi cười hạnh phúc như đóa hoa, lôi kéo nam nhân tuấn tú trên mặt phiếm đỏ nói. Vừa dứt lời, trong phòng hai người liền hư không tiêu thất, lại đi hưởng tuần trăng mật lần thứ N đi.

Trong phòng bỗng nhiên mất đi hai người, Lâm Úc lại cảm thấy không khí trong phòng hình như đang loãng đi ni ?

Biểu tình hơi sợ hãi nhìn hai người đang chậm rãi hướng hướng về phía mình đi tới, Lâm Úc vội vàng lên tiếng, hai tay còn loạn vũ* đứng lên.

_ loạn vũ : múa tùm lum, quơ lung tung

“Không, không cần a! Ta, ta, ta còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt…”

“Đừng nhúc nhích!”

“Đừng ồn!”

Ngay sau đó, hai người liền một trái một phải chiếm lấy ***g ngực của mình. Đầu hai gia khỏa vững vàng đặt trên ngực mình, bốn cái tay đem thân thể của mình bao quanh ôm lấy…

Mẹ nó! Lão tử không phải gối ôm!

Lâm Úc chỉ có thể ở trong lòng bi thương hô to.

Lão tử thở không nổi rồi rồi!

Hô —— Y đã trở lại rồi ——

Lúc này, hai người đang ngủ say trong lòng kia đang nghĩ như thế .

Mùa xuân, tức là mùa vạn vật sống lại, cũng là… Ách, mùa xuân tình nảy mầm.

Bất quá, nắng dương quang trước mắt không chút nào chiếu không tiến vào đám mây xám xịt trong lòng Lâm Úc.

Hôm nay là ngày kỷ niệm tháng thứ nhất y trở thành lão bà của hai người kia.

Nói thật, nếu Lâm Úc là một nữ nhân, y hiện tại tuyệt đối sẽ cười ngây ngô suốt cả ngày.

Nhưng vấn đề mấu chốt là —— y là nam nhân a! Hơn nữa còn là một nam nhân thích nữ nhân !

Bất quá nói lời này có ích lợi gì chứ ?

Ngày đó từ khi y tỉnh lại, hai người nam nhân có độc chiếm dục khó tưởng tượng kia đầu tiên là làm phép y, nghe nói là dấu hiệu một chút, tiếp theo cư nhiên còn tính đưa y bắt về trong nhà giam lỏng ba năm tháng, mỹ danh viết là dưỡng cảm tình.

Kháo ! Lão tử cũng không phải là ngồi không!

Kết quả là Lâm Úc quá hùng uy ! Hảo hảo lợi dụng thân phận mới của mình, mỗ ta một mình kiên quyết chống lại việc hạn chế tự do thân thể của người khác, bất quá đại giới chính là, y phải cùng hai ”lão công” của mình ở dưới một mái hiên.

Kết quả Lâm Úc khóc chia ly bạn cùng phòng thân ái của y, bất đắc dĩ dọn đến nơi ở của hai ác lang, đáng thương cả ngày gặp quấy rầy.

Nhưng đáng được ăn mừng chính là, lúc trước y đã lấy danh nghĩa bồi dưỡng cảm tình để giữ được “Trinh tiết “, đồng thời còn hưởng thụ phục vụ nóng bỏng của hai người.

Rõ ràng hai vị nầy mới trước đây đáng yêu như vậy, vì cái gì sau khi lớn lên liền biến thành như vậy rồi ?

Lâm Úc là trăm tư không được giải đáp.

Suất* là suất, nhưng chỉ có vấn đề về phương diện tính cách bị nghiêm trọng…

_suất : đẹp trai

Ngô ——

“Đã về rồi.” Trưởng Tôn Minh Thụy mỉm cười tiếp nhận túi sách Lâm Úc, thuận tiện ở trên tay ynhéo một phen.

“Mau đưa áo khoác cởi ra đi, bên ngoài đầy bụi.”Hạ Hữu Tường mỉm cười cởi áo khoác Lâm Úc , thuận tiện ở trên lưng y sờ soạn một phen.

Hai người đem Lâm Úc nghênh đến trong phòng khách ngồi xuống, Trưởng Tôn Minh Thụy lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bưng tới một ly nước ấm.

“Muốn uống nước hay không? Để ta uy ngươi đi.” Cái chén vừa mới đưa tới bên miệng Lâm Úc, đã bị một bàn tay ngăn.

“Vẫn là uống lạnh đi, nóng dễ dàng xuất mồ hôi.” Hạ Hữu Tường không biết từ chỗ nào lấy ra một ly lạnh đưa đến bên môi Lâm Úc.

Nhất thời, thiên lôi câu động địa hỏa*.

_thiên lôi câu động địa hỏa : sấm xét bùng nổ đất lửa chuyển động

Hai cái cái chén âm thầm đấu lực, gió thổi quỷ dị thổi bay tóc Lâm Úc, làm cho y đang bị kẹt ở giữa khóc không ra nước mắt.

“Đủ rồi!” Rốt cục, Lâm Úc phát hỏa.

“Hai người các ngươi cái đến tột cùng đang tranh cái gì! Lão tử không phải đều là lão bà của các ngươi sao! Các ngươi đến tột cùng còn muốn thế nào? !”

Nghe vậy, hai người đồng thời đối mặt Lâm Úc, vẻ mặt tươi cười quỷ dị.

“Chúng ta ở tranh lần đầu tiên của ngươi a!”

“…”

Vì cái gì lão thiên gia phải đối với ta như vậy! Lão tử mặc kệ !

Lâm Úc lại không nói gì hỏi thương thiên!

“Ngươi, các ngươi muốn làm gì?”

Dựa vào gần như vậy để làm chi?

“Ha hả, hôm nay là ngày mấy chẳng lẽ tiểu Lâm tử không biết sao?”

Đáng giận! Đừng liếm ta lỗ tai!

“Ha hả, xem ra tiểu Lâm tử đã quên nga!”

Oa! Tay đừng vói vào bên trong y phục của ta a!

Ô ô —— ông trời cũng diệt ta ! !

_TBD : úi giời.. hai có 1 lượt 2 người còn than a ! đồ trong fúc mà ko biết hưởng a

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK