• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lâm huynh muốn tìm dược liệu làm gì?” Nhạc Tại Đình khó hiểu hỏi.

“Ưm…” Mộc Lăng cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, nói: “Đương nhiên là làm thuốc rồi!”

“Thuốc gì vậy?” Ai cũng hiếu kì.

“Thập toàn đại bổ hoàn a, kéo dài tuổi thọ trường sinh bất lão cộng thêm nội lực tinh tiến gấp trăm lần, ba năm sẽ vô địch thiên hạ.” Mộc Lăng cười hì hì nói.

Huynh đệ họ Nhạc đều hít sâu một hơi, Nhạc Tại Vân là tin tưởng không ngớt, Nhạc Tại Đình là hoài nghi không ngớt, Tần Vọng Thiên lại nhìn chằm chằm vào Mộc Lăng đang cười hì hì, nghĩ trong nhãn thần hắn trong một thoáng như vừa hiện ra vẻ ảm đạm.

Sắc trời dần tối, lạc hà chiếu bích thủy trong truyền thuyết cũng không có xuất hiện, bởi vì trời âm u, còn mưa nhỏ tí tách tí tách.

“Thật là mất hứng.” Nhạc Tại Đình lắc đầu.

Thật ra thì Mộc Lăng nghĩ cũng không sao, nếu như lạc hà chiếu bích thủy thật sự là thắng cảnh nghìn đời, ngồi trên bàn cơm xem cùng với Nhạc gia huynh đệ dung tục này, thật sự là làm bẩn thắng cảnh rồi.

“Vậy kế tiếp đi Lạc hà ổ khuê đi” Nhạc Tại Vân hưng phấn.

Mộc Lăng phát hiện tiểu võ si này dường như nhớ mãi không quên con rùa ấy, liền gật đầu, đứng lên xoa xoa bụng nói: “Vừa lúc, ăn xong đi tiêu thực.”

Mọi người xuống thuyền nhỏ, cho thuyền đi đến Lạc hà ổ khuê cách đó không xa.

Trời dần dần đen, xa xa có thể thấy ánh đèn sáng rực trên đảo.th

“Hình như rất náo nhiệt nha.” Mộc Lăng vươn dài cổ nhìn.

“Đúng vậy.” Nhạc Tại Vân hưng phấn bừng bừng: “Nơi này mùng một và mười lăm mỗi tháng sẽ mở võ đài, rất náo nhiệt.”

Ba người kia hiểu rõ, hôm nay là mười lăm, thảo nào Nhạc Tại Vân tiểu tử này nói sao cũng muốn lên đảo, thì ra là muốn đi xem võ đài.

Thuyền nhỏ rất nhanh đã đến bờ, huynh đệ họ Nhạc danh tiếng rất lớn, rất nhanh sau đó đã có người bắt chuyện với bọn họ.

“Hai vị thiếu gia thật hào hứng đến xem lôi đài.” Một thiếu niên phụ trách trông coi thuyền cười ha hả nói với Nhạc Tại Đình cùng Nhạc Tại Vân: “Có hứng thú luyện tập một chút không?”

“Được.” Nhạc Tại Vân hưng phấn nhảy xuống thuyền, Nhạc Tại Đình vẫn duy trì trạng thái trầm ổn, khí chất hệt như chưởng môn đại phái.

“Lâm huynh, đi, chúng ta đi xem lôi đài.” Nhạc Tại Vân nói xong nắm lấy cánh tay Mộc Lăng chạy đến chỗ đám người tụ tập.

“Ai…” Mộc Lăng bị hắn lôi kéo, không ngừng lắc đầu: “Cái kia, vừa ăn no đã chạy sẽ sinh bệnh!”

Chạy tới trước lôi đài, thấy bên trên có hai võ nhân đang so chiêu, một người mặc trang phục của hòa thượng, cầm gậy, một người mặc trang phục thư sinh, tay cầm quạt. Trên đài chiêu đến chiêu đi đánh đến không thể lùi, dưới đài quần chúng cũng hưng phấn dị thường, người xoa tay người liên tục trầm trồ khen ngợi.

Mộc Lăng nhìn công phu quyền cước của hai người trên đài… nhíu mày, công phu của hòa thượng rất thông thường, nhưng còn thư sinh lại rất cao.

“Tại Vân, sao lại lôi kéo Lâm huynh chạy như vậy?” Nhạc Tại Đình có chút bất mãn nói với Nhạc Tại Vân: “Lỡ bị ngã thì biết làm sao?”

Mộc Lăng âm thầm nhìn một cái, phát hiện Nhạc Tại Đình còn đang tức giận vì khi nãy Nhạc Tại Vân hại hắn xấu mặt… Người này, cũng không thực sự trưởng thành như vẻ ngoài.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe trong đám người ồ lên một trận ồn ào, hòa thượng trên đài một thoáng không chú ý, bị trúng một chưởng, bay thẳng xuống đoàn người bên cạnh. Mà trùng hợp nhất chính là, rơi trúng vào chỗ bọn Mộc Lăng.

“Cẩn thận!” Nhạc Tại Đình đứng bên cạnh ngoài miệng nhắc nhở nhưng thân thể lại “vô tình” đứng chắn trước mặt Nhạc Tại Vân, ngăn hắn xuất thủ giúp đỡ, mà Tần Vọng Thiên lúc này ở phía sau Mộc Lăng, muốn vươn tay cản lại cũng không kịp nữa… Thân hình cực lớn của hòa thượng đã sắp đập xuống người Mộc Lăng.

Nhạc Tại Đình lưu ý động tác của Mộc Lăng, muốn quan sát xem rốt cuộc hắn có biết võ công không?

Mộc Lăng cũng thấy được đại hòa thượng bay đến chỗ mình, chờ người đến gần, đột nhiên chạy lại trốn sau lưng Nhạc Tại Đình: “Ai nha… Hòa thượng này thật là béo.”

Nhạc Tại Đình thấy Mộc Lăng nắm vai trốn sau lưng mình, cũng thật sửng sốt, nhưng mắt thấy hòa thượng đã bay tới gần, hắn bản năng tung ra một chưởng, đẩy nhẹ một cái trên lưng hòa thượng.

Thân thể cực to của hòa thượng quay một vòng trong không trung, vốn là đầu sẽ đáp xuống trước, nhưng bị Nhạc Tại Đình đẩy một cái thì đổi thành hai chân chấm đất, sau đó vững vàng rơi xuống mặt đất, không thụ thương, cũng không mất mặt ngã chổng bốn vó.

“Công phu tốt quá.” Mộc Lăng đứng sau lưng Nhạc Tại Đình vỗ tay: “Thật không hỗ là đương gia tương lai của Nhạc gia trại, lợi hại lợi hại.”

Đoàn người cũng có chút rối loạn, những người biết Nhạc Tại Đình đều không bỏ qua cơ hội vuốt mông ngựa, đều tán dương Nhạc Tại Đình võ nghệ cao cường.

Nhạc Tại Đình chắp tay, chỉ cười cười không nói nhiều, trong lòng suy tính: “Lâm Bách Tuế chẳng lẽ thực sự không biết công phu?”

“Ha hả.. Công phu huynh đài thật tốt.” Thư sinh trên đài đột nhiên nở nụ cười, chắp tay với Nhạc Tại Đình: “Không bằng cùng ta so vài chiêu?”

Nhạc Tại Đình ngẩng đầu lên nhìn thư sinh kia một chút, mỉm cười, nói: “Tại hạ chỉ là đến xem náo nhiệt, thấy vị đại sư kia thiếu chút nữa làm bị thương bằng hữu, cho nên mới ra tay giúp.”

Thư sinh mỉm cười, nói: “Tại hạ Nam Hải thư sinh Mặc Kỳ Lân, huynh đài xưng hô thế nào?”

“Này, thư sinh, ngươi cũng thật không kiến thức, nhị công tử Nhạc gia trại, đại đương gia tương lai của Nhạc gia trại mà lại không biết?!” Quần chúng tốt bụng nhắc Mặc Kỳ Lân.

“Nhạc gia trại?” Thư sinh mờ mịt lắc đầu, nói: “Ta lâu nay ở Nam Hải, đây là lần đầu đến Trung Nguyên, thật thất kính, tại Nam Hải ta chưa từng nghe nói đến Nhạc gia trại.”

Tất cả mọi người hít sâu một hơi, thư sinh này thật không hỗ là người xứ khác, dám ở Lạc Hà thành nói chưa từng nghe đến Nhạc gia trại, gan dạ hơn người a.

“Ngươi nói cái gì?!”, Nhạc Tại Vân phát hỏa, tiến lên như muốn lên đài, bị Nhạc Tại Đình kéo. Nhạc Tại Đình mỉm cười, thấp giọng nói: “Mặc huynh lâu nay ở Nam Hải, không nghe nói qua các môn phái ở võ lâm Trung Nguyên cũng là bình thường thôi.”

“Không đúng không đúng…” Mặc Kỳ Lân xua xua tay, cười nói: “Chúng ta ở Nam Hải từ trước đến nay sùng võ, đối với người có võ công cao cường cực kì tôn kính, không ít cao thủ Nam Hải đều đến Trung Nguyên học hỏi, người trở về trong miệng chỉ có ba môn phái, khi nói đến đều giơ lên một ngón tay cái.”

“Ha?” Nhạc Tại Đình hiếu kì: “Ba môn phái nào?”

“Hắc Vân Bảo.” Mặc Kỳ Lân cười nói: “Môn phái đệ nhất thiên hạ, có ba thiên hạ đệ nhất.”

“Bảo chủ Hắc Vân Bảo Tư Đồ.” Nhạc Tại Đình gật đầu: “Đúng thật là cao thủ đệ nhất thiên hạ, còn có tri kỉ của hắn Hoàng Bán Tiên, là thần toán đệ nhất thiên hạ, ngoài ra Hắc Vân bảo nhị đương gia Mộc Lăng, là thần y đệ nhất thiên hạ, đích thật là có ba thiên hạ đệ nhất.”

“Ha hả…” Mặc Kỳ Lân gật đầu nói tiếp: “Một môn phái khác là Thất Tinh thủy trại, Tiếu Lạc Vũ có võ nghệ đệ nhị thiên hạ… Bất quá có người nói, chưa chắc hắn đánh thắng được Mộc Lăng của Hắc Vân Bảo.”

Nhạc Tại Đình cũng gật đầu, nói: “Bất tài, Nhạc gia trại ta đứng thứ ba võ lâm Trung Nguyên, sau Hắc Vân bảo và Thất Tinh thủy trại, các hạ không có nghe nói qua, chỉ có thể nói các hạ kiến thức hạn hẹp.”

“Ha ha…” Mặc Kỳ Lân lắc đầu, cười to: “Là các ngươi quá tự tin thôi, ta cũng chưa từng nghe đến cái gì Nhạc gia trại, nếu không tin, các hạ có thể đến Đại Lý Nam Hải hỏi thử, phỏng chừng cũng không có người nào biết.”

“Như vậy môn phái thứ ba mà các hạ nghe được là gì?”, Nhạc Tại Đình cười lạnh hỏi.

“Môn phái thứ ba, nói là môn phái, không bằng nói là một đội nhân mã.” Mặc Kỳ Lân nghiêm mặt nói: “Có người nói nhân số không nhiều lắm.”

“A…” Vài người cười châm biếm nói: “Nhạc gia trại đệ tử mấy vạn, thế lực trải rộng đại giang nam bắc, một môn phái lớn như vậy ngươi không nghe nói qua, vậy mà lại giới thiệu một môn phái nhỏ chỉ có mấy nhân mã… Là cố ý gây sự sao?”

Mặc Kỳ Lân lắc đầu, thản nhiên nói: “Trước đây khi thành lập Hắc Vân Bảo chỉ có hai người, Tư Đồ cùng Mộc Lăng, người đứng đầu lợi hại, bang phái mới có thể lợi hại, đứng đầu nếu như là một thùng cơm[kẻ vô dụng], bang phái làm sao có khả năng vang danh thiên hạ?” Nói xong còn liếc mắt nhìn Nhạc Tại Đình, hắn lập tức liền biến sắc.

Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên nhìn nhau, nghĩ thầm ‘Mặc Kỳ Lân này nói năng thật độc’.

“Như vậy xin hỏi Mặc huynh, bang phái ngươi nghe nói rất có tiền đồ kia, là gì?” Nhạc Tại Đình cười hỏi.

“Tây bắc mã tặc, Tu La Môn” Mặc Kỳ Lân hất mày, cao giọng trả lời.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi… Tây bắc mã tặc Tu La Môn tất cả đều đã nghe nói qua, đặc biệt thủ lĩnh Bán Diện Tu La, người này thân phận thần bí hành tung quỷ dị, là đầu lĩnh mặc vùng tây bắc. Hơn nữa môn phái ấy tuy rằng chỉ đến mười người, nhưng chuyên cướp những thương đội lớn, đặc biệt là thương đội của quan phủ, khiến cho các thương đội đi qua tây bắc hiện nay đều phải dùng quân đội lực lượng hùng hậu hộ tống, song vẫn bị cướp nhiều lần. Bán Diện Tu La, cái tên này quả thật khiến người nghe biến sắc.

Mộc Lăng vươn khuỷu tay chọc chọc Tần Vọng Thiên đang đứng ngốc ra, nhìn hắn chớp chớp mấy cái.

Trên mặt Tần Vọng Thiên có chút xấu hổ.

Nhạc Tại Đình nhăn mày: “Mặc huynh, đừng nói ta không tán thành ngươi, Tu La Môn dù cho có năng lực, cũng là kẻ cướp làm xằng làm bậy, yêu ma tập hợp, làm sao có thể đánh đồng cùng võ lâm chính phái vùng Trung Nguyên?!”

“Ha ha…” Mặc Kỳ Lân lắc đầu, nói: “Yến tước an tri hồng hộc chi trí?! Ta Mặc Kỳ Lân dám khẳng định, không hơn ba năm, Tu La môn chắc chắn sẽ vượt qua Thất Tinh thủy trại, trở thành đại phái ngang hàng với Hắc Vân Bảo, mà Bán diện Tu La thần bí kia, cũng sẽ trở thành Tư Đồ thứ hai!” [Yến tước an tri hồng hộc chi trí: chim én chim sẻ làm sao biết được cái chí của hồng chim hạc]

Tất cả mọi người nghe hắn nói xong đều ngây dại, yên lặng một hồi chợt nghe có người vỗ tay, còn nói: “Oa, nói rất hay, nghe rất hay!”

Mọi người xoay mặt nhìn thì thấy Mộc Lăng giơ hai tay dốc sức vỗ, còn hăng hái hỏi Tần Vọng Thiên bên cạnh: “Vọng Vọng, hắn nói rất đúng có phải không? Cần phải ủng hộ có đúng không?”

Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười, vươn tay túm Mộc Lăng, trừng hắn: “Ngươi đừng náo loạn”

Những người khác có kẻ cười châm biếm, có kẻ thấy vô vị, sắc mặt Nhạc Tại Đình lại cực kì không tốt, Mặc Kỳ Lân này hoàn toàn không để hắn cùng Nhạc gia trại vào mắt, thật sự là khiến người khác bực bội.

“Ngươi đã nói vậy, võ công chắc là cũng không tồi chứ?” Nhạc Tại Vân nhịn không được nói: “Cùng ta so vài chiêu chứ!” Nói xong thì chuẩn bị lên đài.

“Khoan đã.” Mặc Kỳ Lân khoát tay chặn lại, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Vị này là tam công tử Nhạc gia trại, Nhạc Tại Vân.” Quần chúng trả lời hộ.

“À…”, Mặc Kỳ Lân gật đầu, nói: “Thì ra là lão tam, các ngươi ai mới là đương gia tương lai của Nhạc gia trại đây? Không tránh khỏi khó kiềm chế giận dữ.”

Nhạc Tại Đình không nhịn được nữa, nói thật ra, công phu của hắn và Nhạc Tại Vân không hơn kém nhiều, chỉ là hắn luôn luôn thâm tàng bất lộ, không chắc thắng sẽ không xuất thủ, bởi vậy người giang hồ mới đánh giá hắn tương đối cao. Hơn nữa trong lòng Nhạc Tại Đình tự hiểu rõ, bản thân cũng chỉ là dựa vào người đông thế mạnh, nói đến công phu thật sự không thể so với Hắc Vân Bảo và Thất Tinh Thủy Trại.

“Thế nào?” Mặc Kỳ Lân cười nhạt: “Gia chủ tương lai của Nhạc gia trại sẽ không là rùa đen rút đầu chứ?”

Nhạc Tại Vân nhịn không được nữa, muốn lên đài, bị Nhạc Tại Đình giữ lại, thấp giọng nói: “Để ta lên.” Nói xong, phi thân lên đài.

Tần Vọng Thiên thấp giọng hỏi Mộc Lăng: “Mặc Kỳ Lân này, có lai lịch thế nào?”

Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, “Chưa từng nghe qua, có điều…” Nói đến đây Mộc Lăng dừng lại một chút, che miệng nói nhỏ với Tần Vọng Thiên: “Có trò hay xem!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK