Mộc Lăng đưa cho Âu Dương Ngọc một lọ dược, nói: “Đây là dược trị bụng của ngươi, uống vào rồi, ba ngày sau bụng ngươi sẽ không thấy nữa, có điều muốn khôi phục vóc người, còn phải hoạt động nhiều một chút.”
“Ta biết, ta biết!” Âu Dương Ngọc vội vàng thiên ân vạn tạ với Mộc Lăng: “Mộc thần y, ta có một việc muốn nói cho ngươi, để giữ Linh Đang, Nhạc Tại Đình đã hạ chút độc lên người nó.”
Mộc Lăng càm lấy cổ tay Linh Đang bắt mạch, nhíu mày lắc đầu nói: “Đoan Mộc Viêm này cũng quá ác độc rồi, cần phải hạ độc một tiểu hài tử sao?”
“Hắn nói, giải dược chỉ hắn mới có, không ai cứu được.” Âu Dương Ngọc có chútc lo lắng nhìn Linh Đang.
“Yên tâm đi.” Mộc Lăng may mắn có được bản Dược Vương Phổ từ chỗ Hạ Vũ, làm thế nào giải độc này, trên sách có ghi chép.
“Ngươi để Linh Đang chạy, lại có giải dược, Nhạc Tại Đình và Đoan Mộc Viêm sẽ không tin tưởng ngươi nữa.” Tần Vọng Thiên ôm Linh Đang lên, kéo Mộc Lăng ra ngoài, nói với Âu Dương Ngọc: “Nếu hôm nay không có Lăng ngăn cản, ta nhất định sẽ giết ngươi, không dễ nhặt về một cái mệnh, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Nói xong, dẫn theo Mộc Lăng và Linh Đang đi.
Lúc ba người trở lại Hắc Vân tiễn trang, Nhạc Tại Vân đã đón Nhạc Thu Linh về.
Tỷ muội đoàn viên rơi lệ không ngừng, một năm này hai tỷ muội cũng không sống an ổn được mấy ngày, Mộc Lăng trước tiên giải độc cho Nhạc Linh Đang, sau đó phái người âm thầm đưa hai tỷ muội đến Hắc Vân Bảo, để Vân Tứ Nương chiếu cố một thời gian.
Tất cả được an bài thỏa đáng, Mộc Lăng xuất ra một rương vàng nói với Tô Trường Phong, nói: “Tô lão bản, giúp ta sắp xếp đại diên yến[tiệc lớn], mở tiệc chiêu đãi anh hùng hào kiệt các nơi! Còn có, dựng một lôi đài tại Hắc Vân tiễn trang, mặt khác treo một tấm lụa lớn, nói Tu La Bảo thu người, nếu muốn gia nhập, mau đến báo danh, thanh thế lớn một chút, càng khí phái càng tốt!”
Tô lão bản là người mở tiễn trang, đương nhiên biết cách dùng tiền, cùng Giáp Ất Bính Đinh đi chuẩn bị, trong thoáng chốc, toàn Lạc Hà Thành cực kì oanh động. Mặt khác, Mộc Lăng dùng tiền mua hết sở hữu bên ngoài Nhạc gia trại trong Lạc Hà Thành, còn dùng lệnh bài của Tương Thanh bãi bình các quan viên lớn nhỏ trong thành. Mộc Lăng tặng gạo tặng bạc, giúp đỡ dân du cư không nhà, còn xem bệnh miễn phí. Trong một chốc, danh tiếng của Tu La Bảo trong Lạc Hà Thành, vang dội như sấm.
Mộc Lăng ra lệnh một tiếng, Tô Trường Phong dẫn theo hỏa kế, lăn qua lăn lại khắp Lạc Hà Thành, đảo loạn cho Lạc Hà Thành trời long đất lở, hơn nữa đáng ghét nhất là Mộc Lăng mỗi ngày đều khua chiêng gõ trống chạy đến trước cửa Nhạc gia trại gây chuyện, xúi giục hạ nhân trong Nhạc gia trại, nói Nhạc Tại Đình tên thật là Chu Phóng, năm đó tội ác chất chồng tội không thể tha thứ, tội lỗi tày trời, tội đáng tru di.
Nói cho người của Nhạc gia trại hoang mang lo sợ, Nhạc Tại Đình cũng là đứng ngồi không yên, hơn nữa hắn cũng đã biết Linh Đang đã được Mộc Lăng cứu đi, Âu Dương Ngọc không biết ở đâu, sốt ruột đến độ không đứng yên được một chỗ.
Mộc Lăng lần này làm ra thanh thế lớn như vậy ngoại trừ đánh một đòn phủ đầu xuống Nhạc gia trại, đồng thời kích thích đám võ lâm quần hùng muốn hôi của lúc cháy nhà, còn có một mục đích khác… Hiện tại ai cũng biết Tần Vọng Thiên ở Hắc Vân tiễn trang, nói cách khác, nếu Nhạc Nam Phong chưa chết, cũng sẽ biết.
Chạng vạng mỗi ngày Mộc Lăng đều vươn dài cổ ngồi chờ trong sân, miệng lẩm bẩm: “Lão quỷ chết tiệt, sao còn chưa đến a!”
Nhưng mà đợi ba ngày, Nhạc Nam Phong vẫn chưa xuất hiện, Mộc Lăng bực bội rồi, suy nghĩ một chút, ngày thứ tư gọi Nhạc Tại Vân đến, bắt hắn ngồi trong sân chờ, mình thì về phòng ngủ, hơn nửa đêm thì nghe có người gõ cửa. Mộc Lăng đạp đạp Tần Vọng Thiên, xoay người lấy chăn cuộn mình lại, nói: “Ngươi đi xem.”[giống cảnh nửa đêm vợ đạp chồng "Con khóc kìa anh" =.=]
Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ mặc quần áo đứng lên mở cửa, liền thấy Nhạc Tại Vân đứng bên ngoài, phía sau là Nhạc Nam Phong quần áo rách nát, già đến độ nhìn không ra nữa, Tần Vọng Thiên vừa liếc mắt thấy hắn, còn tưởng Nhạc Tại Vân bị quỷ bám theo.
“Ô…” Mộc Lăng tựa trên giường, tay chống cằm cười tủm tỉm nói: “Nhạc lão gia tử nga, ta còn tưởng ngươi không đến.”
Nhạc Nam Phong giật giật, xoay mặt nhìn Nhạc Tại Vân một lát, lại nhìn Tần Vọng Thiên một lát, nói: “Ta muốn nói chuyện với ngươi.” Tần Vọng Thiên gật đầu, nói với Nhạc Tại Vân: “Vào phòng ngươi nói đi, ta mặc y phục rồi sang.”
Nhạc Tại Vân gật đầu, dẫn Nhạc Nam Phong về phòng.
Mộc Lăng ngồi trên giường ngáp một cái, đưa tay gãi gãi mông, nói: “Quả nhiên để Vân Vân bên ngoài hắn liền tới, lão nhân này cũng thật sĩ diện.”
Tần Vọng Thiên đi tới bên giường ngồi xuống, cúi đầu hôn môi Mộc Lăng, nói: “Sau này ngươi thu liễm một chút, đừng bày ra bộ dáng liêu nhân như thế trước mặt người khác có được không?”
Mộc Lăng giận, dùng bàn tay vừa gãi mông xong chọc vào mũi Tần Vọng Thiên, sau đó bị đè xuống giường hung hăng trêu ghẹo.
Hai người mặc y phục, ra ngoài, đến phòng của Nhạc Tại Vân, đã thấy Phùng Ngộ Thuỷ ngồi một bên, dường như khi nãy hắn cũng ở trong sân cùng Nhạc Tại Vân, Giáp cũng tỉnh, đang rót trà cho Nhạc Nam Phong.
Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên đi tới trong phòng, ngồi xuống cạnh Nhạc Nam Phong, cười nói: “Nhạc lão gia tử, thân thể thế nào?”
Nhạc Nam Phong khe khẽ thở dài, nhìn Mộc Lăng một chút, thấp giọng nói: “Ta đã biết trước mình không sống được bao lâu.”
Mộc Lăng cười không nói gì, đưa tay bắt mạch cho lão gia tử, gật đầu: “Đúng vậy, thời gian không còn dài… Có điều nếu ngươi nếu ngươi phế bỏ công phu, hẳn là còn có thể sống thêm hai mươi năm.”
“Cha!” Nhạc Tại Vân sốt ruột, nói: “Thu Linh và Linh Đang đều rất nhớ cha, cha…”
Nhạc Nam Phong khoát tay ngăn lại, thản nhiên nói: “Tại Vân, không cần phải nói nữa, ta một thân nghiệp chướng nặng nề, hơn nữa muốn ta sống như một phế nhân hai mươi năm, ta thà chết. Còn về Thu Linh và Linh Đang, cả đời ta cũng chưa chăm lo được bao nhiêu cho chúng nó, cũng nhờ ca ca là ngươi, giúp ta hảo hảo chiếu cố chúng nó.” Nói xong, xoay mặt nhìn Tần Vọng Thiên, nói: “Trước khi chết, ta muốn giúp ngươi làm một chuyện… Hơn nữa, cũng là giúp ta báo thù.”
Mộc Lăng cười, gật đầu, nói: “Chờ chính là những lời này của ngươi!” Nói xong, phân phó người chuẩn bị một gian phòng cho Nhạc Nam Phong, Mộc Lăng khai dược điều trị cho hắn một chút, ngày mai lại tìm người làm y phục mới cho hắn, để hắn khôi phục thành Nhạc Nam Phong nguyên trạng.
Nhạc Tại Vân sầu mi khổ mặt, chờ Nhạc Nam Phong đi ngủ rồi, Mộc Lăng vỗ nhẹ trên vai Nhạc Tại Vân, cười nói: “Đừng khổ sở nữa… Nói cho ngươi biết, cha ngươi nhất quyết như thế, ta đã hạ Hóa Công Tán vào dược của hắn rồi, sau này không phải lo hắn không sống được.”
Trên mặt Nhạc Tại Vân lập tức lộ ra nụ cười, cực kì vui mừng.
Mấy ngày sau đó, Mộc Lăng điều trị cùng sắp xếp cho Nhạc Nam Phong một chút, có lẽ cũng vì tán đi một phần tà công, thân thể và khí sắc Nhạc Nam Phong đều tốt hơn nhiều, dần dần khôi phục lại uy nghiêm ngày trước. Nhạc Nam Phong ở chung lâu ngày, càng nhìn Tần Vọng Thiên càng thích, hài tử này tướng mạo giống Tần Kỳ, tính cách lại có vài phần giống mình… Đương nhiên là, không có phần bạc tình bạc nghĩa như mình, thật sự là rất tốt, nhìn cách hắn chăm chút Mộc Lăng, nói hắn tình thâm tựa hải cũng không quá đáng.
Đến ngày thứ tư, hôm nay, là ngày Nhạc Tại Đình ước hội với giang hồ quần hùng mở đại hội võ lâm, Nhạc gia trại giăng đèn kết hoa, phô trương thanh thế rất lớn.
Đến trưa, đại hội võ lâm chính thức bắt đầu.
Nhạc Tại Đình đứng trên đài liệt kê tội trạng của Tu La Bảo, còn nói Tu La Bảo, Hắc Vân Bảo liên kết với nhau tạo thành uy hiếp cho võ lâm Trung Nguyên.
Nhạc Tại Đình cũng là một nhân vật không nhỏ, ăn nói hơn người, nói cho không ít đồng đạo võ lâm động tâm, cả đám xoa tay vén áo, chuẩn bị chạy đến đối phó Tu La Bảo.
Ngay khi đại hội võ lâm sắp đến bước then chốt cuối cùng, đề cử minh chủ… Đột nhiên, từ bên ngoài có tiếng người cười lạnh: “Nhạc Tại Đình, ngươi có tư cách gì làm đương gia của Nhạc gia trại ta!”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người lập tức ngây ngẩn, thanh âm này khàn khàn già nua, thế nhưng mang theo một loại uy nghiêm trưởng bối, mà nhìn lại Nhạc Tại Đình, liền thấy sắc mặt hắn trong nháy mắt tái nhợt, đã biết tình huống không ổn rồi.
Lời nói xong, liền thấy một bóng người hắc sắc từ ngoài tường viện Nhạc gia trại xoay người vào, người này khinh công rất cao, phóng qua đoàn người, vững vàng hạ xuống trên đài cạnh Nhạc Tại Đình, lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhạc Tại Đình.
Nhạc Tại Đình hít một hơi khí lạnh, người trước mắt một thân hoa phục, tóc đã xám trắng, chính là người đã thất tung rất lâu, mà hắn vẫn cho rằng chắc chắn đã chết… Nhạc Nam Phong.
Dưới đài có không ít người võ lâm nhận ra Nhạc Nam Phong, nhiều người hô lên, không bao lâu, bốn phía xôn xao, rất nhiều người đứng lên.
Đúng lúc này, liền nghe từ bên ngoài có người nói: “Nhạc Tại Đình, ngươi đừng làm rùa đen rụt đầu, ân oán của chúng ta, hôm nay tính toán!” Tiếng nói vừa dứt, liền thấy có vài người đi từ bên ngoài vào, chính là Tần Vọng Thiên, Mộc Lăng, Nhạc Tại Vân, Phùng Ngộ Thuỷ và Giáp Ất Bính Đinh.
Nhạc Tại Đình nhìn mọi người dưới đài, lại nhìn Nhạc Nam Phong, chợt nghe Nhạc Nam Phong cười nhạt một tiếng, nói: “Nhạc Tại Đình… Sai, tên thật của ngươi là Chu Phóng, trước đây ngươi đã hại chết một nhà Mộ Dung Liệt, thủ đoạn tàn nhẫn không có nhân tính, giả mạo danh nghĩa Nhạc Tại Đình đến nhận người thân. Ta thấy ngươi đáng thương nên mới thu lưu ngươi, không ngờ ngươi lang tâm cẩu phế, không chỉ ám toán, hạ độc trong dược của ta, còn trộm điển tịch võ học của ta, tự luyện tà công, hạ cổ độc ta… Hại chết vô số giang hồ quần hùng, hôm nay lại muốn vu oan Tần Vọng Thiên.” Nói xong, quay về phía mọi người dưới đài nói: “Các vị anh hùng, Tần Vọng Thiên mới là Nhạc gia nhi tử thật sự, người này tên Chu Phóng, chuyện ác của hắn tin rằng mọi người đã nghe đồn đại, ta có thể nói với các ngươi, lời đồn đó đều là thật!”
“Xì xào…” Giang hồ quần hùng dưới đài lập tức bùng nổ, ngươi một câu ta một câu, đều nói Nhạc Tại Đình không phải người, không bằng cầm thú gì đó.
Nhạc Tại Đình nghe Nhạc Nam Phong nói hết, im lặng một lát, sau đó cười lớn, nói: “Ngươi nói ta hại chết hơn nửa số giang hồ quần hùng, nửa còn lại không phải do chính ngươi giết sao!”
Sắc mặt Nhạc Nam Phong khẽ biến.
Chợt nghe Nhạc Tại Đình nói: “Thứ ngươi luyện là Tam Tuyệt Thần Công, chiếm được nội lực Thập Tuyệt, cho nên mới lén lút luyện… Bản bí tích đó ở trên tay ta, luyện Thập Tuyệt cần phải đổi nội lực với người thường… Khi đó có nhiều giang hồ quần hùng thần bí trúng thi độc mà chết như vậy, đều là do ngươi hại chết!”
“Xôn xao…” Lúc này, đoàn người bị một kích thích cực đại, mọi người đều sợ ngây người, đều nghi ngờ, một phần là do công phu Thập Tuyệt xuất hiện khiến giang hồ kinh sợ, một phần khác… Thì ra trúng thi độc chết là vì đổi nội lực, thực sự là thứ công phu hung ác.
Có vài võ lâm tiền bối giao tình thâm hậu với Nhạc Nam Phong chất vấn hắn, rốt cuộc có phải Nhạc Tại Đình nói thật không.
Vẻ mặt Nhạc Nam Phong rất bình tĩnh, trầm mặc một lúc lâu, gật đầu nói: “Là thật.”
Lời vừa dứt, giang hồ quần hùng đều giận dữ, đứng lên mắng to: “Nhạc gia trại các ngươi rốt cuộc là nơi quỷ gì, hại người như vậy, Nhạc Nam Phong, cả nhà các ngươi đều là ngụy quân tử!”
Đoàn người chửi mắng không ngừng, Nhạc Nam Phong và Nhạc Tại Đình đứng trên đài. Tình cảnh này, Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng vừa vào đều lặng lẽ nhìn, cả Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ, mọi người đều đứng ngoài im lặng quan sát, bỗng nhiên cảm thấy tất cả đều thật là hoang đường đến buồn cười. Đời người như một tuồng kịch, có người khi hạ màn thì hoan hỉ vui mừng, có người bi thương đau đớn, thế nhưng cũng có một vài người, kết cục thật khiến người khác dở khóc dở cười.
Hoan hỉ cũng được, bi thương cũng tốt, ít nhất trước khi chết nhớ lại, còn có thể thanh thản một chút, mà duy độc những cái kết dở khóc dở cười, là đi đến cuối cùng quay đầu lại nhìn, cả đời cũng chỉ như một giấc mộng Nam Kha, sống hay chết căn bản không có gì khác biệt, chỉ lưu lại ồn ào thị phi vô tận.
Tần Vọng Thiên đưa tay nắm tay Mộc Lăng, đi đến gần nói: “Báo thù hay không, thật ra cũng không quan trọng.”
Mộc Lăng híp mắt nhìn hắn, chợt nghe Tần Vọng Thiên âm trầm nói: “Ta còn nhớ rõ khi đó ngươi nói với ta, dù là có báo thù rửa hận, khiến cho Nhạc Tại Đình thân bại danh liệt cũng không chắc sẽ được vui vẻ, còn không bằng tìm một người cùng yêu thương, hoan hoan hỉ hỉ cùng qua cả đời, đến ngày xuống Hoàng tuyền, cũng có thể vui vẻ gặp nương ta.”
Mộc Lăng nhìn hắn, chỉ thấy Tần Vọng Thiên lắc đầu cười cười: “May là kiếp này ta gặp được ngươi, nếu không, cả đời này có lẽ cũng chi sống uổng phí.”
Mộc Lăng biết trong lòng Tần Vọng Thiên hiện tại không mấy dễ chịu, hai người trên đài, một là người cha đã vứt bỏ thê tử. một là hảo huynh đệ từng phản bội hắn còn muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Nhạc Nam Phong cả đời này chỉ sống vì danh lợi và võ công, Nhạc Tại Đình bất quá cũng vì hư danh cùng địa vị… Nhưng bọn hắn phạm nhiều tội lỗi thương thiên hại lý như vậy, kết quả cũng chỉ như công dã tràng.
Còn những người bị bọn họ hại chết… Còn chẳng phải là chết vô ích sao, vốn dĩ có thể hạnh phúc vui vẻ một đời, lại cứ như vậy mà chết, uổng tiếc biết bao nhiêu.
Tần Vọng Thiên cảm giác Mộc Lăng cầm lấy tay hắn, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay hắn, như đang an ủi. Xoay mặt nhìn Mộc Lăng thấy hắn đầy mắt đều là quan tâm lo lắng. Trong lòng Tần Vọng Thiên muốn cười, thầm mắng mình đúng là kẻ ngu si, sao phải tự bắt mình chịu khổ như vậy, sớm dẫn hắn cao bay xa chạy, rời khỏi nơi thị phi này, cùng nhau trải qua những ngày thanh thản yên bình,
Nhìn lại trên đài, Nhạc Nam Phong và Nhạc Tại Đình đã bắt đầu động thủ, Tần Vọng Thiên cúi đầu hôn lên trán Mộc Lăng một cái, thấp giọng nói: “Ta đi chấm dứt một đoạn ân oán, sau đó chúng ta trở về Mạc Bắc.”
Mộc Lăng gật đầu, Tần Vọng Thiên buông lỏng tay, nhảy lên đài…