• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa nóng cuối cùng cũng đến rồi, may là tại Mạc Bắc không nóng, dù ban ngày thỉnh thoảng cũng sẽ có một trận nắng gắt, nhưng đến đêm lập tức sẽ chuyển lạnh, còn phải đắp chăn.

Mộc Lăng ban ngày trốn trong phòng phẩy quạt hương bồ, đêm lại trốn trong chăn cảm thán, Mạc Bắc hay nhất ở chỗ mùa hè không nóng, tốt hơn ở Thục Trung nhiều, đi đến đâu cũng như là lò lửa.

Tối hôm đó, Mộc Lăng đang vừa lười biếng dựa vào trên người Tần Vọng Thiên đọc sách, vừa ăn nho Tần Vọng Thiên bỏ vào miệng, thì có người đến báo, nói có thư từ Hắc Vân Bảo.

Mộc Lăng nheo mắt, tâm nói, thư? Thời điểm không lễ không tết gửi thư cái gì a? Sẽ không phải là có chuyện gì xảy ra chứ, vội vàng nhận thư. Vừa mở ra xem, Mộc Lăng vui vẻ, trên thư chỉ có một câu, thể chữ liễu thanh tú vừa nhìn là biết do Tiểu Hoàng viết —– Mộc Mộc, ba ngày sau, ta và Tư Đồ đến thăm.

Tinh thần Mộc Lăng lập tức tỉnh táo, hạ mông ngồi xuống cười trộm nói: “Hảo cho ngươi Tư Đồ a, lúc chờ ngươi ngươi không đến, bây giờ chạy không được nữa rồi!”

Tần Vọng Thiên hơi giật mình hỏi: “Mộc Mộc a, người ngươi vẫn không muốn gặp nhất không phải Tư Đồ sao, lần nào gặp ngươi cũng đều bị hắn khi dễ rất là thê thảm!”

“Đến ngươi cũng nói hắn khi dễ ta!” Mộc Lăng xắn tay áo: “Lão tử đời này chỉ khi dễ người khác, còn chưa bị người khác khi dễ, lần này ta lập kế hoạch trả thù thật hoàn mỹ, chờ Tư Đồ đến, liền hảo hảo mà giáo huấn hắn! Hừ hừ hừ.”

Tần Vọng Thiên cảm thấy dáng vẻ của Mộc Lăng rất là đáng yêu, liền nói: “Ngươi muốn chỉnh Tư Đồ thế nào a? Có cần ta giúp không?”

Mộc Lăng híp mắt nhìn Tần Vọng Thiên: “Ngươi sẽ không lâm trận phản chiến chứ? Ta cảm thấy giao tình của các ngươi rất tốt, thường xuyên cùng uống rượu, cùng uống rượu đối với nam nhân mà nói chính là một loại biểu hiện hữu tình!”

Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười, túm lấy Mộc Lăng nói: “Tư Đồ hắn cứ khi dễ ngươi, ta cũng nhìn không được, hơn nữa, người của Tu La Bảo chúng ta sao có thể để cho người khác khi dễ chứ?! Tô chè đậu đỏ lần trước chính là thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn, ta giúp ngươi!” [thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn: Ngay cả cái này đều có thể chịu được, còn có cái gì không thể nhẫn nhịn thụ aka đỉnh điểm không thể nhịn được nữa]

Mộc Lăng nghe xong đương nhiên cực kì cao hứng, cọ cọ Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng a, ta vốn nghĩ ngươi là một tiểu hài tử chết tiệt ăn cây táo rào cây sung giảo hoạt xấu xa tâm cơ nặng, thì ra ngươi cũng hiểu đạo lý như thế.”

Tần Vọng Thiên vô lực, nhéo mũi Mộc Lăng: “Ngươi chắc là đang khen ta chứ?”

Mộc Lăng cười hì hì đưa tay: “Vậy, đưa Độ Tiên Thảo cho ta mượn dùng một chút!”

Tần Vọng Thiên giật mình nhìn Mộc Lăng: “Ngươi muốn hạ dược Tư Đồ?”

Mộc Lăng nheo mắt, nguy hiểm nói: “Ha hả a… Ta muốn cho Tiểu Hoàng phản công thành công!”

Tần Vọng Thiên nhướng mày một cái, gật đầu: “Ân… Đây đúng là phương pháp chỉnh Tư Đồ hay nhất, nhưng mà dược thì không thể tùy tiện đưa cho ngươi a, bởi vì… nếu vậy ta cũng sẽ có mối nguy hiểm nhất định.”

Mộc Lăng nghiến răng, mắng thầm, tiểu hài tử chết tiệt cũng rất thông minh, bị hắn phát hiện rồi!

Tần Vọng Thiên cười tủm tỉm nói với Mộc Lăng: “Ngươi nghĩ xem a, ta có thể đánh ngang tay với Tư Đồ, thêm ngươi, hai ta nhất định có thể thắng được hắn!”

Mộc Lăng ngửa mặt đảo mắt một cái, nói: “Đánh thắng hắn thì được cái rắm a, chẳng lẽ ngươi muốn hai ta liên thủ đánh cho Tư Đồ nằm bò, sau đó để Tiểu Hoàng cường bạo hắn?”

“Khụ khụ… ” Tần Vọng Thiên xua tay: “Không phải a, Tiểu Hoàng cũng không phải dạng đó a.”

“Cho nên mới nói, tiểu hài tử chết tiệt Tiểu Hoàng kia cũng không mấy hăng hái.” Mộc Lăng oán niệm, Tần Vọng Thiên sáp gần đến nói: “Mộc Mộc, không cho gọi người khác là tiểu hài tử chết tiệt, chỉ được gọi ta!”

Mộc Lăng đưa tay nắm tóc hắn: “Tiểu hài tử chết tiệt, nghĩ cách cho ta! Không thể dùng Độ Tiên Thảo, làm cách nào bắt Tư Đồ làm thụ a!”

Tần Vọng Thiên hơi vô lực nhìn hắn một lát, nói: “Đối phó Tư Đồ không thể dùng dược a! Phải khiến hắn không có cách từ chối, ngoan ngoãn làm thụ!”



“Đúng vậy, nếu hắn không muốn, Tiểu Hoàng tuyệt đối sẽ không bức hắn, hơn nữa Tư Đồ còn có thể liên hống đái phiến[dùng thủ đoạn lừa gạt để đạt được mục đích].” Tần Vọng Thiên nói: “Phải dùng kỳ chiêu mới được!”

“Kỳ chiêu gì?” Đầu Mộc Lăng lại xoay một vòng.

Tần Vọng Thiên cười trộm mấy tiếng: “Theo ta thấy phương pháp hay nhất là, khổ nhục kế!”

“Khổ nhục kế?” Mộc Lăng suy nghĩ.

“Ngươi nghĩ a, Tư Đồ sợ nhất là gì?” Tần Vọng Thiên hỏi Mộc Lăng.

“Ân… Sợ nhất Tiểu Hoàng không cần hắn nữa.” Mộc Lăng vỗ đầu: “Có rồi, ta bảo Tiểu Hoàng cùng ta hợp tác là được!”

“Đúng vậy!” Tần Vọng Thiên cười tủm tỉm: “Có uống dược, cũng phải để Tiểu Hoàng uống, tốt nhất là uống xong nhất định phải công, không công được sẽ khó chịu, vậy thì Tư Đồ chắc chắn không thể để Tiểu Hoàng cùng người khác làm gì đó… Cho nên chỉ có thể tự dâng mình lên!”

“Ha hả a…”Mộc Lăng cười tủm tỉm gật dầu: “Phương pháp này thật tốt nha!” Nói xong, mờ ám liếc mắt nhìn Tần Vọng Thiên: “Không biết có áp dụng được với người nào đó không a.”

Tần Vọng Thiên biến sắc, cảnh cáo trước: “Nha, ta nghĩ cách cho ngươi nha, ngươi không được đối phó ngược lại trên người ta!”

Mộc Lăng liếc mắt ngắm Tần Vọng Thiên: “Dễ cho ngươi quá, ta có phản công cũng là bằng thực lực, ngươi chờ cho ta! Hừ.” Nói xong , Mộc Lăng xuống giường.

“Ngươi đi đâu vậy a?” Tần Vọng Thiên cuống quýt: “Đêm đã khuya rồi, ngủ đi.”

“Ta đi phối dược!” Mộc Lăng mang hài vào nhàn nhã đi ra, Tần Vọng Thiên nghĩ nghĩ một chút, điềm tĩnh đi theo, Mộc Lăng đóng cửa dược lư không cho hắn vào, Tần Vọng Thiên bám cửa giả đáng thương: “Mộc Mộc, không có ngươi ta ngủ không được!”

Lăn qua lăn lại hồi lâu, chướng tính đấu không lại mặt dày, Mộc Lăng không thể làm gì hơn là thả Tần Vọng Thiên vào dược lư, kết quả là, Mộc Lăng chuyên tâm phối dược, Tần Vọng Thiên nằm trên giường trúc ngủ.

Chỉ chớp mắt đã qua ba ngày, sáng sớm hôm đó, một chiếc xe ngựa lớn đến ngoài Tu La Bảo, phía sau còn kéo theo chút đặc sản, là Tiểu Hoàng và Tư Đồ đến.

“Bang chủ! Hoàng tiên sinh!” Phùng Ngộ Thuỷ mừng phát rồ, từ trong Tu La Bảo vọt ra, Tư Đồ thấy Phùng Ngộ Thuỷ có vẻ như đã cao lớn hơn một chút, cũng bật cười, thầm nói tiểu tử gốc này cuối cùng cũng có một bộ dáng đại nhân rồi, đưa tay vén màn xe, bế Tiểu Hoàng xuống.

Tiểu Hoàng xuống xe rồi, trước tiên chào hỏi Phùng Ngộ Thuỷ và Nhạc Tại Vân theo tới phía sau một chút, phân phó các huynh đệ Hắc Vân Bảo đi cùng chuyển đặc sản Thục Trung mang đến cho Tu La Bảo vào trong.

Huynh đệ Tu La Bảo đương nhiên không xem người của Hắc Vân Bảo là người ngoài, vội vàng mở rộng cửa nghênh tiếp.

“Hoàng Hoàng!” Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên đích thân ra đón, Mộc Lăng chạy vội ra ôm Tiểu Hoàng, chân mày Tư Đồ giật giật, nhưng vẫn nhịn xuống không đánh Mộc Lăng, để hắn cùng Tiểu Hoàng cọ qua cọ lại, vấn an đây đó.

“Hoàng Hoàng, sao ngươi gầy thế?” Mộc Lăng kéo Tiểu Hoàng đến gần nhìn trên nhìn dưới, phẫn nộ chỉ Tư Đồ: “Ngươi nuôi thế nào vậy? Người ta càng nuôi càng béo, ngươi sao càng nuôi càng gầy?!” [thế chồng chú nuôi chú chú có béo ra cho không =.=]

Tư Đồ cũng nổi trừng Mộc Lăng: “Ngươi nghĩ là ta muốn sao, lão tử còn sốt ruột hơn ngươi! Ngươi mau bắt mạch, gần đây Tiên Tiên không chịu ăn gì, chẳng lẽ bị bệnh!”

Mộc Lăng cả kinh, vội vàng kéo tay Tiểu Hoàng lên bắt mạch, chẩn một lúc lâu, Mộc Lăng hiểu ý, cười nói: “Hoàng Hoàng, ngươi bị cảm nắng rồi… Thục Trung nóng lắm phải không?”

“Ân.” Tiểu Hoàng gật đầu: “Năm nay nóng hơn năm trước.” Nói đến đây, còn rất bất mãn liếc mắt nhìn Tư Đồ, Tư Đồ xấu hổ.

Mộc Lăng híp mắt trừng Tư Đồ: “Chắc chắn là tên cầm thú nhà ngươi giữa lúc nóng như thế còn làm tới làm lui, khiến cho Hoàng Hoàng mệt chết!”

Khóe miệng Tư Đồ giật giật, nhìn Tiểu Hoàng: “Hắn cũng không chịu nói cho ta biết, ta thấy hắn cứ hăng hái dán đến trên người ta, còn tưởng là hắn muốn.”

Tiểu Hoàng mếu mếu mếu: “Không phải đã nói không muốn nữa rồi sao, người ngươi mát, cho nên mới dán lên.”

Tư Đồ sáp qua nhỏ giọng nói: “Ta làm sao biết a, bình thường ngươi vẫn nói không muốn.”

Mặt Tiểu Hoàng đỏ hồng, nhỏ giọng mắng: “Đừng… Đứng bên ngoài nói bậy nữa!”

Miệng Tư Đồ ngoan ngoãn câm lại, tay nhéo mông Tiểu Hoàng một cái.

Mộc Lăng nhìn cảnh này nghiến răng đến muốn gãy luôn, miệng mắng lưu manh, tay kéo Tiểu Hoàng đi vào trong: “Đi Hoàng Hoàng, đi vào trong ngồi nói chuyện, bên ngoài nắng.”

“Ở đây thật mát mẻ nha.” Tiểu Hoàng nói: “Hơn Thục Trung nhiều lắm.”

Mộc Lăng đắc ý: “Đương nhiên!”

Tư Đồ bĩu môi, nói thầm: “Mùa đông lạnh muốn chết, xuân thu bão cát lớn… Cũng chỉ còn mùa hè.”

Mộc Lăng quay đầu lại hung hăng trừng nói, rủa thầm, ngươi cứ nói đi, chờ xem ta thu thập ngươi!

Tư Đồ đột nhiên cảm thấy ánh mắt Mộc Lăng nhìn hắn có gì đó rất quỷ dị, tim thình thịch mấy tiếng, ân? Mộc Lăng dường như có âm mưu gì đó!

An bài phòng ở xong, Mộc Lăng ôm Tiểu Hoàng nói: “Hoàng Hoàng, đêm nay hai ta ngủ chung đi!”

Hai Tròng mắt Tư Đồ sắp trừng tới rớt ra luôn: “Thối mộc đầu, ngươi muốn chết a!”

Tiểu Hoàng cũng cọ cọ trên người Mộc Lăng, nói với Tư Đồ: “Hôm nay ta muốn ôn chuyện với Mộc Lăng, Tư Đồ, ngươi ngủ một mình!”

Tư Đồ đáng thương nhìn Tiểu Hoàng: “Tiên Tiên, ta thì sao? Ta làm sao bây giờ a?”

Tiểu Hoàng và Mộc Lăng liếc mắt nhìn nhau, xoay mặt nhìn Tần Vọng Thiên.

Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ, vỗ vỗ Tư Đồ: “Đi, hai ta đi uống rượu, ta có chôn mấy bình rượu thượng hạng.”

Tư Đồ suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng không tồi, cùng Tần Vọng Thiên ra ngoài uống rượu.

Vào đêm sau khi ăn xong bữa tối, Mộc Lăng và Tiểu Hoàng rửa mặt xong, liền ngồi xuống bên giường. Mộc Lăng chải đầu cho Tiểu Hoàng, nhìn vai Tiểu Hoàng, nói: “Hoàng Hoàng, ngươi còn gầy hơn ta! Tư Đồ đáng chết, không biết chăm lo thế nào, ngươi ở lại Tu La Bảo đi, không nuôi cho béo ta không tha cho ngươi đi!”

Tiểu Hoàng gật đầu: “Ân, chủ yếu là Thục Trung quá nóng, không muốn ăn gì cả, nhưng đến Tu La Bảo đã tốt hơn rồi, thời tiết tốt trù tử cũng tốt, hôm nay ta ăn rất nhiều.”

Mộc Lăng chải đầu cho Tiểu Hoàng xong, bò xuống giường, cầm hộp điểm tâm trên bàn đến, đưa cho Tiểu Hoàng, nói: “Đây là Vọng Thiên Cao, rất ngon, chỉ dùng hoa của Vọng Thiên làm ra, bên trong có quả hạch đào và nho khô, ngươi ăn nhiều một chút, ăn tối mau béo lên!”

“Ân.” Tiểu Hoàng cầm một khối chậm rãi cắn: “Thật thơm.”

Mộc Lăng cũng cầm một khối, ngồi song song với Tiểu Hoàng, đưa tay giúp Tiểu Hoàng lót một cái gối ra sau lưng, hỏi: “Hoàng Hoàng, gần đây chuyện ở Hắc Vân Bảo thuận lợi chứ?”

“Thuận lợi.” Tiểu Hoàng gật đầu, cười nói: “Thật ra đa số chuyện đều là do Lô phó bang chủ và Tứ Nương giải quyết, ta chỉ ra chủ ý, không mệt chút nào.”

“Chỉ khổ cực cho Tứ Nương, Hân Hân cũng đã bốn tuổi rồi.” Tiểu Hoàng gặm Vọng Thiên Cao, nói với Mộc Lăng: “Ta và Tư Đồ đã thương lượng rồi, chờ khi nào rảnh rỗi sẽ để Tứ Nương nghỉ ngơi một thời gian, hay nhất là sinh thêm một oa oa, Lô đại ca cũng nói chỉ mình Hân Hân ít quá, muốn sinh mười mấy.”

“Khụ khụ…”Mộc Lăng sặc, vội vàng uống nước: “Tên ngốc này, làm sao được chứ!”

Tiểu Hoàng cũng cười, hỏi: “Tu La Bảo thì sao?”

“Ân.” Mộc Lăng gật đầu: “Vọng Vọng tuy rằng cũng không thích quản sự lắm, nhưng dù sao cũng hơn Tư Đồ được một chút, hơn nữa còn có Giáp Ất Bính Đinh, Phùng Ngộ Thuỷ và Nhạc Tại Vân cũng làm được. Đến lúc Tứ Nương có hài tử rồi, ta cho Thủy Thủy và Vân Vân đến Hắc Vân Bảo giúp đỡ, vậy thì Tứ Nương sẽ rảnh rỗi hơn!”

Tiểu Hoàng gật đầu, lại đưa tay lấy một khối cao, Mộc Lăng nhìn hắn một lát, cảm thấy đã có thể vào chủ đề chính rồi, liền ghé sát vào hỏi: “Hoàng Hoàng a? Đã phản công thành công chưa?”

Động tác Tiểu Hoàng ngừng lại một chút, ỉu xìu nhìn Mộc Lăng, lắc đầu.

“Vô dụng vậy a!” Mộc Lăng tà mắt nhìn hắn.

“Không có biện pháp.” Tiểu Hoàng ủy khuất nói: “Tư Đồ thật sự quá khôn khéo , mỗi lần ta bị hắn áp tới là đã choáng váng rồi, đến lúc hiểu được, đã không còn kịp rồi, hơn nữa ta lại không thể ép buộc hắn.”

Mộc Lăng cười tủm tỉm: “Vậy ngươi còn muốn phản công không?”

Tiểu Hoàng nhìn Mộc Lăng, thấy hắn đầy mắt đều là “Ta có biện pháp”, liền gật đầu: “Mộc Mộc, có phải ngươi có cách không? Ta muốn!”

“Đương nhiên là có!” Mộc Lăng cười ha hả ghé sát tai Tiểu Hoàng thì thầm một lúc lâu.

Tiểu Hoàng vừa nghe vừa gật đầu: “Ân, ta đã biết! Ý này hay!”

Mộc Lăng thấy Tiểu Hoàng chịu phối hợp, tâm tình thư sướng, hi hi cười trộm: “Tư Đồ a Tư Đồ, lần này ta không hảo hảo chỉnh ngươi không được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK