Tần Vọng Thiên mấy ngày nay đều suy xét cân nhắc, đáng tiếc Mộc Lăng rất cảnh giác, hơn nữa tinh thông y thuật, còn mang Độ Tiên Thảo theo sát bên người, không cho hắn đụng tới, xem ra cũng là sợ hắn ám toán mình. Hôm nay là cơ hội tốt nhất, nhất định phải một lần thành công, nếu thất bại, vậy sẽ đả thảo kinh xà.
Thấy Mộc Lăng lăn a lăn, Tần Vọng Thiên đi tới ôm lấy hắn như bình thường, vừa hôn vừa nói: “Lăng… Ngươi thật giỏi a.” Mặt khác cẩn thận rút hộp đựng Độ Tiên Thảo ra, giấu trong tay áo mình.
Mộc Lăng một chút cũng không phát hiện, chỉ là vui sướng dạt dào nói: “Hừ hừ… Bây giờ đã có tiền rồi, sau này khiêng đến chỗ Tư Đồ hai rương hoàng kim, xem hắn còn ra vẻ được không, lão tử còn hào phóng hơn hắn!”
Tần Vọng Thiên cũng cười: “Ta sẽ xây cho ngươi một tòa kim ốc, đem ngươi giấu vào trong.”
“Phi.” Mộc Lăng đá hắn qua một bên, nói: “Đây là tiền của phi nghĩa từ trên trời rơi xuống, phải dùng cẩn thận mới được, chờ xây dựng xong Tu La Bảo, ta sẽ phái ngươi phong tỏa mỏ vàng, sau đó chúng ta phải đem vàng này giúp đỡ dân chúng cùng khổ, tiền của phi nghĩa dùng cho việc có ích, mới không đắc tội lão thiên gia, vậy mới có thể tích phúc!” Vừa nói, vừa tiếp tục tính toán.
Tần Vọng Thiên cười ha hả cầm một khối hoàng kim lên, giấu ra phía sau, nói với Mộc Lăng: “Đêm nay có muốn ngủ trên kim sơn không a?”
“Cái này hay!” Mộc Lăng rất tán thành cắn cán bút suy nghĩ: “Đời này có thể ngủ trên một núi vàng, vậy không phải còn thỏa nguyện hơn cả làm Hoàng đế sao?!”
“Đúng vậy.” Tần Vọng Thiên đã mở được hộp Độ Tiên Thảo, lấy Độ Tiên Thảo bên trong ra, lau vài cái trên mặt một khối vàng thỏi, sau đó lại giấu thảo dược vào tay áo, thấy Mộc Lăng vẫn còn tính toán, Tần Vọng Thiên đi đến, nói: “Lăng, vàng này sao lại cứng như vậy a? Có khi nào là không nguyên chất không?”
“Cứng?” Mộc Lăng cả kinh, thầm nghĩ không đúng a, hoàng kim này tỉ lệ tốt, vừa nhìn đã biết là hàng thượng đẳng. Cầm lấy thỏi vàng Tần Vọng Thiên đưa qua nhìn một chút, Mộc Lăng bỏ vào miệng dùng răng hàm cắn một cái, trên thỏi vàng xuất hiện một vòng dấu răng: “Không có a… Mềm như vậy, là vàng tốt.”
Tim Tần Vọng Thiên nhảy dựng lên đập thùm thùm thùm, nói: “Vậy sao…” Nhận lại thỏi vàng ném qua một bên, Tần Vọng Thiên lục tung phòng lên tìm hai cái áo choàng lông cừu, kéo chăn trên giường trải ra trên mặt núi vàng, phủ lên trên một áo lông cừu, đưa một tay ôm choàng lấy Mộc Lăng đặt lên trên lớp áo, nói: “Đêm nay ngủ trên giường vàng đi.”
“Ân ân.” Mộc Lăng đắc ý dạt dào gật gật đầu: “Ngươi chờ ta tính xong sổ sách đã.”
Tần Vọng Thiên nhìn chăm chăm vào hai mắt Mộc Lăng: “Ân… Ta chỉ sợ ngươi đợi không được.”
“A?” Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, không hiểu lắm.
Đang nói, Tần Vọng Thiên bỗng nhiên đưa tay cởi áo Mộc Lăng, “bang” một tiếng, một chiếc hộp rơi từ trong tay áo hắn ra, Mộc Lăng vốn đang cười hì hì nghĩ, tiểu hài tử chết tiệt này lại muốn vọng mai chỉ khát[dùng ảo tưởng để tự an ủi] rồi phải không, thế nhưng vừa xoay mặt nhìn, sắc mặt lập tức trắng bệch, đó là hộp đựng Độ Tiên Thảo.
“Nha a!” Mộc Lăng đột nhiên nghĩ đến khi nãy hắn cắn thỏi vàng, trong miệng bắt đầu có mùi lạ, là vị của Độ Tiên Thảo a… Nha! Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Mộc Lăng là —— Hạ Vũ yêu tinh chết tiệt nhà ngươi, lão tử bị ngươi hại chết rồi!
“Lăng!” Tần Vọng Thiên áp tới, hôn lên bên tai Mộc Lăng: “Mặt ngươi thật nóng a…”
Mộc Lăng lúc này cũng cảm giác được trong thân thể phát sinh biến hóa, toàn thân phát nhiệt, vội vàng đẩy Tần Vọng Thiên ra muốn đứng lên, miệng la: “Người a, bưng nước lạnh tới cho ta!”
Tần Vọng Thiên cười tủm tỉm cởi áo Mộc Lăng, liếm lên cổ Mộc Lăng cười nhẹ: “Gọi cũng vô dụng… Khi nãy ta cố ý phái mọi người ly khai xa một chút… Lăng, ta đợi thật khổ cực a, đêm nay ngươi không chạy được nữa rồi, ngoan ngoãn làm đi!”
Hoàng kim trải đầy đất, hợp lại thành một chiếc giường lớn cực kì quý giá lộng lẫy, căn phòng đơn giản ngoại trừ một núi hoàng kim lớn ở giữa ra, tường và gia cụ đều có chút cũ kĩ, tạo thành một hình ảnh đối lập.
Tần Vọng Thiên có chút áy náy, nói: “Sau này ta nhất định sẽ không thua kém thiên hạ, không để cho ngươi phải ở trong gian phòng cũ kĩ.”
“Tiểu hài tử chết tiệt, dám ám toán lão tử, hoạn ngươi!” Mộc Lăng đã cảm nhận sâu sắc dược hiệu cực mạnh của Độ Tiên Thảo đang gặm nhấm thân thể mình, trên người bắt đầu không có í lực, kiệt sức không cách nào nhúc nhích, hơn nữa trong đầu còn có thanh âm nói “Muốn muốn muốn”, Mấy lời tâm tình của Tần Vọng Thiên khi nãy khiến tâm hắn rung động không ngừng. Tuy rằng biết tiến lên một đao lùi lại cũng là một đao, loại chuyện này không thể tránh được, thế nhưng lại nghĩ đến mình bị Hạ Vũ tính kế, lại khiến Mộc Lăng rất không cam lòng, miệng cũng không nhàn rỗi.
“Lăng…” Tần Vọng Thiên cũng không để ý tới mấy lời mắng chửi của Mộc Lăng, hiện tại vô luận miệng Mộc Lăng nói ra cái gì hắn cũng nghe không vào, chỉ là khẩn cấp đưa tay mở vạt áo Mộc Lăng, nhẹ nhàng mà hơi hấp tấp kéo áo Mộc Lăng xuống. Bên dưới vạt áo, là bờ ngực thon gầy, xương vai tinh tế, màu da rất trắng, nổi bật trên kim quang vàng rực phản chiếu dưới ánh nến mờ ảo, toát ra vẻ diễm lệ không nói nên lời.
Tuy rằng bệnh Mộc Lăng đã được chữa khỏi, thế nhưng lần phát bệnh khi ấy cũng giày vò hắn không ít, vóc người vốn đã thon gầy lại càng gầy hơn rất nhiều, có điều Mộc Lăng vốn dĩ trời sinh vóc xương không lớn, cho nên dù có gầy hơn, nhưng nhìn qua một chút cũng không xấu, chỉ càng cảm thấy tinh tế xinh đẹp.
Mộc Lăng nằm ngửa mặt lên trần, chỉ thấy Tần Vọng Thiên trưng vẻ mặt “Ta là tiểu sắc lang” nhìn chằm chằm vào mình, lập tức cảm thấy không được tự nhiên, hung hăng trừng: “Nhìn cái gì?!”
Tần Vọng Thiên nhìn hình ảnh mái tóc đen bóng nhu thuận của Mộc Lăng xõa rối trên mặt kim sơn, tóc đã không còn khô ráp xác xơ như trước, qua một thời gian chăm sóc, cùng với Tần Vọng Thiên mỗi ngày đều tìm sơn trân mỹ vị về nuôi, mái tóc đen nhánh mà sáng bóng. Có điều sợi tóc rất nhuyễn, trên mặt kim sơn gập ghềnh uốn thành vài đường cong, ánh sáng phản chiếu lại cũng là sáng tối quanh co, có chút mỹ lệ. Tần Vọng Thiên đưa tay nhẹ nhàng nhấc một lọn tóc Mộc Lăng lên, đưa đến trước mắt nhìn thật tỉ mỉ. Sợi tóc Mộc Lăng là mảnh nhất trong những người hắn từng thấy, cũng giống như Mộc Lăng, bên ngoài có vẻ hung hăng dữ dằn, tâm địa thật ra còn tốt hơn bất kì ai. Màu mắt cũng hơi ngả về hổ phách, lông mi không tính là dài, nhưng dưới ánh sáng, đổ thành một bóng râm nhạt trên khuôn mặt, mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng, không đẹp nổi bật, thế nhưng hợp lại một chỗ, không hiểu sao lại tạo thành một loại mỹ cảm rất dễ chịu, rất mảnh khảnh… Tần Vọng Thiên nghĩ có lẽ mình đã thích Mộc Lăng đến mê muội rồi, trên mặt Mộc Lăng, hắn không nhìn ra bất kì khuyết điểm nào, chỉ cảm thấy hắn đẹp, một cái nhăn mày, một nụ cười đều đẹp, lại nói không được vì sao đẹp.
Mộc Lăng thì cảm giác ánh mắt nóng cháy của Tần Vọng Thiên chậm rãi chạy dọc theo toàn thân mình, khi đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm đến làn da lộ ra bên ngoài, càng mang theo một luồng nhiệt không hiểu từ đâu, khiến hắn vô thức run lên một chút. Có lẽ là Độ Tiên Thảo trong cơ thể phát tác, một dòng dục niệm chậm rãi tăng lên, khiến hắn bất giác nghĩ đến mấy thứ loạn thất bát tao gì đó. Nghĩ cứ tiếp tục thế này không phải biện pháp, chắc chắn sẽ bị thiệt! Mộc Lăng ngẩng đầu muốn trò chuyện mấy câu với Tần Vọng Thiên, hoãn binh một chút, nhưng khi nhìn vào ánh mắt Tần Vọng Thiên thì lại càng hoảng sợ —– Tần Vọng Thiên trước nay vẫn luôn suy trì vài phần kính trọng mình, dù là lúc nhân cơ hội chiếm tiện nghi, cũng cẩn thận bảo trì chút khắc chế, thế nhưng hôm nay lúc này xem ra, ánh mắt Tần Vọng Thiên nhìn hắn, cảm giác thật giống như mãnh thú đang nhìn con mồi.
Mộc Lăng đột nhiên lại cảm thấy khát, đưa tay muốn kéo cổ áo đang mở rộng của mình lại, cổ tay lại bị Tần Vọng Thiên nắm chặt.
Mộc Lăng kinh ngạc nhìn vào hai mắt Tần Vọng Thiên, bên trong ẩn hiện vẻ sắc bén ít thấy, nhưng vẫn lưu giữ chút trẻ con cùng trong sạch. Tuy là biết hiện tại hắn đang nghĩ đến thứ gì, nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy khinh thường, chỉ là yêu thương cùng tình cảm nồng đậm từ trong đáy mắt chảy ra, động nhân không nói nên lời, màu sắc con ngươi so với trước đây nhạt hơn một chút, phảng phất như bị tình dục không thể áp chế làm phai nhạt bớt.
Cởi y phục, Tần Vọng Thiên cúi đầu hôn lên cổ Mộc Lăng, hai tay nắm chặt bờ vai gầy gầy.
Mộc Lăng bị ôm lấy, bàn tay đặt trên vai hắn từ từ tiến vào trong y phục, ôm trọn qua lưng, đem lớp y phục vướng bận trên người cởi xuống toàn bộ. Tần Vọng Thiên thong thả hưởng thụ từng bước một, cho đến khi ôm được Mộc Lăng đã hoàn toàn xích lõa vào lòng, mới thở ra một hơi thật dài, cúi đầu hôn xuống, Mộc Lăng đã vì kinh ngạc quá độ mà há to miệng.
Trên kim sơn vàng rực, bàn tay màu mật ong của Tần Vọng Thiên cùng bàn tay trắng như tuyết của Mộc Lăng quấn quýt vào nhau, ngón tay xiết chặt.
Hôn một lúc lâu, Tần Vọng Thiên thả lỏng tay Mộc Lăng, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm Mộc Lăng, nâng mặt hắn lên một chút, mỉm cười hỏi: “Lăng, sao lại cắn người?”
Mộc Lăng mặt đỏ tới mang tai, thế nhưng cái hôn khi nãy khiến trong cơ thể hắn dâng lên một luồng sảng khoái khó khắc chế, rất muốn lại hôn một lần. Nhưng thấy trong mắt Tần Vọng Thiên hiện lên một tia đắc ý, Mộc Lăng lại bực bội, nhấc chân muốn đá, chỉ là chân giơ lên lại mềm nhũn vô lực, giống như nhẹ nhàng cọ Tần Vọng Thiên một chút. Tần Vọng Thiên giống như dỗ dành an ủi mà hôn lên cằm Mộc Lăng, thấp giọng nói: “Ngoan, đừng nóng vội.”
Mộc Lăng tức giận tới sắp thổ huyết luôn rồi, tâm nói, lão tử nóng cái rắm a!
Tay Tần Vọng Thiên nhẹ nhàng quét qua bụng dưới Mộc Lăng, Mộc Lăng cả kinh giật một cái, trừng mắt: “Ngươi muốn làm gì?”
Tần Vọng Thiên nghiêm túc đưa tay đè lên điểm nổi lên trên ngực Mộc Lăng, vuốt ve xoa nắn, nói: “Tư Đồ đã cho ta rất nhiều sách để học hỏi, trong sách nói, cái này gọi là tiền hí, sẽ làm ngươi vui sướng.”
“Ta phi!” Mộc Lăng giận đến mặt đỏ bừng, giơ tay muốn tát: “Đánh chết tiểu lưu manh không biết xấu hổ nhà ngươi, sách hay không học lại đi học mấy thứ cặn bã loạn thất bát tao của Tư Đồ… A… Ân…”
Phản ứng kích động dị thường của Mộc Lăng khiến Tần Vọng Thiên hào hứng không ít, có lẽ là tác dụng của Độ Tiên Thảo, Mộc Lăng hiện tại cả người đều cực kì mẫn cảm, Tần Vọng Thiên lại còn không ngừng hà hơi trêu chọc, Mộc Lăng sốt ruột đến độ há mồm cắn vào vai Tần Vọng Thiên: “Tiểu hài tử chết tiệt, cắn chết ngươi!”
Thế nhưng động tác Tần Vọng Thiên nhanh hơn, hắn nhân cơ hội Mộc Lăng hé miệng, lập tức dùng miệng mình lấp lại, sau đó lại vươn đầu lưỡi, thăm dò bên trong khoang miệng Mộc Lăng, liếm khẽ không ngừng, bắt lấy lưỡi Mộc Lăng, quấn quyện vào nhau. Mộc Lăng ban đầu còn trừng to hai mắt, hung hăng trừng thẳng vào tiểu hài tử đang làm càn trước mặt, nhưng sau đó trong miệng truyền đến cảm giác tê dại bủn rủn vô lực, cuối cùng cũng chỉ có thể vô lực đáp lại. Chờ đến khi Tần Vọng Thiên buông hắn ra, Mộc Lăng mới phát hiện hai tay mình không biết từ khi nào đã choàng lên vai Tần Vọng Thiên, ôm chặt cổ hắn, nhìn lại hình ảnh phản chiếu bản thân trong ánh mắt trong suốt của Tần Vọng Thiên, dáng vẻ này, dường như là đang mời Tần Vọng Thiên tiếp tục.
Mộc Lăng lập tức ý thức được bản thân mình vừa xuất thần, cảm giác không cam lòng dâng lên, đưa tay lau lau môi, hung hăng lườm Tần Vọng Thiên: “Kỹ thuật thật yếu kém, tiểu hài tử cũng chỉ là tiểu hài tử, ngươi còn non nớt lắm!”
Tần Vọng Thiên nghe xong cũng không giận, chỉ vươn tay nhẹ nhàng gõ gõ lên môi Mộc Lăng: “Cho nên mới phải luyện tập nhiều hơn, ngươi nói có đúng không?”
Mộc Lăng vừa thấy mình kích thích ra hiệu quả ngược, vừa muốn tách ra, lại bị Tần Vọng Thiên đè lại, lại hôn xuống, sau đó chậm rãi hôn dần xuống, lưu luyến liếm lộng nơi cổ Mộc Lăng, lưu lại một chuỗi ấn ký hồng sắc. Hai má Mộc Lăng ửng hồng, tâm nói tên nhóc con này sao lại xấu xa như thế, không được hôn trên cổ, dấu để lại không che được, cứ như vậy không phải nói cho người khác biết là đã làm rồi sao!
Nghĩ nếu như không phản kích thì nhất định sẽ bị ăn, Mộc Lăng quyết định cầu người không bằng cầu mình, trước tiên phải phản kích, bắt lấy tay Tần Vọng Thiên, không thể không làm, vậy thì phải làm công! Nghĩ tới đây, Mộc Lăng nheo nheo mắt, đột nhiên vung tay, muốn điểm huyệt Tần Vọng Thiên, thế nhưng động tác Tần Vọng Thiên nhanh hơn, nhắm ngay thời cơ Mộc Lăng vươn tay, một cước xé khố Mộc Lăng.
“Nha a!”, Mộc Lăng thất kinh, vội vã với tay muốn giữ khố lại, thế nhưng bị Tần Vọng Thiên nắm lại hôn, sau đó bàn tay phải vừa to vừa hữu lực của tiểu hài tử duỗi tới vị trí giữa hai chân hắn, phủ lên dục vọng của Mộc Lăng đã vì tác dụng của Độ Tiên Thảo mà hơi chút ngẩng đầu, nhẹ nhàng mà xoa bóp. Động tác trên tay Tần Vọng Thiên rất chậm rất chậm, phảng phất như là muốn thưởng thức biểu tình khi nhẫn nại kiềm chế của Mộc Lăng. Thấy hình dạng Mộc Lăng cắn môi dưới chết cũng không lên tiếng, Tần Vọng Thiên đột nhiên cảm thấy thật sảng khoái, lực đạo trên tay lại nặng thêm một chút, cúi đầu ngậm lấy tai Mộc Lăng, vươn đầu lưỡi vào trong nhĩ động, nóng rực liếm vào bên trong.
“Ân…”, Mộc Lăng nhịn không được khẽ kêu một tiếng, hai chân hơi run lên, tựa hồ là bất mãn, hung hăng đạp Tần Vọng Thiên một cước, thế nhưng toàn thân vô lực, bởi vậy chỉ làm mình cùng Tần Vọng Thiên tiếp xúc càng chặt chẽ. Tần Vọng Thiên thỏa mãn đem cả người mình đè ép tới, vô cùng thân mật hôn hai mắt Mộc Lăng, nói: “Đừng nóng vội, Lăng, đêm vẫn còn dài, hai chúng ta cứ từ từ mà đến”
Mộc Lăng muốn giết người, thế nhưng tay chân không có khí lực, vừa tức vừa sốt ruột, vậy mà tay Tần Vọng Thiên lại tăng tốc. Tiểu hài tử này không phải là chưa từng làm sao? Sao lại biết cách làm sao cho sảng khoái nhất như thế? Mộc Lăng bị Tần Vọng Thiên giày vò cho tâm dương khó nhịn, dồn sức mắng chửi, Tần Vọng Thiên có chút không đồng ý đưa tay điểm nhẹ lên môi hắn, cười nói: “Lăng, lúc này làm sao lại mắng người, phải gọi Vọng Vọng!”
“Ta là tiểu cẩu đến cắn chết ngươi… A!” Mộc Lăng cả kinh run cả người, Tần Vọng Thiên dùng một chân mở hai chân hắn ra, không cho hắn khép lại, kề sát vào tai hắn xấu xa nói: “Lăng, bắt đầu ướt rồi.”
“Phừng” mặt Mộc Lăng lập tức đỏ tới mang tai, mất mặt chết đi được nga, cả đời này có lẽ hắn cũng chưa từng mất mặt như thế.
Có điều, đương nhiên là chuyện khiến Mộc Lăng càng tức giận hơn còn ở phía sau, tay Tần Vọng Thiên đột nhiên rời khỏi nơi đã sôi sục ý chí chiến đấu, chuyển sang bên cạnh nhẹ nhàng quanh co, thỉnh thoảng lại vuốt ve phần da thịt non mềm giữa hai chân, miệng nhẹ nhàng trêu đùa bên tai cùng bên gáy, nhìn Mộc Lăng khó nhịn mà giãy nhẹ thân thể, Tần Vọng Thiên cười: “Lăng, có muốn không?”
“Muốn cái đầu ngươi!” Mộc Lăng vẫn mạnh miệng như trước, thật muốn chụp một thỏi vàng hung hăng đập hắn, trực tiếp đập chết Tần Vọng Thiên cho hết chuyện! Nhưng ngẫm lại thế nào cũng không nỡ, nhưng mà tiểu hài tử chết tiệt này quá lộng hành rồi.
“Ngươi hỗn đản!” Mộc Lăng tàn bạo mắng người: “Tiểu tử chết tiệt ngươi chờ, chờ ta có thể cử động rồi, lão tử… Lão tử hoạn ngươi!”
“Vậy nhân lần này làm đến thỏa nguyện!” Trong mắt Tần Vọng Thiên lập lòe lang tính, nhào đến trên người Mộc Lăng, hung hăng hôn.
“Ta muốn ở trên!” Mộc Lăng đột nhiên rống lớn một tiếng.
“A?” Tần Vọng Thiên mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng: “Cái gì?”
Mộc Lăng híp mắt, cố nén dục niệm ngày càng mạnh trong cơ thể xuống, lật mạnh người một cái, áp trên người Tần Vọng Thiên, tàn bạo nói: “Ta muốn ở trên!”
Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười, nói: “Lăng, ngươi ở trên hay dưới đều được, nhưng mà sau khi ăn Độ Tiên Thảo, hình như chỉ có thể ở phía dưới thôi mà? Hơn nữa hình như còn phải liên tục làm nửa tháng… Khoảng cách một ngày đêm!”
“Câm miệng!” Mộc Lăng thẹn quá thành giận, đè lên Tần Vọng Thiên: “Ta mặc kệ, ngươi để ta ở phía dưới… Không phải… Là phía trên!”
Mộc Lăng thật muốn cắn cho đứt luôn lưỡi mình, Tần Vọng Thiên cũng bị chọc cười, ôm lấy Mộc Lăng ngẩng đầu hôn hắn, nói: “Ngươi muốn ở đâu cũng được… Bất quá Lăng, Hạ Vũ nói cho ta biết, nếu như dùng Độ Tiên Thảo hỗ trợ hành phòng, rất tốt cho thân thể, một phần nội lực của ta còn có thể chuyển sang cho ngươi, khiến thân thể ngươi nhanh hồi phục hơn.”
“Lão tử không cần, ai cần, ngươi không được làm bậy, lão tử có làm cũng muốn ở phía trên!” Mộc Lăng lăn lăn: “Lão tử chết cũng không muốn ở phía dưới, nếu như để Tư Đồ biết, hắn nhất định sẽ khua chiêng gõ trống tuyên cáo khắp thiên hạ, dựa vào cái gì bắt ta ở phía dưới, ta không muốn, ta không muốn bị một tiểu hài tử chết tiệt áp xuống phía dưới!” [bé cưng đang bị reap mà cũng đáng iêu như thế, cắn~~]
Tần Vọng Thiên cũng mặc kệ mấy chuyện này, lúc Mộc Lăng còn đang phát giận hắn đã chậm rãi hôn dọc xuống theo đường lưng Mộc Lăng, lưu luyến nơi rốn, bị Mộc Lăng vừa đá vừa đạp, cuối cùng Tần Vọng Thiên cũng bị Mộc Lăng trêu chọc cho nổi dã tính, cúi đầu, một ngụm ngậm vào dục vọng đang hưng chấn bừng bừng của Mộc Lăng.
“Ân…” Mộc Lăng đột nhiên ngoan ngoãn, bởi vì có chút sảng khoái, sảng khoái đến nỗi trong lúc nhất thời chợt mơ hồ, không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể hừ nhẹ hai tiếng, sau đó dần thở dốc theo động tác của Tần Vọng Thiên, hai chân run r. Tần Vọng Thiên có chút không nỡ, hai tay nhẹ nhàng xoa xoa hai chân Mộc Lăng an ủi. Mộc Lăng cũng không căng thẳng như vậy nữa, động tác của Tần Vọng Thiên mới bắt đầu nhanh hơn, đồng thời bắt đầu cởi y phục của mình.
“Ân…” Hai chân Mộc Lăng gồng cứng, tay nắm chăn, trong đầu đủ thứ loạn thất bát tao, thế nhưng không ngờ, lại sảng khoái như vậy.
Tần Vọng Thiên giống như nhận được cổ vũ, động tác càng lúc càng mãnh liệt, Mộc Lăng đột nhiên cảm giác trong ngực xuất hiện một dòng xung động kịch liệt, trong nháy mắt, Mộc Lăng vươn hai tay, nắm chặt mái tóc như cương châm của Tần Vọng Thiên.
“A a!” Mộc Lăng thê lương kêu một tiếng, sau đó thắt lưng căng ra. Tần Vọng Thiên cảm giác trong miệng một trận rung động, ngầm hiểu, cố sức hút vào, khoái cảm ập tới, Mộc Lăng đầu tiên là toàn thân tê rần, dường như cả hô hấp cũng ngừng, trong một thoáng thất thần, nhưng rất nhanh đã biến thành thỏa mãn sâu sắc. Thân thể vô lực nhưng không mệt mỏi, chỉ là giống như đang nổi trong nước, Mộc Lăng nhẹ nhàng thở gấp.
“Cảm giác thế nào?” Tần Vọng Thiên vươn người hôn lên mặt Mộc Lăng, dịch thể bạch trọc còn vươn lại bên khóe môi làm Mộc Lăng giơ tay muốn tát, Tần Vọng Thiên đưa mặt tới, hạnh phúc chịu đánh, nói: “Lăng, ta cũng muốn!”
“Cắn chết ngươi!” Mộc Lăng giận đến cực điểm, nhưng còn chưa kịp mở miệng mắng người, đã đột nhiên hét to một tiếng, bởi vì ngón tay của Tần Vọng Thiên đã chậm rãi vòng ra phía sau hắn, chậm rãi trượt dọc theo đường lõm xuống bên dưới thắt lưng, tìm chính xác đến khe hở kia, đầu ngón tay giữa thăm dò đi vào, ấn vào một điểm mềm mại nào đó.
“Ân…”
“Có cảm giác?”
“Cảm cái đầu ngươi!” Mộc Lăng mạnh miệng.
“Thế này thì sao?” Tần Vọng Thiên chen ngón tay giữa vào.
“A!” Mộc Lăng kinh hãi kêu lên, ngước mắt nhìn Tần Vọng Thiên: “Tiểu hài tử chết tiệt, lấy ra… Ân.”
Tần Vọng Thiên cố ý đùa dai nói: “Mạnh miệng nga, thật ra ngươi rất muốn có phải không?”
“Ta không có!” Mộc Lăng biện hộ, Tần Vọng Thiên cười ha hả nói: “Thế nhưng ta nghe nói sau khi ăn Độ Tiên Thảo sẽ rất muốn rất muốn.”
“Không phải.” Mộc Lăng lắc đầu, thế nhưng cảm giác Tần Vọng Thiên lại duỗi vào thêm một ngón tay, đáng giận nhất là Độ Tiên Thảo này ăn xong rồi làm không cảm thấy quá khổ sở, còn khoan khoái tới mức hắn rên khẽ, càng muốn nhiều hơn.
Tần Vọng Thiên cũng cảm giác được bên trong Mộc Lăng nhẹ nhàng chậm rãi nhu động, nội bích nóng bỏng ướt át lại mềm mại nhịp nhàng co rút, phảng phất như đang mút lấy ngón tay hắn, Tần Vọng Thiên nuốt một ngụm nước bọt, tưởng tượng đến lúc mình tiến nhập vào đó sẽ có bao nhiêu vui sướng, đây chính là bên trong Lăng, là nơi mà mỗi đêm hắn đều tha thiết ước mơ, cả nằm mơ cũng mong chờ ngày này.
“Lăng!” Tần Vọng Thiên ôm choàng lấy Mộc Lăng, kéo một chân hắn lên, đem dục vọng đã đứng thẳng từ lâu của mình để vào huyệt khẩu đang khép mở vì tác dụng của dược thảo cùng đùa giỡn khi nãy của mình.
“Hô…” Không biết có phải vì khẩn trương không, Tần Vọng Thiên hít sâu một hơi, sau đó hai mắt nhìn chăm chú vào gương mặt ửng hồng của Mộc Lăng, chậm rãi đẩy phân thân mình vào từng chút một.
“A!” Mộc Lăng hét một tiếng bắt đầu chửi bậy: “Tiểu hài tử chết tiệt, đồ lưu manh, sớm muộn gì cũng hoạn ngươi, hoạn ngươi… A!”
“Vẫn còn mạnh miệng nga?” Tần Vọng Thiên cười hì hì đưa tay bắt lấy cằm Mộc Lăng nói: “Ngươi đang muốn ta hung hăng khi dễ ngươi sao?”
“A phi!” Mộc Lăng giơ chân lên, nhân lúc Tần Vọng Thiên chưa kịp phản ứng đạp trúng mặt hắn một cái, tàn bạo: “Nha a, gia gia… A! Chờ… Ân.”
Tần Vọng Thiên bị Mộc Lăng đá trúng, không hiểu sao lại cảm thấy sảng khoái, Mộc Lăng vẫn rất có tinh thần, như vậy làm mới có lạc thú! Nghĩ xong liền đẩy mạnh người đến phía trước, dồn sức, đem toàn bộ phân thân đẩy vào, vùi thật sâu vào trong Mộc Lăng.
“Ân!” Mộc Lăng sợ hãi kêu một tiếng, nói không được là đau hay sảng khoái.
Dưới tác dụng của dược thảo, nội bích Mộc Lăng co rút lại, ôm chặt lấy phân thân Tần Vọng Thiên, dường như mỗi một khe hở đều nóng rực mà hòa hợp vào nhau. Tần Vọng Thiên hít sâu một hơi, bên trong Mộc Lăng chặt chẽ, mềm mại, nóng bỏng vây chặt lấy phân thân mình không tha, còn không ngừng rung động.
“Lăng!” Tần Vọng Thiên thoải mái thở dốc: “Thật thoải mái a, nương a ta lẽ ra phải làm ngươi sớm hơn một chút! Mất công lãng phí nhiều thời gian như vậy, ta mặc kệ, sau này ngươi phải bù lại cho ta, ta mỗi ngày đều phải làm bảy lần!”
“Ngươi đi chết… Ân, bảy lần, cẩn thận tinh tẫn thân vong! A… ” Giữa tiếng mắng của Mộc Lăng xen lẫn với thanh âm rên rỉ khó chịu, bởi vì Tần Vọng Thiên không chút khách khí ở bên trong thay đổi góc vào, tiếp xúc trọn vẹn khiến Tần Vọng Thiên vốn dĩ đã rất muốn càng thêm khó nhịn, càng nghĩ càng bốc hỏa, Mộc Lăng đã nhặt một khối vàng lên đập qua!
“A!” Tần Vọng Thiên vội vàng tránh trái tránh phải, hậu quả là Mộc Lăng càng bị giày vò, mắng to: “Không được cử động a!”
“Nếu ngươi không lấy vàng đập ta thì ta đâu có tránh a!” Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ biện hộ, lại hỏi Mộc Lăng: “Lăng, có thoải mái không? Bằng không để ta động thử xem? Ta đã rất thư thái. nói không chừng động lên càng sảng khoái hơn!”
“Ngươi đi chết!”
Thế nhưng không đợi Mộc Lăng mắng xong, Tần Vọng Thiên đã chậm rãi trừu động, khoan khái thở ra một hơi: “Lăng, thật thoải mái a!”
“Ngươi… Ân.” Mộc Lăng cũng nhịn không được nói: “Ân, cũng rất thoải mái…” Chẳng ngờ là, ngực nghĩ nhưng miệng đã nói ra rồi.
“Lăng!” Tần Vọng Thiên vừa mừng vừa sợ, nói: “Vậy công phu của ta cũng không tệ lắm phải không? Ngươi đã có cảm giác, vậy ta không uổng công học nhiều như vậy a, sau này mỗi ngày đều phải làm!”
“Ngươi không còn cơ hội đâu!” Mộc Lăng cắn răng: “Ân… Sau hôm nay… Ta, ta sẽ đem ngươi đi hoạn… A, chậm một chút a!”
Tần Vọng Thiên cười ha ha, ôm lấy thắt lưng Mộc Lăng, duỗi người lên hôn lên môi Mộc Lăng, tiếp xúc càng trọn vẹn khiến cho thân thể hai người đều nóng lên, Tần Vọng Thiên giống như ngựa hoang thoát cương, cũng như mãnh thú đói bụng lâu ngày, bản tính đều lộ ra, luật động có tiết tấu càng nhanh hơn.
Mộc Lăng bị hắn làm cho thở dốc liên tục, ngoại trừ rên rỉ ra cái gì cũng làm không được, chỉ có thể mắng người, thỉnh thoảng lại cắn hắn một cái. Nhưng Tần Vọng Thiên dường như là điên rồi, Mộc Lăng càng hung hắn càng mạnh hơn, triệt để khi dễ Mộc Lăng.
Tiến tiến xuất xuất khiến cho Mộc Lăng sắp phát cuồng, Tần Vọng Thiên mới ôm lấy cổ Mộc Lăng, hôn lên môi hắn, sau đó hai người đều cứng người lại…
“A!” Mộc Lăng úp mặt bên gáy Tần Vọng Thiên hung hăng cắn, Tần Vọng Thiên dừng trong thân thể hắn, đâm vào nơi mẫn cảm nhất của hắn, đem trọc dịch nóng rát toàn bộ bắn vào, nóng đến mức Mộc Lăng nhịn không được kêu ra tiếng.
Sau một hồi đại chiến, hai người đều hết sức, Mộc Lăng ngồi phịch trên lớp áo lông cừu thở dốc, thấy Tần Vọng Thiên còn ôm hắn chậm rãi hôn, thứ gì đó còn trong thân thể, Mộc Lăng bốc hỏa, đưa tay đẩy hắn: “Cút ay, ta cũng muốn công!”
Tần Vọng Thiên bật cười, đưa tay xoa cằm Mộc Lăng, nói: “Không phải ngươi muốn hoạn ta sao?”
“Đúng vậy!” Mộc Lăng hung hăng trừng: “Chờ sáng mai, ta sẽ hoạn… A! Ngươi làm gì?!”
Mộc Lăng kinh hãi, bởi vì phân thân Tần Vọng Thiên trong thân thể hắn lại trướng đại.
“Nếu ngày mai sẽ bị hoạn, vậy ngày hôm nay làm cho thỏa nguyện!” Tần Vọng Thiên ôm Mộc Lăng xoay người một cái, vẫn duy trì trạng thái tiến nhập, đổi một tư thế khác, chuyển thành Mộc Lăng ngồi xổm trên người hắn…
“A!” Mộc Lăng nghĩ tư thế này so với khi nãy còn mất mặt hơn, chơi xấu nói mặc kệ, hắn buồn ngủ rồi. Thắt lưng Tần Vọng Thiên hơi động một cái, nghĩ biểu tình Mộc Lăng sao lại liêu nhân đến vậy, hai tay nắm thắt lưng Mộc Lăng nói: “Lăng, hôm nay chúng ta không ngủ, chúng ta làm đến hừng đông!”
“A… Sẽ chết, ngươi là hầu tử a!” Mộc Lăng nóng nảy: “Dừng lại, ai nha… Ân.”
Tần Vọng Thiên chuyên tâm liên tục đong đưa đong đưa không ngừng, đêm đó, hắn ngồi một lúc lại đứng một lúc, đem Mộc Lăng ôm lên bàn áp lên tường, làm trọn một đêm. Cho đến khi Mộc Lăng bị hắn giày vò đến sắp điên, cả người mềm nhũn thì bị hắn ôm lên giường còn lầm rầm niệm: “Hoạn ngươi, hoạn ngươi, hoạn ngươi một trăm lần!”