• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đời này đáng sợ nhất là cái gì? Không phải quang đao kiếm ảnh, mà là loại người lúc nóng lúc lạnh, gặp người đang trong nghịch cảnh thì gièm pha coi thường, thấy người đang phát đạt thì tâng bốc nịnh nọt.

Nhạc Tại Đình từ lúc giả dạng đến Nhạc gia trại, vẫn luôn cẩn thận từng chút, thứ nhất, hắn thật sự có năng lực, điểm ấy toàn bộ Nhạc gia trại đều biết, chỉ là lão trại chủ Nhạc Nam Phong đối với hắn vĩnh viễn chỉ có một câu “Có khả năng”, ngoài ra không còn gì khác. Thứ nhì, lão đương gia thương yêu Nhạc Tại Vân, điểm ấy cũng là mọi người đều biết, tuy rằng Nhạc Tại Vân không thường ở trong Nhạc gia trại, thế nhưng Nhạc Nam Phong lại rất hay nhắc đến hắn, một câu “Rất giống ta” đã nói rõ tất cả.

Sau khi thương tích Nhạc Tại Đình lành lặn, luôn chỉ ở phòng đờ ra, hắn lẳng lặng ngồi trong sân, dường như là đang có tâm sự gì đó, nghĩ một lúc liền đứng lên, đi đến biệt viện của Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên.

Vừa đến sân ngoài, chợt nghe trong viện một trận gà bay chó sủa, còn kèm theo thanh âm của Mộc Lăng: “Bắt nó! Đừng để nó chạy!”

Nhạc Tại Đình cảm thấy kì quái, nhấc chân đi vào, mới vừa đến cửa, chợt một con mèo nhỏ vằn hổ lao tới chỗ hắn, hắn bản năng vươn tay túm lấy lông gáy mèo nhỏ.

“Bắt được rồi đừng nhúc nhích a!” Mộc Lăng cầm sợi dây chạy tới, bên cạnh là mấy tiểu nha hoàn của Nhạc gia trại, còn có Tần Vọng Thiên đang ngồi ở bậc thang xem náo nhiệt.

Nhạc Tại Đình liền thực sự nắm chắc con mèo bất động tại chỗ, nhìn Mộc Lăng đi đến, có một nha hoàn theo phía sau, trên tay cầm một chiếc ghế đẩu.

“Đem ghế đẩu để qua đây!” Mộc Lăng vừa nói vừa nắm bắt lấy con mèo nhỏ, lật ngửa lên, cột bốn chân vào ghế, mèo con “meo meo meo meo” kêu, liên tục giãy dụa.

“Làm cái gì vậy?” Nhạc Tại Đình lúc này mới chú ý, mèo con này tuy rằng gầy, nhưng bụng lại rất lớn, cảm giác có chút kì quái, lại không giống như là có thai.

“Nhị thiếu gia.” một nha hoàn bắt đầu giải thích: “Mèo con này là do chúng ta nuôi trong phòng bếp bắt chuột, mất ngày nay không biết vì sao bụng đột nhiên lớn lên, không chịu ăn gì, khi nãy Lâm tiên sinh đi qua nhìn thấy, bảo chúng ta bắt mèo con lại, nói là bị bệnh.”

“Mèo bị bệnh?” Nhạc Tại Đình nhìn Mộc Lăng sau khi trói mèo con lại rồi đổ một chén thuốc lục sắc vào miệng nó, uống xong, mèo con đã không giãy dụa nữa.

“Lâm tiên sinh?” Nhạc Tại Đình có phần hiếu kì đi tới: “Định làm gì?”

“Mèo này tám phần là nuốt phải vật gì đó, cắt vào ruột.” Mộc Lăng vừa giải thích vừa bảo Nhạc Tại Đình: “Nắm đuôi nó, đừng để nó giãy!”

Nhạc Tại Đình vươn tay, nắm đuôi mèo con lại.

Tần Vọng Thiên hiếu kì đi tới, xem Mộc Lăng chữa bệnh cho mèo con thế nào.

Hai nha đầu ở bên cạnh bưng nước nóng, trước tiên Mộc Lăng dùng khăn lau ướt bụng mèo nhỏ, dùng một con dao mỏng cạo lông sạch sẽ. Sau đó dùng lửa nướng một lưỡi dao mỏng khác, giơ tay ngay trên bụng mèo đã bị cạo sạch lông rạch một lỗ.

“A!” Một nha hoàn thét một tiếng lùi ra xa, Mộc Lăng cũng không nhìn đến, dùng một cái kẹp ba chân mở miệng vết rạch, dùng cây nhiếp với một cây kéo nhỏ cắt ra một đoạn ruột.

Bỏ đoạn ruột vào chậu, chợt mùi tanh tưởi xông vào mũi, Tần Vọng Thiên và Nhạc Tại Đình đều cảm thấy có chút buồn nôn, Mộc Lăng ngay cả mí mắt cũng không run một chút. Làm sạch mủ bưng trong bụng mèo con, sau đó bôi thuốc, dùng một cây kim xâu qua, giống như quần áo mà khâu lại hai đoạn ruột, bụng mèo nhỏ cũng khâu lại như vậy…

Tần Vọng Thiên và Nhạc Tại Đình đều nghẹn họng nhìn trân trối, Nhạc Tại Đình nhịn không được hỏi: “Như vậy cũng được sao?”

Mộc Lăng giống như không có nghe thấy, tiếp tục khâu bụng mèo, bên trên bôi thuốc, cẩn thận dùng băng vải quấn lại, lúc này, bụng mèo nhỏ đã xẹp lại.

“Đem một cái lồng đến đây!” Mộc Lăng nói với một tiểu nha hoàn: “Để đói hai ngày, nghìn vạn lần không được cho ăn cái gì, ngày thứ ba cho ăn thứ gì mềm lỏng một chút, không được ăn đầu khớp xương cũng không được ăn thịt, ba ngày đưa đến đây ta cắt chỉ, sau đó thì tốt rồi.”

“Ai nha…” Vừa mới dứt lời, chợt nghe tiểu nha hoàn giúp Mộc Lăng bưng thuốc kêu một tiếng, vẻ mặt tội nghiệp nói: “Tiên sinh, ngón tay ta không động đậy được…”

Mộc Lăng mặt nhăn nhíu: “Ai bảo ngươi để ngón tay nhúng vào trong dược, đã tê rần rồi đúng không? Đừng nóng vội, qua hai canh giờ là có thể cử động.”

Bọn nha hoàn hai mặt nhìn nhau, đều nghĩ phương pháp này của Mộc Lăng thật sự là kì quái, nhận lấy mèo con, mèo con cũng bởi vì dược, nằm yên một chỗ không thể động đậy, bị bọn nha hoàn nhét vào lồng sắt, đem đi.

Nhạc Tại Đình nhìn kĩ đoạn ruột đã bắt đầu thối rữa trong chậu, thấy bên trong có một cây đinh sắt nhỏ: “Nó bị cái đinh này đâm vào ruột sao?”

Mộc Lăng bĩu môi: “Đúng vậy, mèo rất thông minh, sẽ không cố ý ăn bậy, nói không chừng là lúc nuốt con chuột, đinh ở trong bụng chuột theo đi vào”

“Thì ra là thế.” Nhạc Tại Đình gật đầu: “Y thuật của Lâm tiên sinh thật cao.”

“Không phải chỉ là a miêu a cẩu thôi sao.” Mộc Lăng bưng một chậu nước tỉ mỉ rửa tay, Tần Vọng Thiên giúp hắn rửa công cụ, Nhạc Tại Đình đứng một bên.

Chờ Mộc Lăng rửa tay xong rồi, Nhạc Tại Đình đi qua, nói: “Ta đến để nói lời cảm tạ tiên sinh.”

Mộc Lăng bưng chén trà uống một ngụm quay sang, bây giờ mới nhìn rõ người đứng trước mặt là Nhạc Tại Đình, cả kinh sặc nước “khụ khụ khụ…”, Mộc Lăng vỗ ngực ho: “Ngươi đến đây lúc nào?!”

Nhạc Tại Đình có chút dở khóc dở cười, nghĩ thầm ‘người này đúng là khi thì thanh tỉnh khi thì mơ hồ’.

“Trước khi Lâm tiên sinh mở bụng mèo tại hạ đã tới rồi.” Nhạc Tại Đình nói: “Ta nghe nói sáng sớm ngày hôm đó là tiên sinh đưa ta về… Cho nên đến nói lời cảm tạ, Tại Đình hoang đường, để tiên sinh chê cười.”

“Ha ha.” Mộc Lăng cười gượng hai tiếng, cũng không biết đáp lại thế nào, vốn dĩ hắn nghĩ cũng không có gì, Nhạc Tại Đình bị người khác đánh xấu mặt cũng không quan hệ gì đến hắn, thế nhưng tối hôm qua nhiều chuyện đòi nghe xong chuyện xấu của Nhạc Tại Đình, Mộc Lăng không hiểu sao lại cảm thấy không được tự nhiên, thấy Nhạc Tại Đình xấu hổ không nói ra lời, nghĩ tiểu tử này mười tuổi đã thủ đoạn độc ác, phải lưu tâm đề phòng a.

Nhạc Tại Đình cũng hiểu lầm, nghĩ có lẽ là Mộc Lăng ghét bỏ khinh thị hắn, tự giễu mà cười cười, nói: “Tại Đình biết, nhiều người đẩy đổ tường, ta ngày hôm nay một chiêu thất thế, không thể ngẩng đầu lên nữa.”

Mộc Lăng gãi gãi đầu, nói: “Cái kia, biết thua mới có thể mạnh mẽ, ngươi còn trẻ, thời gian tới một mảng tươi sáng… Biết không.”

Tần Vọng Thiên buồn cười nhìn Mộc Lăng đang không biết nói gì, người này bình thường mồm năm miệng mười, không ngờ cũng có lúc không biết nói gì.

“Đa tạ Lâm tiên sinh an ủi.” Nhạc Tại Đình đứng lên, nhẹ nhàng thở dài, nói: “Trải qua chuyện này, Tại Đình đã quyết định ra đi rồi.”

Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau: “Ngươi định đi đâu?”

“Thiên hạ to lớn, luôn có chỗ dung thân, ta dự định đi học hỏi một chút.” Nhạc Tại Đình ngẩng mặt nhìn trời.

Mộc Lăng ngẩng mặt nhìn theo, phát hiện không có mây cũng không có mặt trời, mắng thầm Nhạc Tại Đình này thật buồn nôn.

“Kỳ thực Nhạc công tử không cần chán nản như vậy.” Tần Vọng Thiên đột nhiên mở miệng: “Một lần thắng bại cũng chưa thể nói rõ cái gì, người có lúc sẩy tay ngựa có khi mất móng, chỉ cần tại đại điển kế thừa Nhị công tử thắng Tam công tử, thiên hạ quần hùng tự nhiên sẽ kính trọng công tử thêm vài phần.”

Nhạc Tại Đình xoay mặt nhìn Tần Vọng Thiên, nói: “Tần huynh nghĩ Tại Đình còn có cơ hội?”

Mộc Lăng liếc mắt nhìn Tần Vọng Thiên, chỉ thấy Tần Vọng Thiên mặt không biểu tình nói: “Việc tại chính mình, hơn nữa ta nghe nói Nhạc lão trại chủ công phu rất cao, Nhạc công tử là chân truyền của hắn… Tất nhiên phải có thực tài.”

Tần Vọng Thiên vừa mới dứt lời, Nhạc Tại Đình đột nhiên ngây ngẩn cả người, dường như là trong giây lát nghĩ tới cái gì, suy nghĩ một hồi, hắn gật đầu, chắp tay với Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng: “Hôm nay có hai vị cổ vũ, Tại Đình ghi khắc trong tâm khảm.” Nói xong thì vội vã rời đi.

Mộc Lăng quay mặt lại nhìn Tần Vọng Thiên: “Này, công phu của Nhạc Tại Đình thật sự là không thua Nhạc Tại Vân , hơn nữa hắn có tâm cơ, nếu đến lúc đó thật sự đấu võ, ai thua ai thắng còn chưa nói trước được, không phải ngươi hận hắn sao?”

Tần Vọng Thiên nhìn chằm chằm Mộc Lăng một hồi, đột nhiên tiến sát tới hỏi: “Ngươi lo lắng như vậy làm gì? Từ bao giờ đã bắt đầu để ý chuyện của ta như vậy rồi?”

“Nha nha phi!” Mộc Lăng hung hăng nhổ một cái: “Ngươi mơ tưởng.” nói xong đã muốn đi, bị Tần Vọng Thiên túm cánh tay kéo trở về.

“Cái gì?” Mộc Lăng trừng: “Có chuyện nói có rắm phóng, động chân động tay muốn làm gì?!”

“Ngươi nói chuyện nhã nhặn chút được không?” Tần Vọng Thiên bĩu môi bất mãn: “Uổng phí gương mặt có được chút văn nhã, miệng sao lại mở ra là phun phân?”

Mộc Lăng vừa nghe lông mày liền dựng thẳng: “Miệng ngươi mới đầy phân!”

“Lại phun nữa!” Tần Vọng Thiên chỉ vào Mộc Lăng nói.

Mộc Lăng trầm mặc một hồi, nhào đến cắn ngón tay Tần Vọng Thiên: “Lão tử cắn chết ngươi!”

“A…” Tần Vọng Thiên bị Mộc Lăng cắn không rút tay lại được, kinh hãi la: “Ngươi sau này đổi tên đi, gọi Mộc Cẩu!… Ai nha đau a, sắp rớt ra rồi.”

Hai người náo loạn một trận, Tần Vọng Thiên thật vất vả mới đoạt được ngón tay về, thấy trên da đã in một vòng dấu răng, xoa đầu ngón tay nhìn Mộc Lăng: “Ngươi thật sự tuổi tuất sao? Mỗi lần nói không lại thì cắn người!”

Mộc Lăng chùi chùi miệng, ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, hỏi: “Sao ngươi lại muốn Nhạc Tại Đình ở lại?”

“Nếu thả hắn đi như vậy, sau này ta đi chỗ nào tìm hắn?” Tần Vọng Thiên thở dài: “Mặt khác… Ta khi còn bé đã từng nói với Chu Phóng về bí tịch Tam Tuyệt Thần Đao.”

“À…” Mộc Lăng gật đầu: “Ta hiểu rồi, Tam Tuyệt Thần Đao ở trong Nhạc gia trại, để Nhạc Tại Đình tìm rõ ràng thuận thiện hơn chúng ta, đúng không? Hơn nữa dù sao hắn cũng đã ở cùng Nhạc Nam Phong lâu như vậy, tự nhiên sẽ biết chút đầu mối, đúng không?”

Tần Vọng Thiên nhìn chằm chằm Mộc Lăng một hồi, đột nhiên tiến sát nhìn chòng chọc hắn hỏi: “Chúng ta?”

Mộc Lăng hí mắt, đột nhiên vươn tay nhéo hai cái lỗ tai Tần Vọng Thiên.

“A…” Tần Vọng Thiên vươn tay nắm tay Mộc Lăng: “Ngươi muốn làm gì?”

“Cho ngươi nhớ thật lâu!” Mộc Lăng tàn bạo nói: “Một tiểu quỷ chết tiệt xấc láo không biết lớn nhỏ, ba lần bốn lượt đùa giỡn lão tử, lão tử bóp chết ngươi!”





Vài ngày trôi qua, mấy ngày này Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên dán mắt vào Nhạc Tại Đình, phát hiện hắn vô thanh vô tức mà hầu như lục tung toàn bộ tàng thư trong Nhạc gia trại, nhưng dường như vẫn chưa có phát hiện gì.

“Xem ra Nhạc Nam Phong không nói chuyện về bí tịch cho Nhạc Tại Đình biết.” Tần Vọng Thiên ngồi xuống bậc thang: “Hơn nữa cũng không có nói cho Nhạc Tại Vân.”

“Cũng đúng a.” Mộc Lăng suy nghĩ một chút, nói: “Nếu Nhạc Nam Phong thực sự còn có tính người, hẳn là phải đưa bí tịch cho Nhạc Tại Đình mới đúng, dù sao cũng là mẹ hắn, a, sai, là mẹ ngươi…”

Tần Vọng Thiên lạnh lùng cười: “Hiện tại ta tin tưởng, Hắc Vân Bảo của các ngươi hẳn là một nơi tốt.”

Mộc Lăng bĩu môi: “Đương nhiên!”

“Bí tịch võ công, đối với Nhạc Nam Phong mà nói, chắc chắn quan trọng hơn nhi tử và thê tử!”, Tần Vọng Thiên cười nhạt: “Đáng tiếc lão nhân này chết sớm…”

“Đúng rồi, thi thể Nhạc Nam Phong rốt cuộc ở nơi nào?” Mộc Lăng hiếu kỳ: “Ta đi mấy vòng cũng không thấy linh đường đâu?”

“Ở phía sau núi.” Tần Vọng Thiên lắc đầu, nói: “Phía sau núi rất nhiều phòng, hơn nữa thủ vệ nghiêm ngặt, mấy ngày trước ta ở nơi đó tìm thật lâu cũng không thấy thi thể lão đầu.”

“Nga?”, Mộc Lăng sờ sờ cằm: “Kỳ quái a… Sao lại không để thân thuộc đến phúng viếng chia buồn?”

“Có người nói trước đây đã phúng viếng rồi, Nhạc Tại Đình muốn hỏa thiêu nhưng Nhạc Tại Vân không chịu, song phương tranh chấp chưa xong, khí trời đột nhiên chuyển nóng, sợ thi thể bị hư cho nên trước hết niêm phong cất vào kho trong hầm băng.”

Mộc Lăng xoay mặt nhìn Tần Vọng Thiên một chút, vươn tay vỗ vai hắn: “Đêm nay chúng ta đi đến sau núi, nhìn xem rốt cuộc chuyện là thế nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK