Chiều thứ sáu, phòng tài vụ nhận được hai tin, một tốt, một xấu. Tin tốt là thời gian nghỉ đẻ được kéo dài thêm nửa tháng nữa, tức là tổng cộng có hai tháng và sẽ được nhận toàn bộ lương cơ bản. Chu Tường Linh mừng ra mặt, cô biết đây là công lao của Ngải Lựu Lựu, thế nên quay sang nhìn Ngải Lựu Lựu bằng ánh mắt vô cùng khâm phục và cảm kích. Ngải Lựu Lựu bỗng thấy mình “cao lồng lộng”, chỗ đứng của mình càng thêm vững chắc ở phòng tài vụ này. Cô cảm nhận được sâu sắc ý nghĩa của việc này, đây gọi là giúp người, vui mình.
Tin xấu là cả ba gái ế đều không thích hợp với vị trí trưởng phòng phòng tài vụ, công ty sẽ tìm một “lính nhảy dù” phù hợp và chính thức đi làm khi Chu Tường Linh bắt đầu nghỉ đẻ.
Ngũ Sảnh Sảnh đầu tiên thất vọng, sau chuyển sang phẫn nộ.
Kết quả như vậy khiến cô không sao chấp nhận được, cô tưởng rằng người được chọn chắc chắn sẽ là mình hoặc Ngải Lựu Lựu.
Ngải Lựu Lựu chẳng quan tâm đến chuyện không được chọn vào vị trí trưởng phòng, nhưng lại càng thêm nể phục Lâm Cường, cảm thấy anh là một lãnh đạo tốt, cũng là một người đàn ông tốt.
Đàm Hiểu Na có hơi thất vọng, trong lòng nghĩ sau này có muốn làm biếng hay nghỉ làm cũng là vấn đề lớn, chỉ còn biết khấn trời khẩn phật phù hộ cho “người mới” là người hiền hòa.
Tâm trạng của Chu Tường Linh cũng rất phức tạp. Cô vốn định sinh con xong sẽ đi làm lại, tiếp tục chức vụ trưởng phòng.Nhưng chuyện này chẳng mấy thực tế, sinh con ra rồi ai sẽ là người chăm? Về quê lại chẳng yên tâm, sợ chồng bồ bịch lăng nhăng.Trước mắt chỉ có thể được đến đâu hay đến đó. Nhìn mấy cô gái chưa chồng xinh đẹp trong phòng, cô lại chợt nhớ đến những ngày tháng mình còn son. Chưa chồng thích thật, lúc nào cũng có cả đám đàn ông lẵng nhẵng theo sau đuôi... Sao mình lại lấy chồng sớm thế chứ? Còn trẻ thế này mà lại sinh con, hơn nữa lại chọn đúng một người đàn ông chẳng có tài cán gì. Đáng tiếc, đời người đâu thể quay đầu lại.
***
Tối hôm đó, Ngải Lựu Lựu đang ở trong phòng khách, chăm chú xem tivi thì Ngũ Sảnh Sảnh từ trong phòng ngủ đi ra, cầm điều khiển tivi đổi kênh.
“Làm gì thế hả? Đang xem hay mà!”, Ngải Lựu Lựu gào lên.
“Có gí mà hay ho, diễn viên thì ngốc, nội dung thì dở ẹc”.
“Thì ngốc nên mới buồn cười, giết thời gian mà...”
“Đúng là một lũ thần kinh!”
Ngải Lựu Lựu nhìn bộ mặt u ám của Ngũ Sảnh Sảnh, cảm thấy Ngũ Sảnh Sảnh có chuyện muốn nói: “Ăn nhằm thuốc nổ hả?”
“Thuốc hồi xuân!”
“…” Ngải Lựu Lựu chẳng biết nói gì nữa.
Ngũ Sảnh Sảnh thu mình trên sôpha: “Hôm đó cậu đi tìm Lâm Cường nói chuyện thật đấy à?”
“Hôm nào?”
“Chẳng phải cậu đi đòi lại công bằng cho trưởng phòng còn gì? ”
Ngải Lựu Lựu giờ mới nhớ ra chuyện đó, nói vẻ rất tự hào: “Ừ, tôi phải đòi lại công bằng cho phụ nữ chúng ta chứ. Thật không ngờ lại thuận lợi như vậy. Đáng tiếc là chỉ được thêm có nửa tháng...”
Ngũ Sảnh Sảnh lấy một lon Côca trong tủ lạnh, uống mấy ngụm để bình tĩnh lại: “Cậu hảo tâm thế sao, không phải là đi tranh giành cái chức trưởng phòng đấy chứ?”
“Đâu có, ai nói vậy? Tôi chẳng có hứng thú gì với cái chức vụ ấy cả!”
Ngũ Sảnh Sảnh cười nhạt: “Không có hứng thú ư? Ai tin được? Chị Linh lần này nghỉ rồi e khó mà quay lại, chức vụ trưởng phòng sớm muộn gì cũng phải thay người, ai mà không muốn làm trưởng phòng cơ chứ, có ai ngốc thế đâu? Hài, cũng chẳng biết vì sao mà công ty đã chuẩn bị chọn người trong nội bộ rồi mà giờ lại thay đổi chủ ý?”
Ngải Lựu Lựu có ngốc đến đâu cũng hiểu được Ngũ Sảnh Sảnh có ý gì, máu nóng bốc hết lên mặt: “Chẳng qua cậu chỉ không được chọn làm trưởng phòng thôi mà? Có giỏi thì đi tìm sếp mà oán trách, sao lại chỉ trích tôi?”
“Tôi chỉ trích cậu làm gì? Cậu không làm việc gì có lỗi thì tôi chỉ trích gì cậu?”
“Thế cậu nói thế có ý gì?”
“Tôi phát hiện sau khi cậu đi công tác Thượng Hải về, cả con người dường như đã thay đổi!”
Ngải Lựu Lựu ngạc nhiên hỏi: “Ví dụ?”
“Cậu với Lâm Cường đã lên giường với nhau rồi chứ gì?”, Ngũ Sảnh Sảnh vẫn không chịu buông tha, trợn mắt nhìn Ngải Lựu Lựu.
Ngải Lựu Lựu cũng trợn mắt với Ngũ Sảnh Sảnh: “Liên quan gì đến cậu không?”
“Đúng, không liên quan gì đến tôi, người mặt dày thì chẳng làm được việc gì đâu!”
Ngải Lựu Lựu tức điên lên, đứng bật dậy: “Ngũ Sảnh Sảnh, cậu điên à? Hôm nay tôi động chạm gì đến cậu à?”
Ngũ Sảnh Sảnh tưởng rằng Ngải Lựu Lựu xông đến nên giật mình thụt lùi lại phía sau. Thấy Ngải Lựu Lựu vẫn đứng yên chỗ cũ liền ngồi thẳng người lại: “Còn hơn có kẻ có tật giật mình!”
“Tôi thật không ngờ cậu lại là người như vậy!”
“Tôi cũng chẳng ngờ...”
Ngải Lựu Lựu cảm thấy Ngũ Sảnh Sảnh vốn dĩ xinh đẹp nay bỗng trở nên xấu xí, đáng ghét, khiến cho cô chỉ muốn lao vào ấy cái bạt tai. Tuy nhiên, cuối cùng Ngải Lựu Lựu vẫn kiềm chế được. Để thể hiện thái độ cứng rắn và không chịu thỏa hiệp của mình, cô đạp cửa lao ra ngoài.
Bên dưới tòa chung cư, lác đác vài nhóm người đang đi dạo, cũng có cả những cặp tình nhân đi sát bên nhau, thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại có tiếng cười rộ lên. Mảnh đất trống ở trước mặt có vài người đang dắt chó đi dạo, thỉnh thoảng lại có tiếng chó sủa vọng đến. Ngải Lựu Lựu ngồi ngây ra trên ghế. Một người chưa bao giờ cạnh tranh với đời, tâm lí luôn luôn bình thản đối diện với cuộc sống như cô nay bỗng trở nên mệt mỏi. Lần đầu tiên cô cảm thấy cuộc sống của mình thật mù quáng, giống như một con thuyền nhỏ lênh đếnh trên đại dương vô tận, vừa không thể cập bến, lại vừa không thể tiến lên phía trước, chỉ biết trôi dạt theo sóng nước.
Ngải Lựu Lựu ra siêu thị mua mấy que kem rồi ăn hết với tốc độ nhanh nhất, sau đó trở về cái tổ mà thành phố này đã dành cho cô. Ngũ Sảnh Sảnh hẹp hòi và ngang ngược đã không còn trong phòng khách, Ngải Lựu Lựu dọn dẹp qua loa phòng khách rồi quay về phòng mình. Cô đóng cửa lại, tự do hít thở không khí trong thế giới của mình. Kể từ lần bị Lương Tranh đùa cợt, Ngải Lựu Lựu không viết blog nữa, nhưng cô thấy hôm nay mình bắt buộc phải viết một cái gì đó, nếu không tâm trạng cô sẽ bức bội đến phát điên.
Tháng sáu, mùa hè mới chỉ ghé đến, ánh nắng trong trẻo khiến bạn không thể không nhớ đến mỗi ngày chói chang. Tôi nghĩ tôi thật sự mệt mỏi, thân thể, còn cả tâm hồn nữa. Mùi vị của kem đã thay đổi rồi, không còn nồng nàn, không còn ngọt ngào, có lẽ vị giác của tôi đã bị lão hóa rồi, cũng giống hệt như con người tôi bây giờ. Hài... Những tháng ngày thanh xuân phơi phới sức sống, ngập tràn mơ ước giờ càng lúc càng cách xa tôi rồi. Không vui, cũng chẳng đau khổ, tôi chán ghét cuộc sống như thế này. Tôi muốn ra đi, thoát khỏi cái cuộc sống kì quái này, đi tìm một mảnh đất mới, nơi đó có bốn mùa đều là mùa xuân với rất nhiều chàng trai đẹp.
Không nhớ về quá khứ, mặc sức tưởng tượng... đó chính là cuộc sống mới của tôi.
***
Trưa hôm sau, Ngải Lựu Lựu dậy sớm hơn nửa tiếng so với những ngày cuối tuần khác. Ngũ Sảnh Sảnh hình như vẫn còn chưa dậy. Ngải Lựu Lựu cảm thấy ở nhà thật vô vị nên quyết định tìm ai đó ra ngoài đi dạo. Ngải Lựu Lựu gọi điện cho Đàm Hiểu Na nhưng Đàm Hiểu Na nói cô đã đi Xương Bình với mấy người bạn. Ngải Lựu Lựu gọi cho vài người khác nhưng ai cũng nói đã ra ngoài rồi. Hôm nay là ngày hoàng đạo gì mà lắm người ra ngoài thế nhỉ? Ngải Lựu Lựu nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có mỗi Lương Tranh là thích hợp nhất. Mặc dù con người anh ta không đáng tin nhưng đi chơi với anh ta cũng khá thú vị, hơn nữa anh ta không bám riết lấy cô như Ngô Hiểu Quân, lại còn có thể chịu đựng sự đả kích của cô.
Ngải Lựu Lựu lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Lương Tranh: Hôm nay có rảnh không?
Lương Tranh mới dậy chưa lâu, đọc được cái tin nhắn kì quặc này liền hỏi Ngải Lựu Lựu có ý gì, có phải muốn đi chụp ảnh cưới không. Tin nhắn trả lời của Ngải Lựu Lựu khiến Lương Tranh sững sờ: Đi dạo với tôi được không?
Lương Tranh cười tinh quái, nhắn lại: Lại có bạn đại học đến à?
Ngải Lựu Lựu nghiến răng trèo trẹo vì tức, nhưng lại không dám đắc tội với Lương Tranh, đành phải hạ giọng: Chỉ có hai chúng ta thôi, tâm trạng tôi không vui, đi với tôi được không? Nếu không đi thì thôi, coi như tôi chưa nói gì hết.
Lương Tranh mừng ra mặt, hẹn Ngải Lựu Lựu một tiếng nữa ở dưới cổng đợi anh. Lương Tranh cạo râu, tắm táp, xịt nước hoa, ăn mặc chỉnh tề rồi gõ cửa phòng Ngô Hiểu Quân. Ngô Hiểu Quân ra mở cửa, nghi hoặc nhìn bộ mặt nhăn nhở của Lương Tranh, gắt gỏng: “Có chuyện gì?”
Lương Tranh tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc, nói: “Ngải Lựu Lựu hẹn tôi ra ngoài chơi, tôi đến đây để báo cáo với cậu một tiếng, không có cậu lại nghĩ tôi có ý tranh giành với cậu!”
“Hai người ra ngoài liên quan quái gì đến tôi?”, Ngô Hiểu Quân hậm hực định đóng cửa lại.
“Hài... hay là cậu đi chung với chúng tôi...”
Lương Tranh còn chưa nói xong, cửa đã đóng sầm ngay trước mặt, cũng may là Lương Tranh lùi lại nhanh, nếu không gãy mũi là cái chắc. Lương Tranh đủng đà đủng đỉnh, mãi đến khi chỉ còn khoảng mười phút là đến giờ hẹn mới ra khỏi nhà. Vừa xuống lầu đã nhìn thấy Ngải Lựu Lựu đang dứng đợi. Hôm nay Ngải Lựu Lựu ăn mặc rất nữ tính: tất lụa màu xanh đen, đi đôi giày màu đen cao vừa phải, mặc một chiếc váy liền màu tro với những bông hoa nhỏ li ti đính kèm, tay xách một cái túi màu vàng.
“Sao lại nhìn tôi như thế?”, Ngải Lựu Lựu kiêu hãnh bĩu môi nói. Lương Tranh lại nhìn Ngải Lựu Lựu từ đầu đến chân, cười bảo: “Còn long trọng hơn cả lần trước, xem ra cô thích tôi lắm nhỉ?”
“Cứ tiếp tục những suy nghĩ viễn vông của anh đi!”
Nói rồi Ngải Lựu Lựu quay người đi thẳng về phía trước. Lương Tranh nhìn theo thân hình thon thả và gợi cảm của Ngải Lựu Lựu, trong lòng bỗng thấy vui vẻ hơn nhiều. Lương Tranh sải bước đuổi theo Ngải Lựu Lựu, thì thầm hỏi: “Cô với Ngô Hiểu Quân rốt cuộc là sao? Đương nhiên cô có thể im lặng...”
Ngải Lựu Lựu bĩu môi: “Anh cứ tiếp tục suy diễn đi!”
“Hai người cãi nhau à? Tâm trạng cả hai đều không tốt?”
“Sai sai sai!”, Ngải Lựu Lựu vẫn không dừng bước.
Lương Tranh bám sát theo sau, có vẻ không chịu bỏ cuộc: “Cô và cậu ta phát triển đến mức nào rồi?”
“Có cần thiết phải nói cho anh biết không?”
…
Thứ bảy này không bị tắc đường, đây đúng là một chuyện mới mẻ ở Bắc Kinh này, có thể là nhờ cánh lái xe biết chọn tuyến đường không bị tắc, cũng có thể là do Lương Tranh đang mơ mơ màng màng nên không cảm nhận được. Đến khi anh tỉnh lại đã thấy đến Tây Đơn rồi. Ngải Lựu Lựu xuống xe liền đi thẳng vào khu thương mại. Lương Tranh vẫn còn ngái ngủ, vội vàng đuổi theo sau. Lúc này anh mới sực tỉnh, hôm nay chắc chắn mình phải chịu khổ rồi, con ranh này muốn mình đi mua sắm với cô ta.
Bị đàn bà kéo đi dạo phố mua đồ chẳng khác gì bị bắt giữ, hơn nữa lại có nguy cơ phải móc hầu bao. Nếu xử lí không khéo e rằng vừa mệt người vừa mất tiền.
Ngải Lựu Lựu chỉ đi dạo quanh, chọn bừa hay đơn giản là vào thử quần áo, nhìn đông ngó tây chứ không mua sắm. Đi hết mấy khu mua sắm, Ngải Lựu Lựu chẳng mua bộ quần áo nào nhưng đồ linh tinh thì cả đống, chuyện này khiến Lương Tranh cảm thấy rất khó hiểu. Sau khi ra khỏi khu mua sắm Đại Duyệt Thành, Lương Tranh đề nghị tìm nơi nào đó ngồi nghỉ, nói anh hết chịu nổi rồi. Ngải Lựu Lựu lườm Lương Tranh một cái rồi đi mua hai cốc cà phê về.
“Cô chẳng hỏi tôi muốn uống gì gì cả!”, Lương Tranh kêu ca.
Ngải Lựu Lựu cáu kỉnh nói: “Tôi mời anh uống thì đương nhiên tôi là người quyết định! Anh muốn uống cái khác thì tự đi mà mua!”
“Bạn Ngải thân mến, cô chủ động hẹn tôi đi với cô mà...”
“Tôi ột kẻ xấu xí như anh đi cùng làm bao nhiêu người qua đường đều nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên và khinh bỉ đấy! Anh có biết tôi áp lực đến thế nào không? Cho anh uốngcà phê đã là nhân từ với anh lắm rồi, đừng có không biết điều như vậy!”
Lương Tranh đưa tay lên sờ trán Ngải Lựu Lựu nhưng bị Ngải Lựu Lựu hất ra: “Muốn chết à, quân tử động mồm không động chân”
“Tôi đâu có phải quân tử?”
“Chính bởi thế anh mới động chân!”
“Sao cô không thể phân biệt chân với tay thế hả? Ghét tôi thì cứ nói ra, cần gì phải xoay tôi như chong chóng thế hả?”
Ngải Lựu Lựu cười khẩy: “Này, cái núi băng nhà anh đâu rồi, sao không dẫn ra ngoài chơi?”
“Cô ấy bận làm việc. Hơn nữa chẳng phải tôi đang dắt cô đi dạo hay sao?”
“Cha... một phụ nữ thành đạt! Ở bên người phụ nữ như vậy có phải anh thấy rất tự ti không?”
“Còn lâu, hiện giờ những phụ nữ như thế đâu có nhiều, toàn mở miệng ra là xin tiền, chẳng biết tự mình đi kiếm gì cả. Nói thật lòng, tôi không thích người phụ nữ ở nhà làm nội trợ, suốt ngày chỉ biết đi chợ đi búa, nấu nướng này nọ, chẳng thú vị gì cả. Ai cũng cần có không gian riêng, đàn bà cũng cần có sự nghiệp của riêng mình, như vậy mới gọi là nam nữ bình đẳng, có như thế cuộc sống mới hài hòa...”
Ngải Lựu Lựu nhìn Lương Tranh thao thao bất tuyệt, vô cùng nghi ngờ: “Anh nói không thật lòng rồi!”
Ngải Lựu Lựu nhấp một ngụm cà phê, sau đó nhìn vào đám người đông đúc bên ngòai. Lương Tranh nhìn theo ánh mắt của cô, cười bảo: “Có phải tâm trạng rất phức tạp không? Nhìn thấy bao nhiêu là gái đẹp như hoa như ngọc lượn qua lượn lại, mình thì ngần này tuổi đầu rồi vẫn chưa có nơi có chốn?”
“Đúng thế, mỗi lần đến Tây Đơn này tôi đều thấy mình già, giờ đang là thời đại của thế hệ 9X rồi!*”
“Tôi phát hiện lúc nói thật trông cô đẹp hơn đấy!”
Ngải Lựu Lựu cười thẹn thùng: “Thật ư?”
“Đừng hiểu lầm, ý tôi là đã xấu hơn bình thường ấy!”
“Anh thật đáng ghét!”
“Ha ha...”
Lương Tranh cũng nhấp một ngụm cà phê, hơi nghiêng người thì thầm: “Này, anh chàng trong mộng của cô có đáng tin không? Nếu không đáng tin chúng ta tạm yêu nhau vậy. Thực ra tôi cảm thấy chúng ta rất hợp. Phần cứng phần mềm tạm thời không nói đến, xét về điều kiện gia đình chúng ta hoàn toàn tương xứng. Đều là hàng tồn kho mà lại đều là những kẻ lang thang tội nghiệp trong cái thành phố này. Thêm nữa lần đó nếu không phải Ngũ Sảnh Sảnh giở trò thì chúng ta đã sớm thành một đôi rồi”.
“Thế còn núi băng nhà anh thì sao?”
“Vốn dĩ không nên vạch áo cho người xem lưng, nhưng chúng tôi chẳng ai theo ai cả. Nói cho cô biết, thực ra cô ấy có mục tiêu cao hơn cơ, cỡ Titanic ấy! Tôi với cô ấy chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi thôi...”
Ngải Lựu Lựu chậm rãi khuấy cốc cà phê, lườm Lương Tranh: “Anh định lừa dối con nhà người ta đấy à?”
“Hay là như thế này đi, chúng ta hẹn nhau thế này, đến tết Nguyên đán, nếu như lúc ấy vẫn chưa ổn định, chúng ta sẽ hợp thành một cặp, cô thấy sao?”, Lương Tranh nói với vẻ rất nghiêm túc.
“OK!”
“Đến lúc ấy đừng có mà nuốt lời đấy!”
“Không đâu, có Starbuck[4] làm chứng!”
[4] Starbuck là hệ thống cửa hàng cà phê nổi tiếng của Mỹ.
“Hay lắm!”
Hai người uống cà phê xong liền ngồi thêm một lát. Bên ngoài ánh nắng mặt trời rực rỡ nhưng không khí trong phòng lại khá lạnh. Ngải Lựu Lựu không hề có ý định quay về, cô bắt taxi đi về phía Thiên An Môn.
Tại trung tâm thương mại ở quảng trường Phương Đông của Bắc Kinh. Khu mua sắm ở đây rõ ràng vắng hơn ở Tây Đơn, môi trường mua sắm rõ ràng là thoải mái hơn. Nơi đây phân chia thành các khu dành riêng cho từng độ tuổi, được định vị rất rõ ràng. Ngải Lựu Lựu vẫn chỉ đi dạo, sau đó vào một cửa hàng Burberry. Cô ngây người nhìn một cái túi xách màu trắng đen có vân. Lương Tranh liếc xem giá để trên đó. Hơn 9000 tệ, anh khẽ hít một hơi thật sâu.
Dạo qua mấy cửa hàng khác, cả hai đều có vẻ hơi mệt nên ngồi xuống nghỉ ngơi. Ngải Lựu Lựu xoa xoa bắp chân, than vãn: “Hài, phụ nữ chỉ lúc đi dạo phố mới so đo chuyện lương lậu... Hài, nếu mà hạ giá thấp đi một chút là tôi mua ngay đấy!”
“Cái túi ấy á?”, Lương Tranh hỏi.
“Ừ”
“Thích thì mua đi, túi xách đối với phụ nữ tương đối quan trọng, nó là bộ quần áo thứ hai của phụ nữ mà...”
“Đâu phải anh bỏ tiền, đương nhiên anh không xót rồi. Tôi đây trả không nổi...”
“Tôi rất thích thương hiệu này, đặc biệt là thiết kế, rất có cá tính”.
Ngải Lựu Lựu rất tò mò: “Anh cũng biết không ít đâu nhỉ?”
“Tôi từng mua nước hoa Burberry cho bạn gái cũ... ai mà ngờ nửa năm sau lại ai đi đường nấy”.
Ngải Lựu Lựu trợn tròn mắt: “Ha ha... anh cũng bị đá à, đúng là báo ứng!”
“…”
Xem thêm...