Ra khỏi bệnh viện, Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân không ai nói gì suốt dọc đường. Lúc đổi tàu điện ngầm, hai người đi xuống một đường hầm bí bức. Đường hầm cong cong, sáng và sạch sẽ. Lương Tranh đuổi theo Ngô Hiểu Quân, khẽ nói: “Xin lỗi, ban nãy tôi lỡ lời...”
Ngô Hiểu Quân vui vẻ cười: “Đó là sự thật mà, cậu chỉ nói lên sự thật thôi. Trình Triệu phú đột nhiên trở nên rất điềm đạm, khiến tôi thấy là lạ!”
Lương Tranh cũng gật đầu: “Đúng thế, có thể trải qua một số chuyện mới khiến cho người ta nhìn thấu được bản chất của cuộc sống”.
“Cậu nhìn thấu được rồi ư?”
“Nói thực lòng là chưa, còn cậu?”
“Nhìn thấu được một nửa. Tôi từng tưởng rằng mình đã nhìn thấu được, nhưng lúc tôi nhìn thấy bố mình còng lưng chen chúc giữa tàu điện, tôi đã rơi nước mắt. Sau đó tôi chia tay với Đàm Hiểu Na, cậu biết đấy, cảm giác bỗng chẳng còn lại gì ập tới, cậu còn chưa cảm nhận được hạnh phúc thì tất cả đã tan biết hết... Thật sự có lúc tôi chỉ muốn chết đi, chết đi là hết. Vì thế tôi thấy mình mới nhìn thấu có một nửa thôi...”
“Hài, bản chất của cuộc sống rốt cuộc là gì nhỉ?”
“Chính là sống cho tốt...”
“Ừm, có lí...”
***
Chuẩn bị ra đi, Chung Hiểu Huệ bắt đầu thu dọn hành lí của mình. Con gái lúc nào cũng có rất nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh, đây là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ. Ngải Lựu Lựu đang ngồi trên ghế xem tivi, mấy hôm nay cô cứ thấy tâm trạng rất hụt hẫng. Trước đây cô cảm thấy Lương Tranh rất phiền phức, cứ thỉnh thoảng lại chạy lên quấy nhiễu, gây ảnh hưởng đến cuộc sống của cô. Giờ đỡ điếc lỗ tai rồi, Lương Tranh cũng không còn đến làm phiền nữa, cô lại thấy không quen. Ngải Lựu Lựu giờ nhớ lại những chuyện đã qua, cảm thấy thực ra Lương Tranh cũng không đến nỗi đáng ghét, ngược lại còn hơi đáng yêu. Mặc dù những lúc ở cạnh nhau hai người tranh cãi liên tục, nhưng cảm giác rất nhẹ nhõm, rất vui vẻ. Có lẽ đúng như Lương Tranh đã nói, những ngày tháng như thế không phập phù, rất chân thực, rất ấm áp.
“Mấy hôm nay cô làm sao thế?” Chung Hiểu Huệ đang đắp mặt nạ, nằm trên ghế.
Ngải Lựu Lựu lúc này mới định thần lại, cười đáp: “Không sao, tôi vẫn ổn mà!”
“Tôi thấy cô như có tâm sự gì đó, cứ như thể vừa chia tay với bạn trai ấy...”
“Ha ha, tôi làm gì có bạn trai mà chia tay?”
Chung Hiểu Huệ nhìn thẳng vào mắt Ngải Lựu Lựu: “Tôi thấy Lương Tranh cũng rất tốt mà!”
“Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi, lại còn suốt ngày cãi vã!”
“Thực ra con người anh ấy cũng không tồi, ít nhất có thể tin tưởng được...”
Ngải Lựu Lựu hất dép ra, khoanh tròn chân trên ghế: “Hai người chẳng phải đang rất êm đẹp sao, sao lại chia tay thế?”
Ánh mắt Chung Hiểu Huệ chợt sầm xuống, nhưng qua lớp mặt nạ, thật khó để nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô lúc này: “Là do tôi không tốt, tôi đã lừa anh ấy...”
“Đây vốn dĩ là một thế giới ngập tràn những lời nói dối và sự lừa gạt, tôi cảm thấy đấy không phải là vấn đề...”
“Hai người ở bên nhau cần có sự tin tưởng, nếu như đôi bên có khoảng cách thì làm sao mà sống được?”
Ngải Lựu Lựu uống một ngụm nước, gật gật đầu rồi chuyển chủ để: “Cô định ngày nào đi?”
“Sắp rồi, chắc chắn là trước tết. Lần này đi cũng không biết khi nào mới quay lại, vì vậy tôi muốn ở lại thêm vài ngày...”
“Đi rồi nhớ liên lạc với tôi nhé, chúng ta là bạn bè mà?”
“Of course!”
“Đói chưa, tôi mời cô đi ăn!”
“Ok, có cần gọi Lương Tranh đi cùng không?”
“Ha ha... thôi, gần đây anh ta bận lắm!”
Lúc đang ăn cơm, Chung Hiểu Huệ nhận được một cái tin nhắn kì lạ: Chú ý an toàn, đừng nói chuyện với người lạ.
Cô gọi đến số vừa nhắn tin nhưng không có người nghe mấy, gọi lại lần nữa thì đối phương tắt mấy.
***
Một buổi chiều thứ hai, Ngô Hiểu Quân xin công ty cho nghỉ để đến nhà xuất bản kí hợp đồng. Một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời trang dẫn Ngô Hiểu Quân vào phòng chờ, sau đó đưa cho anh hai bản hợp đồng xuất bản. Tiếp đó, cô gái tự giới thiệu: “Chào anh, tôi tên là Hồ San San, biên tập của chúng tôi ra ngoài có chút việc, anh cứ xem hợp đồng trước, có gì không hiểu cứ hỏi tôi!”
Ngô Hiểu Quân: “Ok, cảm ơn cô!”
Trong khi Ngô Hiểu Quân xem hợp đồng thì Hồ San San đi pha nước: “Mời anh dùng trà!”
Ngô Hiểu Quân đứng dậy đón lấy cốc trà: “Cám ơn cô, không cần khách sáo đâu!”
“À đúng rồi, anh có thể cho tôi mượn chứng minh thư của anh không? Tôi cần photo một chút!”
“Ok...”, Ngô Hiểu Quân lấy chứng minh thư ở trong ví ra, đưa cho Hồ San San.
Ngô Hiểu Quân xem thật kĩ hợp đồng, tiền thuế xuất bản là 8%, in lần đầu là 10000 cuốn, yêu cầu phải hoàn thành bản thảo đầu tiên vào ngày 25 tháng Ba. Đằng sau hợp đồng có chữ kí và con dấu của nhà xuất bản, xem ra hợp đồng này đã được soạn đầy đủ, chỉ chờ anh kí tên là xong. Ngô Hiểu Quân hỏi Hồ San San thời gian xuất bản sách và những chuyện có liên quan, sau đó kí hợp đồng.
Hồ San San xem hai bản hợp đồng, đưa cho Ngô Hiểu Quân một bản: “Một bản hợp đồng này do anh giữ, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!”
Ngô Hiểu Quân cất hợp đồng vào trong túi, mỉm cười nói: “Hợp tác vui vẻ, sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội liên hệ với nhau, thật không ngờ người mà tôi liên hệ gần đây lại là một biên tập xinh đẹp như vậy, thật thất kính quá!”
Hồ San San cười: “Anh quá khen rồi! Tôi đã đọc một phần tiểu thuyết của anh, rất đặc sắc, hi vọng chúng ta có thể hợp tác lâu dài. Bìa sách sẽ do tôi thiết kế, đến lúc ấy có lẽ phải hỏi ý kiến của anh nhiều đấy ạ!”
“Phiền cô quá, tôi không có ý kiến gì, tôi tin tưởng ở cô ! À phải rồi, hình như tôi gặp cô ở đâu đó rồi thì phải...”
Hồ San San khẽ nhích môi cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp trắng bóng: “Thế ư?”
Ngô Hiểu Quân gãi gãi đầu, ngẫm nghĩ hồi lâu: “A đúng rồi, ở buổi họp mặt đồng hương Hồ Bắc vào hôm tết Nguyên đán!”
“À, hôm ấy tôi cũng đến đó”.
“Cô cũng là người Hồ Bắc à?”
Hồ San San mặt ánh lên vẻ hạnh phúc: “Đâu có, bạn trai tôi cũng là người Hồ Bắc, tôi chỉ đi theo thôi. Anh ấy tên Tưởng, anh có quen không?”
Ngô Hiểu Quân lắc đầu: “Không quen, tôi là người Tứ Xuyên, cũng chỉ là đi ăn theo thôi...”
Hồ San San tiễn Ngô Hiểu Quân ra tận cầu thang, Ngô Hiểu Quân nhiệt tình mời Hồ San San và bạn trai đến khu đô thị Quốc Mỹ chơi. Hồ San San mỉm cười đồng ý, cô nói với Ngô Hiểu Quân nếu có cơ hội sẽ giới thiệu tác phẩm của anh với công ty điện ảnh, biết đâu sau này tác phẩm của anh có cơ hội chuyển thể thành phim. Hai người nói thêm vài câu khách sáo rồi Ngô Hiểu Quân đi vào thang máy.
Ngô Hiểu Quân vui vẻ ra khỏi nhà xuất bản, sau đó ngồi vào một chiếc taxi. Hôm nay là một ngày đáng kỉ niệm, anh phải quan sát cho kĩ cái thành phố mộng mơ này. Trong cái thành phố khiến anh vừa yêu vừa hận này, cuối cùng Ngô Hiểu Quân đã tìm thấy mục tiêu cuộc đời của mình.
***
Công ty Ngải Lựu Lựu tụ tập ăn uống tất niên, đầu tiên là ăn cơm, sau đó đi hát. Mỗi bộ phận một gian nhỏ, các lãnh đạo ngồi trong phòng Vip. Mọi người ai nấy đều thả sức vui chơi, thả lỏng bản thân, giải tỏa áp lực. Mấy cô gái ở phòng tài vụ hào hứng lạ thường, ai cũng mặc sức ăn uống, hát hò. Trước đây ở phòng tài vụ, Đàm Hiểu Na là đầu trò, đi hát ở đâu cô cũng giành mic, hát cho đã đời thì thôi. Giờ Đàm Hiểu Na lại bị Trâu Huệ lấn át. Trâu Huệ không chỉ thích hát mà thỉnh thoảng máu lên cô cònvừa nhảy vừa hát, thậm chí ngay cả bàn ghế cũng trở thành sân khấu của cô.
Chu Tường Linh nhìn Trâu Huệ vừa hát vừa nhảy ở trước mặt, thở dài: “Mỗi lần nhìn con ranh này là mình lại thấy mình già rồi...”
Đàm Hiểu Na cũng thở dài: “Đúng thế, tuổi tác không đợi người mà!”
Chu Tường Linh: “Đi, chọn cho tôi bài Không đơn giản như vậy của Hoàng Tiếu Hồ để tôi giải sầu!”
Đàm Hiểu Na: “Ok, vậy thì cả tập thể cùng giải sầu đi, chọn cho tôi bài Cao chạy xa bay nhé!”
Ngải Lựu Lựu ngồi một mình một góc, nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp mặt Lương Tranh. Tất cả mọi thứ như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, nhưng cũng dường như đã xa xôi lắm rồi...
Đàm Hiểu Na huých Chu Tường Linh, chỉ sang Ngải Lựu Lựu, nói: “Trưởng phòng, nhìn cô ấy kìa, gần đây cứ như người mất hồn, giờ còn ngồi cười ngô nghê nữa chứ?”
Chu Tường Linh liếc Ngải Lựu Lựu: “Hài, hồng nhan bạc phận. Em đoán xem hôm trước ở Vương Phủ Tỉnh, chị nhìn thấy phó tổng Lâm với ai?”
Đàm Hiểu Na: “Ngải Lựu Lựu à?”
Chu Tưởng Linh lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải, là Ngũ Sảnh Sảnh, hai người nắm tay nhau đi dạo phố đấy!”
Đàm Hiểu Na trợn mắt ngạc nhiên: “Sao bọn họ lại đi với nhau chứ?”
“Ai mà biết được? Chị đoán chắc Lựu Lựu bị sốc lắm!”
“Chia tay với phó tổng giám đốc rồi mà, chắc không liên quan đến chuyện này đâu!”
“Thế thì em không hiểu rồi, bây giờ người ta yêu nhau cứ thích thực thực ảo ảo, thật thật giả giả, đâu có giống chúng ta, yêu hận rõ ràng, chung thủy sắt son...”
Trên đường về, Bành Thao ngồi yên lặng lái xe, hai cô gái ngồi ở ghế sau líu ríu nói chuyện. Đàm Hiểu Na hỏi Ngải Lựu Lựu: “Gần đây cậu còn liên lạc với phó tổng Lâm chứ?”
Ngải Lựu Lựu: “Ít lắm, có chuyện gì thế?”
Đàm Hiểu Na thở dài: “Trưởng phòng nói nhìn thấy anh ấy đi với Sảnh Sảnh, tôi cũng chẳng hiểu nổi, sao bọn họ lại...”
Ngải Lựu Lựu cười: “Thực ra họ nên ở bên nhau từ lâu rồi mới phải...”
Đàm Hiểu Na càng cảm thấy khó hiểu hơn: “Chẳng nhẽ cậu biết chuyện này từ trước à?”
Ngải Lựu Lựu: “Về sau tôi mới biết. Ngũ Sảnh Sảnh chuyển nhà và nghỉ việc đều là bởi vì cô ấy hiểu nhầm quan hệ giữa tôi và Lâm Cường. Cô ấy yêu Lâm Cường!”
Đàm Hiểu Na lắc đầu: “Không hiểu sao phó tổng Lâm lại thích cô ấy được nhỉ?”
Ngải Lựu Lựu nhìn Bành Thao đang ngồi lái xe ở phía trước rồi lại nhìn Đàm Hiểu Na, cười: “Không đi câu làm sao biết được cái thú của người đi câu?”
Đàm Hiểu Na ngơ ngác: “Thế là ý gì?”
“Ý là em không phải là anh ấy, làm sao mà biết được anh ấy yêu ghét cái gì?”, Bành Thao lạnh lùng xen vào.
Đàm Hiểu Na liền gắt lên: “Này anh kia, mau chuyên tâm lái xe đi, không được nghe lén chuyện của bọn em!”
Bành Thao ngoảnh đầu lại cười với Đàm Hiểu Na, sau đó tiếp tục lái xe. Đàm Hiểu Na và Ngải Lựu Lựu nhìn nhau cười. Màn đêm yên tĩnh và dịu dàng bao trùm thành phố. Ngải Lựu Lựu lặng lẽ ngắm nhìn thành phố ngập ánh đèn, nghĩ lại những chuyện xưa khẽ nhắm đôi mắt lại.
***
Mùa xuân đang đến, những người phải về quê ăn tết đang đua nhau đi đặt vé tàu xe. Lương Tranh là một trong số đó, anh phải đến Nghị Xương trước rồi từ Nghị Xương về quê mình, đó là một cái huyện nhỏ. Mà tàu hỏa đến Nghị Xương mỗi ngày chỉ có một chuyến, hơn nữa còn là tàu chậm. Mặc dù là tàu chậm nhưng muốn đặt vé cũng chẳng đơn giản. Lương Tranh không đủ kiên nhẫn, cũng chẳng có thời gian để đi xếp hàng mua vé, anh chuẩn bị mua vé chợ đen, thêm chút tiền cũng được, kiếm tiền chẳng phải là để tiêu hay sao? Muốn về nhà tận hưởng cái cảm giác thân thiết gia đình, có phải trả giá cũng xứng đáng. Lương Tranh liên hệ được với một phe vé ở trên mạng, đã thương lượng được là thêm 200 tệ rồi, thế mà đến hôm sau đối phương lại thay đổi ý kiến, đòi 250 tệ. Lương Tranh chẳng buồn chửi bới cãi cọ làm gì, thẳng thừng xóa ngay QQ của hắn luôn.
Lương Tranh đến phòng khách, thấy Ngô Hiểu Quân đang an nhàn ngồi xem tivi, trong lòng thấy rất bực bội. Trước tiên là chửi thằng phe vé chợ đen thất đức, sau đó phê phán sang chuyện dân số đông đúc... Ngô Hiểu Quân ban đầu còn ngồi im nghe, đến khi thấy Lương Tranh nói đến hiện tượng giao thông quá tải liền tiếp lời: “Hiện tượng giao thông quá tải là do nhiều yếu tố tổng hợp quyết định, bao gồm: văn hóa truyền thống, nguyên nhân lịch sử và vị trí địa lí... Hiện tượng này có tồn tại cũng không phải chuyện hiếm, cậu đừng ca cẩm làm gì. Muốn về thì phải chịu tốn kém, còn nếu không muốn tốn kém thì cứ ở lại Bắc Kinh, thế là chẳng ai chém được cậu hết!”
Lương Tranh thở dài: “Có khổ có khó đến mấy cũng phải về thăm nhà chứ. Cả năm bán mạng kiếm tiền chẳng phải chỉ vì những chuyện thế này hay sao?”
“Nếu cậu đã biết thì sao còn kêu ca làm gì?”
“Chẳng qua tôi bị thằng phe vé ấy chọc tức, dám đòi những 250 tệ. Thế thì chi bằng tôi thêm chút tiền mua vé máy bay cho nhanh !”
“Bọn họ cũng đâu dễ dàng gì, ai cũng vì miếng cơm manh áo mà thôi...”
“Sao giờ tôi mới phát hiện ra tấm lòng của cậu bao la thế, trước đây tôi thấy cậu hận đờil ắm mà..”
“Cuộc sống chính là tu hành, chẳng nhẽ tôi không thể giác ngộ, không thể tiến bộ ư?”
Lương Tranh đang định nói gì thì điện thoại đổ chuông, là một cái tin nhắn Ngải Lựu Lựu gửi đến: “Đến nhà tôi ngay, phát hiện ra đối tượng khả nghi!”. Nghi á, ai lại đi nói đùa thế này. Chẳng nhẽ Ngải Lựu Lựu viện cớ lừa mình qua bên đó ư? Hay là có kẻ giở trò lưu manh thật? Lương Tranh nghĩ đến đây liền quyết định sang đó xem sao.
Lương Tranh thở hồng hộc, chạy lên lầu, bước vào cầu thang. Lúc đi ra khỏi cầu thang, anh phát hiện hành lang chẳng có ai cả. Lương Tranh gõ cửa một hồi, mới có người ra mở. Chung Hiểu Huệ và Ngải Lựu Lựu đang đứng run rẩy ở trước cửa, trong tay lăm lăm cây chổi và chai rượu. Lương Tranh vừa bước vào cửa đã đóng sầm lại. Lương Tranh nhìn hai cô gái run như cầy sấy, cười bảo: “Sao thế, trong phòng xuất hiện chuột hay là gián?”
Ngải Lựu Lựu chỉ tay vào cửa, căng thẳng nói: “Trên đường về hình như có người theo dõi chúng tôi, chúng tôi vội chạy về nhà, ai dè lại có người gõ cửa, nhưng nhìn qua mắt thần chẳng thấy ai cả...”
Lương Tranh tròn mắt nhìn Ngải Lựu Lựu, sau đó nhìn sang Chung Hiểu Huệ: “Gặp ma chăng, em cũng nhìn thấy hả?”
Chung Hiểu Huệ gật gật đầu: “Thật một trăm phần trăm, tuyệt đối không phải ảo giác!”
Lương Tranh vào phòng khách, ngồi xuống ghế, với tay lấy một cái gối dựa: “Nói như thế chắc hai em gặp yêu râu xanh rồi. Hai người đẹp suốt ngày lượn qua lượn lại trong khu, bị kẻ khác để ý theo dõi để quấy nhiễu, cũng hợp tình hợp lí thôi mà.”
Ngải Lựu Lựu nhướn mày, chỉ vào mặt Lương Tranh mắng: “Anh làm sao thế hả? Ban nãy bọn tôi sợ chết khiếp, anh còn ở đấy mà bóng gió, mát mẻ?”
Lương Tranh cười bất lực: “Nhìn thấy hai người căng thẳng như vậy anh đùa cho vui ấy mà. Hai người đẹp có thể bỏ vũ khí xuống, nghỉ tại chỗ được rồi đấy!”
Ngải Lựu Lựu đặt chai rượu phía sau cửa, chạy đi rót nước, vừa uống vừa vỗ ngực. Chung Hiểu Huệ thì đặt chổi xuống chạy vào nhà vệ sinh rửa tay. Cô nhìn khuôn mặt tiều tụy của mình trong gương, khẽ thở dài. Lẽ nào Trần Tường Đông đã nghi ngờ mình nên phái người theo dõi? Chung Hiểu Huệ lấy điện thoại ra gọi cho Khâu Cẩn, nhưng anh tắt mấy. Chung Hiểu Huệ không muốn xảy ra sự cố trước khi ra nước ngoài, càng không muốn làm hại đến bạn bè xung quanh. Nhưng cứ nhắc đến những hành vi của Trần Tường Đông là cô lại không nuốt được cục tức này.
Trong phòng khách, bề ngoài cả Ngải Lựu Lựu và Lương Tranh đều dán mắt vào tivi nhưng thực ra trong lòng ai cũng có tâm sự. Lương Tranh nhấp một ngụm nước trà do Ngải Lựu Lựu pha, đắng tới mức suýt nhổ ra: “Sao mà đắng thế, em định giết người cướp tiền à?”
Ngải Lựu Lựu đắc chí cười: “Cố ý pha cho anh đấy, để tối anh mất ngủ!”
Lương Tranh: “Thử hỏi chuyện này có lợi gì cho em?”
Ngải Lựu Lựu: “Thế thì anh sẽ ở trong phòng khách canh gác cho chúng tôi, đến khi trời sáng thì hết giờ làm việc!”
Lương Tranh ngồi sát lại gần Ngải Lựu Lựu, cười xảo trá: “Anh thấy ở ngay bên cạnh bảo vệ sẽ hiệu quả hơn, thực ra anh có thể ngủ cùng với em luôn, giá cả chúng ta có thể thương lượng mà!”
Ngải Lựu Lựu đứng bật dậy: “Anh đi hỏi Chung Hiểu Huệ đi, xem xem cô ấy có cần dịch vụ đặc biệt này không...”
Lương Tranh lấy điện thoại ra, đọc lại cái tin nhắn đó: “Em vẫn không nỡ bỏ anh phải không, vừa gặp nguy hiểm một cái, người đầu tiên em nghĩ đến chính là anh. Từ đó anh có thể suy ra là, năm 2012 tận thế mà đến, chắc chắn em sẽ chạy trốn với anh...”
Ngải Lựu Lựu hừ giọng, nói vẻ bất cần: “Tôi chỉ thấy anh dễ sai bảo, hơn nữa lần trước đối phó với Trình Triệu phú, thấy anh cũng hữu dũng hữu mưu nên mới gọi anh đến thôi. Còn lâu tôi mới để bạn trai tôi đến chịu nguy hiểm nhé, tôi đâu nỡ làm vậy!”
Lương Tranh nghẹn họng, còn Ngải Lựu Lựu thì giương giương tự đắc, quay phắt người đi thẳng vào trong phòng. Tối hôm ấy, Lương Tranh ngủ cả đêm trên sôpha. Bởi vì sôpha quá mềm nên nằm không mấy dễ chịu, Lương Tranh cứ trằn trọc mãi mà không ngủ được. Cuối cùng anh quyết định ngồi dậy xem ti vi, đúng lúc ti vi đang phát bộ phim hài của Châu Tinh Trì, xem buồn cười khiến Lương Tranh hết cả buồn ngủ. Lương Tranh vật vã mãi đến nửa đêm mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
***
Ngày hôm sau, Lương Tranh tỉnh dậy trong trạng thái mệt mỏi. Vừa hoàn tất cuộc họp ban sáng với nhân viên trong bộ phận, anh lại nhận được thông báo của công ty, nói rằng sẽ cho họ chọn ra một nhân viên quản lí bộ phận marketing mới, toàn bộ nhân viên của cả khu vực sẽ được tham gia ứng tuyển. Tiêu chuẩn bình chọn bao gồm: điểm do nhân viên đánh giá, sát hạch thành tích làm việc, trả lời câu hỏi... sau đó tổng kết lại xem ai điểm cao hơn sẽ thắng. Buổi sáng làm công tác chuẩn bị, buổi chiều sẽ tiến hành cạnh tranh ở trong phòng họp, có bảy người đăng kí, một trong só đó là Lương Tranh.
Lương Tranh cũng không chắc chắn sẽ tham gia dự tuyển, bởi vì mấy người đăng kí đều rất giỏi, bọn họ người là lão làng trong nghề, người lại có thành tích nổi bật . Lương Tranh tuy có ưu thế là được nhân viên bộ phận ủng hộ, nhưng điều này không thể đảmbảo anh sẽ là người nổi bật. Tuy nhiên, Lương Tranh cảm thấy đây cũng là một cơ hội tốt để rèn luyện bản thân, tốt nhất nên ômhi vọng thử nghiệm xem sao.
Buổi trưa, Lương Tranh vô cùng ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Lưu Đức Tài, ông ta bảo Lương Tranh cố gắng thể hiện, cứ thoải mái xông ra trận, cố gắng giành lấy vị trí này, còn nói lần này không được còn có lần sau. Mặc dù chỉ là vài câu khách sáo nhưng Lương Tranh vẫn thấy rất cảm động. Đồng thời anh cũng hiểu ra một điều, là người quản lí, muốn quan tâm, trao đổi với nhân viên là một điều cần thiết. Quá trình giao tiếp giữa người với người cũng là quá trình xích lại gần nhau về tình cảm.
Hai giờ chiều, tại phòng họp của công ty. Trong phần bỏ phiếu của nhân viên, Lương Tranh giành thắng lợi trọn vẹn, đứng thứ nhất trong số các ứng cử viên. Trong phần khảo sát thành tích kinh doanh, Lương Tranh xếp thứ ba. Trong phần thi cuối cùng, đó là phần thi vấn đáp. Nói là vấn đáp chứ thực ra mỗi người được phát ột đề thi và một cây bút, trên đó có năm câu hỏi, yêu cầu hoàn thành trong vòng ba mươi phút. Lương Tranh đọc năm câu hỏi:
- Mục đích thật sự của bạn khi tham gia ứng tuyển lần này là gì?
- Đặt ra không dưới năm chiến lược marketing năm 2010.
- Đề ra năm yêu cầu bạn cho rằng có lợi cho công ty
- Viết ra ba ưu; nhược điểm của bạn.
- Chế độ quản lí của công ty nên là thiên về tình cảm hay pháp chế? Hãy đưa ra ý kiến của riêng bạn.
Sáng hôm sau, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, có người nói chú Vương của phòng marketing số hai đã giành thắng lợi, có người lại nói cậu Trương ở phòng marketing số bốn thắng. Lương Tranh đang đọc tin tức trên mạng thì nhận được điện thoại của Lưu Đức Tài, bảo anh đến văn phòng ông một chuyến. Lương Tranh vừa ngồi xuống, Lưu Đức Tài đã đưa cho anh bảng xếp hạng ứng tuyển, bên dưới bảng xếp hạng còn có số điểm đính kèm. Đứng vị trí số một là chú Vương của phòng số hai, thứ hai là Lương Tranh của phòng số một. Mặc dù không quá hi vọng nhưng Lương Tranh vẫn thấy hơi buồn, dù gì anh cũng chỉ cách thành công có một bước chân.
Lưu Đức Tài liền đóng cửa lại, nhìn Lương Tranh, cười hỏi:“Có phải rất thất vọng không?”
Lương Tranh cười như mếu: “Vốn chỉ định thử thôi, nào ngờ được xếp tận thứ hai, chẳng cao cũng chẳng thấp!”
“Chắc chắn trong lòng cậu đang nghĩ sao mình không đứng thứ nhất phải không?”
“Chú Vương làm việc ở công ty đã bao nhiêu năm rồi, thành tích luôn rất tốt. Lần này chú ấy thắng cũng là đúng, tôi thua tâm phục khẩu phục!”
“Nhưng người cười cuối cùng vẫn là cậu!”
Lương Tranh không hiểu Lưu Đức Tài nói vậy có ý gì, chỉ cười trừ không nói gì thêm. Lưu Đức Tài nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Nhân viên lâu năm thường có tính ỳ rất cao, thiếu sức sáng tạo và nhiệt tình, lại hay ỷ mình có nhiều kinh nghiệm. Giống như chú Hoàng đấy, lại còn tách ra làm ăn riêng, cướp đi nguồn khách của công ty. Vì vậy theo như ý của sếp, công ty ta sau này phải mạnh dạn sử dụng người mới, chọn đúng người đúng khả năng. Tôi đã trình kết quả này lên cho tổng bộ công ty, lại hết lời tiến cử cậu. Công ty đã xem xét kĩ càng, nhận thấy trong thời gian làm quản lí, cậu làm việc tích cực, dám quyết đoán, hoàn thành xuất sắc công việc. Vì vậy cuối cùng công ty đã quyết định bổ nhiệm cậu vào vị trí trưởng phòng marketing, được hưởng chế độ đãi ngộ của trưởng phòng. Hiện nay công ty đang soạn thảo văn bản, chiều nay sẽ công bố!”
Lương Tranh thật không dám tin vào tai của mình, anh vô cùng ngạc nhiên và vui mừng trước tin này: “Không phải chứ, thế này đâu có được?”
“Cậu cũng đừng mừng vội, nhiệm vụ marketing của bộ phận nặng nề lắm đấy, nếu không hoàn thành có thể bị cách chức thậm chí còn không được thưởng cuối năm. Đương nhiên chỉ cần cậu nỗ lực thì cũng không đến nỗi khó hoàn thành. Tôi cũng đã tìm hiểu rồi, cậu làm việc khá quyết đoán, gọn gàng, có thể chịu đựng gian khổ. Tuy nhiên nhược điểm cũng không ít. Cậu thì hơi “phiêu”, không ổn định, thêm nữa là làm việc, nói chuyện cũng không biết vòng vo, thiếu mánh khóe. Nhìn thấy tiền đồng bao giờ chưa? Trí tuệ là cái vòng tròn bao bên ngoài, còn cái tâm là hình vuông nằm bên trong. Làm người cũng phải như vậy...”
Trên đường về nhà, Lương Tranh nhận được điện thoại của chú Hoàng. Chú Hoàng chúc mừng Lương Tranh được thăng chức, Lương Tranh ngạc nhiên hỏi chú Hoàng biết tin này từ đâu, chú Hoàng bèn nói là nghe chú Vương ở phòng số hai nói. Chú Hoàng bảo chú Vương rất tức giận, cho rằng kết quả lần này bị Lưu Đức Tài giở thủ đoạn gì đó, mục đích là để trấn áp những nhân viên lâu năm, đào tạo thân tín của mình để thuận lợi ục đích riêng sau này. Cuối cùng chú Hoàng còn nhắc nhở Lương Tranh đừng trở thành vật hi sinh cho việc kéo bè kéo cánh trong công ty, cố gắng làm việc, bồi dưỡng bản thân mới là điều quan trọng nhất, đặc biệt đừng có tự cao tự đại, đắc tội với người khác. Nghe là biết chú Hoàng thật lòng lo lắng cho mình, Lương Tranh liền hỏi thăm về tình hình của chú Hoàng hiện nay. Cúp điện thoại, Lương Tranh lại nhớ đến “thuyết tiền đồng” của Lưu Đức Tài, đúng vậy, làm người phải “trong vuông vức, ngoài tròn trịa”.
***
Cùng lúc ấy, Ngải Lựu Lựu và vợ chồng Đàm Hiểu Na đang ăn cơm ở bên ngoài. Ngải Lựu Lựu kể cho hai người nghe chuyện tối qua, Bành Thao và Lương Tranh có cùng suy nghĩ, cho rằng cô và Chung Hiểu Huệ bị yêu râu xanh để mắt đến. Đàm Hiểu Na lại không nghĩ như vậy, cô nói rằng mình từng ở đấy bao nhiêu lâu, tại sao chưa bao giờ gặp phải những chuyện như vậy? Ý của Đàm Hiểu Na là mình cũng là người đẹp, tại sao chưa từng gặp yêu râu xanh. Tuy nhiên, bọn họ đều khuyên Ngải Lựu Lựu nên gọi Lương Tranh sang làm “bảo vệ”, một là xuất phát từ góc độ an toàn hai là để tạo điều kiện cho hai người bồi dưỡng tình cảm.
Ngải Lựu Lựu chỉ cười mà không bình luận gì thêm. Cô hỏi Đàm Hiểu Na: “Lần trước hình như cậu có nói hai người định mở thêm cửa hàng quần áo à?”
Đàm Hiều Na: “Ừ, có kế hoạch này thật, nhưng vẫn thiếu ít tiền. Tiền thuê cửa hàng, tiền vốn nhập hàng, còn cả tiền thuê người, tổng cộng phải hơn ba mươi vạn”.
Ngải Lựu Lựu hỏi Bành Thao: “Lợi nhuận của ngành này thế nào?”
Bành Thao: “Cũng tàm tạm. Thuê mặt bằng cửa hàng ở nơi đông người, lại mở thêm trang web trên mạng, nếu nhập hàng thuận lợi thì về cơ bản sẽ không sợ lỗ!”
Đàm Hiểu Na: “Sao thế, cậu định đầu tư à?”
Ngải Lựu Lựu cười: “Đúng thế, trong tay có chút tiền tiết kiệm, mà chồng cậu lại giỏi giang như thế, tôi phải nghĩ cách hưởng sái chứ, không biết có được không nhỉ?”
Đàm Hiểu Na vỗ tay: “Được, được quá đi chứ, hai chị em ta cùng làm đi! Ông xã, anh thấy thế nào?”
Bành Thao cũng gật đầu: “Anh cũng thấy rất được, dù gì thì quần áo của nữ anh cũng không rành lắm, có hai người đẹp đồng minh thì còn gì bằng...”
Ngải Lựu Lựu: “Ok, vậy tôi đầu tư mười vạn!”
Đàm Hiểu Na: “Gớm thật đấy, nhiều tiền ra phết! Thế mà cậu dám than thở mình nghèo?”
Ngải Lựu Lựu chỉ cười mà không nói. Bành Thao liền rót ỗi người một tách trà, sau đó nâng cốc lên: “Nào, lấy trà thay rượu, chúc cho việc làm ăn của chúng ta thành công mỹ mãn!”
“Ừ, chúc ọi ngườỉi cùng phát tài!”
“Nào, cạn ly!”
Ba người ăn cơm xong, Đàm Hiểu Na liền gọi cho Lương Tranh. Cô ra lệnh cho Lương Tranh hôm nay phải tiếp tục “canh gác”, còn nói Ngải Lựu Lựu sẽ về khu đô thị ngay bây giờ, bảo anh đứng ở cổng chờ cô. Ngải Lựu Lựu ngồi trên xe mà thấy hơi ngại, cũng hơi thấp thỏm bất an, cô sợ Lương Tranh vì sĩ diện sẽ không xuất hiện, nếu vậy thì người mất mặt chính là cô. Xe dừng lại ở cổng đô thị: Không có ai. Đàm Hiểu Na có hơi bực mình: “Cái tên Lương Tranh chết tiệt này, thật chẳng đáng tin chút nào!”
Ngải Lựu Lựu cười: “Có thể anh ấy đang bận, tôi tự lên là được rồi, cần gì bắt người ta ra đón chứ?”
Đàm Hiểu Na: “Không được, để tôi gọi lại cho anh ta, giờ đã vậy, sau này còn thế nào nữa?”
Ngải Lựu Lựu cướp lấy điện thoại của Đàm Hiểu Na: “Tôi bây giờ đâu phải là gì của anh ta, cần gì phải làm thế? Tôi lên trước đây, chào hai người nhé!”
Đàm Hiểu Na: “Bành Thao, mau xuống xe, chúng ta tiễn Ngải Lựu Lựu về!”
Ba người vừa đi vào cổng đã phát hiện có người ngồi bên đường. Chăm chú nhìn, không phải ai khác, chính là Lương Tranh. Lương Tranh vẫy tay với mấy người, sau đó chạy lại nói: “Làm tôi chờ suốt cả buổi, mọi người định thử thách tôi đấy à?”
Đàm Hiểu Na: “Đương nhiên rồi, nếu không làm sao yên tâm giao cho anh chứ..”
Ngải Lựu Lựu: “Ngồi đây làm gì, anh không lạnh à?”
Ngải Lựu Lựu nói xong, Lương Tranh liền rùng mình, anh vội vàng kéo cao cổ áo: “Đừng nói nữa, ai bảo thông tin sai cho anh, chẳng phải nói sẽ về ngay hay sao? Làm anh chờ mất nửa tiếng đồng hồ, bỏ về thì sợ nhỡ yêu râu xanh lại xuất hiện, không về lại phải ngồi chịu rét ở đây...”
Ngải Lựu Lựu: “Sao anh không gọi cho tôi?”
Lương Tranh: “Điện thoại hết pin rồi.”
Đàm Hiểu Na xua tay: “Thôi được rồi, chỉ chờ có một lúc thôi mà, chẳng có chút thành ý gì cả! Bành Thao, chúng ta nên rút lui thôi, tránh làm kì đà cản mũi họ!”
Ngải Lựu Lựu ngại ngùng: “Lại nói luyên thuyên rồi...”
Lương Tranh lấy thuốc ra mời Bành Thao, Bành Thao đang chuẩn bị nhận thì bị Đàm Hiểu Na cướp lấy: “Anh ấy cai thuốc rồi. Chúng tôi phải về đây, bye bye!”
Ngải Lựu Lựu: “Bye!”
Lương Tranh: “See you later!”
Xem thêm...