Trong phòng tài vụ, Ngũ Sảnh Sảnh đang thu dọn đồ dùng của mình, không khí như ngưng đọng lại. Chu Tường Linh thỉnh thoảng lại khuyên nhủ vài câu, bảo cô nghĩ lại, còn bảo mọi người có thể làm chung với nhau chính là duyên phận, phải biết trân trọng lương duyên này. Đàm Hiểu Na và Ngải Lựu Lựu lén nhắn tin giao lưu, bàn luận rất xôn xao về chuyện Ngũ Sảnh Sảnh xin nghỉ việc. Đàm Hiểu Na nói Ngải Lựu Lựu đã thành công trong việc đánh đuổi tình địch, giành thắng lợi trọn vẹn. Ngải Lựu Lựu một mực phủ nhận, nói cô và Lâm Cường chỉ là bạn bè, Ngũ Sảnh Sảnh nghỉ việc chẳng có liên quan gì đến cô hết.
Cuối cùng Ngũ Sảnh Sảnh vẫn ra đi, không ngoảnh đầu lại, mang theo chút nuối tiếc và hận thù rời khỏi công ty. Ngải Lựu Lựu nhìn theo cái bóng của người đã từng là chị em tốt của mình cho đến khi bóng dáng ấy biến mất, tâm trạng hỗn loạn, không sao tập trung được. Cô biết có thể cả đời này hai người sẽ không còn gặp lại. Ngải Lựu Lựu nhắn cho Ngũ Sảnh Sảnh một cái tin:
“Sảnh Sảnh, xin lỗi cậu! Thực ra tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng cho dù thế nào, tôi đều sẽ chúc phúc cho cậu!”
Phòng tài vụ rơi vào trạng thái trầm lặng tạm thời, không khí ngột ngạt bao trùm. Điện thoại của Chu Tường Linh đột ngột đổ chuông làm mọi người giật thót.
“A lô... có chuyện gì... anh nói đi! Rốt cuộc anh có ý gì? Anh có còn là đàn ông không đấy... Tôi đã nói rõ quan điểm rồi, tôi sẽ nuôi con. Anh là đồ vô dụng! Nhà làm sao? Nhà bán rồi tôi cũng cần con! Lương Tuấn Huy, anh thật không bằng loài cầm thú, anh là đố khốn nạn!”
Chu Tường Linh tức đến nỗi thở hồng hộc, hậm hực cúp điện thoại, sắc mặt cực kì khó coi. Đàm Hiểu Na thận trọng hỏi: “Sếp à, chuyện gì thế?”
“Anh ta không muốn chị sinh đứa con này!”
“Ai mà ngang ngược như vậy?”, Ngải Lựu Lựu cũng quan tâm hỏi.
“Còn ai nữa, chính là gã vô dụng nhà chị chứ ai? Bản thân đã chẳng có khả năng kiếm tiền, giờ ngay cả đứa con cũng không cho chị sinh...”, Chu Tường Linh nói xong liền bật khóc, càng khóc càng đau lòng. Đàm Hiểu Na lập tức với lấy hộp giấy ăn đưa cho Chu Tường Linh. Ngải Lựu Lựu thì ra đóng cửa lại.
Đàm Hiểu Na xoa xoa tay cho Chu Tường Linh, tay còn lại cầm hộp giấy ăn, băn khoăn hỏi: “Sao lại không sinh? Đã mang bầu mấy tháng rồi! Vậy thì phải phá thai à?”
Chu Tường Linh vừa khóc vừa kể: “Anh ta nói nhà vừa mới xây sửa xong, không có tiền, tiền lương phải để trả nợ trước, sinh con ra rồi không nuôi được, mà cho dù có nuôi được cũng không thể mang lại cuộc sống hạnh phúc cho nó, vậy thì chi bằng đợi một hai năm nữa hãy đẻ. Khó khăn lắm tôi mới có bầu... Đồ khốn kiếp, chỉ biết hưởng thụ mà không biết chịu trách nhiệm!”
Ngải Lựu Lựu đưa cho Chu Tường Linh một cốc nước, mắng: “Những gã họ Lương chẳng có ai tử tế!”
Đàm Hiểu Na trong lòng ngầm hiểu Ngải Lựu Lựu đang trút giận lên Lương Tranh. Cô liếc nhìn Ngải Lựu Lựu, suýt bật cười. Ngải Lựu Lựu đầu tiên là thấy ngại ngùng, sau cũng thấy buồn cười. Chu Tường Linh nước mắt nhạt nhòa, thấy hai gái ế cười liền chuyển sang ánh mắt thù địch.
Đàm Hiểu Na: “Sếp à, bọn em ủng hộ chị! Để em làm mẹ nuôi của con chị nhé!”
Ngải Lựu Lựu: “Em cũng làm mẹ nuôi!”
Đàm Hiểu Na: “Tối nay bọn em mời chị ăn bữa cơm, chị thấy sao?”
Ngải Lựu Lựu: “Nhà hàng chị tùy ý chọn, chúng ta xả láng một bữa!”
Đàm Hiểu Na với Ngải Lựu Lựu càng diễn càng hăng, Chu Tường Linh vừa nghe thấy ăn, hai mắt đã sáng lên, nín khóc ngay tức khắc. Nhưng xoa xoa cái bụng đã nổi rõ của mình, mặt Chu Tường Linh lại rũ xuống.
Đàm Hiểu Na: “Chị Linh, đi chứ?”
Chu Tường Linh: “Đi chứ, tại sao không đi? Tôi muốn ăn cá viên, tôm xào cay, sườn xào chua ngọt, vịt luộc, còn cả thịt hấp nữa chứ...”
…
Bởi vì gọi một bàn đầy thức ăn, Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na ai cũng ăn no căng cả bụng, không thể leo lên xe buýt được nữa, đành phải bắt taxi về nhà. Lúc về đến khu đô thị Quốc Mỹ đã là tám rưỡi tối.
“Nhìn thấy cảnh ngộ của trưởng phòng, cả đời này tôi chẳng muốn kết hôn nữa, càng không muốn có bầu!”, Đàm Hiểu Na vừa vịn vào cầu thang vừa bùi ngùi nói.
Ngải Lựu Lựu không nghĩ như vậy, cô nghiêm túc nói: “Cũng không phải tất cả đàn ông đều như vậy. Hôn nhân mà, sớm muộn gì cũng phải có!”
“Cậu đâu cần phải lo, phó tổng giám đốc của chúng ta vừa đẹp trai lại vừa có tiền, hài... tôi ra tay chậm quá!”
Ngải Lựu Lựu cười: “Này, lòng tham nổi lên rồi phải không?”
“Ha ha...”
Đột nhiên điện thoại của Ngải Lựu Lựu đổ chuông. Là Ngô Hiểu Quân gọi đến, nói Trình Triệu phú xảy ra chuyện rồi, bảo họ lập tức sang bên đó. Hai người về phòng cất đồ, thậm chí chưa kịp rửa mặt đã lao ngay xuống phòng của Lương Tranh.
***
Một tiếng đồng hồ trước, Lưu Du Hà gọi điện cho Trình Triệu phú, tuyên bố cô và bạn trai cũ đã đăng kí kết hôn rồi, bảo Trình Triệu phú cứ sống một mình cho vui vẻ, đừng gây phiền phức cho cuộc hôn nhân của cô ta nữa. Trình Triệu phú lúc đầu chui vào phòng Lương Tranh khóc lóc ầm ĩ, khóc xong liền gọi điện xin lỗi Lưu Du Hà, năn nỉ cô quay về nhưng Lưu Du Hà nói côđã quyết tâm rồi, hiện giờ về mặt pháp lý cô đã là vợ của người khác.
Trình Triệu phú vốn đã đau khổ lắm rồi lại gặp phải sự công kích của Ngô Hiểu Quân và Lương Tranh. Bọn họ không những không an ủi mà còn vỗ tay khen ngợi hành vi “đại nghĩa diệt hôn” của Lưu Du Hà. Trình Triệu phú nhất thời nghĩ quẩn nên đòi nhảy cửa sổ tự tử. Nào ngờ vật vã suốt cả buổi mà đến cửa sổ cũng chẳng mở ra. Vừa mở được cửa sổ thì Trình Triệu phú đã bị bọn Lương Tranh tóm cổ lôi lại như tóm một con gà. Vài phút sau, Trình Triệu phú nổi điên lao vào nhà bếp cầm một con dao lên, chuẩn bị cắt cổ tay tự vẫn.
Ngô Hiểu Quân sợ tái mặt, toàn thân run lẩy bẩy, anh bắt chước như những chuyên gia đàm phán trên tivi, cố gắng an ủi Trình Triệu phú, cổ vũ anh ta dũng cảm sống tiếp, nói rằng không còn người yêu nhưng ít nhất vẫn còn bạn bè, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện xin viện binh... Còn Lương Tranh thì bàng quan ngồi nhìn. Anh rất hiểu Trình Triệu phú, biết thừa thằng cha này sợ đau, thùng rỗng lại kêu to, đã nhát gan còn đòi nghe chuyện ma quỷ, có cho thêm mười quả mật anh ta cũng chẳng dám làm liều như vậy. Chẳng qua chỉ là vật vã chút thôi, hết vật vã rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Lương Tranh cười bảo: “Cậu cắt đi, đây không phải là quay phim đâu nhé! Muốn cắt thì phải cắt sâu một chút, nếu không máu chảy chậm, cậu sẽ phải chết từ từ đấy. Tôi khuyên cậu nên cầm dao mà chặt như chặt cổ gà ấy! Pặc...”
Ngô Hiểu Quân run lập cập: “Cậu bớt nói vài câu có được không, nếu cậu ta mà cắt thật thì chúng ta cũng bị liên lụy cho xem...”
…
Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na vừa chạy vào đã hoảng hồn bởi cảnh tượng này. Đàm Hiểu Na hét ầm lên bảo phải gọi 110, còn Ngải Lựu Lựu thì định xông lên cướp dao. Hai người này đâu phải đến để giúp đỡ, dến chỉ làm tăng thêm phiền phức mà thôi. Trình Triệu phú ban đầu chĩa dao về phía họ, sau đó kề dao vào cổ mình, la to: “Đừng có qua đây, tôi không muốn sống nữa! Mới vừa nghĩ thông suốt là sẽ kết hôn thì cô ta đã lấy người khác rồi, thế chẳng phải chèn ép người ta quá mức thì là gì?”
Lương Tranh thản nhiên hướng di động về phía Trình Triệu phú, bật máy chụp ảnh lên, hô to: “Trình Triệu phú, phải biểu cảm lên một chút! Phải vật vã, phải méo mó... đúng đúng đúng... để mai tôi post lên mạng ọi người cùng xem, đảm bảo hot!”
“Bốp” một tiếng; điện thoại rơi xuống nền nhà, đây là kiệt tác của Ngải Lựu Lựu, cô đã đánh rơi điện thoại của Lương Tranh.
“Cô điên à?”, Lương Tranh tóm lấy tay Ngải Lựu Lựu, đẩy cô vào chân tường. Ngải Lựu Lựu như con Chim Nhỏ hoảng loạn, sợ hãi nhìn Lương Tranh, nhất thời không biết nói năng gì.
“Cô dựa vào đâu mà làm hỏng điện thoại của tôi? Nói đi!“, Lương Tranh gầm lên. Ngải Lựu Lựu hoảng quá, cố sức cào cấu, thậm chí là đấm đá để thoát khỏi Lương Tranh. Lương Tranh không hề đánh trả, nguyên tắc của anh trong mối quan hệ nam nữ là tuyệt đối không đánh phụ nữ, huống hồ đây chỉ là một trò đùa, đâu thể coi là thật. Thế nên giờ người hoang mang bỏ trốn là anh, còn Ngải Lựu Lựu thì nổi điên lên tấn công anh tới tấp.
Tiêu điểm hoàn toàn bị chuyển hướng, Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na hết ngây ra nhìn rồi xông ra ngoài phòng khách, định kéo hai người này ra. Cả bốn người túm tụm lại làm một, Trình Triệu phú với ý định tự sát bị gạt sang một bên. Trình Triệu phú mới đầu cũng ngây ra rồi nhanh chóng chạy về phía họ.
Mọi người nhìn thấy Trình Triệu phú xách dao chạy đến, ai nấy đều hoảng hốt né xa. Lương Tranh không tránh mà chỉ tay ra cửa, hét to: “Cảnh sát kìa!”, nhân lúc Trình Triệu phú ngoảnh đầu ra nhìn, Lương Tranh liền đá mạnh vào ống quyển của Trình Triệu phú. Trình Triệu phú đau quá ngồi phịch xuống, Lương Tranh nhanh tay cướp lấy con dao, sau đó tát mạnh cho anh ta một cái: “Cậu gây chuyện đủ chưa hả?”
Mấy hành động này xảy ra quá nhanh, hơn nữa lại quá đột ngột. Ba người kia chỉ biết đứng ngây ra ở bên cạnh, chẳng ai ngờ được Lương Tranh lại tài giỏi như vậy. Lương Tranh cất con dao vào trong phòng bếp rồi đi ra, chỉ tay vào Trình Triệu phú mà mắng: “Thật vô dụng, chẳng phải chỉ là một người đàn bà thôi sao? Cút đi! Cút ngay ra khỏi đây, nơi này không hoan nghênh cậu! Cậu làm cho cuộc sống của bọn tôi rối tung lên, tự nhiên bọn tôi lại trở thành cô nuôi dạy trẻ, lúc nào cũng phải xoay quanh cậu, hầu hạ cậu như hầu hạ con cháu mình... Cậu không thấy xấu hổ à?”
Trình Triệu phú thất thểu đứng dậy, lê lết dựa vào ghế sôpha.
Lương Tranh tiến lại gần, vỗ vai Trình Triệu phú, coi như là an ủi, sau đó hỏi mượn điện thoại của anh ta. Trình Triệu phú lấy điện thoại ra đưa cho Lương Tranh, anh mang điện thoại về phòng mình rồi đóng cửa lại.
Lương Tranh mở máy lên, tìm số của Lưu Du Hà rồi ấn phím gọi. Phải gọi mấy lần mới thấy Lưu Du Hà nghe máy. Lương Tranh nói bằng giọng rất bình thản: “Anh là Lương Tranh, Trình Triệu phú hiện giờ đang đứng khóc lóc, làm loạn ở ngoài ban công, em qua đây mà gặp mặt cậu ta lần cuối nhé!”, nói rồi Lương Tranh tắt máy luôn.
Trình Triệu phú đã lấy lại bình tĩnh, vào trong nhà vệ sinh rửa mặt. Ngô Hiểu Quân theo sát Trình Triệu phú như hình với bóng.
Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na ngồi khoanh chân trên ghế xem ti vi, thỉnh thoảng lại cười rất to, hoàn toàn quên mất cảnh tượng đáng sợ lúc nãy.
Một tiếng sau, chuông cửa reo vang, Lưu Du Hà đầu tóc rối bù lao vào. Lúc cô nhìn thấy Trình Triệu phú đang ngồi yên lành trên sôpha liền lao đến đấm đá anh ta túi bụi. Mọi người vội vàng kéo Lưu Du Hà ra...
Đàm Hiểu Na lúc đi ra cầu thang máy còn ngoảnh đầu lại nói với Ngải Lựu Lựu: “Có phải rất dũng cảm không? Ánh mắt của cậu nhìn Lương Tranh sau đó hoàn toàn thay đổi...”
“Thay đổi gì, thế thì có gì là dũng cảm? Điều đó chỉ có thể cho thấy Ngô Hiểu Quân nhà cậu quá thư sinh mà thôi. Tôi mà là đàn ông, tôi đã lao vào cướp con dao từ lâu rồi, cần gì phải dùng đến khổ nhục kế như vậy?”
Đàm Hiểu Na bật cười: “Thực ra cậu vẫn luôn thích anh ta, có đúng không?”
Ngải Lựu Lựu bĩu môi: “Xí, tôi còn yêu anh ta nữa đấy...”
Đàm Hiểu Na vẫn chưa chịu buông tha: “Ừm, một vạn năm...”
***
Trong phòng vang lên tiếng quát lúc cao lúc thấp của Lưu Du Hà, Ngô Hiểu Quân nằm trên ghế, trằn trọc xoay hết bên nọ sang bên kia mà không ngủ được. Anh hối hận đã nhường phòng mình cho Trình Triệu phú và Lưu Du Hà, đáng lẽ ra nên để họ ngủ ở ngoài sôpha, như vậy họ có cãi nhau ầm ĩ đến mấy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mình. Ít nhất như thế cũng chẳng mình anh phải chịu tội, Lương Tranh cũng phải chia sẻ khổ sở với anh.
Điều duy nhất khiến Ngô Hiểu Quân cảm thấy được an ủi là hình như Đàm Hiểu Na có ý với mình, anh phải tìm Trình Triệu phú nói chuyện, nhờ anh ta làm Nguyệt lão ình vậy. Nghĩ đến đây, Ngô Hiểu Quân mỉm cười hạnh phúc, lòng thầm nghĩ, đêm nay có mất ngủ cũng xứng đáng.
***
Ngày hôm sau, Trình Triệu phú với Lưu Du Hà lập tức đi đăng kí kết hôn. Hóa ra Lưu Du Hà nói rằng đã kết hôn với người khác chỉ là nói dối để hù dọa Trình Triệu phú, đây cũng là phương pháp khá thịnh hành khi người phụ nữ ép người đàn ông phải cưới. Thế là Trình Triệu phú sau gần một tuần quấy nhiễu ở nhà Lương Tranh đã chuyển khỏi khu đô thị Quốc Mỹ, về lại nhà của mình.
Ngô Hiểu Quân cuối cùng cũng lấy được hết dũng khí nói chuyện của mình với Trình Triệu phú. Trình Triệu phú nhiệt tình chuyển lời đến Đàm Hiểu Na. Hai kẻ “âm thầm” này cuối cùng cũng thành một cặp, mặc dù chỉ là đi dạo, cùng nhau lên mạng chat nhưng có vẻ tình cảm tiến triển khá nhanh.
Ngải Lựu Lựu dạo này bận rộn hơn nhiều, bởi vì sức khỏe Chu Tường Linh có vấn đề nên đã xin nghỉ một tuần, bao nhiêu việc trong phòng tài vụ đều đổ lên đầu Ngải Lựu Lựu. Cô gái mới đến thay thế vị trí của Ngũ Sảnh Sảnh chẳng biết làm gì, còn Đàm Hiểu Na đang đắm chìm trong tình yêu, lúc nào cũng ngẩn ngơ như người mộng du nên Ngải Lựu Lựu chẳng trông mong gì vào cô ta được. Mối quan hệ giữa cô và Lâm Cường cũng từ từ “tăng nhiệt”, nhưng hai người tiếp xúc càng nhiều thì Ngải Lựu Lựu càng cảm thấy tình cảm vơi bớt, cô cũng chẳng hiểu tại sao lại như vậy nữa.
…
Thứ hai, cuối cùng thì Chu Tường Linh cũng đi làm lại. Chu Tường Linh hốc hác đi nhiều, mặt mày xanh xao. Cô gái mới đến tên là Trâu Huệ, là một cô gái rất xinh đẹp với đôi mắt to tròn, hàng mi cong dài, đeo cặp kính gọng đen. Nhìn cách ăn mặc có thể thấy cô là một người ăn mặc khá thời trang. Trâu Huệ mới tốt nghiệp đại học, vẫn còn mang phong cách của sinh viên. Nghe nói trưởng phòng đến, cô lập tức ra chào hỏi và tự giới thiệu về bản thân, xem ra có vẻ rất lanh lợi. Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na chợt nhớ đến hình ảnh của mình lúc mới đến công ty, nhìn nhau khẽ cười.
Trâu Huệ mua cho Chu Tường Linh mấy túi đồ ăn vặt, Chu Tường Linh tỏ vẻ khách sáo từ chối nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy. Đây là chủ ý của Đàm Hiểu Na đưa ra cho Trâu Huệ, nói muốn lấy lòng trưởng phòng phải hối lộ cái dạ dày của chị ấy. Chu Tường Linh làm gì có thời gian rảnh rỗi mà ăn, cô phải bỏ ra gần một tiếng đồng hồ để chỉnh sửa tài liệu, bảng biểu. Trâu Huệ cũng giống như tất cả những người mới đến, ngồi im trong góc giả bộ ngoan ngoãn, ngay cả hít thở cũng phải từ tốn, nhẹ nhàng; cô cảm thấy không khí lúc này đã khác hẳn so với không khí một tuần thoải mái trước.
Chu Tường Linh chỉnh sửa xong tài liệu liền giao cho Trâu Huệ, bảo cô mang đến văn phòng của phó tổng Lâm, còn nói cho cô biết là phòng số mấy. Sau khi Trâu Huệ đi ra, Chu Tường Linh liền thở dài. Đàm Hiểu Na phản ứng rất nhanh, chẳng khác gì cái máy đo tâm trạng của sếp, lập tức hỏi: “Sếp à, đã đỡ hơn chưa? Bọn em lo cho chị lắm đấy!”
Ngải Lựu Lựu: “Chị Linh, em thấy sắc mặt của chị hình như không tốt lắm!”
Đàm Hiểu Na: “Sếp à, có chuyện gì cứ giao cho bọn em làm, chị chịu khó nghỉ ngơi đi!”
Chu Tường Linh nhận được sự cảm thông của mọi người, sống mũi thấy cay cay, lại bật khóc. Đàm Hiểu Na chìa giấy ăn cho Chu Tường Linh, vuốt lưng cho cô tỏ ý an ủi. Ngải Lựu Lựu vội vàng đi lấy cho Chu Tường Linh cốc nước. Ai ngờ Chu Tường Linh càng khóc càng to, nước mắt nước mũi tèm lem, chẳng khác gì trẻ con. Hai người đều kinh ngạc đến mức không nói được lời nào, một người đứng vuốt lưng cho Chu Tường Linh, một người lúng túng chẳng biết nói gì.
Chu Tường Linh lau nước mắt, cố bình tĩnh nói: “Chị nhất thời hồ đồ, nghe lời Lương Tuấn Huy đến bệnh viện phá thai rồi...”
Ngải Lựu Lựu kinh ngạc đến mức không khép được miệng vào: “Hả...”
Đàm Hiểu Na: “Đã mấy tháng rồi, sao nhẫn tâm...”
Ngải Lựu Lựu vội lườm Đàm Hiểu Na rồi an ủi Chu Tường Linh: “Thôi chị chịu khó tẩm bổ... cái lũ đàn ông khốn kiếp, thật chỉ muốn cầm kéo...”
Ngải Lựu Lựu bỏ lửng giữa chừng, cô buộc phải giữ gìn hình tượng gái ngoan của mình. Dù gì hiện giờ đang ở trước mặt đồng nghiệp trong công ty, không thể tùy tiện, bừa bãi như với Lương Tranh được. Sự tùy tiện, lỗ mãng trong cách nói chuyện với LươngTranh đã bị cô đem vào cuộc sống, trở thành một thói quen. Điều đó có thể thấy Lương Tranh đã gây ảnh hưởng khá lớn đối với cuộc sống của cô.
“Hử, đúng là nên dùng kéo cắt đi!”, Đàm Hiểu Na giận dữ nói, nói xong liền nhìn sang phía Ngải Lựu Lựu, cả hai cùng thở dài.
Chu Tường Linh đang chuẩn bị khóc lóc tiếp thì đột nhiên Trâu Huệ vui vẻ bước vào, ai nấy lại quay trở lại vị trí cũ. Trâu Huệ ngây ra không hiểu có chuyện gì, băn khoăn nhưng lại không dám hỏi, đành phải nhắn cho Ngải Lựu Lựu một cái tin: chị Ngải à, có chuyện gì thế?
Trong phòng tài vụ im phăng phắc, tiếng điện thoại đổ chuông cực kì chói tai, Ngải Lựu Lựu vội vàng cầm điện thoại trên bàn làm việc. Đọc tin nhắn xong, cô nhắn lại: Đứa bé trong bụng trưởng phòng không còn, tâm trạng chị ấy rất tồi tệ! Không có gì đâu, em cứ làm việc của em đi. Rồi lại tiếng điện thoại đổ chuông, Trâu Huệ rụt đầu lặng lẽ mở điện thoại đọc tin nhắn, vẻ mặt bỗng trở nên buồn rầu. Cô nhắn lại cho Ngải Lựu Lựu: Chị lên QQ nói chuyện nhé!, sau đó cô gửi tin nhắn sang QQ_của Ngải Lựu Lựu: Chị Ngải, trưa nay em mời mọi người đi ăn, coi như là bữa cơm gặp mặt, nhân tiện an ủi trưởng phòng luôn!
***
Hôn lễ của Trình Triệu phú vẫn được định vào ngày Giải phóng quân, hôm đó là thứ bảy. Theo như cách nói của Trình Triệu phú, mọi thứ rất đơn giản, hôn lễ hình thức không mấy quan trọng, quan trọng là hai người sống với nhau có hạnh phúc hay không. Thực ra vì thời gian quá gấp gáp, không kịp chuẩn bị chu đáo chứ ai chẳng biết Trình Triệu phú là một người rất sĩ diện.
Hôn lễ được cử hành ở một khách sạn cao cấp ở khu Tây Thành với mấy chục bàn, trước mặt là sân khấu được trang hoàng với phong cách tây ta kết hợp.
Lương Tranh, Ngô Hiểu Quân, Ngải Lựu Lựu và Đàm HiểuNa ngồi cùng một bàn. Biểu cảm trên mặt mỗi người rất khác nhau. Ngô Hiểu Quân cố tình che giấu tâm trạng, thực ra anh ta rất hào hứng. Đàm Hiểu Na đang ngồi bên cạnh anh, dường như anh có thể nhìn thấy mình của ngày mai ở nơi này, anh thầm nhủ mình phải cố gắng, vì tình yêu, vì cuộc sống. Đàm Hiểu Na và Ngải Lựu Lựu cũng giống như tất cả các cô gái khác, đều thích đám cưới, thích không khí lãng mạn và ngọt ngào trong đám cưới, thích tưởng tượng ra bản thân mình trong tương lai, tưởng tượng mình trong bộ váy cưới trắng muốt, rồi nghĩ đến chú rể tương lai của mình.
Lương Tranh thì ngoại lệ, anh có vẻ rất buồn rầu, mặc dù đã cố tình thể hiện vui vẻ nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược. Tại sao Lương Tranh buồn? Đầu tiên là vì anh ghét hôn lễ, cứ nhìn thấy đám cưới là anh lại nghĩ đến mình, khi nào thì mình mới cưới đây? Lương Tranh vô cùng u uất, u uất bởi chuyện đám cưới của anh chưa có thời gian cụ thể, chưa có kế hoạch và chẳng có hi vọng gì. Nhưng sớm muộn gì cũng phải có ngày đó. Điều duy nhất mà Lương Tranh có thể làm là chờ đợi, mà chờ đợi đồng nghĩa với giày vò.
Thứ hai là vì Chung Hiểu Huệ không đến. Trước đó anh đã nói với Chung Hiểu Huệ về chuyện này và mời cô cùng tham gia hôn lễ với mình, nhưng Chung Hiểu Huệ không nhận lời, chỉ nói đến lúc đó sẽ xem có rảnh không. Ngày hôm nay đã đến rồi, lại là vào thứ bảy, thế mà Chung Hiểu Huệ lại nói mình phải đi Thiên Tân công tác. Đây chỉ là cái cớ, đây chính là bằng chứng chứng tỏ Chung Hiểu Huệ không coi anh ra gì. Là đi chơi golf cùng với người khác? Hay là đi công tác Thiên Tân? Lương Tranh nghĩ nên say goodbye với cô, nhưng anh lại không quyết tâm. Anh căm hận bản thân mình chỉ biết thỏa hiệp, anh cảm thấy đau đớn vì đây là lần đầu tiên anh không dứt khoát được chuyện tình cảm. Nếu như không phải vì sớm muốn kết hôn anh đã có thể thoải mái làm lơ, cho đến khi pass Chung Hiểu Huệ thì thôi.
Đàm Hiểu Na chỉ vào một bàn khách ở phía bên trái, trước mặt, nói với Ngải Lựu Lựu: “Các lãnh đạo của chúng ta đều ở bên kia kìa!”
“Các lãnh đạo công ty đều đến nhỉ... Đó chẳng phải là Lương Tuấn Huy sao? Nhìn là thấy tức, đúng là đồ bỏ đi!”, Ngải Lựu Lựu hậm hực lẩm bẩm.
Lương Tranh cũng nhìn về phía đó, cố ý hỏi Ngải Lựu Lựu: “Phó tổng Lâm của cô đâu?”
Ngải Lựu Lựu trừng mắt lườm Lương Tranh không nói. Đàm Hiểu Na liền đáp thay: “Phó tổng giám đốc của chúng tôi đi công tác rồi!”
Lương Tranh: “Tôi có hỏi cô đâu!”
Đàm Hiểu Na bĩu môi đáp: “Tôi cứ thích nói đấy, anh cấm được à?”
Lương Tranh huých huých vào người Ngô Hiểu Quân: “Ok, giao dịch chuyển sang cậu xử lí! Cậu cấm được...”
Một lát sau, âm nhạc vang lên, mọi người hướng mắt về phía sân khấu, cô dâu và chú rể dắt tay nhau bước vào. Trình Triệu phú trong bộ vest màu trắng trông rất lịch lãm, cô đâu Lưu Du Hà mặc áo cưới tinh khôi càng trở nên xinh đẹp. Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na mắt sáng rỡ lên, gần như reo lên cùng một lúc: “Ôi xinh quá!”
“Cũng không tồi, xem ra đúng là một cặp trời sinh!”, Ngô Hiểu Quân tắm tắc.
Lương Tranh thì cười khẩy: “Đừng có như chưa bao giờ được nhìn thấy sự đời như thế, chẳng qua chỉ là một đám cưới thôi mà!”
“Anh đã tận mắt chứng kiến cảnh con tàu Titanic chìm xuống đại dương hay là nhìn thấy bom nguyên tử phát nổ rồi hả?”, Ngải Lựu Lựu lạnh lùng phản kích.
Lương Tranh lập tức trả đòn: “Tôi nhìn thấy lợn cái leo cây, còn nhìn thấy cả ác phụ chửi đổng ngoài đường”.
Ngải Lựu Lựu nổi điên: “Không muốn xem thì biến ra ngoài, chớ có đứng đây mà lắm lời!”
Những người ngồi cùng bàn vốn đang mãi theo dõi hôn lễ nay phải ngoảnh đầu lại nhìn hai người bọn họ. Ngải Lựu Lựu ngại ngùng cúi gằm mặt xuống, Lương Tranh thì thản nhiên như không, lại còn cười khẩy, quay sang nói với Ngô Hiểu Quân: “Tôi thấy Na Na nhà cậu bề ngoài có vẻ ngoan ngoãn, biết an phận nhưng thực ra rất rất thông minh; còn có người trông thì tưởng là yêu hầu nhưng thực ra chẳng khác gì con ngốc!”
Đàm Hiểu Na đỏ mặt lườm Lương Tranh, định nói gì đó nhưng lại thôi. Ngải Lựu Lựu biết Lương Tranh đang châm chọc mình, chẳng chịu kém phần: “Núi băng nhà anh thông minh sắc sảo vậy sao không thấy theo anh đến đây nhỉ?”
Lương Tranh hơi lúng túng: “Chuyện nhà tôi không cần cô lo...”
Ngải Lựu Lựu bất cần: “Nhìn là biết bị người ta đá rồi...”
Mặc dù Ngải Lựu Lựu nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Lương Tranh nghe thấy. Đàm Hiểu Na cười tít mắt, Ngải Lựu Lựu cũng cúi đầu cười thầm, hai người có vẻ rất hả hê, cuối cùng cũng chơi được tên họ Lương kia một vố.
Nghi thức hôn lễ cuối cùng cũng kết thúc trong tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt của mọi người, nhân viên phục vụ bắt đầu bê đồ ăn lên. Vài phút sau, rượu vang được đưa đến, Trình Triệu phú và Lưu Du Hà mỗi người một ly đi đến các bàn tiệc. Những người trong bàn tiệc lần lượt đứng dậy cụng ly chúc mừng cho cô dâu chú rể. Lúc cặp vợ chồng trẻ đến chỗ bạn Lương Tranh, Trình Triệu phú định cụng ly với Lương Tranh nhưng Lương Tranh đã tránh ra, nói như ra lệnh: “Với tư cách là loạn đảng của anh Trình, với tư cách là bạn thân của cô Lưu, với tư cách là người thúc đẩy cuộc hôn nhân này, tôi yêu cầu hai người hôn nhau một cái!”
Lưu Du Hà bẽn lẽn cúi đầu, Trình Triệu phú định hôn vào môi Lưu Du Hà nhưng cô tránh đi, sau đó cố tình đưa má trái ra, Trình Triệu phú hiểu ý liền hôn lên má vợ. Mọi người bắt đầu hò hét như thể đang quay xổ số trúng thưởng.
“Có phải cô dâu cũng nên đáp trả một cái nhỉ?” Lương Tranh tiếp tục hô hào. Lưu Du Hà lừ mắt Lương Tranh rồi nhanh chóng hôn phớt Trình Triệu phú, sau đó đứng xích ra một bên. Mọi người bắt đầu hoan hô ầm ĩ, Trình Triệu phú sung sướng cười không ngậm miệng được. Mấy người cùng nhau cụng li, sau đó chúc phúc cho đôi vợ chồng mới.
Đàm Hiểu Na lên tiếng trước: “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!”
Ngải Lựu Lựu: “Tân hôn hạnh phúc, cuộc sống mỹ mãn!”
Ngô Hiểu Quân ngập ngừng một lát, nhất thời không biết nói gì, cuối cùng đành nói: “Sớm sinh quý tử, sớm sinh quý tử...”
Lương Tranh nhìn đôi vợ chồng trẻ, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tôi thay mặt các trai thừa gái ế chúc mừng hai người, cuối cùng hai người cũng đã kết hôn rồi. Với tư cách là anh của Trình Triệu phú, được thấy hai người kết hôn với nhau tôi đây cảm thấy rất vui mừng. Đặc biệt là vì cậu có thể kiếm được một người vợ tốt như vậy, tôi thấy thật bất ngờ. Em dâu à, người anh này chẳng mấy hiểu chuyện, mong em chỉ bảo thêm. Khi nào mà cậu ta không nghe lời, em cứ đuổi cậu ta ra khỏi nhà, bọn anh sẽ không chứa chấp cậu ta đâu. Những chuyện khác thôi không nói nữa, nhớ là hiện nay đừng quá lao lực, phải đi nghỉ cho sớm, nói chung là ngày tháng còn dài mà...”
Sau bữa tiệc, mọi người lục tục kéo nhau ra về. Vì là bạn bè của cô dâu chú rể nên bọn Lương Tranh phải ở lại. Lương Tranh vì Ngô Hiểu Quân đã nháy nhau phải chỉnh cho Trình Triệu phú một trận. Thế là cả bốn người nhấm nháy nhau đứng ở một góc khách sạn, đợi cô dâu, chú rể đi ra.
Ngô Hiểu Quân lên tiếng trước: “Đám cưới chẳng phải diễn ra rất tốt đẹp sao, thế mà không biết hối đầu Trình Triệu phú còn sợ gì chứ?”
Tâm trạng của Lương Tranh vẫn chưa kịp điều chỉnh, phẫn nộ nói: “Xe đến trước núi ắt sẽ có đường, nhưng người đứng trước hôn nhân thì sao? Chỉ có đường chết.”
“Thế mà dạo trước cậu cứ ra sức đi xem mặt, chẳng phải tự đi tìm đường chết à?”, Ngô Hiểu Quân chớp lấy cơ hội chọc Lương Tranh.
LươngTranh: “Không thể nói thế được! Cái này là trách nhiệm, là đàn ông nhất định phải gánh vác. Biết rõ trên núi có hổ mà vẫn phải lên núi...”
Ngải Lựu Lựu lừ mắt hai người, hừ giọng: “Nói cứ như thể đàn ông các người kết hôn là chuyện gì thiệt thòi lắm ý! Các anh không thấy bây giờ con gái lấy chồng muộn với không lấy chồng đông như kiến sao? Đấy là bởi vì mọi người đã nhận rõ bộ mặt thật của các người, không tin tưởng vào đám đàn ông nữa! Thời đại đã khác rồi, phụ nữ không còn phụ thuộc vào đàn ông nữa họ vẫn có thể sống vui vẻ, thậm chí càng hạnh phúc hơn khi không có đàn ông. Thật chẳng hiểu nổi mấy người các người hợm hĩnh gì chứ?”
Đàm Hiểu Na cười tít mắt, vỗ tay hoan hô: “Hay, hay lắm! Cậu đã nói trúng tâm lí của chị em phụ nữ chúng ta rồi!”
Ngô Hiểu Quân đẩy gọng kính trên sống mũi: “Ừm, có lý! Hiện nay phụ nữ không chỉ độc lập về kinh tế mà còn độc lập về tư tưởng. Đây mới chính là độc lập chân chính, cũng là điều kiện tất yếu để bình đẳng nam nữ. Tôi phải viết điều này vào sách mới được!”
Lương Tranh bất mãn: “Ngô Hiểu Quân, câu đứng nhầm đội rồi đấy!”
Ngô Hiểu Quân cãi lại: “Thức thời mới là tuấn kiệt, người ta nói có lí mà! Cái gì gọi là độc lập? Hai điều kiện tất yếu, về kinh tế và tư tưởng. Vừa phải có nền tảng kinh tế lại phải có khả năng tư duy...”
Lương Tranh oán thán: “Cậu đấy, phải mở một diễn đàn rồi mà tha hồ mà nói!”
Đúng lúc ấy, Trình Triệu phú dắt tay Lưu Du Hà đi ra. Phía sau họ là một nhóm người, già trẻ, nam nữ đủ cả. Chẳng có ai không thích đi đám cưới góp vui, cho dù có là trai thừa hay gái ế đi chăng nữa. Nói chung là mọi người ai cũng đều thích đám cưới, điều này có thể khẳng định. Một cặp đôi được ràng buộc với nhau, bắt đầu một cuộc sống mới, cho dù mọi thứ còn nhiều khó khăn nhưng dù gì đây cũng là một chuyện tốt, nhất là trong xã hội bận rộn, con người bị cuốn theo cái vòng xoáy của vật chất thì một việc tốt đẹp như thế này càng lúc càng ít đi.
“Cũng ra dáng phết đấy! ”, Lương Tranh mỉa mai Trình Triệu phú.
Trình Triệu phú tự hào: “Biết làm sao được, lúc nào mà tôi chẳng ra dáng!”
Ngô Hiểu Quân hỏi: “Cảm giác kết hôn thế nào?”
Trình Triệu phú tình tứ nhìn Lưu Du Hà: “Rất tuyệt! Rất bình yên, cảm thấy tràn trề sức sống...”
Mọi người lại bật cười. Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na xán đến gần Lưu Du Hà, vừa khen cô đẹp vừa sờ thử vào bộ váy cưới, còn hỏi bọn họ chụp ảnh cưới chưa, bao nhiêu tiền, chụp theo phong cách gì... Con gái chỉ thích mấy thứ này, yêu hư vinh, thích cái vỏ bọc, thích tự tâng bốc, so bì, hàn huyên này nọ với nhau, sau đó chẳng ai chịu phục ai, lúc nào cũng cảm thấy bản thân mình là đẹp nhất, quyến rũ nhất.
Lương Tranh thấy Trình Triệu phú đang vui liền đề nghị: “Hay là tối nay chúng ta tụ tập đi!”
Trình Triệu phú hưởng ứng ngay: “Được thôi, không thành vấn đề! Mấy hôm nay tôi bận tối mắt tối mũi, phải thư giãn mới được...”
“Lần này cậu trả tiền đấy nhé!”, Ngô Hiểu Quân nhấn mạnh.
“Chỉ là trả tiền thôi mà, tưởng là chuyện gì to tát lắm! Các cậu đi trước đi, hai vợ chồng tôi sẽ qua ngay!”
Trình Triệu phú và vợ đi theo họ hàng thân thích ra về. Cả nhóm đành phải tự đạo diễn tiết mục giải trí tiếp theo. Đàn ông thích đi quán bar uống rượu, đàn bà thích đi dạo phố mua sắm, để cho công bằng, hai người đàn ông sẽ đưa hai cô gái đi dạo Vương Phủ Tỉnh trước. Còn đến tối, hai cô gái sẽ cùng đi với hai chàng trai đến quán bar uống rượu. Trong quá trình đi dạo Vương Phủ Tỉnh, Lương Tranh với Ngô Hiểu Quân cũng thất thểu, ủ rũ như bao gã đàn ông khác mỗi lần phải đi mua sắm với bạn gái. Ngải Lựu Lựu lại đi xem cái túi đó, cô phát hiện cái túi lần trước đã bị bán rồi, thay vào đó là một cái túi khác. Chỉ có điều cái túi mới càng đẹp hơn. Ngải Lựu Lựu thầm hạ quyết tâm sẽ cố gắng làm việc để cuộc sống thoải mái hơn.
Xem thêm...