Lương Tranh tối qua ngủ trên sôpha bị nhiễm lạnh, lại cộng thêm tối nay đứng phơi ngoài trời mất nửa tiếng đồng hổ nên bị cúm, hắt xì hơi liên tục. Hai cô gái gần như cùng lúc đi vào phòng, Chung Hiểu Huệ lấy ra một cái chăn, Ngải Lựu Lựu cũng vậy. Hai người đụng nhau ở ngoài phòng khách, bật cười nhìn nhau.
Ngải Lựu Lựu: “Thôi, dùng chăn của cô đi!”
Chung Hiểu Huệ: “Của cô dày hơn, đắp của cô tốt hơn!”
Lương Tranh thấy vậy liền lên tiếng: “Mang hết ra đây, chẳng mấy khi hai người đẹp lại nhiệt tình thế!”
Chung Hiểu Huệ đặt chăn xuống, chạy đi rót cho Lương Tranh cốc nước: “Cảm cúm phải uống nhiều nước một chút!”
Lương Tranh đón lấy ly nước, luôn miệng nói: “Cảm ơn! Cảm ơn!”
Ngải Lựu Lựu vào phòng, mang hộp thuốc ra, đưa cho Lương Tranh: “Uống hai viên, ngủ một giấc là khỏi!”
Lương Tranh cười như mếu: “Thôi, đừng coi anh là bệnh nhân nữa. Hai em mau đi nghỉ đi. Anh đến làm vệ sĩ cho hai người đẹp chứ có phải đến để các em hầu hạ đâu!”
Chung Hiểu Huệ: “Anh mau uống thuốc đi, bắt anh sang đây bọn em cũng ngại lắm, lại còn khiến anh bị cảm cúm nữa!”
Ngải Lựu Lựu ra lệnh: “Chớ nhiều lời, mau uống thuốc đi!”
Lương Tranh cười: “Vâng vâng vâng, tôi uống ngay đây ạ, mời hai người đẹp về phòng nghỉ ngơi cho, chúc hai nàng ngủ ngon!”
Lương Tranh uống thuốc cảm cúm xong thấy rất buồn ngủ, liền đắp chăn rồi chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Ngải Lựu Lựu mơ màng nghe thấy tiếng động ở bên ngoài vọng vào. Mấy hôm nay cô toàn mất ngủ, tâm trạng bất an. Ngải Lựu Lựu ngồi bật dậy, lắng tai nghe, tiếng động hình như phát ra từ cửa ra vào, tiếng lách cách như tiếng ai đó đang mở khóa. Yêu râu xanh! Ngải Lựu Lựu giật thót mình, toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội vàng trùm chăn kín đầu. Mấy giây sau, Ngải Lựu Lựu mới chợt nhớ ra Lương Tranh đang ngủ ở ngoài phòng khách. Ngải Lựu Lựu lấy hết dũng khí ngồi dậy mở cửa phòng, nhón chân đi về phía Lương Tranh đang nằm.
Lương Tranh ngủ rất say, Ngải Lựu Lựu liền huých vào người Lương Tranh nhưng anh không phản ứng gì. Tiếng động bên ngoài càng lúc càng to, Ngải Lựu Lựu cuống lên, một tay bịt miệng Lương Tranh, tay kia bẹo mạnh vào đùi anh. Lương Tranh hai tay khua loạn lên như người chết đuối. Kết quả là cả người Ngải Lựu Lựu bị Lương Tranh ôm chặt, đè xuống sôpha. Ngải Lựu Lựu thở hồng hộc, cô ghé vào tai Lương Tranh thì thầm: “Đừng nói, bên ngoài hình như có người!”
Lương Tranh đã tỉnh táo hơn, anh như ngừng thở, lắng tai nghe. Bên ngoài im phăng phắc, chẳng nghe thấy tiếng gì. Qua ánh đèn mờ mờ hắt từ ngoài vào, Lương Tranh nhìn thấy Ngải Lựu Lựu đang nằm bên dưới, mở to mắt nhìn mình. Lương Tranh cúi đầu hôn lên trán cô, khe khẽ thốt lên: “Em thật đẹp!”. Ngải Lựu Lựu không dám lên tiếng, vội vàng lắc đầu, cố sức đẩy Lương Tranh ra, nhưng có thế nào cũng không đẩy được.
Đột nhiên bên ngoài lại vọng vào tiếng mở khóa. Lương Tranh giật nảy mình, anh kéo Ngải Lựu Lựu dậy, sau đó nhón chân đi ra đằng sau cửa, cầm chai bia để ở đấy lên.
“Cạch” một cái, cánh cửa bị đẩy ra, một người bịt mặt bước vào. Lương Tranh nín thở, vòng ra phía sau kẻ đó, vung chai bia lên đập mạnh vào đầu hắn. Kẻ đó lảo đảo, đưa tay lên sờ đầu rồi ngã vật xuống tủ đựng giày. Ngải Lựu Lựu hét lên thất thanh, lấy tay chỉ ra bên ngoài. Lương Tranh quay lại, thì bị ăn trọn một cú đấm, mũi anh tê rần, đau như muốn vỡ ra. Lương Tranh bất chấp cơn đau, dồn sức ghì chặt đối phương, hai người lăn trên nền đất. Ngải Lựu Lựu hốt hoảng dậm chân thình thịch, hoang mang lao vào nhà bếp, vớ lấy cái chảo chạy ra, sau đó đập lia lịa vào kẻ đang vật lộn với Lương Tranh.
“Cứu tôi với, giết người!”, Chung Hiểu Huệ không biết đã lao ra từ lúc nào, trong tay cầm con dao gọt hoa quả, vừa xông ra cửa vừa hô hoán.
Hai kẻ bịt mặt thấy tình hình nguy cấp liền vội vàng vừa lết vừa chạy trốn.
Chung Hiểu Huệ la lên: “Mau bật đèn lên!”
Đèn vừa bật, Lương Tranh hai tay ôm lấy đầu, nằm co mình trên đất, bất động.
Ngải Lựu Lựu lao đến: “Lương Tranh, anh không sao chứ?”
Lương Tranh khẽ xua tay, ra ý bảo Ngải Lựu Lựu đừng lại gần, yếu ớt nói: “Đừng qua đây, để anh cử động chút đã...”
Lương Tranh từ từ duỗi chân, sau đó lại cử động hai tay, tiếp đó nằm ngửa ra đất, điều chỉnh lại hơi thở: “Ban nãy là ai đập anh thế?”
Ngải Lựu Lựu giật nảy mình, vội vàng giấu cái chảo ra đằng sau,không dám lên tiếng.
“Là em phải không Ngải Lựu Lựu? Hài, suýt chút nữa thì anh mất mạng rồi đấy!”, Lương Tranh vừa nói vừa lồm cồm bò dậy, lấy tay lau mũi, trên tay dính đầy máu.
“Oái, anh bị chảy máu mũi rồi, mau ngửa cổ lên!”... Chung Hiểu Huệ vội vàng ném con dao gọt hoa quả xuống, cầm khăn giấy chạy đến.
***
Nửa tiếng sau, Ngô Hiểu Quân vẫn còn chưa hết ngái ngủ chạy đến, theo sau là hai nhân viên bảo vệ của khu. Ngải Lựu Lựu và Chung Hiểu Huệ một mực đòi đưa Lương Tranh đến bệnh viện kiểm tra. Lương Tranh ban đầu không chịu, nhưng sau không nói lại được đành phải đồng ý. Ngô Hiểu Quân và Chung Hiểu Huệ phụ trách ở lại trông nhà, hai người ngồi trên ghế, bộ dạng ủ rũ. Một nhân viên bảo vệ lớn tuổi lấy giấy bút ra ghi chép, thỉnh thoảng lại hỏi Chung Hiểu Huệ mấy câu.
Một nhân viên bảo vệ khác đưa Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu xuống nhà, sau đó giúp họ bắt một chiếc taxi. Chiếc xe chuyển bánh đến bệnh viện Dân Hàng. Lỗ mũi Lương Tranh nhét đầy giấy, trông rất khôi hài. Anh ngồi dựa vào người Ngải Lựu Lựu, mặt mày vô cùng hạnh phúc. Lúc này, Ngải Lựu Lựu đang cảm thấy vô cùng áy náy, nước mắt cứ trào ra, nhỏ tí tách vào tay Lương Tranh.
Lương Tranh hỏi: “Ngốc à, em sao thế?”
Ngải Lựu Lựu: “Có phải em rất ngốc không?”
Lương Tranh: “Không ngốc, cho dù có ngốc cũng vẫn đáng yêu mà...”
Ngải Lựu Lựu gạt lệ mỉm cười: “Đã như vậy rồi mà anh còn đùa được...”
Lương Tranh: “Anh thấy rất ổn mà, nếu cả đời mà được thế này thì tốt quá.”
Ngải Lựu Lựu bịt miệng Lương Tranh lại: “Không được nói bậy!”
Lương Tranh cười hỏi: “Nếu anh có mệnh hệ gì, liệu em cóở góa một năm không?”
Ngải Lựu Lựu đấm cho Lương Tranh một cú, nghiến răng dọa: “Chớ nói nhiều, mau nghỉ ngơi đi!”
“Em mà còn đánh nữa là phải ở góa thật đấy! Xem ra em rất quan tâm anh mà, anh biết ngay em không chịu nói thật lòng mà, yêu người ta rồi mà cứ không chịu thừa nhận. Nói thật lòng, anh rất cảm kích hai kẻ bịt mặt kia, bọn chúng xuất hiện rất đúng lúc. Đợi khi nào rảnh, anh phải mời bọn họ uống vài ly cảm ơn mới được..”
Ngải Lựu Lựu ngoảnh mặt đi, len lén cười.
Lương Tranh tiến hành kiểm tra tổng thể trong bệnh viện, thân thể không có vấn đề gì, chỉ cần kê đơn uống ít thuốc là ổn. Mấy người ngồi trong phòng khách, đối diện với nhau, hai cô gái vẫn chưa hoàn hồn lại. Ngô Hiểu Quân là bình tĩnh nhất, anh ngậm một điếu thuốc, đưa cho Lương Tranh một điếu. Lương Tranh đang định cầm bật lửa lên châm thuốc thì bị Ngải Lựu Lựu cướp mất. Lương Tranh mỉm cười không nói gì.
“Hay là báo cảnh sát đi!”, Ngô Hiểu Quân nhả khói rồi đột nhiên lên tiếng.
Chung Hiểu Huệ phản đối: “Tôi thấy không cần thiết, dù gì mình cũng có mất mát gì đâu?”
Ngải Lựu Lựu: “Tôi thấy nên báo cảnh sát. Hai tên này rất ghê gớm, sao có thể mở khóa cửa được nhỉ, lúc ấy tôi sợ phát khiếp lên được!”
Lương Tranh nhìn cánh cửa khép hờ: “Cửa này đời cũ rồi, dùng lực là mở được ngay!”
“Ngày mai tôi sẽ mua một cái khóa mới, báo cảnh sát phiền phức lắm, hơn nữa tôi nghĩ cũng chẳng điều tra ra cái gì đâu..”, Chung Hiểu Huệ nhìn mọi người như muốn trưng cầu ý kiến.
Lương Tranh nhìn Chung Hiểu Huệ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay là thôi đi, đổi chia khóa là được, bảo vệ của khu cũng sẽ đề cao cảnh giác, bọn họ cũng không muốn mình báo cảnh sát đâu, như thế sẽ khiến người dân trong khu hoang mang. Chuyện này đến đây chấm dứt, hai người đẹp mau đi ngủ đi, tôi và Ngô Hiểu Quân nói chuyện chút đã!”
***
Chung Hiểu Huệ và Ngải Lựu Lựu ai về phòng người nấy. Lương Tranh liền vẫy vẫy tay với Ngô Hiểu Quân. Ngô Hiểu Quân lấy thuốc lá ra, đưa cho Lương Tranh. Ngô Hiểu Quân hỏi Lương Tranh: “Rốt cuộc là chuyện gì, cứ như là đánh nhau với xã hội đen Hồng Kông vậy?”
Lương Tranh cười: “Còn có thể có chuyện gì? Chỉ là hai tên trộm vặt, chắc là định vào ăn trộm ít đồ, kiếm ít tiền ăn tết ấy mà...”
“Ừ, cậu không sao chứ, nghe nói cậu bị Ngải Lựu Lựu đập ấy chảo...”
“Không bật đèn, ánh sáng cũng lờ mờ, chắc là cô ấy hoảng quá nên đập bừa!”
“Ha ha, cũng thú vị phết, hay là tôi cũng chuyển sang đây ở nhé!”
“Thôi đi, có hai tên trộm vặt ấy mà. Nếu bọn chúng còn dám đến, tôi thề sẽ dạy cho chúng một bài học!”
…
Chiều hôm sau, hai công nhân đến lắp và thử lại khóa cẩn thận, sau đó giao chìa khóa cho Chung Hiểu Huệ. Chung Hiểu Huệ khóa cửa lại, mệt mỏi nằm thẳng xuống ghế sôpha, mặt mày ủ rũ.
Buổi tối, ba người ngồi ngẩn ra trên ghế, mắt chăm chăm nhìn vào cánh cửa vừa thay khóa. Ngải Lựu Lựu thở dài, oán thán: “Xem ra căn phòng này sau này không thể ở tiếp được, tôi phải chuyển nhà thôi. Cứ nghĩ đến chuyện lũ trộm từng lẻn vào là tôi thấy tay chân mềm nhũn, không sao ngủ được!”
Lương Tranh cầm lấy một cuốn tạp chí trên bàn: “Không sao đâu, ngày nào anh cũng sẽ sang đây ngủ, cho đến khi em về nhà ăn Tết thì thôi...”
Ngải Lựu Lựu: “Đâu có được, ngày nào cũng phải ngủ trên sôpha làm sao anh chịu nổi?”
Chung Hiểu Huệ nhìn hai người, biết điều đứng dậy:“Tôi đi làm cơm đây, hôm nay tôi mua cá!”
Lương Tranh thấy Chung Hiểu Huệ đã vào bếp liền cười nhăn nhở với Ngải Lựu Lựu: “Đâu thể chen chúc với em trên một cái giường, mà cũng không thể để em ngủ ngoài phòng khách được, nếu vậy e rằng em sẽ càng khó ngủ! Cho dù em muốn chuyển đi cũng phải đợi cho ra tết mới tính, em thấy sao?”
Ngải Lựu Lựu gật đầu: “Thôi được rồi, giờ cũng chỉ còn mỗi cách đó thôi!”
“Lựa chọn sáng suốt đấy!”
“Đầu anh còn đau không, tối qua...”
“Em đập hay lắm, nếu không giờ này em đâu có quan tâm đến anh như thế? Đây gọi là “có phúc mới được ăn đòn” .
Ngải Lựu Lựu đứng bật dậy, lườm Lương Tranh: “Dở hơi! Em đi giúp Chung Hiểu Huệ một tay đây, anh cứ ngồi đó mà viễn vông...”
Mấy ngày sau đó, Lương Tranh nghiễm nhiên trở thành vệ sĩ, thỉnh thoảng anh cũng gọi Ngô Hiểu Quân sang cùng, mấy người ngồi đánh bài, nói chuyện. Cái đêm gây ám ảnh tâm lí ọi người cũng lùi dần vào quá khứ. Chỉ có Chung Hiểu Huệ là tâm trạng vẫn còn nặng nề, làm gì cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Tất cả những việc này đều không qua nổi con mắt nhạy bén của Lương Tranh. Anh nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Chung Hiểu Huệ, cô lúc này dường như đã trở thành một con người khác, đúng thật là vật đổi sao dời. Lương Tranh đã mấy lần muốn nói chuyện riêngvới Chung Hiểu Huệ nhưng vẫn chưa có cơ hội.
***
Một buổi tối thứ sáu, Chung Hiểu Huệ nhận được điện thoại của Trần Tường Đông. Trần Tường Đông nói hắn ta đã đến trước cổng khu đô thị Quốc Mỹ, hẹn cô ra ngoài nói chuyện. Chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến, Chung Hiểu Huệ chào Ngải Lựu Lựu và Lương Tranh rồi khoác áo khoác ra ngoài. Một chiếc Mecerdes màu đen bóng lộn đang đỗ ở cổng đô thị, Chung Hiểu Huệ đi đến gần, cửa xe chợt mở ra. Trong xe bật điều hòa rất ấm áp, mùi thuốc là nồng nặc khiến cho Chung Hiểu Huệ khó chịu.
Trần Tường Đông nhìn Chung Hiểu Huệ, than thở: “Anh biết em rất hận anh... Nhưng chuyện đã qua rồi, anh hi vọng em có thể cho qua mọi chuyện..”
Chung Hiểu Huệ châm một điếu thuốc, rất một hơi rồi nói: “Mấy ngày nay anh cử người theo dõi tôi, nửa đêm còn xông vào chỗ tôi ở đúng không?”
Trần Tường Đông nhìn đồng hồ, gật đầu nói: “Đúng thế, như thế là nể mặt em lắm rồi. Em từng xem phim chưa? Có gián điệp hai mang đấy, em tưởng rằng bỏ ra chút tiền, tìm đại vài kẻ vớ vẩn là có thể đánh sập công ty anh chắc? Lúc đầu anh còn tưởng công ty đối phương giở trò, thật không ngờ là em! Hợp thì yêu, không thì giải tán trong vui vẻ, em nên hiểu điều đó mới phải. Những thứ mà bọn em lấy được đều vô dụng thôi, hiện giờ là xã hội pháp chế, cái gì cũng cần có bằng chứng. Mấy bức ảnh ấy thì nói lên được điều gì? Uổng công em theo anh ngần ấy năm, sao còn ấu trĩ thế? Lăn lộn ở đất Bắc Kinh này như đi trên lớp băng mỏng, anh có được địa vị như ngày hôm nay đâu phải chỉ nhờ vào may mắn?”
Chung Hiểu Huệ nhìn ra ngoài cửa sổ, phẫn nộ nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Em cần làm gì thì cứ làm, nếu thiếu tiền anh có thể cho thêm. Em đừng giở trò trẻ con nữa, chuyện này đến đây là chấm dứt. Nếu em cứ thích làm căng, chẳng may chọc phải ổ kiến lửa, người nhà em với mấy đứa bạn của em, anh đều không tha! Em chơi đùa, nhưng anh làm thật đấy! Em biết đấy, muốn khiến cho vài ba người biến mất khỏi cái thành phố hàng chục triệu dân này chẳng phải chuyện khó khăn…”
“Anh đe dọa tôi đấy hả?”
“Ừ, hi vọng em sớm tỉnh táo lại! Hôm nay anh bớt chút thời gian đến đây gặp em là vì niệm tình xưa nghĩa cũ, hồi đó chúng ta bên nhau là do cả hai bên cùng tình nguyện, ai cũng đạt được cái lợi ình. Giờ đôi người đôi ngả, nên chúc phúc cho nhau mới phải?”
“Thế nhưng tối hôm ấy anh đã bán tôi!”
Trần Tường Đông cũng châm một điếu thuốc lên, thở dài: “Anh cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác, anh cũng đâu muốn vậy, anh không thể để công ty bị phá sản được, nó là tâm huyết cả đời của anh mà...”
Chung Hiểu Huệ cười khẩy: “Vì vậy anh cho tôi một món tiền coi như là một vụ giao dịch chứ gì?”
“Anh biết em không thiếu tiền. Nhưng chỉ có làm vậy anh mới thấy dễ chịu hơn đôi chút...”
“Trần Tường Đông, anh sẽ gặp báo ứng cho xem!”
Chung Hiểu Huệ đẩy cửa ra, ngẩng cao đầu bỏ đi. Hết rồi, tất cả đã hết rồi, đây chính là con đường do mình lựa chọn. Lựa chọn con đường thế nào sẽ có kết quả như vậy. Chung Hiểu Huệ vào một cửa hàng đồ nướng, gọi một chai Nhị Oa Đầu. Những chuyện cũ không thể quên đi, vậy thì chỉ còn cách chọn cách quên tạm thời, có thể như vậy, tâm trạng sẽ dễ chịu hơn.
***
Một tiếng sau, Chung Hiểu Huệ ra sức gõ cửa. Lương Tranh vừa mở cửa ra, Chung Hiểu Huệ đã ngã vào lòng anh. Chung Hiểu Huệ toàn thân nồng nặc mùi rượu, ôm chặt lấy Lương Tranh bật khóc nức nở. Lương Tranh không biết làm sao, đành quay sang nhìn Ngải Lựu Lựu đang ngồi trên ghế cầu cứu. Ngải Lựu Lựu tỏ vẻ ái ngại, sau đó dang tay ra đỡ hộ Lương Tranh. Lương Tranh cười như mếu với Ngải Lựu Lựu, vòng tay ôm Chung Hiểu Huệ, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Ngải Lựu Lựu đứng dậy đi rót cóc nước, đặt lên bàn, sau đó khẽ nói: “Cho cô ấy uống chút nước, em về phòng nghỉ đây, anh an ủi cô ấy đi nhé!”
Lương Tranh cuống lên: “Em đừng đi, chúng ta đưa cô ấy vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Đột nhiên Chung Hiểu Huệ khẽ đẩy Lương Tranh ra, sau đó quay lưng lại nói với hai người: “Cảm ơn hai người, tôi không sao rồi!”
Chung Hiểu Huệ lau nước mắt, buộc mái tóc rối bù lên rồi đi vào trong phòng ngủ, mệt mỏi khóa cửa lại, để mặc cho nước mắt trào ra như mưa. Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu tròn mắt nhìn nhau, đứng ngây ra không biết nói cái gì. Hồi lâu sau, Ngải Lựu Lựu mới định thần lại, cô mỉm cười với Lương Tranh rồi đi về phòng mình. Lương Tranh lắc đầu, bùi ngùi nói: “Hài, con gái là vậy đấy!”
***
Trưa ngày hôm sau, Chung Hiểu Huệ lấy toàn bộ những thứ cất trong gối ra, đem đốt hết. Cô kẹp vào trong tạp chí một bức thư, bên ngoài bì thư cô ghi người nhận là Lương Tranh. Chung Hiểu Huệ đã thu dọn hết đồ đạc, cô biết giờ đã là lúc phải ra đi. Lúc cánh cửa nặng nề khép lại, một tiếng thở dài khẽ vang lên, xa xôi và thê lương, giống như tiếng than khóc ở trước mộ.
Ngải Lựu Lựu hết giờ làm về nhà, phát hiện cửa phòng Chung Hiểu Huệ vẫn mở, bước vào xem thấy trong phòng trống rỗng. Cô vội vàng gọi điện cho Lương Tranh, giục anh mau về nhà. Lương Tranh đi hai vòng quanh căn phòng của Chung Hiểu Huệ, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Chung Hiểu Huệ. Anh lắc đầu: “Tắt mấy rồi, cứ thế mà đi không lời từ biệt!”
Ngải Lựu Lựu thở dài: “Không phải tại tối qua em nói gì sai chứ?”
“Cô ấy không nhỏ nhen như vậy đâu. Hơn nữa em nói chuyện với người khác bao giờ cũng rất hiền hòa, ngoại trừ khi nói chuyện với anh. Phải đi thì sớm muộn gì cũng sẽ đi, có thể ra đi như thế này là tốt nhất...”
***
Một tiếng sau, Ngải Lựu Lựu và Lương Tranh ăn cơm xong, đang ngồi trên ghế nói chuyện nên làm thế nào.
Ngải Lựu Lựu: “Hài, chán thật, đi hết cả rồi!”
Lương Tranh đề nghị: “Sang chỗ anh ở đi, anh vẫn sẽ ngủ trên sôpha!”
Ngải Lựu Lựu băn khoăn: “Vậy thì khác gì anh ngủ trên sôpha ở đây?”
“Đương nhiên là khác rồi, ở đây là cô nam quả nữ, ở bên kia còn có Ngô Hiểu Quân, tạo ra thế chân vạc, như thế sẽ vững chãi hơn!”
“Cái gì mà thế chân vạc chứ, đúng là dở hơi!”
“Em đừng hiểu lầm, anh mà ở đây thế này chỉ sợ em lại có mưu đồ bất chính với anh...”
Ngải Lựu Lựu bịt miệng cười: “Lương Tranh, em phát hiện anh rất là mặt dày nhé, đã thế còn không biết đỏ mặt gì hết. Không mất mấy năm rèn luyện chắc không đạt được trình này đâu nhỉ? Thôi được rồi, để kiểm chứng xem em có mưu đồ bất chính với anh hay không, em quyết định không chuyển đi. Anh cứ kiên trì thêm vài ngày nữa, em chuẩn bị về quê ăn tết rồi, đến lúc đó mời anh biến về cái ổ lợn của các anh! À phải rồi, anh mua vé chưa?”
“Anh cũng không biết ngày nào em về nên chưa mua!”
“Cuối cùng cũng phải về nhà rồi...”
“Hay để anh đưa em về nhé...”
“Em đi rửa bát đây!”
***
Mấy ngày sau đó, Ngải Lựu Lựu và Lương Tranh tự nhiên trở nên xa cách. Hai người dường như đều ngại. Cứ đi làm về là ai làm việc của người nấy, rất ít khi nói chuyện. Ngải Lựu Lựu đi ngủ sớm hơn trước, mặc dù không hề buồn ngủ, cô cũng đóng cửa ngồi trong phòng. Không biết là vì sao, mấy ngày nay cô ngủ rất ngon. Còn Lương Tranh đã ôm chăn gối của mình sang đây từ lâu, chuyển vào ở trong căn phòng của Chung Hiểu Huệ. Anh rất thích cuộc sống hiện tại, trong lòng thấy ấm áp, rất bình yên. Anh luôn cảm thấy Ngải Lựu Lựu luôn ở bên cạnh mình, hai trái tim cuối cùng cũng xích lại gần nhau.
Một buổi tối, Ngải Lựu Lựu bắt đầu sửa soạn hành lí. Lương Tranh tò mò hỏi: “Làm gì thế, chuẩn bị về à?”
“Còn mấy ngày nữa cơ, thứ sáu! Thời gian nhanh lắm, em phải sắp xếp đồ đạc trước, đến lúc ấy mới có thể tận hưởng cảm giác được về nhà!”
“Đã thuê được bạn trai rồi à?”
“Thôi bỏ đi, không thuê nữa, em đã chuẩn bị sẵn tâm lí lao ra chiến trường rồi ! ”
“Thực ra anh có hai phương án vẹn toàn...”
“Hả?”
Lương Tranh rót ình một cốc nước, giả bộ nghiêm túc phân tích: “Không thuê một người về cùng, chắc chắn ăn tết mất ngon; thêm nữa, sang năm lỗ tai em sẽ càng không được yên. Nói thật cho em biết, anh đã chuẩn bị thuê một người về cùng rồi, chỉ có điều là thuê ngắn hạn, khi nào về quê sẽ tìm một người bạn học, nhờ cô ấy đóng kịch hộ. Với hoàn cảnh của em hiện giờ, thuê anh là hợp lí nhất, anh sẽ không lấy tiền đâu...”
Ngải Lựu Lựu lườm Lương Tranh: “Anh có cho thêm tiền em cũng chẳng thèm!”
“Đừng nóng, nghe anh nói hết đã. Giờ anh đóng kịch với em trên cương vị một người bạn, sau này nhỡ chúng ta có thành đôi thiệt, thế thì chẳng phải càng bớt được thủ tục rườm rà hay sao, chí ít thì cũng không phải về ra mắt bố mẹ nữa!”
“Có đến với nhau thì cũng vẫn phải về mà!”
Lương Tranh cười: “Về thì về, nếu không bố mẹ chúng ta sẽ nhớ lắm đấy!”
Ngải Lựu Lựu thấy Lương Tranh cười gian xảo liền định thần lại: “Đừng có mừng vội, nể mặt anh dạo này biểu hiện tương đối tốt, em sẽ cân nhắc chuyện này xem sao...”
***
Phòng tài vụ đã trở lại trạng thái bình thường, mấy cô gái thong dong ngồi tán chuyện và ăn vặt. Mọi người đang bàn tán đến chuyện ăn tết. Ai cũng nói càng ngày càng cảm thấy tết nhất không có không khí, càng lúc càng tẻ nhạt, lúc nào cũng là đốt pháo, ăn cơm tất niên, liên hoan đầu năm... Chẳng có gì mới mẻ hết.
Ngải Lựu Lựu thở dài: “Mọi người còn tốt chán, có thể ăn tết yên ổn. Tôi nói với gia đình năm nay dẫn bạn trai về, đến giờ vẫn một thân một mình, chẳng nhẽ lại đi thuê một người đóng giả người yêu?”
Trâu Huệ hào hứng nói: “Giờ đang thịnh hành lắm đấy, em thấy như thế cũng được. Chỉ có điều chị phải tìm một người mặt mũi sáng sủa, tính cách tốt, biết đâu giả lại thành thật thì sao?”
Đàm Hiểu Na: “Tìm Lương Tranh đi, hai người chẳng phải đang ở chung sao, quan hệ phát triển nhảy vọt còn gì?”
Chu Tường Linh tỏ vẻ bất cần: “Con ranh, đã ở chung rồi còn nói một thân một mình!”
Ngải Lựu Lựu cuống lên, vội vàng giải thích: “Mấy hôm trước nhà em bị trộm đột nhập, em sợ quá nên anh ấy chỉ đến ở cho em đỡ sợ thôi..”
Chu Tường Linh cười mỉm: “Ha ha, kết quả là hai người dính lấy nhau rồi chứ gì?”
Trâu Huệ:“Vậy thì thuê anh ấy về đi, em cảm thấy anh ấy rất được!”
Ngải Lựu Lựu: “Để chị giới thiệu cho em nhé!”
Trâu Huệ: “Cũng được! Em đâu phải chưa từng gặp anh ấy. Mặt mũi đẹp trai, lại rất nam tính nữa!”
Đàm Hiểu Na: “Đắm đuối rồi chứ gì? Đừng có cướp của chị Ngải đấy. Chị Ngải của em chẳng có tật xấu lớn, chỉ có mỗi cái tật là cứ nói trái với lòng trong chuyện tình cảm, thích chơi trò bịt mắt bắt dê. Nếu như tôi đoán không nhầm thì chắc chắn Lương Tranh rất muốn về quê với cậu, nhưng cậu đang chưa quyết định được nên mới đến trưng cầu ý kiến của bọn tôi chứ gì?”
Chu Tường Linh và Trâu Huệ vỗ tay ầm ĩ: “Phân tích đúng lắm!”
Ngải Lựu Lựu mặt đỏ bừng lên, vội vàng cãi lại: “Cậu cứ làm như mình cái gì cũng biết không bằng!”
Ngoài Ngải Lựu Lựu, mọi người ai cũng cười ngặt nghẽo.
Chu Tường Linh đứng dậy nói: “Quỹ phòng còn ít tiền, chúng ta đi đàn đúm một trận đi, vừa ăn vừa thăm dò chuyện chung thân đại sự của đồng chí Ngải!”
Ngải Lựu Lựu ăn cơm xong liền về nhà, lúc này đã là tám giờ tối. Mở cửa ra, đi vào phòng khác, Ngải Lựu Lựu kinh ngạc đến đờ người khi phát hiện dưới sàn nhà, trên bàn, trên sôpha, đâu đâu cũng thấy hoa hồng, đáng nói hơn là ngay cả trên tường cũng cắm mấy bông.
Lương Tranh từ cửa sau nhẹ chân bước ra, đi vòng đến trước mặt Ngải Lựu Lựu, quỳ một chân xuống, tay cầm hai tấm vé tàu hỏa chìa ra trước mặt Ngải Lựu Lựu: “Đây là hai tấm vé đến Nhạc Dương, khẩn cầu em hãy dẫn anh về nhà! Là thuê cũng được mà sở hữu dài hạn cũng được, tùy em!”
Ngải Lựu Lựu mím môi cười, đón lấy hai tấm vé, sau đó chỉ vào những bông hoa hồng rải khắp nhà, hỏi: “Ở đâu mà lắm hoa thế này?”
Lương Tranh dắt tay Ngải Lựu Lựu, để cô ngồi xuống ghế, sau đó đứng trước mặt cô: “Trước tiên anh phải xin lỗi em, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chẳng vui vẻ gì, chính anh đã làm hỏng mọi việc. Tiếp theo đó anh liên tục mỉa mai, châm chọc em mọi lúc mọi nơi, không thèm để ý đến sự tôn nghiêm của em, anh đúng là một kẻ xấu xa. Nhưng trong thời gian tiếp xúc với em, anh phát hiện ra mình ngày càng bị lún sâu vào mối quan hệ này. Sự xinh đẹp, hiền hậu của em; từng nụ cười, từng ánh mắt, ngay cả những lời nói trái với lòng mình của em đều khiến tim anh đập rộn ràng, mất hết cả hồn vía. Dưới sự chỉ trích của em, anh đã từng hoài nghi bản thân, liệu có phải vì hôn nhân mà coi em là cây cỏ cứu mạng cuối cùng không? Nhưng khoảng thời gian may mắn được ở chung với em đã khiến anh cảm thấy vô cùng vui vẻ, cũng rất bình an, rất nhẹ nhõm. Anh đến thành phố này đã năm năm rồi, chưa bao giờ anh thấy vui vẻ như vậy. Tối hôm ấy trên đường đến bệnh viện, chúng ta dựa vào nhau, anh cảm thấy còn vui hơn kí được hàng triệu cái đơn hàng. Tất cả những chuyện này đã khẳng định được một điều, đó chính là anh thật lòng yêu em, muốn chung sống với em, cho dù em có chạy đến chân trời góc biển, anh cũng sẽ đuổi theo em, không bao giờ từ bỏ. Hôm nay anh mua 520 bông hoa hồng, nhờ chúng nói hộ anh ba chữ đó... Anh biết thường ngày anh rất mồm mép, ba hoa, không đáng tin. Nhưng mỗi câu anh nói ngày hôm nay đều là thật lòng: Ngải Lựu Lựu, anh yêu em, anh muốn sống bên em!”
Lương Tranh lại lần nữa quỳ xuống, sau đó cầm một bông hoa hồng dưới đất lên, đưa cho Ngải Lựu Lựu: “Mong cô Ngải Lựu Lựu chính thức tiếp nhận người bạn nhỏ Lương Tranh này!”
Ngải Lựu Lựu bĩu môi: “Dựa vào đâu mà anh nói mình là bạn nhỏ, em già lắm chắc?”
Lương Tranh nghiêm nghị nói: “Mong bạn nhỏ Ngải Lựu Lựu hãy chính thức tiếp nhận đồng chí Lương Tranh này!”
Ngải Lựu Lựu trợn mắt lườm Lương Tranh, sau đó đón lấy bông hoa hồng trên tay anh. Hai người ôm chặt lấy nhau. Nhìn bông hoa hồng đỏ thắm trên tay, Ngải Lựu Lựu hạnh phúc đến rơi nước mắt.
***
Hai hai tháng chạp, thứ năm, buổi tối cuối cùng trước khi rời Bắc Kinh, Lương Tranh nhận được tin nhắn của Chung Hiểu Huệ: Trong cuốn tạp chí trên bàn có thư em viết cho anh. Lương Tranh lấy cuốn tạp chí ra, mở từng trang để kiểm tra, quả nhiên phát hiện ra một bức thư, trên đó có ghi tên mình. Anh xé bì thư ra, bên trong có tờ giấy và một tấm thẻ ngân hàng. Nét chữ đơn giản, dễ đọc:
Lương Tranh, thứ lỗi cho em ra đi mà không lời từ biệt, thay em gửi lời hỏi thăm đến Ngải Lựu Lựu, cảm ơn cô ấy đã cho em ở lại. Ha ha... Cô ấy là một cô gái tốt, hi vọng hai người sẽ biết trân trọng lẫn nhau. Gặp được anh là một chuyện vừa đau khổ vừa hạnh phúc của em. Đau khổ bởi anh đã làm đảo lộn tất cả cuộc sống của em, khiến em không thể không nhìn lại bản thân mình. Hạnh phúc vì cuối cùng em cũng cắt đứt được với những ngày hôm qua vô tri và dơ bẩn, chuẩn bị đón nhận một cuộc sống mới. Cảm ơn anh, Lương Tranh! Sự chân thành, bao dung và tình cảm nồng nhiệt của anh đã khiến em tìm lại được bản thân. Trong thẻ có một số tiền, em hi vọng anh có thể giúp em quyên góp cho những người cần đến sự giúp đỡ, nhưng đừng để lại tên em. Mật mã là ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, hôm đó là một ngày lễ, rất dễ nhớ, cộng thêm với hai chữ số cuối trong số điện thoại của anh. Anh là một người cẩn thận, em tin anh sẽ nhớ ngày hôm ấy. Em vốn định gặp mặt trực tiếp và nói với anh tất cả nhưng em không đủ dũng khí, cuối cùng đành dùng cách này để từ biệt. Lần này có thể là vĩnh biệt, cũng có thể chỉ là tạm biệt... ha ha, cho dù ở chân trời góc biển, em sẽ luôn chúc phúc cho anh!
Yêu anh: Huệ
***
Trên chuyến tàu từ Bắc Kinh đến Nhạc Dương, Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu ngồi tựa vào nhau. Toa xe chật kín người, ngay cả lối đi cũng chất đầy hành lí, không khí phảng phất mùi ẩm mốc, vô cùng ngột ngạt. Lương Tranh thì thầm vào tai Ngải Lựu Lựu: “Chẳng biết bố mẹ em có thích anh không, anh thấy thấp thỏm quá...”
Ngải Lựu Lựu cười, hãnh diện nói: “Em thích thì bố mẹ em cũng sẽ thích!”
“Vậy em có thích anh không?”
“Một chút xíu...”
“Vậy là đủ để chiếm được tình cảm của bố mẹ em rồi!”
“Đừng hòng!”
“Em cũng nên bớt chút thời gian đến nhà anh một chuyến chứ nhỉ?”
“Không đi!”
“Em đã nhận lời bố anh rồi, làm người ai lại nuốt lời thế?”
“Vậy thì phải xem biểu hiện của anh đã!”
“Em cứ đợi đấy, đến lúc ấy anh mà không cho em đi, em lại chẳng làm loạn lên ấy chứ...”
Ngải Lựu Lựu thúc cho Lương Tranh một cú đấm, nhướn mày nói: “Trước tiên phải cai thuốc; thứ hai là không được cãi, không được chọc giận em; thứ ba là chỉ được yêu một mình em. Nếu anh có thể làm được cả ba điều này, em sẽ theo anh về...”
Lương Tranh gật đầu như bổ củi: “Tiểu đệ hiểu rồi, đại tỷ cứ chờ xem!”
***
Hai chín tháng chạp, một ngày trước giao thừa, tại công trường ở khu Triều Dương, có rất nhiều công nhân đang tụ tập biểu tình, có người còn giương tấm băng rôn viết “Đả đảo chủ công trình không trả lương cho công nhân”. Phóng viên của đài truyền hình Bắc Kinh đã có mặt ở hiện trường để phỏng vấn, một công nhân làm việc trong văn phòng kích động nói: “Ông chủ đã sử dụng đất đai bất hợp pháp, dùng bạo lực để tháo dỡ, di dời mặt bằng. Ông ta đã bị cơ quan công an bắt đi rồi, hình như là bị phát hiện có hành vi hối lộ người trong ngân hàng thì phải. Bây giờ mấy công ty bao thầu đã trốn hết, lương của công nhân không chịu trả, chúng tôi đều là những nhân viên quen ở đây, giờ vẫn đang phải chờ lương để về nhà ăn tết... Các anh chị phóng viên đã đến đây rồi thì nhất định phải đòi lại công bằng cho chúng tôi!”
Phóng viên hỏi: “Tên công ty các anh là gì, ông chủ là ai?”
“Công ty hữu hạn thực nghiệp Thành Đông, ông chủ là Trần Tường Đông”.
***
Tháng Sáu, tại một nhà hàng ở Hậu Hải đang tổ chức cuộc họp báo về tác phẩm Trai thừa gái ế mới xuất bản. Trong một góc nhỏ dưới sân khấu, nhóm Lương Tranh đang ngồi uống rượu và nói chuyện.
Trình Triệu phú cười: “Chẳng phải cậu ta thất tình nên mới viết sách hay sao, sao giờ áp lực và sự cô độc trong thành phố này lại làm nảy sinh khát vọng viết lách của cậu ta thế?”
Lưu Du Hà trừng mắt nạt Trình Triệu phú, sau đó nhìn sang vợ chồng Đàm Hiểu Na, tỏ vẻ ái ngại: “Sách là do anh viết hay anh ấy viết hả?”
“Bà xã à, tí nữa em bảo Ngô Hiểu Quân kí tên lên bụng em nhé, để con chúng ta sau này cũng trở thành nhà văn!”
Lưu Du Hà cáu kỉnh nói: “Chỉ biết có kí tên thôi, em thấy giờ anh đâm ra nghiện kí tên rồi!”
Mọi người cười ồ lên. Đàm Hiểu Na xoa xoa bụng mình: “Chị Hà à, đứa bé trong bụng chị đã biết máy chưa?”
Lưu Du Hà cười: “Đang máy đây này, hay thật đấy, thằng nhóc hình như đang đạp trong bụng chị ấy!”
Lương Tranh huých Ngải Lựu Lựu đang ngồi bên cạnh: “Chúng ta khi nào mới có một đứa nhỉ?”
Ngải Lựu Lựu đỏ bừng mặt: “Khi nào anh muốn sẽ có!”
LươngTranh mặt hồn nhiên vô tội: “Thì anh đang bàn bạc với em đây mà!”
Đàm Hiểu Na tiếp lời: “Hai người cũng nên có đi thôi, bây giờ đang mốt có bầu trước rồi kết hôn sau. Hơn nữa việc kinh doanh ở cửa hàng quần áo đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, hai người cũng nên cân nhắc đến chuyện tạo người thôi.”
Bành Thao nâng ly: “Nào, chúng ta cùng chúc cho hai người họ tạo người thành công! Cạn ly!”
Mấy người đàn ông đứng dậy cụng ly, một hơi uống cạn.
“Mấy người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”, Ngô Hiểu Quân mặt mày rạng rỡ từ đâu chạy đến.
Trình Triệu phú: “Kế hoạch tạo người. Người đẹp ban nãy gọi cậu đi đâu thế?”
“Ờ, một công ty điện ảnh muốn mua bản quyền Trai thừa gái ế của tôi để chuyển thể thành phim, hẹn tôi thứ hai tuần tới đến đó nói chuyện...”
Đàm Hiểu Na: “Anh được lắm đấy, nhà văn lớn! Lát nữa nhất định phải mời mọi người đi đập phá một bữa đấy!”
Ngô Hiểu Quân: “Không thành vấn đề, mọi người chọn địa điểm đi!”
Lưu Du Hà giơ tay: “Em muốn ăn vịt quay Tiền Môn.
Mọi người đồng loạt hưởng ứng. Lương Tranh cũng gật đầu, bật ngón tay cái lên với Ngô Hiểu Quân: “Đây mới là tác phong của một nhà văn, rất hào phóng!”
Cả bọn cười ầm ĩ.
Bắc Kinh, một đêm mùa hạ, ấm áp và gợi cảm, hơi thở say đắm lòng người tỏa ra khắp nơi. Mấy chiếc xe con từ từ lăn bánh trên đường Trường An, hướng thẳng đến Tiền Môn...
Xem thêm...