Chiều tối, cuối cùng Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na cũng kết thúc chuyến hành trình và về nhà. Mặc dù hai người mặt mày bơ phờ nhưng ánh mắt ngập tràn hạnh phúc Trong phòng tối om om, Ngô Hiểu Quân đóng cửa lại liền ôm ghì lấy Đàm Hiểu Na, đẩy cô vào chân tường. Đàm Hiểu Na bất ngờ “a” lên một tiếng, túi xách rơi cả xuống nền nhà, vội vàng túm lấy tay Ngô Hiểu Quân: “Vào bên trong đi...”
Ngô Hiểu Quân bật đèn lên, hai người giật nảy mình vì nhìn thấy Lương Tranh đang nằm trên ghế, nhìn hai người cười cười đầy ẩn ý.
“Sao cậu không bật đèn hả?” Ngô Hiểu Quân cười trừ.
Lương Tranh nghiêm nghị nói: “Chẳng phải tôi sợ phá hỏng không khí sao? Hai người cứ coi như tôi không tồn tại cần làm gì thì cứ làm”
Đàm Hiểu Na vội vàng chỉnh trang lại quần áo, mặt đỏ bừng, thì thầm: “Em đi trước đây!”
Ngô Hiểu Quân nói: "Để anh tiễn em!”
“Không cần đâu! , Đàm Hiểu Na nhặt túi xách lên, thở hồng hộc rồi lao ra khỏi cửa.
Lương Tranh: "Ha ha ha...”
“Cậu., cậu có ý gì hả?"
"Thực sự xin lỗi, đã làm hỏng việc của cậu!”
“Thôi đừng giả bộ nữa, chơi trò gì thế không biết?”, Ngô Hiểu Quân đóng sầm cửa phòng lại.
Lương Tranh mặt nghệt ra: “Lần này thì ai sai chứ?”
Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na đã mấy ngày mới gặp lại, liền xúm lại tán đủ chuyện trên trời dưới biển. Ngải Lựu Lựu mặt mày hốc hác, Đàm Hiểu Na mặt mày mệt mỏi, cả hai nhìn nhau thương cảm. Tán chuyện một hồi lại nhắc đến tuổi tác, hai người bùi ngùi than thở rằng mình đã già rồi , làn da không còn mềm mịn, trơn láng, ngực đã bắt đầu xệ, ngay cả nếp nhăn cũng càng lúc càng nhiều hơn. Ngải Lựu Lựu hít một hơi thật sâu, hỏi: “Nếu như hai người uống rượu, đều đã ngà ngà say, sau đó người đàn ông lừa người phụ nữ vào phòng của mình và làm những chuyện không nên làm, chuyện đó có gọi là dụ dỗ làm trò xằng bậy không?”
Đàm Hiểu Na tỏ vẻ hiểu biết: "Thế thì phải xem cô gái kia có tự nguyện không nữa!”
“Cũng không hẳn là tự nguyện...”, Ngải Lựu Lựu ai oán nói.
“Thế thì là tình một đêm..“
“Sao có thể gọi là tình một đêm được? Hai người họ vẫn biết nhau, hơn nữa đều có thiện cảm với nhau!”, Ngải Lựu Lựu cuống quýt nói.
Đàm Hiểu Na nhìn Ngải Lựu Lựu, cười hỏi: “Hi hi... là phó tổng Lâm phải không?”
Ngải Lựu Lựu vội vàng phủ nhận: “Còn lâu! Quốc khánh vừa rồi Lâm Cường về nhà ở Thượng Hải còn đâu, bọn tôi chẳng hề gặp nhau. Là một cô bạn học cùng đại học với tôi, suýt chút nữa bị đàn ông lừa!"
“Ai mà biết được có khi là cô ấy dụ dỗ đàn ông thì có? Những chuyện như thế này mà cũng nói ra ngoài được, thật đúng là mặt dày!', Đàm Hiểu Na nói bằng vẻ khinh bỉ.
Ngải Lựu Lựu tức tới mức nghiến răng trèo trẹo nhưng không tiện giải thích, càng không dám nổi nóng với Đàm Hiểu Na, đành hậm hực bỏ về phòng. Nào ngờ Đàm Hiểu Na ngốc không hiểu chuyện còn tò tò đi theo sau. Đàm Hiểu Na nói: "Tôi phát hiện dạo này Lương Tranh có vẻ không bình thường?”
Ngải Lựu Lựu chột dạ, sống lưng lạnh toát, cố ý tỏ vẻ thờ ơ hỏi: "Anh ta làm sao?”
“Lúc nãy tôi với Ngô Hiểu Quân vào trong nhà lấy đồ, cả căn phòng tối đen, có đặt bàn tay trước mặt cũng không nhìn rõ năm ngón, lúc bật điện lên, cậu đoán xem có chuyện gì xảy ra?”, Đàm Hiểu Na vừa nói vừa dùng tay diễn tả.
“Anh ta đang làm gì?”, Ngải Lựu Lựu tò mò hỏi.
“Anh ta đang ngồi trên sôpha, cười đểu với bọn tôi. Lúc ấy bọn tôi giật nảy mình, suýt nữa thì hét lên. Cậu bảo như thế không là bất thường thì là gì?”
“Nghe cũng có vẻ kì quặc, nhưng chưa đến mức bất thường, có thể người ta đang ngủ trên sôpha, lúc ấy vừa hay tỉnh lại thì sao?”
“Không phải chứ, mới có mấy ngày mà đã ra mặt nói đỡ cho anh ta rồi à?"
“Xí, tôi đây là người công chính liêm minh, không thiên vị ai bao giờ nhé!”
“Thôi được rồi, thưa Ngải đại nhân! Chuyện này xin ngài chớ có nói lại với Lương Tranh, anh ta nhỏ mọn lắm! Không chơi được chúng ta nên tránh thì hơn, cậu thấy có đúng không?"
Hai người tán phét một hồi Đàm Hiểu Na mới chịu về phòng. Ngải Lựu Lựu trằn trọc mãi không sao ngủ được, đầu óc toàn là hình ảnh ánh mắt nóng bỏng và nụ cười nhàn nhạt của Lương Tranh, còn cả những khoảnh khắc vừa tức vừa buồn cười giữa hai người. Ngải Lựu Lựu đành phải ngồi dậy, điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
***
Sau Quốc khánh, Bắc Kinh dần trở lại yên bình, tất cả những suy diễn về buổi duyệt binh đã kết thúc, tất cả lại trở về với quỹ đạo cũ của nó. Ngày đầu tiên đi làm, ai nấy đều chỉnh đốn lại công việc, làm vệ sinh... Tâm trí Trình Triệu phú và Lưu Du Hà vẫn còn đang du lịch ở cảng Victoria. Đàm Hiểu Na và Ngô Hiểu Quân cũng vẫn còn chưa hết hưng phấn sau chuyến du lịch, lại cộng thêm với việc họ chuẩn bị mua nhà nên tâm trạng càng phơi phới. Chỉ có Ngải Lựu Lựu là tiều tụy đi nhiều, không còn vui tươi như bình thường nữa, tính tình nóng nảy, dễ nổi cáu và cực kì nhạy cảm. Lương Tranh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, vừa bực bội vì chuyện bị Chung Hiểu Huệ “lừa” lại vừa thấp thỏm bất an vì chuyện của mình và Ngải Lựu Lựu cứ lằng nhằng mãi không thôi...
Ba ngày sau, bố Ngô Hiểu Quân đến Bắc Kinh. Ông ngồi tàu hỏa suốt hơn ba mươi tiếng đồng hồ từ Tứ Xuyên đến Bắc Kinh, gần như kiệt sức. Lúc nhìn thấy cô con dâu nhỏ nhắn đáng yêu, ông liền mỉm cười vui vẻ.
Bố Ngô Hiểu Quân lấy từ trong túi ra hơn chục quả trứng vịt, hai khúc lạp sườn, bốn con vịt hun khói. Cuối cùng ông lấy ra một bọc đựng trong cái túi vải lấm lem, trịnh trọng đưa cho Ngô Hiểu Quân.
Ngô Hiểu Quân ngạc nhiên, đang định mở ra thì bố anh ngăn lại: “Mang về phòng rồi hãy mở, là ít đặc sản ở quê đấy !”, nói rồi ông liếc mắt về phía Lương Tranh đang ngồi trên sôpha và mỉm cười với Đàm Hiểu Na.
Ngô Hiểu Quân không về phòng mà mở luôn ra, khi nhìn thấy từng xấp tiền đặt trong đó, anh giật mình nói: “Bố, sao bố lại để tiền trong này? Không sợ bị cướp giật sao ?”
“Có gì dâu, ai mà biết được bố lại để tiền trong cái túi rách nát này chứ?"
Lương Tranh nhìn thấy cảnh này vừa thấy buồn cười vừa thấy chua xót. Anh nhớ đến người cha cố chấp, còn cả người mẹ hiền lành phúc hậu của mình nữa. Sau khi châm điếu thuốc cho bố Ngô Hiểu Quân, Lương Tranh liền về phòng. Những người bôn ba đất khích quê người thường rất dễ tức cảnh sinh tình. Dù gì thì quê nhà mãi vẫn là nỗi nhớ vấn vương ở trong lòng mỗi người.
Ngày hôm sau, bố Ngô Hiểu Quân đòi ra Thiên An Môn gặp chủ tịch Mao, còn nói phải chụp mấy tấm ảnh để về cho bà con làng xóm cùng nhìn, như thế mới không phí công đến Bắc Kinh. Ngô Hiểu Quân đành phải xin nghỉ, mang theo máy ảnh đưa bố đi. Đang đi thì Trình Triệu phú gọi điện đến, hai người tán phét vài câu. Ngô Hiểu Quân loáng thoáng cảm thấy Trình Triệu phú có gì đó không bình thường nhưng nhất thời không đoán ra được. Trình Triệu phú nói tối nay sẽ qua nhà Ngô Hiểu Quân chơi, nhân tiện thăm bố Ngô Hiểu Quân luôn. Ngô Hiểu Quân nghĩ thế cũng tốt, đến lúc ấy bảo cậu ta chuẩn bị tiền để mua nhà luôn cho yên tâm, tránh để đêm dài lắm mộng.
Lương Tranh quyết định sẽ đánh bài ngửa với Chung Hiểu Huệ. Mấy lần anh gọi điện sang nhưng Chung Hiểu Huệ đều nói đang bận, không rảnh, khi nào có thời gian sẽ đến tìm anh. Buổi chiều anh gọi điện sang, Chung Hiểu Huệ lại nói đang sửa lại các loại giấy tờ, bận tối mắt tối mũi. Thời gian giống như một thứ vũ khí sắc bén, nó vừa thay thế vạn vật, vừa mài mòn sự kiên nhẫn của con người. Lương Tranh vốn định nói rõ mọi chuyện qua điện thoại, nhưng lời đã ra đến cửa miệng rồi lại đành nuốt lại. Dù sao cũng nên chia tay vui vẻ, ít nhất thì sau này còn có thể làm bạn bè.
Hết giờ làm, Lương Tranh gọi điện ba lần cho Ngải Lựu Lựu nhưng không nghe máy. Ngải Lựu Lựu càng không đoái hoài gì đến Lương Tranh, Lương Tranh càng cảm thấy áy náy, nhưng áy náy về cái gì thì anh lại không rõ. Anh chỉ rất muốn gặp Ngải Lựu Lựu, sau đó nói với cô một tiếng xin lỗi, nếu không cứ để nó nghẹn trong cổ họng anh sẽ càng cảm thấy khó chịu. Đáng ra chú Hoàng bảo Lương Tranh đi tiếp khách hàng, nhưng anh viện cớ là bị cúm để từ chối.
***
Khả năng bếp núc của Đàm Hiểu Na lại lần nữa được dịp thể hiện, bố Ngô Hiểu Quân cứ tấm tắc khen ngợi suốt. Ngô Hiểu Quân lấy làm đắc chí lắm.
“Sao không gọi Ngải Lựu Lựu qua đây chơi?”, Ngô Hiểu Quân hỏi Đàm Hiểu Na.
“Em gọi rồi nhưng cô ấy bảo dạ dày khó chịu, nuốt không trôi!”, Đàm Hiểu Na nói xong liền gắp một miếng cá vào bát bố Ngô Hiểu Quân.
Ngô Hiểu Quân thắc mắc: “Hơ, sao dạ dày ai cũng có vấn đề hết thế, Trình Triệu phú cũng nói đau dạ dày!
"Tôi thấy chắc là tâm bệnh rồi , có tật giật mình chăng?” Lương Tranh từ nãy vẫn ngồi im đột nhiên lẩm bẩm.
“Ha ha...”, Ngô Hiểu Quân cười gượng gạo rồi không nói năng gì thêm. Đàm Hiểu Na ngẩn ra nhìn hai chàng trai ngồi trước mặt.
Lương Tranh ăn cơm xong liền ra khỏi nhà, anh cảm thấy mình rõ ràng là người thừa trong căn phòng này. Người ta là một gia đình hòa thuận, vui vẻ, mình tham gia vào làm chi? Khi nào thì mình mới được sống những ngày tháng như vậy đây? Đi mãi đi mãi, Lương Tranh lại đến chân tòa nhà nơi Ngải Lựu Lựu ở ngay chính bản thân anh cũng cảm thấy không thể hiểu nổi. Lương Tranh đi thẳng vào thang máy, lên trên tầng. Lúc mở cửa ra, Ngải Lựu Lựu đang để tóc xõa, sắc mặt xanh tái, ánh mắt trống rỗng. Phát hiện ra Lương Tranh đang đứng ở trước cửa, cô vội vàng định đóng cửa lại nhưng Lương Tranh lì lợm chen vào, Ngải Lựu Lựu tức tối trợn tròn mắt, không nói ra lời, chỉ biết bĩu dài môi rồi thả mình trên sôpha mặc kệ Lương Tranh.
Lương Tranh nhăn nhở cười rồi ngồi xuống bên cạnh Ngải Lựu Lựu. Ngải Lựu Lựu lùi ra xa một chút, nhìn cái mặt nhăn nhở của Lương Tranh mà tức sôi máu: “Có bệnh thì đến bệnh viện, đến đây ám tôi làm gì? Anh mà còn không đi là tôi gọi cho bệnh viện tâm thần đấy!"
Lương Tranh chìa điện thoại ra cho Ngải Lựu Lựu, nói rất nghiêm túc: “Tuyệt dối đùng gọi nhầm đấy, cẩn thận không có lại lôi cả mình vào đấy!”
“Biến đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!', Ngải Lựu Lựu nói xong liền ném điện thoại của Lương Tranh xuống đất
Lương Tranh nhặt điện thoại lên, lau sạch bụi: “Có tức gì thì cứ nhắm vào tôi đây này, điện thoại vô tội mà!'
Ngải Lựu Lựu đứng phắt dậy, nổi cơn thịnh nộ: “Rốt cuộc anh muốn gì hả? Đừng có tỏ vẻ đáng thương trước mặt tôi, tôi phải nghỉ ngơi, mời anh về cho!'
“Thực ra... Tôi đến để xin lỗi cô. Lựu Lựu, xin lỗi, tối hôm đó đều là lỗi của tôi, tôi uống rượu say nên làm... làm bậy”
“Đừng có giải thích nữa, tôi quên hết rồi , cũng chẳng phải chuyện gì to tát! Haha, không phải anh thích tôi rồi đấy chứ? Tôi chẳng có chút tình cảm nào dành cho anh đâu!”
Ngải Lựu Lựu cười vẻ khinh miệt và tinh quái khiến cho Lương Tranh ngẩn người trong giây lát. Bộ dạng hối lỗi ban nãy biến mất, nét mặt Lương Tranh nhanh chóng chuyển sang thản nhiên: Nếu như cô đã không để tâm thì tôi cũng chẳng để bụng nữa làm gì. Tôi đến đây chẳng qua chỉ là vì phép lịch sự, mặc dù động cơ gây án là không tốt, hành vi chưa thực hiện được, nhưng tôi muốn nói cho cô rõ là tôi thật sự không cố tình làm vậy. Kì thực, nói trắng ra thì mọi người đều uống rượu, vốn dĩ là chuyện tình nguyện cả đôi bên, tôi đâu có ép buộc cô! Thôi bỏ đi, đừng nhắc nữa, cô đã không để bụng vậy tôi còn nghĩ ngợi làm gì ? Còn về vấn đề yêu hay không yêu mà cô nói đến ấy, tôi cảm thấy có hơi vớ vẩn. Đã ngần này tuổi rồi , còn tin tưởng vào tình yêu á? Cô không cảm thấy quá ấu trĩ ư?”
"Tôi thích thế!”
“Được thôi, cô cứ đi mà thích, tôi xin cáo từ!”
“Cút, cút càng sớm càng tốt!”
“Xin đừng tiễn, không cần phải lưu luyến không rời thế đâu..."
“Còn lâu tôi mới tiễn anh, đúng là tưởng bở, tôi ra đóng cửa thôi!”
“Đúng là nghĩ một đường, nói một nẻo...”
“Biến!”
“Rầm” một tiếng, Ngải Lựu Lựu đóng sầm cửa lại, sau đó ném toàn bộ gối trên sôpha ra cửa.
***
Lương Tranh ôm hi vọng đến nhà Ngải Lựu Lựu, anh hi vọng mối quan hệ của anh và Ngải Lựu Lựu sẽ có một bước tiến mới, cho dù không thể phát triển thì anh cũng muốn thử thăm dò tình cảm của Ngải Lựu Lựu dành ình. Nếu như Ngải Lựu Lựu tỏ vẻ e thẹn, ngượng ngùng, điều đó cho thấy cô ấy có tình cảm với mình. Nhưng rõ ràng cô ấy chẳng để bụng chuyện này hơn nữa còn không muốn nhìn thấy anh nữa. Lần tỏ tình tron lúc say rượu ấy giống như một dấu hiệu cho thấy trong lòng anh luôn có Ngải Lựu Lựu, chỉ có điều bản thân anh không chịu thừa nhận, hoặc không thể xác định được bản thân. Bây giờ cái cảm giác ấy càng lúc càng mãnh liệt, thế nhưng Lương Tranh không thể giương cờ đường đường chính chính bày tỏ. Bởi vì anh sợ bị tổn thương, anh buộc phải bảo vệ bản thân, anh buộc phải tìm hiểu rõ tình cảm của Ngải Lựu Lựu dành ình trước đã.
Nhưng chuyến “viếng thăm riêng” này, Lương Tranh đã vấp phải đinh nhọn, Ngải Lựu Lựu thậm chí còn nói chẳng có tình cảm gì với anh ngay trước mặt anh. Là sự thật hay chỉ là những lời lẽ nói ra lúc tức giận ? Tại sao mình không thể nói chuyện tử tế với cô ấy được? Lương Tranh có hơi băn khoăn, càng băn khoăn anh càng thấy bức bối. Lương Tranh thất bại trở về, đẩy cửa vào thấy Ngô Hiểu Quân đang ngồi một mình trên sôpha, mặt dài như cái bơm. Lương Tranh cười hỏi: “Táo bón à?”
“Cũng gần như thế...”
“Chẳng trách mà mặt nhăn như quả táo tàu...”
“Chuyện cậu bảo cho vay tiền lần trước ấy... có tin được không đấy?”
"Cậu nói vậy có ý gì?”, Lương Tranh hỏi vặn lại.
“Trình Triệu phú vừa gọi điện đến nói lúc bọn họ đi Hồng Kong đã mua sắm quá tay, không thể cho tôi mượn tiền được nữa!”, Ngô Hiểu Quân chán chường nói.
“Nghĩ cách khác là được chứ gì? Hai vạn đó của tôi cậu rút lúc nào thì tùy! Cứ yên tâm!”
“Cám ơn người anh em...”
“Thôi đi, đừng có lôi tình cảm vào đây, tiền ấy của tôi nhất định phải trả lại đấy...”
Bố Ngô Hiểu Quân từ trong phòng ngủ đi ra. Ông mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng sữa chẳng phù hợp với làn đa đen sạm của mình chút nào. Bộ quần áo ngủ có vẻ rộng, mặc trên thân hình gầy gò, trông lùng thùng chẳng khác gì người ta mặc quần áo cho bù nhìn rơm ngoài đồng. Ông ho khan mấy tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Ngô Hiểu Quân, tay vân vê cái điện thoại cũ: “Bố đã gọi điện cho chú ba con rồi, nhà chú ấy mới xây nhà xong, trong tay cũng chẳng dư dả tiền. Không được thì chúng ta lại nghĩ cách khác vậy! Nếu thực sự không được nữa thì mua một căn nhà cũ, đợi dăm ba năm nữa dư dả thì đổi sang căn mới vậy...”
“Đi mua nhà cũ có mà dở hơi. Con thấy mấy người ấy thật là giả tạo, sau này về đừng hòng con mua cái gì cho nữa!”
Ngô Hiểu Quân đang tức đầy ruột nên ăn nói có hơi ấu trĩ, tức đến nỗi trút hết lên người bố mình. Bố Ngô Hiểu Quân cười gượng gạo, đưa mắt nhìn Lương Tranh đang ngồi đối diện với cái tivi, vẻ mặt căng thẳng thấy rõ, hai tay cứ xoay xoay cái điện thoại, đứng ngồi không yên như thể một đứa trẻ mắc lỗi.
“Bố đi ngủ đi, muộn thế này rồi mà bố còn ngồi đây làm gì?“, con trai ra lệnh cho bố.
Bố Ngô Hiểu Quân cười bối rối: “Hiểu Quân, chúng ta chớ nóng vội, từ từ nghĩ cách, ngày mai bố sẽ gọi diện cho họ, biết đâu có thể gom góp được đôi chút...”
“Biết rồi, biết rồi !”, Ngô Hiểu Quân cáu kỉnh nói.
“Thế bố đi ngủ trước đây... Cậu Lương, cậu cũng nghỉ sớm đi nhé!”, bố Ngô Hiểu Quân giơ tay chào tạm biệt.
Lương Tranh: “Dạ, chú ngủ ngon!”
Bố Ngô Hiểu Quân nhìn Lương Tranh, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo rồi dè dặt bước vào phòng ngủ. Ngô Hiểu Quân nhìn theo cái bóng của bố đi vào trong phòng, châm một điếu thuốc lên và thở dài.
Lương Tranh liền khuyên nhủ: “Thực ra mua nhà cũ cũng không tồi, vừa kinh tế mà vị trí cũng không tồi”.
“Toàn là những căn nhà cũ nát, nội thất cũng chẳng ra làm sao, ở đấy cũng khó chịu mà có xây sửa lại cũng phiền phức. Muốn mua thì phải mua một cái tử tế, đời người liệu mua nổi mấy cái ..."
"Tiền đã không có, mua một căn ở được là được rồi . Biết bao nhiêu gia đình con đã mấy tuổi rồi mà vẫn phải ngủ chung với bố mẹ đấy thôi, chẳng phải người ta vẫn sống được hay sao? Hơn nữa chẳng phải cần mua nhà là để kết hôn hay sao? Sau này còn có thể đổi sang căn khác, đừng có mà cố chấp như vậy, đừng có lúc nào cũng nghĩ một bước là đến đích ngay! ”
“Đúng thế, cho dù nhà mua rồi nhưng vẫn phải trang hoàng lại, lại tốn một món tiền”
“Nhà cũ không cần phải trang hoàng, chỉ cần sửa lại đôi chút là được rồi!”
“Hài, đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, mua một cái nhà nhỏ mà cũng phải dựa vào bố mẹ!”
“Người ăn bám bố mẹ nhiều lắm, đây là đặc trưng của Trung Quốc, cậu cũng chẳng cần ngại làm gì. Sau này nếu tôi định mua nhà ở Bắc Kinh chắc cũng phải nhờ vào bố mẹ đôi chút!”
“Nghĩ cũng phải, người khác cần tiền không cần mạng, tôi cần tiền không cần sĩ diện. Ngủ thôi, ngày mai phải dậy sớm...”
Trưa ngày hôm sau, Đàm Hiểu Na đến ngân hàng rút bốn vạn rưỡi. Số tiền này bao gồm một vạn rưỡi cô tích cóp được và ba vạn mà mẹ cô gửi cho. Vấn đề đã giải quyết được một nửa, tính ra thì số tiền gom góp được lúc này cũng gần đủ rồi. Khi Ngô Hiểu Quân hay tin này, anh cảm động vô cùng. Ngô Hiểu Quân một mặt thầm nhủ nhất định sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc với Đàm Hiểu Na, mặt khác lại âm thầm tính toán xem nên vay tiền của ai để mua nhà cho sớm.
Các đồng nghiệp ở công ty đều là từ nơi khác đến, có thể chuyển đi nơi khác bất cứ lúc nào, mối quan hệ rất mong manh. Mà những người bạn thân thiết đến mức có thể vay tiền lại không nhiều, thậm chí gần như là không có. Ngô Hiểu Quân nghĩ tới nghĩ lui mà không nghĩ ra được cách nào hợp lí. Nghĩ mãi mới ra một đồng nghiệp có tiền, vừa mới nhắc đến chuyện tiền nong là đối phương đã cảnh giác nói không có tiền, tiền đều đem đầu tư vào cổ phiếu hết rồi . Ngô Hiểu Quân nghĩ đến Ngải Lựu Lựu, chắc chắn cô có tiền tiết kiệm, bảo Đàm Hiểu Na tìm Ngải Lựu Lựu vay tiền chắc không thành vấn đề. Nhưng Đàm Hiểu Na đã bỏ ra bốn vạn rưỡi rồi, là đàn ông, Ngô Hiểu Quân thực sự không tiện mở miệng chuyện này.
Đúng lúc Ngô Hiểu Quân đang do dự thì Trình Triệu phú gọi điện đến, nói rằng mình đã bán đi ít cổ phiếu, “cắt thịt” ra cho anh vay hai vạn, giúp đỡ anh phần nào. Ngô Hiểu Quân thấy mắt mình ươn ướt, đúng là bạn bè tốt! Anh lập tức thông báo tin này cho Đàm Hiểu Na, cả hai thiếu điều nhảy cẩng lên vì sung sướng.
Đây chính là sự cám dỗ của nhà ở, những người không bôn ba ở bên ngoài không bao giờ biết được, được sở hữu một căn nhà ở thành phố này có ý nghĩa như thế nào. Nó có nghĩa là bạn đã có một chốn dung thân, không còn phải lang bạt nữa, không còn cô độc nữa, không còn là người ngoài của cái thành phố này nữa.
***
Buổi tối, trong phòng khách rất náo nhiệt, Trình Triệu phú, Lưu Du Hà và Ngải Lựu Lựu cũng đến chơi. Vẫn là Đàm Hiểu Na làm đầu bếp, thức ăn chính là lạp sườn và vịt hun khói. Lưu Du Hà và Ngải Lựu Lựu cũng tích cực vào bếp hỗ trợ, ai cũng sợ bị người khác đánh giá thấp, con gái mà, lúc nào chẳng hay so sánh. Thực ra Ngải Lựu Lựu không muốn đến, nhưng Đàm Hiểu Na dùng kế khích tướng, hỏi Ngải Lựu Lựu có phải sợ đến sẽ phải gặp Chung Hiểu Huệ không, bởi vì sợ sẽ nổi máu ghen nên không dám đến không? Ngải Lựu Lựu nào chịu thừa nhận, đành phải lì mặt đến, thôi thì cứ coi như kẻ nào đó không tồn tại, nên ăn thì cứ ăn, nên uống thì cứ uống, huống hồ cô lại rất thích ăn lạp sườn.
Lương Tranh không có ở nhà, thế nên càng không thể có Chung Hiểu Huệ, hôm nay anh phải đi tiếp khách hàng. Nhờ vậy mà Ngải Lựu Lựu cảm thấy thoải mái hơn nhiều thản nhiên nói chuyện, cười đùa vui vẻ. Chỉ có điều cứ nhìn thấy phòng ngủ của Lương Tranh là trong tim cô lại khó chịu, chuyện tối hôm ấy cứ hiện ra mồn một trong đầu cô, cứ ám ảnh cô không chịu buông tha. Rốt cuộc bản thân mình vẫn chỉ là một con ngốc! Lâm Cường đã từ Thượng Hải về, mấy lần gọi điện hẹn Ngải Lựu Lựu đi ăn nhưng cô đều mượn cớ thoái thác, cô cảm thấy rất áp lực. Cảnh ngộ tối hôm đó đã trở thành một nút thắt rất khó cởi nhưng không thể không cởi trong lòng cô.
Lúc ăn cơm, mọi người còn uống cả rượu vang, là của Lưu Du Hà đem đến. Sở dĩ cô ta hào phóng như vậy là bởi vì trong lòng thấy áy náy. Thực ra trong chuyến đi Hồng Kông, bọn họ không hề bội chi như đã nói, đó chẳng qua chỉ là cái cớ. Lưu Du Hi không đồng ý cho vay tiền, cô cảm thấy bọn Ngô Hiểu Quân là người từ nơi khác đến, chỉ là làm công ăn lương ở đất Bắc Kinh này, thu nhập lại không ổn định. Hơn nữa chẳng biết khi nào họ cuốn gói đi mất, thật sự không đáng tin, đến lúc ấy biết đi đâu mà đòi tiền? Về nguyên tắc, mọi người có thể kết giao bạn bè, rủ nhau ăn uống, đập phá nhưng tốt nhất không nên có dây dưa về tài chính. Trình Triệu phú cảm thấy mình thất tín với anh em, rất mất mặt, ban đầu đã tranh cãi với Lưu Du Hà, về sau hai người còn đánh nhau nữa. Nhưng đánh nhau chán chê, Lưu Du Hà vẫn một mực không chịu cho vay tiền, một vạn cũng không chứ đừng nói là năm vạn.
Mấy hôm sau, Trình Triệu phú vẫn nghĩ mãi chuyện này, Ngô Hiểu Quân là bạn bè thân thiết của mình, lúc quan trọng lại chẳng thể giúp đỡ bạn. Thế là Trình Triệu phú liền đi vay tiền của bạn mình, bán đi ít cổ phiếu, gom góp được hai vạn để giúp bạn. Nhân lúc Lưu Du Hà vào bếp, anh liền nhét tiền vào tay Ngô Hiểu Quân.
Người gặp chuyện vui, tinh thần cũng sảng khoái. Lúc ăn cơm, bố Ngô Hiểu Quân không uống quen rượu vang nên một mình uống rượu Nhị Oa Đầu, nhấp một ngụm rồi tấm tắc khen: “Rượu này ngon thật đấy, khi nào về phải kiếm một vài chai, về nhà mời đám bạn già nếm thử mới được!". Mọi người chứng kiến cảnh này, ai nấy đều bật cười.
Lúc Ngô Hiểu Quân nâng cốc lên chúc mừng mới phát hiện Lương Tranh không có mặt, vội vàng gọi điện cho anh. Lương Tranh nói đang về, chẳng mấy chốc sẽ về đến.
Mười phút sau, Lương Tranh xách một cái túi nhỏ bước vào. Anh đưa cái túi cho Ngô Hiểu Quân, thấy Ngải Lựu Lựu cũng có mặt, lòng thầm thấy ái ngại nên định đi thẳng vào phòng ngủ, nhưng lập tức bị Trình Triệu phú kéo lại: "Thằng ranh này, khó khăn lắm tôi mới đến mà cậu không buồn chào hỏi tôi lấy một câu à?”
“Tôi vào cất đồ đã. Đừng vội, chỉ là uống rượu thôi mà! Ai thèm trốn làm gì?”, Lương Tranh biết cố trốn cũng không trốn được nên đành phải đối mặt.
“Thế mới là anh em tốt chứ!", Trình Triệu phú khoa chân múa tay cường điệu, sau đó đưa mắt nhìn quanh, thấy mấy cô gái đều cúi đầu ăn, chỉ có mỗi bố Ngô Hiểu Quân là gật đầu thể hiện thái độ tán thưởng với anh.
Chẳng mấy chốc mọi người đã uống hết rượu vang, mấy cô gái bắt đầu tập trung ăn uống, mấy gã đàn ông bắt đầu uống Nhị Oa Đầu. Hai bố con Ngô Hiểu Quân có lẽ là người vui mừng nhất vì vậy uống rất hăng. Trình Triệu phú mặc dù tửu lượng kém nhưng rất biết hô hào, khuấy động không khí.
Thực ra Lương Tranh là người u uất nhất, nhìn thấy hai người anh em của mình đều đã có gia đình, thế mà mình vẫn một thân một mình, cuộc sống vẫn chẳng chút tươi sáng, tìm được một cô bạn gái cao giá, suốt ngày xuất quỷ nhập thần, lờ mờ chẳng rõ trắng đen, nay thế này, mai thế kia, cuối cùng vẫn đôi người đôi ngả. Khó khăn lắm mới gặp được tri kỉ, ấy thế mà suốt ngày gây khó dễ cho nhau, cũng chẳng chịu thừa nhận thích mình, dây dưa mãi không thôi. Đến tận giờ vẫn chẳng hiểu rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là cái gì. Lương Tranh hơi có ý mượn rượu giải sầu, lại thêm trước đó phải tiếp khách nên đã say lắm rồi .
"Cám ơn mọi người, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ Hiểu Quân nhà bác! Bác mời các cháu một chén!”, bố Ngô Hiểu Quân nói xong liền cạn chén. Ngô Hiểu Quân đành phải cạn chén theo. Bố Ngô Hiểu Quân thấy Lương Tranh và Trình Triệu phú còn đang chần chừ liền nói: “Cứ từ từ mà uống, đừng vội!”. Không nói thì thôi, nói rồi Trình Triệu phú liền nóc cạn luôn, Lương Tranh cũng đành chau mày uống nốt.
Chẳng mấy chốc một chai Nhị Oa Đầu đã cạn sạch. Đàm Hiểu Na là người tâm lí đã chuẩn bị chai thứ hai. Mấy người lại bắt đầu uống, có thể uống rượu cao hứng nên Ngô Hiểu Quân hỏi Lương Tranh; "Sao cậu không gọi Chung Hiểu Huệ đến, lâu lắm rồi không gặp cô ấy!.” mấy có gái đều đưa mắt nhìn Lương Tranh.
“Dạo này cô ấy bận một công trình mới, không có thời gian rảnh!", Lương Tranh cố làm vẻ bình tĩnh nói.
“Ừ, nên lấy sự nghiệp làm trọng, đúng là người đàn bà quyền lực!”, Ngải Lựu Lựu nịnh nọt.
Trình Triệu phú nâng cốc đứng dậy, nói với Lương Tranh: “Lúc ở Hồng Kông tôi nhìn nhầm người rồi, xin lỗi cậu nhé, hi vọng chuyện này không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người!”
“Làm gì có chuyện? Chẳng ảnh hưởng gì hết!”, Lương Tranh cố thể hiện thật tự nhiên để che giấu sự bối rối của mình.
Lưu Du Hà trợn mắt lườm Trình Triệu phú, gắp một đũa lớn thức ăn nhét vào miệng chồng: “Ngậm cái miệng vào, người ta yêu thương thắm thiết như vậy, cần gì anh phải lo thay hả?”
Xem thêm...