Long Cửu dừng lại động tác, trở mình rời khỏi người Tang Trà Thanh, nằm xuống, nhắm mắt lại để bình ổn lửa nóng dưới bụng.Tang Trà Thanh nhặt quần áo rơi trên thảm mặc vào sau đó đi tới cửa.Nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa xem người đến là ai, rồi nhận ra có vẻ như là công nhân.Tang Trà Thanh hơi nghi hoặc mở cửa ra.“Xin hỏi cô là Tang tiểu thư phải không?” Một người công nhân vừa nhìn thấy Tang Trà Thanh, ánh mắt liền si mê nhìn nàng.“Phải.” Tang Trà Thanh nhíu đôi mi thanh tú trả lời, đối với ánh mắt kia của người công nhân có chút không vui.Người công nhân cũng ý thức được sự thất lễ của mình liền vội vàng điều chỉnh thái độ, lễ phép nói: “Chúng tôi đến để tặng đồ”.Nói xong liền bắt đầu bảo người phía sau mang đồ vào.Tang Trà Thanh chỉ nhìn thấy một vật rất to được ba bốn công nhân mang vào.Tặng đồ?Mới sáng sớm mà ai lại tặng đồ nhỉ?Lúc này Long Cửu đi ra, trên người chỉ mặc một cái quần dài giản dị, nửa người trên để trần.Tang TràThanh quay đầu liếc nhìn Long Cửu một cái rồi lại tiếp tục nghi hoặc tòmò, sau khi nhìn rõ vật đó là gì liền giật mình che khuôn miệng nhỏ nhắn lại.Tang Trà Thanh dụi dụi mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ không dám tin cùng giật mình.Một chiếc đàn Piano rõ ràng sừng sững ở trước mặt Tang Trà Thanh.Đây là….Bội sâm đóa phù. Đây chính là chiếc piano bội sâm đóa phù được đích thân Quốc vương Áo sắc phong là piano hoàng gia.Chiếc đàn piano này nếu muốn mua nhất định phải đặt làm tại Viên.Tang màu trà xanh nhìn Long Cửu đang đứng ở phía sau, lấy tay bụm miệng lại, ánh mắt tỏa sáng.Từ khi nàng bắt đầu đàn dương cầm, nàng đã mơ ước sau này có thể có một chiếc đàn bội sâm đóa phù.Nhưng chiếc piano bội sâm đóa phù thật sự quá quý giá, nàng chỉ có thể chiêm ngưỡng phong thái của nó ở tạp chí hoặc là trong ti vi mà thôi.Không nghĩ tới hiện tại….Nhóm công nhân lục tục rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Long Cửu và Tang Trà Thanh.“Ngồi xuống đàn một bản đi, chiếc piano này chính là tôi cho người chở tới bằng máy bay.” Long Cửu ngồi ở trên ghế sofa, hai tay đặt lên thành ghế, trên khuônmặt cương nghị như điêu khắc nhìn không ra một tia biểu cảm.Tang TràThanh nhắc một chiếc ghế đặt trước chiếc piano, ngồi xuống, cảm giác năm ngón tay tiếp xúc phím đàn khiến nàng đột nhiên cảm thấy rất thânthiết.Khóe môi của Tang Trà thanh ẩn chứa nụ cười khẽ, những ngón tay mảnh khảnh lướt trên những phím đàn đen trắng bắt đầu đàn.Tiếng đàn du dương chậm rãi phiêu đãng trong không khí khiến người nghe có cảm giác tâm hồn thanh thản, xúc động.Lúc này,ánh nắng rực rỡ xuyên qua ô cửa sổ vẫn chiếu lên người Tang Trà Thanh,gương mặt của nàng thật tuyệt mỹ đẹp không sao tả xiết.Cảnh tượng như vậy làm cho Long Cửu trong nháy mắt cho là mình đang ở trong mộng.Bản nhạc kết thúc, Tang Trà Thanh không tự chủ được nhìn về phía Long Cửu.Không để ýliền nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén như chim ưng của hắn. Trái tim nàngliền đập thình thịch rạo rực khiến nàng phải hơi cúi đầu che dấu.“Rất hay. Thật không nghĩ tới tiếng đàn của em lại êm tai như vậy”. Long Cửu đứng dậy chậm rãi đi về phía tang Trà Thanh.Tang Trà Thanh có thể cảm giác được bàn tay đặt trên vai nàng của Long Cửu đang dần dần truyền độ ấm của hắn cho nàng. “Cám ơn anh.” Tang Trà Thanh dịu dàng nói, đôi mắt hơi cúi xuống chăm chú nhìn những phím đàn đen trắng.“Sao phải cảm ơn tôi, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ keo kiệt với tình nhân của mình.” Long Cửu khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, giọng nói nồng đậm có phần không kềm chế được.Chỉ là mộtcâu nói bình thản lại giống tiếng sấm chấn động giữa bầu trời âm u làmhai tai Tang Trà Thanh có cảm giác ong ong chấn động.“Phải rồi, anh là Cửu Thiếu, sạo lại có thể keo kiệt được chứ.” Tang Trà Thanh thì thào nói, giọng nói nhẹ bẫng giống như đang tự lẩm bẩm, ngực dần dần lạnh giá.Long Cửudời tay khỏi tóc nàng, ánh mắt lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên đôi mắt hơi nhíu lại, như là bị ánh nắng sáng ngời ngoài cửa sổ đâm bịthương, toàn bộ thế giới giống như chỉ có hắn chìm trong bóng đêm.“Đã là người phụ nữ khiến tôi để mắt đến thì nhất định phải thuận theo tôi, tôi hy vọng em có thể ý thức được điều này là quan trọng đến mức nào.” Long Cửu trào phúng nói, ý tứ thật rõ ràng.Tang Trà Thanh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng lướt ngón tay trên bàn phím, mấy âm thanh trầm thấp vang lên.Âm thanhtrầm thấp phát ra từ tiếng đàn Piano khiến tâm tình Long Cửu hơi buồnbực hai tay vò đầu, rời khỏi Tang Trà Thanh lên lầu.Nửa ngày.Tang Trà Thanh có thể nghe được tiếng Long Cửu đi xuống lầu, sau đó là tiếng cửa bị đóng sầm.Tang Trà Thanh suy sụp hạ đôi mắt xuống, hai tay khoanh trước ngực, ghé người vào những phím đàn đen trắng.Chiếc đàn bởi vì trọng lượng của nàng mà vang lên một chuỗi âm thanh hỗn độn.Cả ngày trôi qua Tang Trà Thanh rốt cuộc cũng không đụng vào danh cầm đang nằm ở trong phòng khách kia.Ngay khiTang Tang Trà Thanh đang nghĩ đến những ngày sau này sẽ thực bình tĩnhnhàn nhã thì xế chiều hôm đó, tiếng chuông cửa lại vang lên.Trong lòng Tang Trà Thanh có chút không yên đi về phía cửa.Không phải hắn, cầu mong không phải là hắn…Nếu như là hắn thì hẳn sẽ tự mở cửa bằng chìa khóa….Có lẽ là hắn, chỉ là hắn lười mở cửa…Tang Trà Thanh không phát hiện ra bước chân của nàng lúc này thực sự rất nhẹ.Đến khi thấy rõ người đang đứng bên ngoài thì Tang Trà Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.“Xin hỏi đây có phải là nhà của Tang tiểu thư không?” Một cô gái mặc đồ công sở đứng ở cửa, mỉm cười hỏi Tang Trà Thanh.“Vâng.” Tang Trà Thanh gật gật đầu, khóe mắt thoáng nhìn tới quần áo trong taymấy người đàn ông mặc đồ lao động ở phía sau, lập tức hiểu ra tình cảnhlúc này.“Chào cô, đây là quần áo do Cửu ….” Cô gái lại cười cười mở miệng định giải thích lý do đến.“Mang vào đi.” Tang Trà Thanh ngắt lời cô gái, mở rộng cửa, người tựa vào cạnh cửa để tránh đường cho bọn họ đem quần áo vào.Cô gái hiển nhiên giật mình, cô còn chưa nói xong mà.Cô gái bắt đầu bảo những người phía sau đem quần áo vào.“Xin hỏi tiểu thư muốn để ở đâu?” Người công nhân dẫn đầu đi vào quay đầu hỏi Tang Trà Thanh.“Ném xuống đất là được rồi.” Tang Trà Thanh thản nhiên nói.“….” Mấy người công nhân ngây ngẩn cả người.Không hổ là kẻ có tiền, quần áo đắt tiền như vậy mà chỉ xem thường vứt xuống đất.Hắn đã trộm xem qua, giá cả của mỗi một bộ quần áo này có thể đủ tiềnsinh hoạt cho hắn cả nửa năm, thậm chí còn có thể dùng thoải mái.Tuy tronglòng thật khó chịu nhưng nhóm công nhân vẫn thật cẩn thận đặt quần áochỉnh tề ở trên thảm, sợ làm hỏng sẽ không thể đền nổi.Chỉ trong chốc lát tới tới lui lui, mấy người công nhân đã đem hết quần áo vào nhà.Tang Trà Thanh đóng cửa lại, xoa xoa thái dương đi vào phòng khách.Nhìn thấyđống quần áo xếp thành núi nhỏ trên thảm, Tang Trà Thanh thật hoài nghicó phải Long Cửu đem tất cả quần áo ở trong tiệm đến chỗ nàng hay không?Tang Trà Thanh hai tay chống nạnh bất đắc dĩ thở dài một hơi, bắt đầu mang từng chiếc quần áo một lên lầu.Nàng cơ hồ hoài nghi tủ quần áo của mình có thể chứa nổi hết cả đống áo quần này hay không?Rốt cục chuyển hết toàn bộ quần áo lên lầu, Tang Trà Thanh ngồi ở trên thảm lấy tay quyệt lớp mồ hôi trên trán.Nghỉ ngơi một chút rồi nàng lại đứng dậy, bắt đầu cất từng chiếc quần áo một vào trong tủ quần áo.Rốt cục hết thảy cũng xong.Tang Trà Thanh dùng ngón tay lướt nhẹ một lần từ trái qua phải trên đống quần áo.Lúc nàng vừa mới sắp xếp lại tủ quần áo cũng chưa nhìn kỹ tủ quần áo của mình, chỉ miến cưỡng cầm những quần áo cần thiết.Những bộ đồ mới được xếp đầy cả tủ, đủ các màu, từ màu trắng, màu đỏ đến màu đen,màu sắc đủ từ tối đến sáng, rồi từ quần áo mùa xuân cho đến mùa đông….Khóe miệngTang Trà Thanh nở nụ cười nhẹ. Đây là cách cưng chiều của đàn ông dànhcho phụ nữ sao? Mà cũng có thể là phúc lợi của Cửu Thiếu.Tùy ý sờlên một chiếc váy dài màu trắng nhạt, ngón tay thon nhỏ cầm nhãn hiệuđính kèm giá lên, nhìn những con số ghi trên đó, nụ cười trên khóe miệng của nàng càng mang vẻ chua xót.Lưng mơ hồ cảm giác được có ánh mắt vừa nóng như lửa lại vừa lạnh như băng mãnh liệt bao phủ chính mình.Tang TràThanh xoay người, quả nhiên Long Cửu đang tựa vào cửa phòng ngủ, mangtheo biểu tình thích thú nghiên cứu nhìn Tang Trà Thanh.“Anh đã đến rồi.” Tang Trà Thanh bình tĩnh nói rồi lại quay mình lại, đưa lưng về phía Long Cửu, cố gắng che dấu tâm tình của mình.“Quần áo đó có thích không? Tôi cũng không biết kiểu dáng mà em thích nên đã bảo họ đóng gói toàn bộ lại mang đến.” Long Cửu từng bước từng bước một đi về phía Tang Trà Thanh.“Vâng”. Tang Trà Thanh ừ nhẹ một tiếng.“Sao? Tôi đột nhiên tặng em quần áo làm cho em cảm giác không thoải mái?” Long Cửu cau mày, đáy mắt hiện lên vẻ không vui.“Không có, Cửu Thiếu đối với tình nhân bao dưỡng của mình từ trước đến nay đều rất hào phóng.” Tang Trà Thanh cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí để nói ra lời này.Hơn nữa nàng còn cường điệu hai chữ “bao dưỡng”.Lòng bàn tay của nàng đã bắt đầu trắng bệch, phía sau lưng cảm giác mồ hôi lạnh tứa ra.“Em đang oán hận? Nếu em cảm thấy quá nhàm chán thì em cũng có thể đi ra ngoài một chút.” Long Cửu khẽ nhíu mày, ngữ khí bất ngờ lạnh như băng.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Long Cửu dừng lại động tác, trở mình rời khỏi người Tang Trà Thanh, nằm xuống, nhắm mắt lại để bình ổn lửa nóng dưới bụng.Tang Trà Thanh nhặt quần áo rơi trên thảm mặc vào sau đó đi tới cửa.Nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa xem người đến là ai, rồi nhận ra có vẻ như là công nhân.Tang Trà Thanh hơi nghi hoặc mở cửa ra.“Xin hỏi cô là Tang tiểu thư phải không?” Một người công nhân vừa nhìn thấy Tang Trà Thanh, ánh mắt liền si mê nhìn nàng.“Phải.” Tang Trà Thanh nhíu đôi mi thanh tú trả lời, đối với ánh mắt kia của người công nhân có chút không vui.Người công nhân cũng ý thức được sự thất lễ của mình liền vội vàng điều chỉnh thái độ, lễ phép nói: “Chúng tôi đến để tặng đồ”.Nói xong liền bắt đầu bảo người phía sau mang đồ vào.Tang Trà Thanh chỉ nhìn thấy một vật rất to được ba bốn công nhân mang vào.Tặng đồ?Mới sáng sớm mà ai lại tặng đồ nhỉ?Lúc này Long Cửu đi ra, trên người chỉ mặc một cái quần dài giản dị, nửa người trên để trần.Tang TràThanh quay đầu liếc nhìn Long Cửu một cái rồi lại tiếp tục nghi hoặc tòmò, sau khi nhìn rõ vật đó là gì liền giật mình che khuôn miệng nhỏ nhắn lại.Tang Trà Thanh dụi dụi mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ không dám tin cùng giật mình.Một chiếc đàn Piano rõ ràng sừng sững ở trước mặt Tang Trà Thanh.Đây là….Bội sâm đóa phù. Đây chính là chiếc piano bội sâm đóa phù được đích thân Quốc vương Áo sắc phong là piano hoàng gia.Chiếc đàn piano này nếu muốn mua nhất định phải đặt làm tại Viên.Tang màu trà xanh nhìn Long Cửu đang đứng ở phía sau, lấy tay bụm miệng lại, ánh mắt tỏa sáng.Từ khi nàng bắt đầu đàn dương cầm, nàng đã mơ ước sau này có thể có một chiếc đàn bội sâm đóa phù.Nhưng chiếc piano bội sâm đóa phù thật sự quá quý giá, nàng chỉ có thể chiêm ngưỡng phong thái của nó ở tạp chí hoặc là trong ti vi mà thôi.Không nghĩ tới hiện tại….Nhóm công nhân lục tục rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Long Cửu và Tang Trà Thanh.“Ngồi xuống đàn một bản đi, chiếc piano này chính là tôi cho người chở tới bằng máy bay.” Long Cửu ngồi ở trên ghế sofa, hai tay đặt lên thành ghế, trên khuônmặt cương nghị như điêu khắc nhìn không ra một tia biểu cảm.Tang TràThanh nhắc một chiếc ghế đặt trước chiếc piano, ngồi xuống, cảm giác năm ngón tay tiếp xúc phím đàn khiến nàng đột nhiên cảm thấy rất thânthiết.Khóe môi của Tang Trà thanh ẩn chứa nụ cười khẽ, những ngón tay mảnh khảnh lướt trên những phím đàn đen trắng bắt đầu đàn.Tiếng đàn du dương chậm rãi phiêu đãng trong không khí khiến người nghe có cảm giác tâm hồn thanh thản, xúc động.Lúc này,ánh nắng rực rỡ xuyên qua ô cửa sổ vẫn chiếu lên người Tang Trà Thanh,gương mặt của nàng thật tuyệt mỹ đẹp không sao tả xiết.Cảnh tượng như vậy làm cho Long Cửu trong nháy mắt cho là mình đang ở trong mộng.Bản nhạc kết thúc, Tang Trà Thanh không tự chủ được nhìn về phía Long Cửu.Không để ýliền nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén như chim ưng của hắn. Trái tim nàngliền đập thình thịch rạo rực khiến nàng phải hơi cúi đầu che dấu.“Rất hay. Thật không nghĩ tới tiếng đàn của em lại êm tai như vậy”. Long Cửu đứng dậy chậm rãi đi về phía tang Trà Thanh.Tang Trà Thanh có thể cảm giác được bàn tay đặt trên vai nàng của Long Cửu đang dần dần truyền độ ấm của hắn cho nàng. “Cám ơn anh.” Tang Trà Thanh dịu dàng nói, đôi mắt hơi cúi xuống chăm chú nhìn những phím đàn đen trắng.“Sao phải cảm ơn tôi, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ keo kiệt với tình nhân của mình.” Long Cửu khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, giọng nói nồng đậm có phần không kềm chế được.Chỉ là mộtcâu nói bình thản lại giống tiếng sấm chấn động giữa bầu trời âm u làmhai tai Tang Trà Thanh có cảm giác ong ong chấn động.“Phải rồi, anh là Cửu Thiếu, sạo lại có thể keo kiệt được chứ.” Tang Trà Thanh thì thào nói, giọng nói nhẹ bẫng giống như đang tự lẩm bẩm, ngực dần dần lạnh giá.Long Cửudời tay khỏi tóc nàng, ánh mắt lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên đôi mắt hơi nhíu lại, như là bị ánh nắng sáng ngời ngoài cửa sổ đâm bịthương, toàn bộ thế giới giống như chỉ có hắn chìm trong bóng đêm.“Đã là người phụ nữ khiến tôi để mắt đến thì nhất định phải thuận theo tôi, tôi hy vọng em có thể ý thức được điều này là quan trọng đến mức nào.” Long Cửu trào phúng nói, ý tứ thật rõ ràng.Tang Trà Thanh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng lướt ngón tay trên bàn phím, mấy âm thanh trầm thấp vang lên.Âm thanhtrầm thấp phát ra từ tiếng đàn Piano khiến tâm tình Long Cửu hơi buồnbực hai tay vò đầu, rời khỏi Tang Trà Thanh lên lầu.Nửa ngày.Tang Trà Thanh có thể nghe được tiếng Long Cửu đi xuống lầu, sau đó là tiếng cửa bị đóng sầm.Tang Trà Thanh suy sụp hạ đôi mắt xuống, hai tay khoanh trước ngực, ghé người vào những phím đàn đen trắng.Chiếc đàn bởi vì trọng lượng của nàng mà vang lên một chuỗi âm thanh hỗn độn.Cả ngày trôi qua Tang Trà Thanh rốt cuộc cũng không đụng vào danh cầm đang nằm ở trong phòng khách kia.Ngay khiTang Tang Trà Thanh đang nghĩ đến những ngày sau này sẽ thực bình tĩnhnhàn nhã thì xế chiều hôm đó, tiếng chuông cửa lại vang lên.Trong lòng Tang Trà Thanh có chút không yên đi về phía cửa.Không phải hắn, cầu mong không phải là hắn…Nếu như là hắn thì hẳn sẽ tự mở cửa bằng chìa khóa….Có lẽ là hắn, chỉ là hắn lười mở cửa…Tang Trà Thanh không phát hiện ra bước chân của nàng lúc này thực sự rất nhẹ.Đến khi thấy rõ người đang đứng bên ngoài thì Tang Trà Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.“Xin hỏi đây có phải là nhà của Tang tiểu thư không?” Một cô gái mặc đồ công sở đứng ở cửa, mỉm cười hỏi Tang Trà Thanh.“Vâng.” Tang Trà Thanh gật gật đầu, khóe mắt thoáng nhìn tới quần áo trong taymấy người đàn ông mặc đồ lao động ở phía sau, lập tức hiểu ra tình cảnhlúc này.“Chào cô, đây là quần áo do Cửu ….” Cô gái lại cười cười mở miệng định giải thích lý do đến.“Mang vào đi.” Tang Trà Thanh ngắt lời cô gái, mở rộng cửa, người tựa vào cạnh cửa để tránh đường cho bọn họ đem quần áo vào.Cô gái hiển nhiên giật mình, cô còn chưa nói xong mà.Cô gái bắt đầu bảo những người phía sau đem quần áo vào.“Xin hỏi tiểu thư muốn để ở đâu?” Người công nhân dẫn đầu đi vào quay đầu hỏi Tang Trà Thanh.“Ném xuống đất là được rồi.” Tang Trà Thanh thản nhiên nói.“….” Mấy người công nhân ngây ngẩn cả người.Không hổ là kẻ có tiền, quần áo đắt tiền như vậy mà chỉ xem thường vứt xuống đất.Hắn đã trộm xem qua, giá cả của mỗi một bộ quần áo này có thể đủ tiềnsinh hoạt cho hắn cả nửa năm, thậm chí còn có thể dùng thoải mái.Tuy tronglòng thật khó chịu nhưng nhóm công nhân vẫn thật cẩn thận đặt quần áochỉnh tề ở trên thảm, sợ làm hỏng sẽ không thể đền nổi.Chỉ trong chốc lát tới tới lui lui, mấy người công nhân đã đem hết quần áo vào nhà.Tang Trà Thanh đóng cửa lại, xoa xoa thái dương đi vào phòng khách.Nhìn thấyđống quần áo xếp thành núi nhỏ trên thảm, Tang Trà Thanh thật hoài nghicó phải Long Cửu đem tất cả quần áo ở trong tiệm đến chỗ nàng hay không?Tang Trà Thanh hai tay chống nạnh bất đắc dĩ thở dài một hơi, bắt đầu mang từng chiếc quần áo một lên lầu.Nàng cơ hồ hoài nghi tủ quần áo của mình có thể chứa nổi hết cả đống áo quần này hay không?Rốt cục chuyển hết toàn bộ quần áo lên lầu, Tang Trà Thanh ngồi ở trên thảm lấy tay quyệt lớp mồ hôi trên trán.Nghỉ ngơi một chút rồi nàng lại đứng dậy, bắt đầu cất từng chiếc quần áo một vào trong tủ quần áo.Rốt cục hết thảy cũng xong.Tang Trà Thanh dùng ngón tay lướt nhẹ một lần từ trái qua phải trên đống quần áo.Lúc nàng vừa mới sắp xếp lại tủ quần áo cũng chưa nhìn kỹ tủ quần áo của mình, chỉ miến cưỡng cầm những quần áo cần thiết.Những bộ đồ mới được xếp đầy cả tủ, đủ các màu, từ màu trắng, màu đỏ đến màu đen,màu sắc đủ từ tối đến sáng, rồi từ quần áo mùa xuân cho đến mùa đông….Khóe miệngTang Trà Thanh nở nụ cười nhẹ. Đây là cách cưng chiều của đàn ông dànhcho phụ nữ sao? Mà cũng có thể là phúc lợi của Cửu Thiếu.Tùy ý sờlên một chiếc váy dài màu trắng nhạt, ngón tay thon nhỏ cầm nhãn hiệuđính kèm giá lên, nhìn những con số ghi trên đó, nụ cười trên khóe miệng của nàng càng mang vẻ chua xót.Lưng mơ hồ cảm giác được có ánh mắt vừa nóng như lửa lại vừa lạnh như băng mãnh liệt bao phủ chính mình.Tang TràThanh xoay người, quả nhiên Long Cửu đang tựa vào cửa phòng ngủ, mangtheo biểu tình thích thú nghiên cứu nhìn Tang Trà Thanh.“Anh đã đến rồi.” Tang Trà Thanh bình tĩnh nói rồi lại quay mình lại, đưa lưng về phía Long Cửu, cố gắng che dấu tâm tình của mình.“Quần áo đó có thích không? Tôi cũng không biết kiểu dáng mà em thích nên đã bảo họ đóng gói toàn bộ lại mang đến.” Long Cửu từng bước từng bước một đi về phía Tang Trà Thanh.“Vâng”. Tang Trà Thanh ừ nhẹ một tiếng.“Sao? Tôi đột nhiên tặng em quần áo làm cho em cảm giác không thoải mái?” Long Cửu cau mày, đáy mắt hiện lên vẻ không vui.“Không có, Cửu Thiếu đối với tình nhân bao dưỡng của mình từ trước đến nay đều rất hào phóng.” Tang Trà Thanh cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí để nói ra lời này.Hơn nữa nàng còn cường điệu hai chữ “bao dưỡng”.Lòng bàn tay của nàng đã bắt đầu trắng bệch, phía sau lưng cảm giác mồ hôi lạnh tứa ra.“Em đang oán hận? Nếu em cảm thấy quá nhàm chán thì em cũng có thể đi ra ngoài một chút.” Long Cửu khẽ nhíu mày, ngữ khí bất ngờ lạnh như băng.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Danh Sách Chương: