Tang Trà Thanh dường như không nghe thấy, vẫn như cũ không ngẩng đầu lên, mái tóc uốn dài cũng trùng xuống, cùng với thân thể đang run, cũng run lên nhè nhẹ.
“Em không gặp Du Nhi sao?” Long Cửu than nhẹ, đôi mắt màu hổ phách như một tấm kính soi rõ ràng.
Du Nhi….
Lời của Long Cửu cuối cùng cũng gây chú ý cho Tang Trà Thanh, cô chậm chạp ngẩng đầu lên, sau đó mờ mịt nhìn Long Cửu.
Long Cửu dường như bị ánh mắt của cô công kích, thân hình to lớn lay động, quay mặt đi, không muốn bị đôi mắt trống rỗng mù mịt của cô làm ảnh hưởng, trong lòng cảm thấy thật đau đớn, khóe miệng anh nhếch lên thành đường cong trầm mặc.
Tang Trà Thanh ráng sức tự đứng dậy, nhẹ nhàng bước tới, giống như sắp sửa biến mất.
Long Cửu nghe bước chân nhè nhẹ của Tang Trà Thanh, mỗi bước dường như rất chậm mà tốn khí lực của cả cơ thể, tâm can co giật, không chịu nổi xoay người, trong lòng thầm mắng chính mình, uổng phí bản thân mình là Cừu Thiếu cao cao tại thượng trước mắt mọi người, mà không có một chút nghị lực.
“Trong phòng ngủ cuối cùng, nó đang ngủ.” Nói xong than thở một tiếng như thở dài với chính mình, sau đó quay người, nhắm mắt, lông mày nhăn lại.
Tang Trà Thanh đang bước đi nghe Long Cửu nói, đột nhiên dừng lại một chút, sau lại tiếp tục bước đi.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ ra, Tang Trà Thanh bước đi lại nhẹ nhàng hơn một chút, chầm chậm bước đến bên giường, nhìn cô bé xinh xắn đang nằm ngủ trên giường lớn.
Hàng lông mi dài vì hít thở an ổn mà rung lên nhè nhẹ, khuôn mặt nhỏ vì say ngủ mà cũng thật hồng hào.
Tang Trà Thanh bước đến bên giường, bàn tay nhỏ chạm vào má tiểu Du Nhi, xoa nhè nhẹ như lưu luyến không rời.
Sau khi Long Cửu biết tất cả, có phải cô sẽ không có cơ hội nhìn thấy Du Nhi….
Anh hẳn là muốn Du Nhi….
Nếu không, anh cũng không vội vàng bức bách cô thừa nhận tất cả….
Tuy rằng cô biết sẽ có một ngày Long Cửu sẽ biết hết tất cả, nhưng cô không ngờ tới ngày đó lại đến nhanh như vậy….
Nằm sấp trên giường, nghiêng mặt, lặng nhìn con gái bảo bối đang ngủ yên giấc trên giường, Tang Trà Thanh không nói, chỉ thấy nước mắt rơi.
Mây trôi như họa.
Tang Trà Thanh chầm chậm mở mắt nhìn tiểu Du Nhi vẫn ngủ say bên cạnh, trong lòng cũng tạm thấy an tâm.
Nhìn những đồ trang sức ở xung quanh phòng, trong lòng nhớ lại tất cả, lông mày nhăn lại, cũng không biết cô đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.
“Cốc!Cốc!Cốc!….”
Cánh cửa phòng ngủ khép hờ bị ai đó gõ nhẹ vào.
Tang Trà Thanh quay người nhìn về phía cửa, quản gia bước chân trầm ổn đi đến trước mặt cô, bộ dáng không có chút thay đổi, vẫn nghiêm túc cẩn thận như trước, chỉ đến khi nhìn cô thì ánh mắt dường như không còn nhiều nghiêm khắc mà có ý cười yếu ớt.
“Tang tiểu thư, Cửu Thiếu căn dặn đợi cô tỉnh dậy, tôi sẽ phân phó lái xe đưa cô và con gái cô về nhà.” Quản gia hơi cúi đầu, sau đó nhẹ nhàng nói.
“Tôi và Du Nhi?Anh ta cho tôi đưa Du Nhi về sao?Anh ta cho phép ư?” Tang Trà Thanh sững sờ, không suy nghĩ nhìn quản gia.
“Đúng vậy.” Quản gia cung kính nói.
“Thật vậy sao….” Tang Trà Thanh vịn tay vào thành giường đứng dậy, đầu gối vì lúc nãy quỳ lâu mà có chút tê dại, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự hoang mang không thể tin.
Anh ta lại có thể cho phép cô mang Du Nhi đi ư?
Cô nghĩ…..
Cô còn cho rằng…..
Từ nay về sau cô sẽ không được gặp lại Du Nhi nữa.
Không nghĩ nhiều nữa, trong lòng thấy rất vui, chỉ cần có Du Nhi đi cùng, mọi thứ đều không quan trọng nữa.
“Quản gia, cảm ơn ông nhưng tiểu gia hỏa này vẫn còn chưa dậy!” Trong mắt Tang Trà Thanh mang ý cười, đối với quản gia hơi khom lưng, sau đó đôi lông mày nhăn lại mang vẻ bất đắc dĩ, nhìn Tiểu Du Nhi vẫn đang say ngủ.
“Trong đồ uống của Tiểu Du Nhi có một chút thuốc ngủ, nhưng Tang tiểu thư đừng lo lắng, chỉ là thuốc để cô bé ngủ yên giấc, đối với thân thể không có hại, chỉ khiến cô bé ngủ say hơn.” Quản gia vội nói, sợ Tang Trà Thanh lo lắng.
“Thì ra là vậy, tôi đang nghĩ sao hôm nay nó lại ngủ im đến vậy.” Tang Trà Thanh vừa nói vừa bế thân hình nhỏ bé ôm vào ngực, sau đó nhìn quản gia nở nụ cười.
“Tang tiểu thư, để tôi đi gọi xe cho cô.” Quản gia đi về phía trước, giọng điệu mang chút nghiêm nghị.
“Cảm ơn ông.” Tang Trà Thanh nhỏ giọng nói, mắt nhìn con gái bảo bối trong ngực.
“Thực ra Tang tiểu thư, tôi cảm thấy Cửu Thiếu dường như rất thích Du Nhi, tôi nghe thấy tiếng hai người cười đùa trong phòng ngủ, tôi sống cùng Cửu Thiếu từ khi cậu ấy 10 tuổi, rất ít khi thấy cậu ấy cười, càng khỏi phải nói đến cười vui vẻ như thế!” Quản gia do dự một lát rồi nói hết suy nghĩ trong lòng ra.
“Hai người họ chơi đùa rất vui vẻ?” Tang Trà Thanh quay lại nhìn biệt thự, qua kính cửa sổ nhìn vào phòng ngủ trống không, trong lòng có một cảm xúc không tên.
“Đúng vậy.Khà khà, hôm nay tôi nói hơi nhiều rồi, tôi đưa cô đến đây thôi.” Quản gia nhìn Tang Trà Thanh cười thoải mái, nhìn Tang Trà Thanh có chút ngơ ngác, liền vội thu lại chủ đề đang nói.
“Cảm ơn.” Tang Trà Thanh ôm Du Nhi ngồi vào trong xe, nhìn đôi má hồng hào của con bé, nghĩ đến lời quản gia nói, trái tim giống như bị ai đó dùng sợi dây siết lại.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn