Tang Trà Thanh ngoan ngoãn đi sau Long Cửu lên lầu.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc hiện ra trước mắt, trên mặt Tang Trà Thanh hiện lên chút sắc đỏ ửng.
Đây không phải là đi tham quan! Hắn trực tiếp dẫn cô tới phòng ngủ!
Sợ hãi và xấu hổ, Tang Trà Thanh đan chéo các ngón tay lại với nhau, đi đến cửa sổ nằm sát mặt đất, mắt hướng về phương xa.
Trong lúc này cô thấy rõ phong cảnh xa xa , không khỏi tán thưởng thành lời: “Thật đẹp quá!”
Đã ở đây nhiều ngày như vậy, thế nhưng cô không phát hiện từ cánh cửa sổ sát mặt đất này có thể vừa khéo nhìn thấy sóng biển cuồn cuộn xô vào bờ.
Nhìn về phía xa xa, ánh nắng chiếu xuống mặt biển, dưới dòng nước, từng cơn sóng biển như đứa trẻ nghịch ngợm không ngừng tóe nước lên, tạo thành từng trận sóng dập dềnh, lấp loáng sáng rỡ trên mặt nước.
Tang Trà Thanh dường như có thể nghe thấy âm thanh lao xao của từng trận sóng đánh vào đá ngầm văng bọt trắng tung tóe.
Tang Trà Thanh đứng ở nơi đó, đôi mắt đẹp nhìn về phương xa, mái tóc dài rũ xuống hai bên hông, ánh mắt sáng ngời giống như ánh mặt trời phản chiếu xa xa trên mặt biển, khuôn mặt thanh tú tinh xảo.
Long Cửu đưa tay vòng quanh thắt lưng Tang Trà Thanh, cằm đặt lên bả vai của cô dõi mắt theo hướng cô đang nhìn.
Long Cửu làm động tác thân mật này khiến cho Tang Trà Thanh muốn ngừng hô hấp, tấm lưng run lên, cảm xúc khó nói hết, run rẩy nhanh chóng khuếch trương ra cả chân tay.
“Tôi đột nhiên sai người dọn sạch đồ của em tới đây. Tại sao em không thắc mắc gì?” Cánh môi Long Cửu dán tại cổ của cô, không ngừng thổi làn hơi.
Tang Trà Thanh cắn cắn môi, mắt nhìn chằm chằm về phía mặt biển xa xa , vẫn không nhúc nhích, đôi mắt dần dần ảm đạm dù vẻ mặt vẫn chưa tan hết sắc đỏ ửng.
“ Vì sao phải hỏi? Tôi là người của anh, đối với mệnh lệnh của anh hẳn là phải phục tùng vô điều kiện.” Thanh âm sâu kín không hề mang giọng điệu không cam lòng hay không muốn.
Nhưng lời nói của cô vẫn chọc giận tới Long Cửu, khiến hắn giận tái mặt, đáy mắt nhuốm vẻ lạnh lùng .
“ Phục tùng vô điều kiện sao?” Long Cửu thay đổi thất thường, vẻ mặt vừa rồi cùng với thái độ lúc này hoàn toàn bất đồng, đáy mắt hiện ra tà khí chỉ là vẫn mang theo ý cười, Long Cửu mở miệng ngậm lấy vành tai tinh tế của Tang Trà Thanh , tỉ mỉ liếm lấy.
“Cửu Thiếu!” Tang Trà Thanh ngượng ngùng nghiêng đầu , chạy trốn khỏi Long Cửu.
“Là em vừa mới nói phục tùng tôi vô điều kiện.” Nhìn dáng vẻ yêu kiều, tuyệt đẹp của cô. Long Cửu không nhịn được, giữ chặt thân thể mềm mại của Tang Trà Thanh , xoay khuôn mặt cô nhìn lại phía mình.
Khuôn mặt tuấn tú nhẹ nhàng hạ xuống như cánh bướm, từng trận hôn như cơn mưa rào hạ xuống khóe môi Tang Trà Thanh, chạm đến những chiếc răng nhỏ xinh bên trong.
“Đừng như vậy.” Tang Trà Thanh phát ra âm thanh rất nhỏ , xin hắn buông tha.
“ Đừng thế nào?” Long Cửu híp lại đôi mắt dài, cười mờ ám, bàn tay to lớn trượt vào trong lớp áo, ngón tay chậm rãi xẹt qua tấm lưng trơn láng của cô.
“A”
Một trận trời đất xoay vần khiến chiếc giường lớn sụt xuống, ga trải giường màu vàng nhạt vốn đàng hoàng nghiêm chỉnh đã có chút nếp nhăn.
“Cửa còn chưa đóng, sẽ có người đi qua.” Vì sự tra tấn làm cô ngứa ran khắp người, quấy rối hơi thở của Tang Trà Thanh , lời nói cũng không thốt ra được rõ ràng.
Bàn tay to lớn của Long Cửu qua lớp vải bao bọc một bên da thịt mềm mại của cô, nhẹ nhàng âu yếm.
Cảm giác được phần da thịt đầy đặn trong tay càng to lớn hơn, khát vọng trong lòng Long Cửu thoáng chốc càng dâng lên sâu sắc, Long Cửu cúi đầu vươn đầu lưỡi nhẹ vờn liếm.
“Không có mệnh lệnh của tôi, ai dám nhìn lén vào đây.” Đầu lưỡi Long Cửu ngậm hết vào trái anh đào.
Long Cửu thầm hừ một tiếng, tư vị của cô sao lại ngọt ngào như vậy.
“A” Tang Trà Thanh cảm thấy lồng ngực khó thở, bộ ngực căng đầy khẽ run.
Long Cửu rất hài lòng với phản ứng thành thật của thân thể Tang Trà Thanh, bàn tay hướng về phần hông của cô, chậm rãi ma xát qua chiếc eo, mãi cho đến khi tay hắn cảm giác được sự run rẩy của cô.
Bàn tay Long Cửu rời khỏi thân thể của cô, tới áo Sơ- mi chính mình , mở ra từng cái cúc áo. Sau đó hắn đem chiếc áo tùy ý quăng về phía sau.
Áo Sơ- mi bay lên tạo thành một vòng cung duyên dáng, sau đó lẳng lặng dừng lại trên tấm thảm dưới sàn nhà.
Thân thể to lớn cường tráng, cơ ngực rắn chắc càng bày ra khí lực cương nghị , thêm vào nét hoàn mỹ của Long Cửu,.
Tang Trà Thanh nhìn thấy, trên mặt nổi lên từng đợt đỏ ửng.
Chỉ còn kém 1cm khi hai đôi môi khóa lại thì Long Cửu bỗng nhiên cứng đờ, ánh mắt dần dần lạnh như băng, ảm đạm.
Nhiệt khí dâng lên trong lồng ngực nháy mắt như bị cơn mưa to đổ ào xuống , không thể tái trỗi dậy nổi nửa phần.
Tang Trà Thanh để ý tới thân thể của Long Cửu bỗng nhiên lạnh băng, siết chặt. Trong nháy mắt cô dõi theo ánh nhìn của hắn.
Trên đầu giường được bày biện một khung hình, trong đó là ảnh chụp một người đàn ông ôm một bé trai hướng về phía máy ảnh cười sáng lạn.
Long Cửu nhìn thấy hai má Tang Trà Thanh tràn ngập sắc đỏ ửng, sâu trong đôi mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Tang Trà Thanh lặng lẽ điều hòa lại hơi thở có phần hổn hển, dời ánh mắt từ khung kính ảnh chuyển qua khuôn mặt tuấn tú của Long Cửu.
Bỗng dưng hô hấp lần thứ hai ngừng lại.
Cặp mắt kia sâu không thấy đáy, như tận sâu u cốc, bắn ra tia sáng lạnh lẽo khiếp người khiến cả thân thể Tang Trà Thanh bỗng giật mình một cái.
“ Là cô để nó ở đây?” Đôi mắt màu hổ phách u tối, thăm thẳm làm cho người ta nhìn không thấy đáy, âm thanh trầm thấp, lạnh như băng.
“Vâng.” Trong tiếng nói cảm nhận được sự rùng mình.
Mũi nhọn trong đáy mắt rét lạnh của Long Cửu càng ngày càng rõ ràng, lòng Tang Trà Thanh cũng theo đó nhanh chóng trầm xuống.
Long Cửu một phen tóm lấy cánh tay cô vốn rũ xuống ở bên giường, những ngón tay xiết chặt cơ hồ muốn vặn gãy cổ tay của Tang Trà Thanh.
Tang Trà Thanh bị đau , trán nhăn nhúm lại nhưng cũng không dám phát ra tiếng nào.
Nhìn thấy tình huống trước mắt, cô bỗng nhiên cảm thấy được loại ác mộng lạnh như băng.
“Là cha của anh đúng không? anh lớn lên nhìn thật giống ông ấy.” Tang Trà Thanh trong ánh mắt loé lên ánh sáng trong suốt như nước.
Long Cửu không có lên tiếng, thân thể vẫn duy trì trạng thái cứng ngắc, con ngươi đen trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào khung hình.
Cố lấy dũng khí thở sâu vài cái, con ngươi trong suốt thẳng tắp nhìn Long Cửu giống như là muốn xuyên thấu qua ánh mắt mong tiến vào chỗ sâu trong nội tâm của hắn.
“Nhất định là ai không cẩn thận để vào trong thùng rác đúng hay không? Cái này đối với anh mà nói hẳn rất quan trọng cho nên tôi…” Chợt gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Long Cửu đảo qua, Tang Trà Thanh thông minh lập tức câm miệng không hề lên tiếng.
Cô không biết mình làm thế nào mà chỉ bằng một câu chọc giận tới Vua Sư tử, tức giận trong đáy mắt hắn nóng hổi cơ hồ muốn đem cô ra cắn nuốt.
“Ai cho phép cô để nó ở chỗ này?” Long Cửu giống như dã thú bị thương trừng mắt nhìn cô lớn tiếng gào thét lên.
Ánh mắt của hắn đích thực lạnh như băng. Khiến cho Tang Trà Thanh giống như động vật nhỏ bị ăn hiếp, bả vai co rút lại.
“Tôi chỉ là nhìn thấy nó bị nhét vào thùng rác ở thư phòng, cảm thấy đáng tiếc cho nên…” Tang Trà Thanh cảm thấy được hàm răng của cô đang va vào nhau lập cập.
Long Cửu mãnh liệt vươn cánh tay lớn lên đem khung hình trên đầu giường hất rơi trên mặt đất.
Xoảng ——
Khung hình vỡ tan, miểng thuỷ tinh rơi đầy mặt đất dưới ánh mặt trời loé sáng lên.
Tang Trà Thanh ngồi dậy đem cổ áo mở rộng từ từ kéo xuống, không dám lớn tiếng thở gấp, nhất thời cả người bị áp lực.
“Đó vốn là tôi muốn vứt đi. Không cần tiếp tục làm ra vẻ khôn ngoan!” Long Cửu thản nhiên nhìn Tang Tà Thanh, ánh mắt lãnh đạm mang theo bức người, mỗi một chữ như một mũi nhọn chậm rãi đâm xuống.
“Sau này không có phép tiếp tục cô đi vào thư phòng!” Con ngươi lợi hại chống lại Tang Trà Thanh đang kinh ngạc, hàm chứa uy hiếp đắc ý.
Tang Trà Thanh ở trước mặt Long Cửu giống như mất hết sức mạnh, cánh môi đáng thương run rẩy lên nửa ngày mới gầy yếu gật gật đầu.
Ném cái nhìn lãnh liệt cảnh cáo cho cô, Long Cửu vươn người đứng dậy làm hiện ra thân hình cường tráng hoàn mỹ nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.
Tang Trà Thanh nhìn ánh sáng lóe lên từ những miếng thủy tinh, trong tấm ảnh lá nam nhân cùng tiểu nam hài tươi cười sáng lạn.
Thân thể không tự chủ được co quắp lại.
Long Cửu làm cho người sợ hãi, hơi thở giống như đám sương bao phủ bên trong gian phòng khiến cho Tang Trà Thanh không dám hít thở cũng không cảm thấy nhịp đập của trái tim.
Rèm che bị gió đêm thổi không tiếng động bay lên.
Ánh trăng tiến vào.
Trên đất màu trắng bạc tinh khiết như nước.
Tang Trà Thanh trở mình không ngủ yên, ngồi dậy nhẹ nhàng tiêu sái xuống giường.
Chậm rãi dời bước đến cửa sổ phía trước nhìn thoáng qua bầu trời trống rỗng, trong đêm tối chỉ có ánh trăng.
Nhớ lại lời Long Cửu nói ban ngày, bộ dáng trừng mắt tức sùi bọt mép muốn ăn thịt người của Long Cửu khiến mắt đẹp tràn ngập sợ hãi. Cửu thiéu tâm tình bất định nay cô đã được chân chính lĩnh giáo.
Duỗi chân duỗi tay Tang Trà Thanh quyết định quay về ngủ tiếp, khi xoay người thế nhưng ánh mắt như ngừng lại xa xa.
Nương theo ánh sáng mỏng manh của ánh trăng Tang Trà Thanh chứng kiến bên bờ biển một bóng lưng màu trắng ở phương xa, sắc trăng trong bầu trời đêm ngưng tụ thành điểm sáng mơ hồ.
Bỗng nhiên trong lòng nổi lên một cỗ xúc động, cô đương nhiên biết lúc này ngồi ở chỗ kia là ai, tuy rằng khoảng cách xa nhau như vậy nhưng cô như trước rất nhanh có thể nhận ra thân ảnh ngồi ở bờ biển kia là Long Cửu.
Tang Trà Thanh đi dép lê bước thật sâu nhợt nhợt đi đến, dấu chân in trên bờ cát xuyên thấu qua không khí lạnh lùng của ban đêm, nhìn về phía Long Cửu, tâm bỗng nhiên chậm một nhịp, bị một màn trùng điệp trước mắt làm rung động quên cả hô hấp.
Hai tròng mắt hắn thu hẹp hơi nheo lại, ánh mắt mơ hồ mà lãnh đạm nhìn phía xa xa bờ biển giống như là một quân vương cô độc.
Tang Trà Thanh tạm dừng vài dây rồi tiếp tục bước đi, mỗi bước cách hắn càng gần, hai thước, một thước, nửa thước.
Lẫn trong gió biển Tang Trà Thanh tựa hồ lại ngửi được mùi của Long Cửu, cảm giác áp bách quen thuộc nhưng lúc này chẳng hiểu tại sao lại có vẻ có chút mờ ảo.
“Cửu Thiếu!” Tang Trà Thanh đứng ở bên cạnh hắn thanh âm trầm thấp mở miệng.
“Cửu Thiếu!”
Long Cửu dường như không có nghe thấy, thân thể vẫn duy trì tư thế vốn có, hai tròng mắt híp lại chậm rãi mở ra, ngũ quan thâm thuý dưới ánh trăng có vẻ mông lung.
Tang Trà Thanh đan chéo các ngón tay vào nhau, trong lòng không ngừng xông tới cảm giác mất mát không biết từ đâu mà đến.
Hắn.
Vẻ mặt thương cảm trên mặt Long Cửu hình như đây là lần đầu cô nhìn thấy.
Là bởi vì tấm hình kia sao.
Cho nên hắn mới xuất hiện vẻ mặt vắng vẻ như thế.
Long Cửu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tang Trà Thanh, con ngươi màu hổ phách ánh lên một tia kiêu căng lãnh đạm.
Bị Long Cửu nhìn như thế làm Tang Trà Thanh cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị ánh mắt của hắn dọa khiến cho nhiều lên một tầng lại một tầng sợ hãi cùng khó đỡ.
Long Cửu đứng dậy, đút hai tay vào túi quần rồi quay mắt nhìn về phía Tang Trà Thanh.
“Tấm hình trong thùng rác ở trong thư phòng chưa từng có ai dám động vào trong suốt hơn hai mươi năm qua, cô là người đầu tiên.” Khuôn mặt Long Cửu lúc này tràn ngập đìu hiu cùng lãnh đạm không nói nên lời, và những gì hắn nói cũng bình tĩnh đến lạ thường.
Tang Trà Thanh cắn cắn môi, cố hít một hơi thở sâu rồi nhẹ giọng nói “Thực xin lỗi, tôi không hề cố ý.”
Long Cửu đi về phía Tang Trà Thanh rồi vươn tay ra.
Tang Trà Thanh cho là hắn sẽ như thường lệ nâng cằm của nàng lên nhưng lúc này đây hắn chỉ nắm chặt bả vai của nàng rồi đem nàng ôm vào trong lòng.
Tang Trà Thanh rung động, ánh mắt có thể lờ mờ nhìn thấy được khuôn mặt tuấn tú của Long Cửu dưới ánh trăng, nàng bất giác nghe lời tựa đầu vào lồng ngực hắn.
Phanh ——
Phanh ——
Đó là tiếng đập mạnh mẽ của trái tim Long Cửu truyền vào tai nàng.
Cúng có lẽ là nhịp tim của nàng.
Tang Trà Thanh khẽ rung hàng mi trên khuôn mặt hồng hào.
Tối nay nàng dường như không cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của Long Cửu, vả lại nàng còn như liều mạng muốn tiếp cận hắn.
Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm che mỏng manh chiếu vào trong phòng.
Tang Trà Thanh mở to mắt nhìn chằm chằm Long Cửu, nàng có thể nghe được tiếng hơi thở ổn định vững vàng.
Tối hôm qua không có triền miên thâu đêm hắn chỉ ôm nàng trầm tĩnh ngủ.
Nằm ở trong lòng Long Cửu, Tang Trà Thanh đột nhiên cảm giác được mình giống như là một tiểu cô nương, nhịp tim đang nhảy loạn vang lên bên tai nàng.
Hắn.
Ít nhất không có hơi thở bức người nặng nề như vậy.
Không biết lấy dũng khí từ đâu, ngón tay mảnh khảnh của Tang Trà Thanh can đảm xoa lên khuôn mặt Long Cửu, đầu ngón tay chạm vào lông mi đen đặc của hắn, con ngươi đen thâm thuý như chim ưng, cái mũi…
Nhìn đôi môi mỏng kia trong lòng nàng không biết vì sao lại nhớ tới chính hắn đã từng trằn trọc ở trên môi nàng.
Tưởng tượng như vậy khiến trái tim nàng cũng muốn nhảy lên, tựa như muốn nhảy ra khỏi yết hầu.
Ánh mắt Tang Trà Thanh bỗng nhiên loé lên khi cảm nhận được Long Cửu ở trước mặt, cơ thể cứ như vậy mà bắt đầu trở nên cứng ngắc.
Vừa muốn thu tay về thì đã bị bàn tay to lớn của Long Cửu bắt được.
“Cửu Thiếu. Có thể buông ra không?” Tang Trà Thanh kinh hãi và cảm thấy có dòng nhiệt nóng bỏng theo lòng bàn tay vọt tới lòng nàng.
Cố gắng nuốt một ngụm nước bọt để tiếp tục có thể dùng sức rút tay lại.
Nhưng mà bàn tay Long Cửu thật mạnh mẽ.
Dưới ánh mặt trời Tang Trà Thanh mang vẻ đẹp trong suốt động lòng người.
“Em đúng là tiểu yêu tinh!”
Long Cửu cầm bàn tay bé nhỏ trắng mịn đưa lên môi, một giây sau đem đầu ngón tay hơi lạnh của nàng đưa vào trong miệng mà hôn mà liếm.
Một cảm giác khác thường dấy lên trong lòng nàng, Tang Trà Thanh sợ hãi rút ngón tay những mong thoát khỏi cử chỉ thân mật quỷ dị này.
Nhìn thấy Long Cửu bỗng tỏ ra không vui, khóe miệng Tang Trà Thanh bất giác lộ ra ý cười dịu dàng: “Cửu Thiếu. Anh của tối hôm qua với anh của hiện tại là một người sao?”
Long Cửu không nói lời nào mà chỉ nhìn nàng, qua một lúc lâu thân thể hắn nháy mắt trở nên cứng ngắc: “Tôi có gì không giống sao?” Ngữ khí lạnh lùng không chứa một tia tình cảm.
“Chính là anh đêm qua….” Rõ ràng cũng rất cô đơn a.
Cuối cùng Tang Trà Thanh thông minh nuốt nghi vấn xuống bụng.
Bàn tay chậm rãi nắm chặt, ánh mắt dần ảm đạm, nụ cười dịu dàng cũng dần trở nên chua xót.
“Chuyện của tôi không đến phiên em quản.” Long Cửu ngồi dậy đưa lưng về phía Tang Trà Thanh, thanh âm lạnh lẽo như băng xuyên thấu qua lưng truyền tới trong giọng nói rõ ràng là vẻ không vui cùng một điều gì đó khó có thể xác định được.
Trong giọng nói có lãnh đạm cùng xa cách, khí thế khó có thể kháng cự áp xuống làm Tang Trà Thanh cảm thấy áp lực.
Tang Trà Thanh gắt gao siết chặt hai tay lại không nói nên lời.
Nàng chỉ là có lòng hỏi hắn một câu nhưng thật không ngờ hắn sẽ có phản ứng mạnh như thế, nháy mắt đã phục hồi lại vẻ mặt lãnh đạm kiêu căng.
Rèm che nương theo gió thổi mà nhảy múa.
Ánh sáng rạng rỡ chói mắt liên tiếp chiếu vào nhưng không có lấy một tia ấm áp.
“Tôi hi vọng em nhớ rõ thân phận của mình.” Long Cửu chậm rãi đứng dậy, trong mắt hiện lên tịa lạnh thấu xương, ánh mắt lạnh lẽo giống như mỗi một câu đều như một mũi dao đâm vào lòng Tang Trà Thanh.
“Tôi vẫn nhớ.” Tang Trà Thanh khẽ hé đôi môi đỏ mọng mờ mịt lẩm bẩm nói, cảm giác trong lòng đang dần dần bay xa.
“Vậy là tốt. Năm năm này em chỉ cần thực hiện thật tốt vai trò tình nhân của mình là được.” Long Cửu hơi nghiêng đầu nhìn Tang Trà Thanh đang có chút ngu ngơ, thì không khỏi mỉm cười.
Hắn cười mà như không cười nhưng lại có dũng khí khiến người ta ngạt thở.
Tang Trà Thanh mím môi, ánh mắt cất giấu tia trong trẻo nhưng lạnh lùng sâu kín nhìn về phía Long Cửu.
Tuy rằng sớm biết thân phận của mình nhưng mỗi lần nghe được Long Cửu mặt không chút tình cảm nói ra lời này vẫn làm lòng nàng cảm thấy đau nhói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn