“ Tôi nên gọi anh là gì?” Tang Trà Thanh ngồi dựa vào trong xe , nhìn người tài xế một thân quần áo đen phía trước nói.
Cô cũng cần phải hỏi một chút coi nên gọi hắn là gì, dù sao sau này cô muốn đi đâu cũng do hắn phụ trách đưa đón.
“ Tôi họ Đường, người quen đều gọi tôi là anh Đường. Tang tiểu thư nếu không để ý cũng có thể gọi tôi như vậy.” Khóe miệng anh Đường nở một nụ cười hiếm thấy.
“ Được, anh Đường.” Tang Trà Thanh cười, kêu lên một tiếng.
Khóe mắt hướng đến cảnh tượng ngoài cửa xe , đôi mi thanh tú trên khuôn mặt Tang Trà Thanh nhăn lại một chút, khó hiều nhìn về phía anh Đường: “ Anh Đường, chúng ta đang đi tới nơi nào vậy? Hình như đây không phải là đường về nhà.”
“ Ngài Cửu Thiếu phân phó tôi đưa cô đến chỗ ở của ngài ấy.” Anh Đường nhìn Tang Trà Thanh qua kính chiếu hậu trong xe nói.
“ Cái gì?” Đáy mắt Tang Trà Thanh có chút kinh ngạc, nhưng sau đó đầu cô hơi nghiêng lên tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, tâm hồn tổn thương có chút trống rỗng, nhưng khóe môi đã hiện lên tia cuời thản nhiên.
“ Tôi đã biết.” Nói xong câu đó, Tang Trà Thanh liền nhắm mắt lại không lên tiếng nữa.
Nửa giờ sau, xe từ từ dừng lại trước mặt một tòa biệt thự xa hoa gần bờ biển, cách các nhà lân cận một khoảng khá xa.
Tang Trà Thanh nhìn kiến trúc ba tầng xa hoa, lúc này cô thật sự sững sờ.
Cô từng nghĩ tới chỗ ở của Long Cửu chắc chắn là vô cùng xa hoa, nhưng thật không ngờ lại xa hoa đến thế.
Nơi này chiếm diện tích gần ngàn mét vuông đất, thật rộng lớn.
Vừa vào tầng một ngôi biệt thự đã thấy đại sảnh đẹp đẽ, tinh xảo, một khung cửa sổ được xây nằm sát mặt đất .
Nhìn xuyên qua chiếc cửa sổ này sẽ thấy bụi cỏ xanh biếc xoay vòng hình bán nguyệt đặt trong sân, ở giữa có một cái ao nho nhỏ truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
Tang Trà Thanh chú ý tới phía sườn Đông vắng vẻ của đại sảnh, tại đây đặt một chiếc đàn Piano nàng không thể quen thuộc hơn được nữa.
Long Cửu lại đem nó đưa đến nơi này.
Vậy có phải hay không là nàng sau này cũng…
Suy nghĩ trong đầu còn chưa tiêu tan, Tang Trà Thanh liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mang dáng vẻ quản gia đi đến bên cạnh cô, toàn thân tản ra một cảm giác bệ vệ.
“ Tang tiểu thư, tôi dẫn cô lên phòng ngủ trên lầu.” Tiếng nói vững vàng, nghiêm chỉnh làm cho người ta có cảm giác khó có thể thân cận.
“ Ơ ” Tang Trà Thanh dời đi ánh mắt đặt trên chiếc Piano, chuyển sang người đàn ông trung niên.
“ Mời.” Người quản gia trung niên vẫn mang một bộ mặt hờ hững như trước.
“A, được.” Tang Trà Thanh đi theo người đàn ông trung niên lên lầu.
Một phòng ngủ rộng gần 50m² hiện ra trước mắt Tang Trà Thanh khiến cô há hốc mồm ngạc nhiên.
“ Tôi đã cho người hầu chuẩn bị quần áo của cô, chúng đã được đặt trong phòng thay đồ, nếu như có chuyện gì hoặc cần gì xin cô cứ phân phó.” Người đàn ông trung niên chắp tay ra đằng sau, mang biểu tình hết sức nghiêm túc nói.
“A” Tang Trà Thanh mở to hai mắt bắt được hình ảnh người đàn ông xoay người đi ra ngoài: “Cái kia… Sau này tôi cần phải ở nơi này sao?”
“ Chuyện này tôi không rõ lắm, tôi chỉ là theo lệnh ngài Cửu thiếu mang cô đến phòng ngủ của ngài ấy, nếu cô mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi một chút. Nếu không mệt có thể tùy ý đi tham quan biệt thự nhưng chỉ có một việc là cô không thể rời khỏi chỗ này.” Người đàn ông trung niên quy củ nói, thậm chí không thay đổi biểu tình.
Tang Trà Thanh nhíu đôi chân mày thanh tú, nhẹ xoa trán, không hổ là thuộc hạ của Long Cửu, giọng điệu nói chuyện cũng lãnh đạm y như vậy, không thể tiếp cận.
“ Chỉ có một việc nhỏ là cô không thể rời khỏi chỗ này.”
Tang Trà Thanh nằm giữa giường , từ khoảng cách giữa những ngón tay nhìn thấy được trần nhà, bên tai còn quanh quẩn tiếng nói lãnh đạm cứng nhắc của quản gia.
“ Ha ha”
Lúc này cô quả thật đã trở thành một con chim Hoàng Yến.
Tang Trà Thanh nhắm mắt lại, thấy từng tia lại từng tia sáng vô hình đánh thức cô, khiến trái tim cô như muốn bay lên không trung.
Năm năm.
Trong không khí sống dậy hơi thở của cái gọi là số mệnh đang lưu chuyển.
Ba ngày. Tang Trà Thanh chuyển vào biệt thự đã ba ngày nhưng vẫn như trước không thấy Long Cửu đâu.
Bất quá điều này cũng khiến cho Tang Trà Thanh cảm thấy thoải mái tự tại.
Long Cửu đã phái người dọn sạch hết thảy đồ vật tùy thân của cô đem đến nơi này, xem ra sau này cô phải ở chỗ này thật lâu.
Kỳ thật nơi này cũng không có cái gì không tốt, chỉ là làm bất cứ chuyện gì cũng phải có người hầu hạ, quả thật đây không phải là thói quen của cô.
Ngón tay khẽ trêu đùa trong ao nước đang lưu chuyển, mái tóc đen như tơ lụa mềm mại, mang vẻ hiền thục tùy ý tản ra trước ngực Tang Trà Thanh , càng làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết xinh đẹp, trên mặt mang theo ý cười thật nhẹ.
Một người lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cái ao trầm tĩnh trong thế giới của mình.
Long Cửu để hai tay trong túi quần, đứng cách Tang Trà Thanh mười bước, hai mắt híp lại nhìn cô cẩn thận, cặn kẽ thu vào đáy mắt hình ảnh cô cười yếu ớt.
Ánh nắng sau 12 giờ trưa sáng rỡ chiếu xuống mái tóc dài của cô, phản chiếu ra thành vòng từng vầng sáng dịu dàng.
Cô cùng lúc như được hào quang bảo vệ sáng ngời lại khiến Long Cửu cảm thấy có chút chói mắt.
Cổ họng Long Cửu bỗng nhiên giật giật, tựa như nghĩ tới cái gì, ánh mắt tuy rằng không thay đổi nhưng cũng không có lấy nửa điểm tươi cười.
Tang Trà Thanh thôi thở dài, ngón tay còn chưa rời khỏi mặt nước hồ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Long Cửu.
Hôm nay là cuối tuần , có lẽ hắn có chút nhàn rỗi nên ra sân sau một chút.
Long Cửu vòng hai tay ở trước ngực, từng bước một đi về phía Tang Trà Thanh. ( PV: tướng đi xấu quá )
“ Xem ra cô ở chỗ này khá ổn.” Long Cửu đứng trước mặt Tang Trà Thanh, thân hình cao to nhất thời che đi phần lớn ánh sáng, tạo nên bóng đen vĩ đại.
Tang Trà Thanh rụt ngón tay đang chơi đùa trong nước về, cô cảm thấy lồng ngực bỗng thắt lại, dường như trong khoảnh khắc ngay cả nói cũng không nên lời.
Từ sau khi Long Cửu đưa cô từ yến hội trở về, đã nhiều ngày cô không gặp hắn, trên người hắn vẫn mang loại hơi thở tôn quý như cũ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“ Như thế nào? Tôi có thể cho rằng việc cô im lặng là tỏ ý kháng nghị sao?” Khóe miệng Long Cửu mang theo tà khí, từng bước ép sát tới.
Tang Trà Thanh ngẩng đầu, ánh mắt lẳng lặng nhìn khuôn mặt đã bớt lạnh lùng của hắn. Sau đó, khóe môi cô hiện lên một nụ cười yếu ớt.
“ Tôi sao dám kháng nghị anh chứ. Anh không thấy tâm trạng của tôi khi ở trước mặt anh quả thật rất dễ chịu sao ?” Khóe miệng cô tỏa ra ý cười nho nhỏ, dần dần trở thành tiếng đùa cợt .
Cằm đanh lại, đôi mắt màu hổ phách của Long Cửu dần dần biến thành màu đen mãnh liệt không thấy đáy.
Cô chọc giận hắn!
Tang Trà Thanh hạ ánh mắt xuống, chán nản với chính mình vì vừa mới sính lưỡi, nhanh mồm nhanh miệng.
Long Cửu siết chặt cằm Tang Trà Thanh đem mặt cô nâng lên gần khuôn mặt của mình.
Nữ nhân này càng ngày càng thú vị, cũng dám dùng lời lẽ châm chọc hắn.
“Đau!” Tang Trà Thanh hoảng sợ, cô dường như rụt về phía sau, nhẹ nhàng thở ra.
Long Cửu trong khoảng cách gần gũi nháy mắt , như là bị ánh mắt u oán của Tang Trà Thanh lấy đi hồn phách, không tự chủ được muốn ôm người trong lòng hôn một cái thật thỏa thích.
“ Thật sự rất đau!” Bàn tay nhỏ bé của Tang Trà Thanh chụp lên cánh tay Long Cửu, hy vọng có thể giải cứu cằm của mình.
Đôi mi anh tuấn của Long Cửu chớp một cái, rút tay về.
Tang Trà Thanh vừa định đưa tay lên xoa xoa chiếc cằm bị Long Cửu nắm đến phát đau, ngón tay còn chưa chạm đến, miệng của cô đã bị một đôi môi mỏng bá đạo phủ lên.
Bàn tay nhỏ bé của Tang Trà Thanh đặt cao lên trước ngực Long Cửu, đẩy hắn về phía sau.
Lúc này đang ở trong sân!
Xin đừng!
Người hầu luôn đi tới đi lui chẳng phải sẽ được xem miễn phí cảnh tượng làm cho người ta đỏ mặt tim đập sao!
Trán Long Cửu vừa nhíu lại, dùng sức cố định sau ót cô, bá đạo dùng đầu lưỡi tiến nhanh vào, liều lĩnh dây dưa với chiếc lưỡi đinh hương của cô.
Đôi mắt Long Cửu dần dần trở nên thâm trầm giống như một hồ nước không thấy đáy.
Lúc này hai má Tang Trà Thanh hơi phiếm hồng, tạo nên hình ảnh nói không nên lời rất động lòng người.
Long Cửu dùng sức đem thân thể mềm mại của Tang Trà Thanh tiến vào trong lòng, bàn tay tham lam, to lớn, bắt đầu di chuyển trên người cô, miêu tả đường cong của cô.
Nụ hôn mạnh mẽ nhưng chậm rãi lướt qua chiếc cổ tinh tế, rất nhanh đi xuống hôn lên nơi da thịt đẫy đà.
Tang Trà Thanh khó mà không giãy dụa thân mình, nhìn Long Cửu đang chôn mặt trước ngực mình. Hình ảnh người đàn ông này bao hàm sâu kín trong đáy mắt cô.
Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân của một người quét dọn vừa mới đi qua.
Tang Trà Thanh kinh hãi, mạnh mẽ đẩy Long Cửu ra, sửa sang cổ áo lại cho thật tốt.
Biểu tình của Long cửu bỗng chốc biến hóa, đôi mắt màu hổ phách đột nhiên nhíu chặt lại, hờn giận nhìn về phía Tang Trà Thanh.
“Nơi này…. nơi này có người.” Tang Trà Thanh hạ mắt xuống nhìn chằm chằm mũi chân của mình, yếu ớt nói.
Nếu hắn muốn thì ít nhất phải vào trong đã.
Long Cửu rũ tay xuống dọc bên chân, đút tay vào túi quần, xoay người bước vào trong biệt thự.
“Nghe quản gia nói cô còn chưa quen thuộc với biệt thự hoàn toàn, hiện tại tôi mang cô đi xem các nơi khác một chút.” Long Cửu đưa lưng về phía Tang Trà Thanh, giọng nói theo không khí truyền đến lãnh đạm nhưng có phần khí thế không nói nên lời.
“ Không cần. Tôi đã rất quen thuộc rồi.” Tang Trà Thanh nhíu hạ đôi mi thanh tú, để cho hắn mang theo cô đi tham quan, nếu có thế, cô xin từ chối. Cô không muốn ở một chỗ cùng hắn dù chỉ 1 giây.
“ Rất quen thuộc mà còn luôn không tìm thấy phòng ngủ ở đâu?” Long Cửu nghiêng thân mình , khóe môi mang theo ý cười tà ác, đáy mắt cũng đầy vẻ cười nhạo.
“ Tôi nào có!” Tang Trà Thanh quẫn bách, nhẹ giọng kháng nghị.
Cô bất quá chỉ là tìm không thấy vài lần thôi mà.
Ai bảo căn biệt thự này lớn như vậy, hơn nữa mỗi gian phòng thoạt nhìn bên ngoài đều giống nhau, không sai biệt lắm , hại cô mấy ngày nay luôn luôn không dám đi lung tung!
“ Không muốn đi tham quan? Vậy tốt lắm, chúng ta cùng trở về phòng ngủ.” Long Cửu cũng không bắt buộc, xoay người, miệng cười vô cùng thoải mái.
“ Đi tham quan, đi tham quan!” Tang Trà Thanh quýnh lên, loạng choạng bước nhanh hướng về phía Long Cửu chạm đến cánh tay của hắn.
Cảm nhận được cảm xúc chớp lên trên cánh tay , thân thể Long Cửu thật sự cứng đờ, nụ cười trên môi cũng có chút ngưng trệ, hiển nhiên hắn không ngờ rằng Tang Trà Thanh sẽ có phản ứng như thế.
Tang Trà Thanh trong phút chốc rụt tay lại, gắt gao mím chặt đôi môi đỏ mọng, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Trời ! Cô như thế nào lại nhất thời sơ sẩy, bày ra bộ dáng làm nũng với Long Cửu.
“ Sao vậy?” Long Cửu nhìn ngón tay của Tang Trà Thanh rụt lại trong nháy mắt, trong lòng ngay lập tức cảm thấy trống rỗng, ngay cả chính hắn cũng không tìm ra nguyên nhân.
Chỉ là cảm nhận trong nháy mắt nhưng lại khiến Long Cửu hoảng hốt. Hắn cho rằng bọn họ chỉ có quan hệ như bình thường, nhưng thực tế dường như lại khác.
“ Không có gì.”Không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, Tang Trà Thanh cúi đầu trả lời một câu.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn