Trên màn hình xuất hiện thân hình thướt tha đầy gợi cảm của Kỳ Nguyệt, tư thái cao ngạo, đầy lạnh lùng mà tự tin, cô sải bước chân không chút do dự đi về phía trước, giống như đang chuẩn bị cho lịch trình tiếp theo.
"Kỳ Nguyệt, về chuyện vị hôn phu của cô có tình nhân bên ngoài, cô có ý kiến gì không?" Cánh báo chí theo sát phía sau, liên tục đưa câu hỏi.
"Không có ý kiến gì." Kỳ Nguyệt vẫn tiếp tục thản nhiên đi về phía trước.
"Nghe nói Sở Tiết Nhiên là anh họ của cô, cách đây không lâu, anh ta vừa cầu hôn với Tang Trà Thanh, nhưng hôm nay lại có nguồn đưa tin Miss Trà từng là tình nhân năm năm của Cửu Thiếu, liệu cô có thể chấp nhận chuyện hai người họ đến với nhau sao?" Phóng viên thấy cô hờ hững trả lời vậy bèn bắt đầu kích thích đặt câu hỏi.
"Tôi chỉ có thể nói một câu, chúc phúc cho anh ấy." Kỳ Nguyệt nhướng mày thanh tú, nhàn nhạt nói.
"Nghe nói Miss Trà là tình nhân của Cửu Thiếu năm năm, sau đó ra nước ngoài lập nghiệp, sau bốn năm thì quay về nước, liệu với sự xuất hiện của Miss Trà có làm ảnh hưởng đến cuộc sống và tình cảm của hai người sau này không?"
"Không, tình cảm của Cửu Thiếu dành cho tôi, tôi hoàn toàn tin tưởng, mà như các vị vừa nói, cô ta từng là tình nhân của Cửu Thiếu, chỉ là tình nhân, việc gì tôi phải bận tâm." Kỳ Nguyệt dừng bước, khóe môi kéo ra nụ cười nhàn nhạt nhưng tỏa sáng đến không ngờ, vừa xinh đẹp nhưng lại toát ra một phong thái khinh thường đối phương.
"Nghe nói hai người từng biểu diễn chung sân khấu,màn trình diễn của Miss Trà hôm đó bị trục trặc, mà chính cô là người đã ra sân khấu cứu nguy, quan hệ giữa hai người rất tốt sao?" Một tên phóng viên khác nhanh nhảu thừa dịp có khe hở vội vàng đặt câu hỏi.
"Không tốt, lần biểu diễn đó, tôi muốn mời cô ta cùng diễn trên sân khấu nhưng cô ta lại từ chối." Kỳ Nguyệt chau mày, có thể nhìn ra được cô thực sự không thích ai nhắc đến Tang Trà Thanh trước mặt cô.
"Vậy bây giờ bị rò rỉ tin chấn động như vậy, cô có muốn nói gì với Miss Trà không?"
"Tôi chỉ có thể nói, đường cô ta đi thế nào thì mặc cô ta nhưng tình cảm giữa tôi và Cửu Thiếu không có dấu chân của kẻ thứ ba, đừng hy vọng viễn vông mà thò một chân vào." Ánh mắt Kỳ Nguyệt nhìn thẳng vào ống kính, tư thế cao ngạo vẫn duy trì như cũ, trong mắt đẹp hiện một vẻ khinh thường cùng giễu cợt. Vừa dứt lời, Kỳ Nguyệt đã đi vào bên trong tòa nhà.
"Chờ một chút, Kỳ Nguyệt, những lời cô vừa nói có phải đồng nghĩa với việc cô và cô Trà sẽ tranh đoạt tình cảm với Cửu Thiếu?" Tên nhà báo thấy Kỳ Nguyệt đã đi vào bên trong nhưng hoàn toàn chưa từ bỏ ý định phỏng vấn.
Màn hình lập tức chuyển cảnh, thay vào đó là một kênh chương trình giải trí với một cô MC xinh đẹp đứng giữa, hướng về phía ống kính nói: "Tin tức mới nhất tính đến thời điểm bây giờ, siêu sao Kỳ Nguyệt đã lên tiếng thẳng mặt đáp lại khiến cho nhiều người hâm mộ cô không khỏi chú ý. Hầu hết đã khiến cho bọn họ phát điên lên, giận dữ mắng mỏ Miss Trà là hồ ly tinh, là tiểu tam phá hoại tình cảm người khác.”
"Oanh --"
Cảm giác ong ong đánh thẳng vào đầu óc của cô.
Tang Trà Thanh tái nhợt quay mặt đi, sắc mặt trắng bệch, cô không nghe rõ những lời cuối cùng vị MC đó đã nói gì. Lần này Kỳ Nguyệt ra mặt thừa nhận chuyện này tức là chuyện cô là tình nhân của Long Cửu cũng vô tình được xác nhận, không có cơ hội để đưa sự thật ra ngoài ánh sáng. Hơn nữa với số lượng người hâm mộ đông đảo và sự nghiệp đang lên đà phát triển của Kỳ Nguyệt thì sự nghiệp sau này của cô nhất định sẽ rất chông gai và khó khăn.
Cô không phải là siêu sao, là minh tinh, ấy vậy mà gần đây lại liên tục bị người khác soi mói dèm pha, đem chuyện bé xé ra to. Thậm chí hai ngày nay cô còn nổi tiếng hơn mấy đại minh tinh màn bạc, được nêu tên trên trang nhất mấy tờ báo giải trí.
Sở Tiết Nhiên trầm mặc nhìn màn hình TV một lúc lâu, đôi mày mạnh mẽ nhíu chặt, mắt thấy dáng vẻ hoang mang, sắc mặt trắng bệch của Tang Trà Thanh, trong lòng bèn dâng lên một cảm giác đau lòng.
"Thanh Thanh, anh đưa em về." Sở Tiết Nhiên do dự một lúc mới đưa ra quyết định này, hắn rất muốn có không gian riêng chỉ hắn và cô nhưng xem ra trông cô lúc này đã quá mệt mỏi và kiệt sức cho nên nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất.
"Ừm." Tang Trà Thanh giật đầu lên tiếng đáp, đúng là cô rất muốn về nhà, sau đó tự nhốt mình trong phòng, bình tĩnh mà suy nghĩ.
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Xe dừng lại ở trước khu biệt thự màu trắng.
"Thanh Thanh, những lời Tiểu Nguyệt vừa nói trên TV, em đừng có bận tâm. Anh sẽ nói với con bé ra mặt trước cánh truyền thông để giải thích rõ ràng mọi chuyện." Sở Tiết Nhiên thở dài một hơi nói.
"Không cần đâu, dù sao đó cũng là sự thật, còn gì giải thích nữa, chỉ tổ chữa lợn lành thành lợn què." Tang Trà Thanh lắc đầu, ánh mắt trở nên bình tĩnh lạ thường.
"Thanh Thanh." Sở Tiết Nhiên dường như có hơi do dự rồi tiếp tục mở miệng nói: "Lần trước anh cầu hôn em,vì sao lại đột ngột bỏ đi, là anh khiến em cảm thấy khó chịu sao?"
"Không có, không phải vậy đâu!" Tang Trà Thanh nhìn Sở Tiết Nhiên, ánh mắt lơ đãng có pha chút đau đớn, trong lòng cũng bắt đầu căng thẳng.
"Thanh Thanh, vậy em có đồng ý không?" Sở Tiết Nhiên nghiêng đầu nhìn vào mắt Tang Trà Thanh, ánh mắt có hơi nóng rực, lại ẩn chứa sự đong đầy tình cảm thâm trầm.
"..."Tang Trà Thanh không biết phải trả lời hắn sao, lưng tựa sát vào ghế ngồi nhằm tránh hơi thở của anh gần ngay chóp mũi mình.
"Em có đồng ý ở bên cạnh anh không? Nếu như em từ chối, vậy anh sẽ tiếp tục chờ em, chờ em nguyện ý trở thành người phụ nữ của anh." Sở Tiết Nhiên thâm tình khẩn trương nói, bàn tay ấm áp mạnh mẽ kéo tay phải cô, giữ thật chặt trong lòng bàn tay mình.
"Sở tổng, anh thật sự toàn tâm toàn ý muốn tôi ở bên cạnh anh sao?" Khóe mắt bắt đầu ngấn nước, âm thanh có chút nhẹn ngào.
Dưới tình huống này, làm sao mà không cảm động được?
Chịu nhiều đả kích, dèm pha từ cánh nhà báo như thế, làm ảnh hưởng đến danh dự của một chàng trai dịu dàng tốt bụng như thế, mà bây giờ, anh còn cần cô ở bên anh sao?
"Tại sao lại không? Thanh Thanh, em đừng nói những lời ngốc nghếch đó, ở trong lòng anh, cho dù có là lần gặp gỡ đầu tiên năm đó, hay là bây giờ, cho dù con người em có thay đổi thế nào, trái tim anh vẫn như cũ mà hướng về em." Sở Tiết Nhiên mỉm cười nhìn vào đôi mắt cô, trong mắt có chút thất thần rồi bỗng nhiên hắn cưng chìu vươn tay vuốt nhẹ đỉnh đầu cô, sau đó hít một hơi thật sâu, ôm chặt cô vào lồng ngực mình.
"Thanh Thanh, bây giờ hai người chúng ta cùng nhau đối mặt với những chuyện này, có được không? Dù em có gặp bất cứ khó khăn gì, có đau buồn gì, đã có anh bên cạnh em rồi." Sở Tiết Nhiên siết chặt vòng tay ôm chặt Tang Trà Thanh, thâm tình lên tiếng, sự mềm mại và yếu đuối của cô lúc này tựa như một sợi tơ mỏng quét vào trái tim hắn.
Một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ theo khóe mắt cô rơi xuống, trong mắt ánh lên một sự mâu thuẫn rõ rệt...vừa là một sự luyến tiếc đến trống trải, vừa là một sự ấm áp khi đã tìm được một bến cảng an toàn.
Sở Tiết Nhiên khẽ buông nàng ra, mỉm cười ngưng mắt nhìn cô, sau đó gương mặt tuấn tú dần dần phóng đại trước mắt cô.
Vào thời điểm môi hắn sắp chạm môi cô thì Tang Trà Thanh lại quay đầu sang một bên trốn tránh.
"Em..." Tang Trà Thanh rũ mi, có chút khó xử không biết phải làm thế nào mới phải, động tác né tránh của cô hoàn toàn xuất phát từ bản năng.
"Nghỉ sớm một chút đi." Sở Tiết Nhiên chậm rãi buông cô ra, nụ cười dịu dàng của anh có chút cứng nhắc.
"Ừ, vậy em đi xuống trước." Tang Trà Thanh gật đầu một cái, cởi bỏ thắt lưng an toàn, do dự một lát cô mới nhẹ nhàng nghiêng đầu đặt một nụ hôn phớt lờ bên má Sở Tiết Nhiên, sau đó nhanh chóng chạy xuống xe.
Sở Tiết Nhiên thất thần hồi lâu, cho đến khi hắn bừng tỉnh lại thì nhận ra hình bóng xinh đẹp của cô đã biến khỏi tầm mắt hắn tự khi nào.
Lồng ngực dâng lên một chuỗi cảm xúc phức tạp, vừa chua xót lại vừa ngọt ngào, xuyên qua con ngươi đen láy âm trầm của anh, có thể nhận ra được sự u buồn ám ảnh, hay chính xác hơn là đau lòng.
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Bên trong biệt thự nhà họ Sở.
"Mẹ, gấp gáp gọi con trở về mà bây giờ lại không mở miệng nói gì, còn bày thêm cái bộ mặt nghiêm trọng nhìn con, chuyện gì đang diễn ra đây." Sở Tiết Nhiên có chút lười biếng đi đến ghế salon, ngồi xuống thoải mái ôm Sở mẫu, bật cười nói.
Gương mặt của bà vẫn lạnh tanh như cũ, hai tay bắt chéo trước ngực, ánh mắt lóe lên một tia lửa giận.
"Mẹ --"Sở Tiết Nhiên quơ quơ bả vai bà, bất đắc dĩ kéo dài âm thanh.
"Con xem đi, đây là cái gì? Con trai à, còn không rõ là đang gây ra chuyện lớn gì sao?" Rốt cuộc bà cũng chịu không nổi, vươn tay cầm lấy tờ báo sau lưng ném trước mắt Sở Tiết Nhiên, nghiêm nghị nói.
Sở Tiết Nhiên quét mắt nhìn lên tờ báo, một tờ là chuyện Scandal giữa ba người bọn hắn, một tờ là bài báo có liên quan đến bài phỏng vấn của Kỳ Nguyệt.
"Con ngồi xuống giải thích rõ ràng cho mẹ, đây là cái gì? Vì sao lại cầu hôn với cô gái kia?" Bà chỉ vào một tấm hình tên tờ báo, mi tâm nhíu chặt tỏ vẻ khó chịu.
"Mẹ, chuyện của con mẹ đừng xen vào." Sở Tiết Nhiên lười biếng tựa người lên salon, gương mặt tuấn tú mang theo một tia mệt mỏi, ảo não lên tiếng.
"Không xen vào là thế nào? Nếu bây giờ con cưới cô ta vào cửa, con nghĩ mẹ sẽ mặc kệ sao? Con xem tờ báo này đi, chuyện cô ta là tình nhân của Cửu Thiếu đã lộ ra ngoài, loại con gái như vậy tuyệt đối không thể làm dâu của Sở gia nhà chúng ta." Hai tròng mắt bà ánh lên tia lửa giận, hàng mày đẹp cũng nhướng lên biểu lộ ý phản bác.
"Mẹ, con thật sự muốn cưới cô ấy." Sở Tiết Nhiên hơi nghiêng đầu, nhìn mẹ mình, chân thành nói.
"Con điên rồi? Ngay từ đầu con tiếp cận cô ta cùng lắm chỉ là muốn nhắm vào Long Cửu, bây giờ cô ta không còn giá trị uy hiếp Long Cửu nữa. Quan trọng hơn, quan hệ giữa cô ta và Vương Tử đều rất tốt, có thể lợi dụng cô ta để tạo mối quan hệ làm ăn với Bạch Thị cũng không có gì là sai, nhưng việc gì con phải nhất thiết lấy hạnh phúc của đời mình ra để đánh đổi?" Mẹ Sở Tiết Nhiên kinh hãi, bây giờ bà rất muốn dạy dỗ cho đứa con trai ngu muội này một bài học cho hắn thức tỉnh.
Sở Tiết Nhiên chậm rãi nhắm hai mắt, nặng nề thở dài một cái, một lúc sau mới mở mắt ra, hai con ngươi đen láy khẽ chớp động: "Mẹ, thật ra con đã có ý với cô ấy từ lâu rồi, ngay từ lần gặp đầu tiên trái tim con đã rung động vì cô ấy. Lần đó, cô vẫn chưa phải là tình nhân của Cửu Thiếu, mặc dù chỉ liếc nhìn bóng lưng của cô, nhưng trong lòng con đã nhận thức được người con gái đó quý giá và cần một ai đó nâng niu đến nhường nào."
Đáy mắt xẹt qua một tia hạnh phúc đầy ấm áp, tiếp tục ngọt ngào lên tiếng: "Sau khi biết cô ấy là tình nhân của Long Cửu, con thừa nhận, lúc đó tiếp cận cô ấy là vì có mục đích riêng. Nhưng từ sâu trong tim con đã muốn mượn việc này để không phải nhìn nhận trực tiếp tình cảm thật của mình. Tiếp cận cô ấy được nhiều năm, con dần dần phát hiện ra, con đã lún sâu vào thứ tình cảm đơn phương đó một cách vô tri vô giác, cô ấy giống như một vết sẹo trong lòng mà con không thể xóa sạch, mẹ à, con yêu cô ấy thật lòng."
"Nó đã từng là tình nhân của Long Cửu, con trai à, con nên biết rõ, định nghĩa của tình nhân là gì?" Ngữ khí của bà bắt đầu mềm nhũn, hi vọng có thể khuyên giải đứa con trai duy nhất của bà.
"Là tình nhân của Long Cửu thì sao, không có chút giá trị lợi dùng gì thì sao, nhưng con muốn cô ấy là vợ con, sống bên cạnh con hết quãng đời còn lại, mẹ à, cô ấy là người con gái duy nhất mà con yêu, tim con không đủ lớn để chứa thêm bất kỳ người con gái nào khác." SởTiết Nhiên lắc đầu một cái, ánh mắt kiên định mà thâm thúy, bên mép cong lên ý cười nhạt.
"Tiết Nhiên à, con không thể cưới cô ta được, bây giờ người người ai ai cũng biết cô ta là tình nhân của Long Cửu, nếu con cưới nó, chẳng phải con đang khiến cho tập đoàn Sở thị chúng ta trở thành trò cười cho thiên hạ sao?" Hai tay bà nắm chặc thành quyền, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lùng nhìn hắn.
"Bây giờ thứ mà con muốn chính là cho cô ấy một tổ ấm, một cuộc sống hạnh phúc, con chỉ muốn cùng cô ấy trải qua cuộc sống bình yên mà thôi." Sở Tiết Nhiên đưa mắt nhìn một điểm xa xăm, vẻ mặt đầy nét ôn nhu, tình cảm.
"Cuộc sống bình yên? Còn Long thị thì sao? Mục tiêu của chúng ta thì sao? Con cũng mặc kệ sao?" Bà khiếp sợ nhìn con trai mình, mặc dù đã sớm biết con trai mình thật lòng yêu Tang Trà Thanh, nhưng chính miệng hắn thừa nhận thẳng thắn với mình thế này, bà khó lòng nào để tiếp nhận sự thật.
Sở Tiết Nhiên không lên tiếng trả lời, nhưng...ánh mắt hắn đã nói lên tất cả.
Không sai, hắn cũng sẽ mặc kệ, vì Trà Thanh, có là cái gì, hắn cũng mặc kệ.
Hôm nay ngay khi ôm cô vào ngực mình, hắn đã nhận ra, vì cô, hắn có thể đánh đổi bất kỳ thứ gì, cũng có thể từ bỏ hết mọi thứ.
Hắn yêu cô.
Không có sự giả dối, không chút vụ lợi, chỉ có tồn tại một tình yêu đơn thuần, hơn nữa, là đã yêu từ lâu.
Hắn muốn cho cô một tổ ấm bình yên, muốn bảo vệ cô, muốn cả đời bên cạnh cô, lo lắng cho cô, chăm sóc cô.
Cho dù cô đã từng ở bên cạnh Long Cửu, hắn cũng không hề quan tâm, người hắn yêu là cô, yêu một Tang Trà Thanh dịu dàng mà thuần khiết!
Tận sâu trong đôi mắt đen láy của hắn ánh lên một tia sáng nhu hòa, ấm áp, hắn thật sự đã đưa ra quyết định cho bản thân như vậy.
"Tiết Nhiên, lẽ nào con đã quên mẹ con Long Cửu đã hại mẹ con chúng ta thế nào rồi sao? Bây giờ chỉ vì một đứa con gái mà muốn từ bỏ tất cả sự nghiệp của mình?" Bà đưa đôi mắt tràn đầy thất vọng và đau đớn nhìn con trai bà, nghẹn ngào nói.
"Mẹ, lẽ nào mẹ không hy vọng con sẽ hạnh phúc sao? Bây giờ con thực sự rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc, mẹ à, đừng đập tan ước mơ nhỏ bé của con có được hay không?” Sở Tiết Nhiên lặng lẽ cầm lấy tay bà, trong mắt mang theo một tia cầu khẩn.
"Tiết Nhiên à, con và cô ta, không thể nào sống bên nhau được, cứ hy vọng bao nhiêu rồi con sẽ thất vọng bấy nhiêu thôi, cuối cùng người bị tổn thương lớn nhất chính là con." Bà thở dài một hơi, lên tiếng khuyên răn.
"Mẹ, con xin lỗi, thứ duy nhất mà con muốn chính là cô ấy, con yêu cô ấy, con muốn ở bên cạnh cô ấy!" Sở Tiết Nhiên kiên định trả lời, không mảy may để tâm đến hậu quả mà mẹ hắn đã khuyên bảo.
"Đừng có nói nữa, mẹ hi vọng con phải suy nghĩ thật cẩn thận về việc này, mẹ mệt rồi." Bà buông tay Sở Tiết Nhiên, sau đó đứng dậy, bước chân có chút loạng choạng nặng nề lên lầu.
Bà sợ cuối cùng người phải chịu tổn thương, đau khổ nhất chính là hắn, ngày đó ngồi ở phòng ăn dùng cơm. Bà là người từng trải, không lý nào lại không nhìn ra ánh mắt của Long Cửu nhìn Tang Trà Thanh, là ánh mắt của một con sói đầu đàn muốn chiếm giữ lấy con mồi của mình, mà ánh mắt Tang Trà Thanh khi đó, lại có vài phần tình cảm khó phát hiện ra.
Còn con trai bà, Tiết Nhiên của bà...
Sao có thể không bị tổn thương cho được?
Thôi thôi, con đường nó đi là do nó lựa chọn, bà sẽ để cho nó vấp ngã một lần để cho nó trưởng thành hơn. Với lại, dù có muốn can thiệp thì cũng vô dụng.
Chỉ là cứ mỗi lần nghĩ đến những tổn thương mà Tiết Nhiên phải đối mặt sau này, bà không thể nào đành lòng nhìn thấy con trai bà như thế, tình yêu của nó đơn thuần như thế, giản dị như thế, chỉ trách nó và Tang Trà Thanh, có duyên mà không có phận.
Bà từ từ nhắm chặt hai mắt, nghiêng người nằm trên giường, trước ngực bị ứ nghẹn không biết phải phát tiết đi đâu.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn