Chiều hôm bắt đầu bao phủ khắp nơi, hai bên đường vốn còn có thôn trang lẻ tẻ, dần dà chỉ còn lại có đồng ruộng mênh mông, cỏ dại mọc um tùm, châu chấu nhảy tí tách trên những ngọn cỏ.
Lại đi thêm một đoạn đường nữa, tới một ngã rẽ, Nhiếp Tái Trầm chợt dẫm chân phanh.
– Bạch tiểu thư, có lẽ tôi nên đưa cô quay về thì hơn.
Không đợi cô trả lời, anh bắt đầu quay xe, đang định quay lại con đường cũ, nghe cô nói:
– Vậy thì đỗ ở đây đi!
Nhiếp Tái Trầm quay đầu lại, nhìn cô.
Cô ngồi dựa vào lưng ghế, tay khoanh trước ngực, đôi mắt chiếu thẳng vào anh.
Trên thực tế, từ sau khi ra khỏi thành, tuy không quay đầu lại nhưng anh có một cảm giác, cô vẫn luôn nhìn chằm chằm sau lưng anh.
Điều này làm cho anh dựng hết cả tóc gáy.
– Bạch tiểu thư, cô dừng ở đây làm gì?
Nhiếp Tái Trầm nhìn chung quanh hoang vắng, hỏi cô.
– Anh có sợ Cố Cảnh Hồng không? – Cô hỏi một câu không đầu không đuôi như thế.
Nhiếp Tái Trầm ngây ra, nhìn vào mắt cô, khó hiểu.
– Bạch tiểu thư, ý cô là gì…
Anh thật sự không hiểu dụng ý của cô là gì.
– Anh cứ trả lời tôi trước đi, anh có sợ anh ta không?
Cô ngắt lời anh, gương mặt xinh đẹp kia hơi nghiêng đi, khóe mắt lấp lánh, ẩn hiện sự khiêu khích.
– Không.
Anh yên lặng giây lát, cuối cùng vẫn trả lời.
Bạch Cẩm Tú mỉm cười, cười rất vui vẻ, cả người dường như cũng nhẹ bẫng theo, hai tay đang khoanh trước ngực buông xuống, quay qua anh.
– Tôi quả thực không nhìn lầm anh, anh giống như mọi người, nhưng vẫn có điểm khác biệt. – Cô khen ngợi một câu,- Vậy thì tôi có thể nói với anh một chuyện.
Nàng dùng khen ngợi khẩu khí nói một câu.
– Cố Cảnh Hồng muốn cưới tôi.
Nhiếp Tái Trầm ngẩn ra.
– Anh ta rất thông minh, bởi hồi trước từng bị tôi từ chối, nên lúc này bỏ qua tôi mà cầu hôn thẳng với cha tôi. Cha tôi rất có khả năng sẽ đồng ý. Lúc trước tôi đã không thích anh ta rồi, giờ anh ta làm vậy, tôi càng không ưa. Dù thế nào tôi cũng sẽ không gả cho anh ta đâu. Tôi thà sống một mình cả đời! Như thế có gì không tốt. Cho nên tôi mong được anh giúp.
Không đợi Nhiếp Tái Trầm có phản ứng, cô đã bắt đầu tự thuật kế hoạch của mình.
– Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ để cha tin tưởng, là tôi vô cùng vô cùng thích anh. Tôi thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, chúng ta cũng đã thân mật với nhau, cả đời này tôi chỉ gả cho anh. Đương nhiên, cha tôi sẽ không đồng ý…
Bạch Cẩm Tú nom vẻ lặng thinh của anh, vội giải thích:
– Anh đừng nghĩ nhiều, không phải tôi nói anh không tốt. Anh ở mặt nào cũng rất xuất sắc, nhưng…
Cô dừng một chút,
– Chắc anh hiểu mà đúng không.
Giải thích xong, cô lại tiếp tục trình bày:
– Đến lúc đó cha tôi sẽ cực lực phản đối, muốn chia rẽ tôi với anh. Tôi sẽ đấu tranh gay gắt rồi chấp nhận chia tay với anh, nhưng với một điều kiện là cha không được gả tôi cho Cố Cảnh Hồng. Tôi rất hiểu cha tôi, ông quyết liệt chia rẽ tôi và anh, trong lòng nhất định sẽ áy náy, nên sẽ đồng ý điều kiện này với tôi.
Tự thuật xong kế hoạch của mình, đôi mắt xinh đẹp của cô tỏa sáng lấp lánh, thở hắt ra một hơi dài, thả lỏng tựa người vào ghế, nhìn Nhiếp Tái Trần vẫn luôn lặng thinh từ nãy đến giờ.
– Dĩ nhiên, anh giúp tôi chuyện lớn như thế, tôi cũng sẽ không để anh làm không công đâu. Tôi lúc mười tám tuổi cha đã cho tôi cổ phần xưởng dệt và công ty thuốc lá, tôi có thể chia toàn bộ hoa hồng cho anh trong ba năm để làm thù lao. Yêu cầu duy nhất với anh chính là phối hợp với tôi, để cha tôi tin tưởng tôi và anh đang yêu nhau. Tôi nghĩ chuyện này cũng khó đúng không?
– Hôm nay chính là ngày đầu tiên hẹn hò của chúng ta. Chờ muộn chút nữa, chúng ta hẵng quay về. Tôi sẽ để cha biết chúng ta đang yêu nhau.
– Được không?
Cô lại lần nữa khoanh tay trước ngực nhìn anh, chờ anh trả lời.
Nhiếp Tái Trầm lông mi hơi giật giật.
– Xin lỗi Bạch tiểu thư, tôi sẽ không giúp cô chuyện này.
– Tôi sẽ đưa cô về ngay.
Giọng anh không cao, thậm chí hơi trầm thấp, nhưng trong lời nói đầy ý vị cương quyết, ngay cả Bạch Cẩm Tú cũng nghe ra được.
Cô mở to hai mắt, vô cùng kinh ngạc.
– Anh nói gì? Anh không làm á? Anh có biết đó là bao nhiêu tiền không? Anh ở Tân Quân dù có mười năm hay hai mươi năm thì cũng không kiếm được một nửa khoản tiền đó đâu.
Anh không hề có phản ứng gì.
– Được.
Bạch Cẩm Tú gật đầu,
– Nếu anh chê ít, vậy tôi tăng thêm ba năm nữa! Năm năm nhé! Hay là anh tự ra một con số đi, chỉ cần tôi chi nổi thì tôi sẽ đồng ý. Anh hoàn toàn có thể tin tưởng tôi, để bày tỏ thành ý, tôi sẽ mời Luật sư Hong Kong để xử lý chuyện này.
Nhưng Nhiếp Tái Trầm chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái rồi quay đầu đi, một lần nữa khởi động xe.
Anh vừa mới dẫm chân ga thì bất chợt từ phía sau có một cánh tay với tới, bắt lấy tay anh xoay chuyển tay lái.
Đó là tay nữ giới, mu bàn tay trắng ngó trắng ngần, lòng bàn tay mềm mại như bông, như không xương, bàn tay bắt lấy bàn tay to rộng bị phơi nắng đến đen đi, vô cùng đối lập nhau.
Ánh mắt của Nhiếp Tái Trầm dừng ở bàn tay nhỏ đang chụp lên mu bàn tay của mình.
Anh chậm rãi quay đầu lại, hơi thở hít vào một làn hương nhè nhẹ thanh nhã, ánh mắt lại lần nữa chạm vào đôi mắt đẹp gần trong gang tấc kia.
– Nhiếp Tái Trầm, tôi có đẹp không?
Anh nghe được Bạch tiểu thư khẽ khàng hỏi mình.
Cảm giác vừa mềm lại vừa lạnh này bị dòng điện lưu từ lòng bàn tay của cô đè lên mu bàn tay của anh mà nhanh chóng lan rộng ra.
Trong đầu anh bất giác hiện lên bức tự họa của cô mà ngày đó vô tình thấy được.
Thực ra anh không hề quên đi, không phải anh không nghĩ đến, mà là không thể nào quét sạch hoàn toàn khỏi trí nhớ được.
Nhiếp Tái Trầm khó khăn dịch đi một chút, cố kéo dài khoảng cách của hai người, sau đó quay đầu lại, tránh ánh mắt đang nhìn chăm chú của cô.
Vẻ yên lặng và lúng túng của anh lọt hết vào đôi mắt của Bạch Cẩm Tú.
Cô buông bàn tay đang đè vào mu bàn tay của anh, thân hình đang đổ nghiêng về phía trước cũng ngồi trở lại, nói:
– Có muốn ngủ với tôi không?
Trái tim bất giác nảy lên.
Huyết dịch trong cơ thể cũng chảy nhanh hơn.
Mồ hôi nóng hổi nhanh chóng thấm ra từng lỗ chân lông sau lưng Nhiếp Tái Trầm.
– Đây là một cuộc giao dịch.
Cô cố gắng dùng giọng nói bình thản mà mình có thể để tiếp tục nói.
– Anh giúp tôi, tôi có thể ngủ với anh một lần.
Thanh âm của cô rơi xuống, bốn phía cũng theo đó mà tĩnh lặng.
Hoàng hôn đã hoàn toàn biến mất khi mặt trời đã lặn sau đỉnh núi, làn gió đêm vẫn vù vù như cũ, thổi qua đồng ruộng, cỏ dại bên đường đổ rạp xuống, phát ra những thanh âm xào xạc. Một con châu chấu hai chân sau cứng cáp bấu lên một ngọn cỏ, giang cánh, vút một cái bay vào trong xe, vẽ lên một đường con tuyệt đẹp trong không trung, cuối cùng đạp lên trên tay người đàn ông trẻ tuổi đang bắt lấy tay lái kia.
– Bạch tiểu thư, tôi sẽ coi như cô chưa từng nói gì cả.
Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng đáp một câu như thế.
Giọng của anh nghe như sít lại, thậm chí còn mang theo vài phần tức giận trách cứ. Nói xong anh dẫm chân ga, lái xe quay về Cổ thành.
Lúc này anh lái rất nhanh, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với lúc chở cô tới. Gió to mãnh liệt ập vào mặt Bạch Cẩm Tú, thậm chí làm gò má cô căng lên đau đớn, nhưng cô vẫn ngồi yên không nhúc nhích, cứ duy trì một tư thế, nhìn chằm chằm vào bóng lưng người không hề quay đầu lại kia, cố kìm nén không để nước mắt rơi xuống.
Đây vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời Bạch Cẩm Tú thấy suy sụp như thế. Suy sụp vô cùng, thậm chí là nhục nhã.
Trong kế hoạch của cô, cô cho rằng khi mình hứa hẹn trả cộng hậu hĩnh như thế, anh sẽ đồng ý ngay. Đó quả thực không phải một khoản tiền trinh. Tiền là thứ tốt, ai mà chẳng thích. Quý công tử Tổng đốc phủ Cố Cảnh Hồng còn chẳng phải vì tiền nhà mình mới bám riết đòi cưới mình bằng được đó sao?
Ai ngờ đâu, anh mắt không hề chớp lấy một cái mà cự tuyệt.
Thôi được, điều này cũng có thể lý giải, dù sao cũng là chuyện vừa đắc tội với Cố gia cùng với cha mình.
Trong giao dịch mua bán, cân lượng không đủ, vậy thì thêm vào thôi.
Theo sự hiểu biết của cô với đàn ông, hầu hết đàn ông trên đời này hoặc là tham tài, hoặc là háo sắc. Nhiếp Tái Trầm này chắc chắn cũng không tránh khỏi định luật này đâu.
Bạch Cẩm Tú dĩ nhiên không dám đánh đồng mình với tuyệt thế giai nhân, nhưng từ trước tới nay cô vẫn luôn tự tin với vẻ đẹp của mình, vì thế trong khoảnh khắc không cam chịu, đầu nóng lên, cắn răng bật thốt lên câu nói kia.
Lẽ nào anh ta không động lòng ư?
Cô không thể ngờ rằng, lại là kết quả như thế.
Anh ta coi thường mình! Thật sự là coi thường mình!
Anh ta dám coi thường mình!
Cô tức thì thẹn quá hóa giận, bao thất vọng, uất ức và nhục nhã hòa quện trào dâng trong lòng.
Bỗng, như có con côn trùng nhỏ theo gió bay vào mắt cô, cô chớp mắt, nước mắt lập tức rơi xuống, lăn trên gò má, nháy mắt lại bị gió thổi bay mất.
Cô rốt cuộc không kìm nén được nữa, nằm sấp xuống che mặt lại, khóc nức lên.
Ban đầu cô khóc còn nhỏ tiếng, không muốn người đang lái xe biết, nhưng rất nhanh, hai bả vai bắt đầu rung lên.
Nhiếp Tái Trầm tuy lái xe rất nhanh, nhưng vẫn luôn chú ý đến tiểu thư Bạch gia phía sau.
Cô khóc nức nở, nhìn vô cùng đáng thương.
Anh dần dần lái chậm lại, cuối cùng đỗ hẳn lại, ngoái lại lén nhìn cô một cái. Cô vẫn chôn mặt vào váy.
Anh muốn bảo cô đừng khóc, nhưng lại không biết nên nói như nào.
– Bạch tiểu thư…cô đừng khóc…
Cuối cùng anh chỉ biết nhỏ nhẹ khuyên một câu như thế.
– Anh làm gì mà lái nhanh thế? Làm hại côn trùng bay vào mắt tôi đấy.
Bạch Cẩm Tú che mặt lại, nghẹn ngào mắng anh.
Nhiếp Tái Trầm cũng không biết vì sao vừa rồi mình lại lái xe nhanh nữa, tức thì luống cuống:
– Nó còn trong mắt cô không? Để tôi xem xem…
Anh chìa tay ra với cô, bỗng lại cảm thấy không ổn, dừng lại.
– Không cần anh quan tâm, ra rồi. – Cô gắt lên.
Nhiếp Tái Trầm thở phào nhẹ nhõm, vội thu tay về, tiếp tục nhìn cô khóc.
– Anh coi thường tôi…
Bạch Cẩm Tú vẫn che mặt, giọng nghèn nghẹn.
– Không đâu, không đâu. – Nhiếp Tái Trầm vội phủ nhận.
– Vậy sao anh lại…
Bạch Cẩm Tú buột miệng thốt ra, nói được một nửa thì ngay cả bản thân cũng không nói được nữa, dừng lại, lại khóc nức lên.
Nhiếp Tái Trầm nặng nề yên lặng một lát, mới nói khẽ:
– Bạch tiểu thư, cô đừng khóc nữa, cô cùng đừng hiểu làm, tôi thật sự không hề coi thường cô đâu. Tôi thấy lệnh tôn rất thương cô, không hề giống như người không hiểu lý lẽ, vì sao cô không nói rõ với ông ấy…
– Tôi đã nói với ông rồi. Mà anh thì biết cái gì!
Anh còn chưa nói hết đã bị cô cắt ngang.
Bạch Cẩm Tú cũng ngồi dậy, lau nước mắt trên mặt.
– Nếu là chuyện khác, cha tôi dĩ nhiên sẽ đồng ý với tôi, nhưng việc này thì lại khác. Cố Cảnh Hồng không phải người đơn giản. Anh ta biết cha tôi coi trọng nhất là cái gì. Anh làm sao biết cha tôi là người như nào chứ? Nếu ông là người như anh nghĩ, ông có thể ngồi yên ở vị trí như hiện nay không? Ông đối xử với anh tôi không tốt à? Hồi trước anh tôi muốn cưới không phải chị dâu đâu, nhưng cha tôi ép cưới người khác, bởi vì hai nhà trước kia đã từng có hôn ước, cha tôi muốn tuân thủ lời hứa và thanh danh trước người khác mà bắt anh cả phải nghe theo. Tôi cũng giống vậy thôi. Việc liên quan đến Bạch gia, ông ấy dù có thương tôi đến mấy thì cũng sẽ không chiều theo ý tôi đâu.
Nhiếp Tái Trầm lại lần nữa yên lặng.
– Tôi hỏi anh lần nữa, anh có giúp tôi không?
Bạch Cẩm Tú cuối cùng khóc xong, đôi mắt đỏ au nhìn anh.
Nhiếp Tái Trầm lại bắt đầu toát mồ hôi, không dám nhìn cô, ngoảnh mặt đi.
– Bạch tiểu thư, nếu là chuyện khác, tôi sẽ giúp hết mình. Nhưng Bạch lão gia đối xử với tôi rất tốt, chuyện này, tôi không thể giúp cô được.
Đã nói xong lời khó nói, anh chờ cô tiếp tục khóc, hoặc là lại nổi giận mắng mình. Đợi một lát, vẫn không thấy động tĩnh gì.
Anh cẩn thận ngoái lại xem.
Đôi mắt Bạch tiểu thư vẫn đỏ hồng, mí mắt sưng lên, bởi vì vừa rồi khóc nức nở mà tóc mai hỗn loạn dính vào gương mặt mang theo nước mắt của mình, nhìn hết sức đáng thương.
– Nhiếp Tái Trầm, tôi đã cầu xin anh như vậy, thế mà anh không chịu giúp tôi ư?
Nhiếp Tái Trầm tim mềm nhũn, suýt chút nữa thì gật đầu, nhưng trong nháy mắt, lý trí lại đè ép anh xuống.
Anh nhìn phía xa chiều hôm buông xuống dày đặc, nói:
– Bạch tiểu thư, muộn rồi, tôi đưa cô về.
Nói xong, không đợi cô lên tiếng, lập tức khởi động xe.
Trên đường trở về, Bạch tiểu thư phía sau không nói nửa lời, an tĩnh đến bất thường. Nhiếp Tái Trầm cảm thấy chắc cô đã chết tâm với mình, không ép anh làm chuyện hoang đường này nữa. Điều này làm anh như trút được gánh nặng, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng lại thấy có chút trống rỗng.
Khi lái xe thuận lợi đi qua cửa thành sắp trở lại Bạch gia thì trời đã tối đen hoàn toàn, cách hai con phố là có thể nhìn thấy tòa nhà Bạch gia phía trước sáng rực, tiếng ồn ào náo nhiệt cũng theo từng trận gió truyền đến.
Nhiếp Tái Trầm cua một vòng, cố tình đi vào cửa sau, dừng ô tô ở bên đường, xuống xe mở cửa cho Bạch Cẩm Tú, hạ thấp giọng nói:
– Bạch tiểu thư, vào đi thôi.
Bạch Cẩm Tú không nói lời nào xuống xe, không liếc anh lấy một cái, quay người đi vào cửa sau.
Nhiếp Tái Trầm nhìn bóng dáng của cô biến mất trong tầm mắt, tâm tư nặng trĩu, đứng tại chỗ trong bóng tối một lát, rồi mới lặng lẽ lái ô tô đưa trở lại vị trí của nó.
Tiệc mừng thọ mới bắt đầu được một lát, Bạch Thành Sơn nhớ tới con gái, hỏi Lưu Quảng:
– Tú Tú đâu rồi nhỉ? Cả tối nay hình như chưa thấy con bé.
Bấy giờ Lưu Quảng mới nhớ ra, hình như lúc bữa tiệc bắt đầu đích thực không hề thấy tiểu thư đâu.
– Lão gia chờ chút, tôi đi hỏi xem.
– Cha ơi, con ở đây này.
Một giọng nói thánh thót vang lên, Bạch Thành Sơn ngoái lại, thấy con gái đã thay bộ quần áo khác, cười tươi tắn đi tới.
– Trời nóng quá, con chẳng muốn làm gì cả, vừa rồi vẫn ở trong phòng thôi ạ.
Bạch Thành Sơn gật đầu:
– Bận rộn cả ngày, đi theo cha gặp mấy vị trưởng bối, chào hỏi xong rồi thì con về phòng nghỉ đi, không cần phải ra đâu.
– Cảm ơn cha.
Bạch Thành Sơn lại nghĩ tới Nhiếp Tái Trầm, vừa rồi còn muốn giới thiệu anh với một quan viên nha môn Lục Quân, nhưng lại không thấy anh đâu.
Lưu Quảng nói:
– Lão gia, tôi đang định nói với ông, vừa rồi Nhiếp đại nhân tìm tôi, nói trong người không khỏe, nhờ tôi chuyển lời cảm ơn với ông, nói cậu ta đi về trước, lần khác sẽ tới cáo tội với ông sau.
Bạch Cẩm Tú đứng bên, khóe môi nhướn lên nụ cười nhạt.
Bạch Thành Sơn tin là thật, kêu lên một tiếng, dặn dò:
– Thời tiết thật sự nóng quá, cậu ấy lại huấn luyện vất vả ở Tuần Phòng Doanh, chắc bị cảm nắng rồi. Ngày mai ông cho người mang nước giải nhiệt, ướp lạnh sẵn cho cậu ấy đi.
– Vâng, lão gia.
Lưu Quảng đáp.
Hết chương 14