Bạch Cẩm Tú đi theo Nhiếp Tái Trầm về đến nhà.
Tối qua cô ngủ không ngon, giờ cũng buồn ngủ. Nhiếp Tái Trầm bảo cô ngủ, bản thân cũng nằm ngủ cùng cô, nhưng vẫn áy náy giải thích lát nữa anh còn phải đi làm. Hôm nay có việc quan trọng, trước chín giờ anh cần phải đi.
Trước khi gả cho anh, Bạch Cẩm Tú chưa bao giờ nghĩ, lòng dạ mình lại rộng lượng đến như vậy.
Nghe anh nói sẽ phải đi làm, trong lòng cô thấy mất mát nhưng không hề thấy giận mà còn thương anh hơn, muốn anh tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, cô không ngủ, chờ đến giờ sẽ gọi anh dậy, anh đi rồi thì cô sẽ ngủ bù.
Bao nhiêu khổ sở, ấm ức trong lòng tự cô sẽ từ từ nhấm nháp và tiêu hóa nó. Giống như quần áo mẹ anh làm cho anh và chiếc đồng hồ cô tặng anh mà anh chưa từng dùng đến kia, mỗi lần nghĩ tới tuy rằng đáy lòng như có kim châm, nhưng thực ra, cũng không quan trọng như vậy.
Bạch Cẩm Tú thật sự muốn anh được vui.
Kết hôn với cô, nếu có thể làm anh vui, bản thân cô cũng thấy vui.
Cô nguyện làm mọi chuyện vì anh, chỉ cần cô làm được.
Nhiếp Tái Trầm mang theo tâm trạng áy náy vào may mắn đi làm. Áy náy là đương nhiên, mà may mắn, là anh trước kia chưa từng nghĩ tới, cô lại săn sóc hiểu mình như thế, làm anh thậm chí có cảm giác vừa mừng vừa lo.
Nhưng giờ anh thật sự là quá nhiều việc, quá bận, không có tâm tư mà quan tâm đến chuyện khác. Rất nhanh, hai ngày sau, chính là ngày hội nghị mở rộng được mở.
Hội nghị này vô cùng đột ngột, Chu Thiết Sinh Triệu Khánh, Mã Hoành Huy Huệ Châu, Lưu Kế Tổ Triều Châu, Tông Kính Tiên Thanh Viễn đều là Tổng binh, Thống chế hoặc là cường hào thế gia triều Thanh. Lợi dụng sự đại loạn triều đình nhà Thanh mấy tháng trước bị hủy diệt mà nổi dậy chiếm lĩnh địa phương, dựa vào quân đội trong tay mà trở thành nhân vật có số có má. Dĩ nhiên, người nào cũng không chút do dự mà cắt bím tóc, treo cờ mới, trong một đêm, toàn bộ trở thành người của Tân đảng.
Một vài nhân vật địa phương khác với Trần Tế Nam, chính là trong tay họ súng đạn không đủ. Quân đội thì có rồi, muốn có súng đạn lại không phải chuyện dễ. Vấn đề lớn nhất là tiền. Nhiều địa phương vốn rất nghèo, dân chúng vốn đã bị quan lại triều đình nhà Thanh cướp đoạt liên tục, thu nhập từ thuế thì quá ít ỏi, có thể nuôi binh được đã là quá rồi, thật sự không có tiền để mua súng đạn.
Mà Nhiếp Tái Trầm chẳng những dựa vào ưu thế bẩm sinh nắm chủ lực Tân quân trong tay, hiện tại lại là Tư Lệnh Bộ tư lệnh lâm thời Quảng Châu, tương đương với Quảng Châu Tướng quân tiền Thanh, còn kiêm Tổng đốc hành chính, địa vị bao trùm, anh đột ngột yêu cầu họ tới Quảng Châu để họp, ngữ khí trên điện báo lại rất cứng rắn, mọi người không dám không đến, bởi vậy ôm lòng bất mãn mà đến dự họp.
Nếu đến, thể hiện họ phục tùng quyền lực của anh. Mà một khi đã phục tùng, vậy thì sau này sẽ mất đi quyền tự chủ quan trọng nhất. Cho nên khi nhận được điện báo, toàn bộ âm thầm thảo luận với nhau, quyết định tham dự hội nghị đúng hạn, để xem gã họ Nhiếp kia muốn làm gì, nhưng cần phải mang theo cảnh vệ của mình vào Quảng Châu, binh lính cũng đi theo sau, nhằm tạo áp lực và uy hiếp.
Ngày hôm nay, các nơi có hơn mười đại biểu đúng hạn lục tục tới Quảng Châu. Nhiếp Tái Trầm đã biết họ mang theo Cảnh vệ doanh tới, đội ngũ cũng ở phía sau. Cảnh vệ doanh của Chu Thiết Sinh có mấy trăm người, người nào cũng mang súng, diễu võ dương oai, phô trương rất lớn.
Anh để mặc Cảnh vệ doanh vào thành, bản thân cũng không lộ diện, chỉ sắp xếp người cho mọi người đi vào, bố trí một khách sạn điều kiện tàm tạm, để đại biểu các nơi vào ở, đêm đó mở tiệc tại Đại Tam Nguyên, do Phương Đại Xuân cùng Thư ký Bộ tư lệnh thay mặt mình đón gió tẩy trần bọn họ.
Người nào người nấy đều vô cùng đề phòng, nào có tâm tư ăn uống, bởi vậy bữa tiệc kết thúc rất nhanh chóng. Sáng ngày hôm sau, bọn họ được cho biết hội nghị tổ chức ở Tây doanh, dẫn người đi tới đó.
Cổng lớn Tây doanh mở rộng, vệ binh cũng không ngăn cản Cảnh vệ doanh của bọn họ, Chu Thiết Sinh hiên ngang dẫn mọi người đi vào, đến phòng họp.
Nói bắt đầu họp lúc 9 giờ, Nhiếp Tái Trầm lại không tới, chỉ có mấy binh sĩ nhìn ngây ngô như học sinh trường quân đội châm trà, mời thuốc, tiếp đón bọn họ.
Tối qua Nhiếp Tái Trầm đã không xuất hiện tại bữa tiệc đón gió, trong lòng mọi người đã khó chịu rồi, giờ lại thấy anh tới họp muộn, càng tức giận hơn. Nhưng đã tới cũng đành phải ngồi chờ, chờ hồi lâu, vẫn không thấy anh tới, có người không kiên nhẫn vỗ bàn chửi ầm lên, có người định bỏ về, ra tới cửa, lại bị một vệ binh cầm súng từ đâu xuất hiện ngăn lại. Quan quân cầm đầu mỉm cười nói:
– Sáng nay Nhiếp tư lệnh có việc khác, tạm thời không đến được, mệnh ti chức tới nhận lỗi với các vị, mong các vị tướng quân chờ một lát, anh ấy sẽ đến ngay thôi.
Mọi người đều chửi ầm lên, đòi ra ngoài, có người rút súng ra hăm dọa, có người thì gọi cảnh vệ mình mang theo tới, hiện trường tức khắc hỗn loạn.
Quan quân kia thấy vậy mặt sầm xuống, ra dấu một cái. Vệ binh tức thì xếp hàng, đồng loạt giương súng, kéo cò súng, mấy chục khẩu súng chĩa vào phòng họp.
– Nơi này là Tây doanh, kẻ nào dám gây rối? – Quan quân kia lạnh lùng thốt.
Mọi người đều sợ ngây người, hồi hồn lại, có kẻ nóng nảy muốn gây loạn đã bị vệ binh nổ súng trấn áp. Đang hỗn loạn cực độ, Mã Hoành Huy hô to:
– Họ Nhiếp tới rồi!
Mọi người nhìn ra, thấy một người trẻ tuổi mặc quân phục xuất hiện ở hành lang, đang đi về bên này.
Mọi người chưa từng gặp Nhiếp Tái Trầm nhưng trước đó cũng từng thấy anh qua báo chí, tất cả ngừng ầm ĩ, nhìn sang Chu Thiết Sinh.
Triệu Khánh là khu vực mà lực lượng quân đội khá lớn mạnh của Tiền Thanh, Chu Thiết Sinh làm Thống chế nhiều năm ở Triệu Khánh, khi triều đình nhà Thanh bị sụp đổ, anh ta lập tức bỏ gian tà theo chính nghĩa, giờ cũng là nhân vật số hai ngoài Trần Tế Nam, trầm ổn hơn nhiều so với đám người Mã Hoành Huy, Lưu Tế Tổ. Vừa rồi cũng không tham gia gây rối với mọi người, giờ thấy Nhiếp Tái Trầm xuất hiện mới cười nhạt nói:
– Nhiếp Tư lệnh, đám anh em bọn tôi cho cậu mặt mũi, hôm nay mới tới dự họp. Cậu lại ra đòn phủ đầu như thế, có phải là hơi quá hay không?
Nhiếp Tái Trầm bảo vệ binh cất súng đi, cười nói:
– Sáng nay đột ngột có việc gấp nên đến muộn, cấp dưới lại không hiểu quy củ, đắc tội các vị, tôi nhận lỗi với các vị.
Nói xong, anh đi vào.
Mọi người nhìn nhau, nén cơn giận lại, lại lần nữa ngồi vào ghế.
Nhiếp Tái Trầm ngồi vào vị trí chính trên bàn hội nghị hình chữ nhật, ánh mắt lướt qua mọi người, nói:
– Triều đình nhà Thanh đã bị hủy, Dân quốc thành lập, chẳng những thuận theo thời đại, cũng là điều mà lòng dân hướng tới. Lòng dân từ trước tới nay đều nhất thống, cho nên hôm nay tôi mời các vị tới chính là thảo luận làm thế nào quy hoạch mảnh bảo địa Nam Cương này, đảm bảo thống nhất hành động cho ngày sau, tránh cho việc phân tranh tự làm theo ý mình. Tôi muốn nghe ý kiến của các vị trước.
Anh vừa dứt lời, phía dưới không một ai lên tiếng, có người tự hút thuốc, có người chỉ cười nhạt.
Nhiếp Tái Trầm tiếp tục nói:
– Vậy thì tôi nói. Hiện trạng toàn tỉnh thế nào trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Tôi nghe nói giờ thuế phú các nơi cũng đều chảy vào túi địa phương, đi đâu không biết, đây không phải chuyện tốt. Thời kỳ đặc biệt, Bộ tư lệnh Quảng Châu thân kiêm số chức, muốn gánh vác tài chính toàn tỉnh, ngoài phí quân sự ra, còn có các loại chi phí dân sinh nữa. Chỉ dựa vào thuế phú Quảng Châu nói thật vô cùng eo hẹp, lại nuôi binh lính ở các địa phương như thế, vô cùng không hợp lý. Cần phải điều chỉnh thay đổi lại, tiêu tiền ở những nơi cần thiết hơn. Tôi thống kê đơn giản, ngoài bộ phận Trần Tế Nam, trong tay mọi người đã có hơn ba vạn người, nhân số quá nhiều, không cần phải giữ lại toàn bộ. Cho nên tôi quyết định tinh giản thành một quân đội tăng cường, mỗi một địa phương chỉ giữ lại một binh đoàn bảo vệ, nhân số không vượt quá một ngàn, định ra một tiêu chuẩn dụng binh, ai không hợp tiêu chuẩn thì cắt bỏ toàn bộ. Sau này thuế địa phương thu về cũng thống nhất nộp lên trên, chỉ để lại khoản quân lương, còn lại nộp lên Quảng Châu, theo chế độ phát ngược trở lại.
Mọi người trong phòng hội nghị mặt biến đổi lớn. Mã Hoành Huy nói:
– Họ Nhiếp kia, cậu dựa vào gì mà quyết định như vậy? Quyết định thế sao nói gọi chúng tôi tới thảo luận là sao?
Nhiếp Tái Trầm cười nói:
– Vừa rồi tôi mời mọi người lên tiếng, mọi người đều không ai nói gì cả. Mọi người không có ý kiến, vậy thì tôi quyết định, có vấn đề gì không?
Lưu Kế Tổ ném điếu thuốc trong tay đi, đứng lên, bỏ ra ngoài.
– Ông đây không rảnh hầu ai đó đóng vai gia đình. Họ Nhiếp kia, tự cậu chơi đi.
Những người còn lại cũng phá lên cười, đứng lên, định bỏ đi.
Nhiếp Tái Trầm dựa vào lưng ghế, thong thả nói:
– Các vị đều là người bận rộn, mời được các vị tới đây đều không dễ, không nói ra kết quả, các vị thấy tôi cho sẽ các vị đi hay sao?
Giọng điệu anh bình thản, nhưng sự uy hiếp lại rõ ràng.
Mọi người sửng sốt, dừng chân, quay lại nhìn anh chằm chằm.
– Họ Nhiếp kia, cậu dám?
Nhiếp Tái Trầm nói:
– Cảnh vệ doanh các anh vừa vào đã nộp vũ khí rồi. Mà binh lính ở bên ngoài kia, dù có trung thành với các anh, tiền cũng không mua chuộc được, nhưng nếu tôi muốn gây bất lợi với các anh, chỉ sợ nước xa không cứu được lửa gần.
Mọi người mặt tái mét. Chu Thiết Sinh lòng dạ thâm sâu, đối với một hậu bối dọa nạt người khác như vậy cũng không nhẫn nại được nữa, vỗ bàn đứng lên.
– Nhiếp Tái Trầm, cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước! Dù hôm nay tất cả chúng tôi đều bỏ mạng tại đây, cậu cho rằng cậu có thể kê cao gối mà ngủ ngon được hay sao?
Nhiếp Tái Trầm dĩ nhiên sẽ không xuống tay với những người này. Trừ người dễ dàng, nhưng những người này ở địa phương nhiều năm, ăn sâu bén rễ, đích xác đúng như Chu Thiết Sinh nói, hậu hoạn vô cùng.
Anh chỉ cần giết gà dọa khi thôi.
Anh nói:
– Sáng nay tôi có việc đến muộn đúng không? Đích thật là có chút việc. Trần Tế Nam hôm nay không tới, mọi người biết vì sao anh ta không tới không?
Mọi người cũng đều đang nghi hoặc, nhìn nhau.
Lưu Kế Tổ hừ mũi:
– Trần Thống chế không dễ nói chuyện như bọn này, chịu nể mặt mũi của cậu. Không ngờ cậu không biết tốt xấu như thế. Đã vậy, thì còn gì để nói.
Nhiếp Tái Trầm cười cười:
– Lưu Tướng quân sai rồi. Không phải Trần Tế Nam không cho tôi mặt mũi, mà là tôi không cần anh ta tới họp.
Anh chuyển sang giọng điệu nghiêm khắc:
– Vậy tôi xin nói thật với các vị, Trần Tế Nam ngoài mặt ủng hộ Dân quốc, thực tế bụng dạ khó lường, mưu đồ mua pháo súng bắn phá Quảng Châu, phá hủy cục diện này. Nếu không phải tôi kịp thời phát hiện, phái ra pháo hạm chặn lại, giờ Quảng Châu đã thành một đống phế tích rồi. Anh ta gieo gió gặt bão. Trên đường các vị tới Quảng Châu, tôi đã phái quân đội tấn công Thiều Châu, 24 giờ, đã đánh hạ được huyện thành Thiều Châu rồi.
Anh ném một tập tài liệu cho mọi người.
– Đây là điện chiến báo. Sáng nay tôi mới nhận được bản đầu tiên, Trần Tế Nam lẩn trốn, bị binh lính thủ hạ của anh ta bắn chết.
Đám Chu Thiết Sinh mặt trắng bệch, tranh nhau giật lật tập điện báo, lật xem, bầu không khí trong phòng hội nghị theo đó thay đổi, mọi người xì xào liên hồi.
Chu Thiết Sinh gập tập điện báo lại, miễn cưỡng nói:
– Tôi không tin. Quân đội của anh ta có đến năm sáu ngàn người, đi theo anh ta nhiều năm, trải qua không ít trận đánh, làm sao huyện thành dễ bị cậu đánh hạ như vậy được?
Nhiếp Tái Trầm nói:
– Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ. Anh ta có mấy cấp dưới trung thành, cũng rất có năng lực. Tiếc là, cả đường thủy được bộ đều bị lọt vào công kích, cộng thêm mấy chục khẩu đại kháo của chính anh ta, người phía dưới lại nhận được không ít lợi lộc, các vị nói xem, họ nguyện tiếp tục giữ đầu ăn cơm, hay là tiếp tục bán mạng cho Trần Tế Nam?
Phòng Hội nghị tức khắc rơi vào tĩnh lặng, sau một lúc lâu, Mã Hoành Huy nhảy dựng lên.
– Tôi không tin. Cậu cho tôi phát điện báo. Tôi muốn phát điện báo về hỏi.
Nhiếp Tái Trầm liếc anh ta, ra hiệu binh lính ngoài cửa đưa anh ta đi.
Mã Hoành Huy vội vã đi phát điện báo, mọi người ở phòng hội nghị yên lặng trầm ngâm, có người thở ngắn than dài, có người vùi đầu hút thuốc.
Nhiếp Tái Trầm ngồi yên, lạnh lùng nhìn mọi người.
Tầm hai mươi phút sau, Mã Hoành Huy trở lại.
– Thế nào, Thiều Châu bị hạ rồi à?
Mã Hoành Huy ủ rũ gật đầu:
– Huyện thành Thiều Châu…trong một đêm…bị hạ…Trần Tế Nam cũng đã chết rồi…
Mọi người đều kinh hãi, toàn bộ yên tĩnh.
Nhiếp Tái Trầm nhìn mọi người trong phòng một lượt, lạnh lùng nói:
– Trong các vị còn ai có thực lực như Trần Tế Nam, cứ đứng ra cho tôi. Nhưng tôi nói thật cho các vị biết, tôi không cho phép dưới sự cai quản của tôi có người tự lập tự tách. Các vị chỉ có hai con đường, một là đi theo con đường của Trần Tế Nam, thứ hai là hiệp thương cải cách. Đi con đường thứ hai, trong bộ quân sự của tôi sẽ cho các vị vị trí tương xứng.
– Các vị tự suy nghĩ đi.
Anh đứng lên, bỏ lại mọi người, đi ra ngoài.
………….
Bạch Cẩm Tú cũng biết dạo gần đây Nhiếp Tái Trầm đang bận chuyện gì, hình như là hợp nhất quân đội các nơi, định ra chế độ hành chính thống nhất toàn tỉnh.
Anh bận rộn như thế, đi sớm về muộn, cô gắng hết sức không làm phiền đến anh. Hôm nay là ngày mừng thọ của mẹ chị dâu Trương Uyển Diễm, anh theo cô đến Trương gia, lạy mừng thọ bà Trương xong cũng không ở lại ăn tiệc mà có việc nên xin phép đi trước.
Chị dâu và anh cả hôm nay cũng bận rộn đi xã giao, không lo được đến cô. A Tuyên đi theo cô một lát thì cũng chạy theo đám trẻ trạc tuổi ra hoa viên để chơi.
Khách nữ ngồi cùng bàn chủ yếu là thân thích của Trương gia, dĩ nhiên đều biết cô, ai nấy đều cung kính với cô. Hoặc là không dám đến gần, hoặc là chủ động tiếp cận nhưng đều là những lời nịnh nọt, vô cùng nhàm chán. Tiệc mừng thọ còn chưa kết thúc, bản thân cũng không thể cứ thế mà về, Bạch Cẩm Tú ngồi một lát, đứng lên ra ngoài. Lúc trở lại, đến bên ngoài phòng dành cho khách, nghe đám khách nữ đang tám chuyện về mình và Nhiếp Tái Trầm, ban đầu toàn lời khen, khen Nhiếp Tái Trầm tuấn tú lịch sự, lại có tài năng.
– Bạch lão gia đúng là có mắt nhìn, chọn được con rể như vậy, thế chẳng phải nhặt được báu vật đó sao? – Cô cả Trương gia nói.
– Chả thế là gì. Người trẻ tuổi như thế đi đâu mà tìm đây! – Một bà thím thân thích khác phụ họa theo.
Nghe họ khen ngợi Nhiếp Tái Trầm, trong lòng Bạch Cẩm Tú thấy ngọt ngào, vui sướng hơn cả khi mình được khen, liền dừng chân, không đi vào nữa.
– Tú Tú cũng là một phúc tinh. Uyển Diễm nhà mình mỗi khi tâm sự với tôi, thường nói em chồng này khi còn nhỏ đã vượng Bạch lão gia. Giờ Nhiếp cô gia cưới cô ấy, mà có mấy tháng đâu, thế mà cậu ta đã thăng vèo vèo rồi. Tôi thấy Tú Tú cũng rất vượng phu đấy. – Một bà dì của Trương Uyển Diễm nói.
Mọi người lại tán thành:
– Đúng đúng, Tú Tú với Nhiếp cô gia là trời sinh một đôi.
Bạch Cẩm Tú dĩ nhiên không tin cách nói vượng phu gì đó, nhưng nghe họ nói mình và anh trời sinh một đôi thì càng ngượng đi vào, đang định lặng lẽ bỏ đi, chờ họ kết thúc màn buôn dưa lê này rồi hẵng vào, lại nghe cô cả nói:
– Nhưng có chuyện này tôi cứ buồn bực mãi. Tú Tú thành thân mà vẫn còn ở nhà mẹ đẻ. Tuy nói gia thế của cậu Nhiếp kém Bạch gia, nhưng đi theo Tú Tú sống ở Bạch gia, thì có vẻ như không hay ho cho lắm. Mấy hôm trước tôi gặp người quen, người ta hỏi tôi có phải Bạch gia chọn rể là để ở rể không, bị tôi nói cho một trận.
Bà dì vội nói:
– Thực ra tôi cũng thấy lạ, cũng từng hỏi Uyển Diễm. Uyển Diễm nói là cậu Nhiếp biết mình bận, không săn sóc được Tú Tú, sợ cô ấy ra ngoài ở không quen. Là cậu Nhiếp quá tốt.
Mọi người là ồ lên. Một bà thím thân thích khác nói tiếp:
– Tuy nói thì nói vậy, nhưng người ngoài lại không nghĩ thế, khó tránh khỏi hiểu lầm. Cho nên nói, cậu Nhiếp quá tốt, toàn nghĩ cho Tú Tú. Như ông chồng nhà tôi ấy, chẳng có tài cán gì, tính tình thì kiêu ngạo, rõ ràng là phải dựa vào cha tôi, nhưng lại ghét bị người ta nói là ông ta phải nhờ vào nhà ngoại chứ đừng nói sống ở nhà ngoại. Có lần ông ta biết có người nói ông ta dựa vào nhà ngoại, ông ta nổi giận chạy đi uống rượu say khướt, mọi người thấy có buồn cười không. Cho nên nói, đàn ông càng có bản lĩnh, càng có thể nhẫn nhịn, không tính toán mấy chuyện cỏn con này.
Đám phụ nữ hùa theo sôi nổi, nhóm bà ba cô sáu nói thêm mấy câu, dần dần đề tài này được chuyển sang đến nhà khác.
Bạch Cẩm Tú đứng nghe bên ngoài, ngẩn ra, một lát sau, nghe người bên trong nói cô đi ra ngoài hơi lâu chưa quay lại, muốn ra ngoài tìm, bấy giờ mới đánh lên tinh thần, giả bộ như vừa quay lại, đi vào trong.
Bữa tiệc kết thúc, anh cả uống say, chị dâu và A Tuyên tối ngủ lại Trương gia, Trương Uyển Diễm bảo Bạch Cẩm Tú cũng nghỉ lại, ngày mai hẵng về. Bạch Cẩm Tú sốt ruột muốn về nhà nên từ chối, nói mình ngồi xe ngựa về là được.
Trương Uyển Diễm không giữ được cô đành phải nghe theo, đưa cô ra cổng lớn, đang định dặn dò người làm đưa cô về cẩn thận, bỗng thấy bên ngoài có chiếc ô tô đỗ ngay cổng, Nhiếp Tái Trầm xuống xe, thì vui vẻ đẩy đẩy Bạch Cẩm Tú:
– Không còn gì tốt hơn, Tái Trầm tới đón em kìa.
Nhiếp Tái Trầm đến trước mặt hai người, chào chị dâu một tiếng, nói với Bạch Cẩm Tú:
– Anh xong việc rồi đến đón em về nhà.
Bạch Cẩm Tú chào chị dấu, lên xe với anh, về Bạch gia Tây quan.
Nhiếp Tái Trầm lái xe, để ý thấy cô không nói gì, như có tâm sự, hỏi:
– Tú Tú, em làm sao vậy?
Bạch Cẩm Tú nhìn anh, nói:
– Nhiếp Tái Trầm, em không muốn ở trong nhà nữa. Em muốn dọn ra ngoài sống với anh.
Nhiếp Tái Trầm dừng xe bên đường, nhìn cô:
– Sao thế em, sao tự dưng lại muốn dọn ra?
Bạch Cẩm Tú cười:
– Anh ngạc nhiên như vậy làm gì? Anh bận như thế, ban ngày em chẳng được gặp anh rồi, cũng chỉ có buổi tối mới ở bên nhau. Nhà em lại cách Bộ tư lệnh hơi xa, một thành tây một thành đông, em không muốn anh mất thời gian đi lại trên đường. Hơn nữa, em cũng muốn ở gần anh hơn. Chỗ ở em cũng nghĩ kỹ rồi, đằng sau Bộ tư lệnh vốn dĩ chính là nội trạch, là nơi ở cho gia quyến quan viên, giờ để không, em dọn qua đó là danh chính ngôn thuận. Anh thấy sao?
– Không được. Nơi đó điều kiện không tốt, không thích hợp để em ở đâu. – Nhiếp Tái Trầm cự tuyệt.
– Em muốn ở, em không để tâm đâu. Người khác ở được, vì sao em không thể? Em muốn ở gần anh! Anh đồng ý được không?
Bạch Cẩm Tú dính đến, ôm tay anh làm nũng.
– Tú Tú…- Nhiếp Tái Trầm vẫn do dự.
– Có phải anh không muốn em ở bên anh, anh thấy em phiền đúng không? – Cô nhìn anh.
– Không, không phải, em đừng hiểu lầm…
– Không phải là được. Thế quyết định rồi nhé. Em sẽ cho người thu dọn, dọn xong sẽ qua đó ở, anh không phải bận tâm đâu.
Cô mỉm cười nói.