• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư ký vừa đi, trong văn phòng chỉ còn lại có cô và anh.

Bạch Cẩm Tú trộm nhìn anh một cái, thấy anh đứng ở bên cạnh bàn, cũng không nhúc nhích, cũng không nói lời nào, ánh mắt như nhìn dưới đất.

Cảm giác rất lạ.

Cô không nghĩ nhiều. Giờ quan trọng nhất chính là thu lại hộp canh hầm kia.

Cô đi tới bên bàn, gấp rút vừa thu dọn hộp đồ ăn, vừa nói:

– Em về nhà mới biết canh này còn chưa hầm đủ, không thể uống được. Em mang về trước. Anh xong việc thì hẵng về nhà…

Cô xách lên định đi, mu bàn tay chợt nóng lên, đã bị anh cầm lấy.

Nhiếp Tái Trầm khẽ khàng cầm lấy hộp đồ ăn trong tay cô, đặt lại lên bàn, tay kia vẫn không rời khỏi cô, vẫn ôm chặt, kéo cô đến trước mặt mình.

Chiều hôm bên ngoài đã buông, ánh sáng trong văn phòng giảm xuống, là giờ mà nhân viên Bộ tư lệnh kết thúc một ngày làm việc về nhà.

“Đinh đinh đinh…”, bỗng có tiếng chuông vang lên liên tiếp, sau đó, là một người hô to:

– Đóng cửa….đóng cửa sổ, đề phòng hỏa….

Đây là nhắc nhở hằng ngày của người trực mỗi khi hết một ngày làm việc trong nha môn lục quân, giờ tuy là dân quốc nhưng vẫn được duy trì.

Sau đó là im ắng, như không còn người nào nữa, xa xa loáng thoáng có tiếng kéo ghế cọ xát với nền nhà và tiếng cười đùa vọng đến.

Bạch Cẩm Tú biết anh vẫn đang nhìn mình.

Hai người kết hôn đã nhiều ngày, giờ chỉ bị anh nhìn thôi mà cô lại thấy thẹn thùng, tim đập nhanh hơn, không dám nhìn anh, đều tại canh đại bổ đáng ghét kia cả!

Anh vẫn không nói lời nào, cô hơi hoảng loạn, đành phải tự tìm đề tài câu chuyện nhằm phá vỡ sự yên lặng khiến người ta xấu hổ này. Cô nhìn chằm chằm vào cúc áo trên cổ áo anh, lý nhí:

- …Mọi người về rồi, chừng nào anh về…

– Để họ về trước đi…

Anh thì thầm đáp lại cô, tiếp theo ôm cô vào lòng.

Bạch Cẩm Tú bị anh hôn đến hai chân nhũn ra, không đứng vững, anh liền bế cô lên đặt ngồi trên bàn, mông ép xuống tập văn kiện mà thư ký vừa mới đưa tới.

Rất nhanh cô phát giác quần áo mình xộc xệch.

Đây không phải là nơi thích hợp cho chuyện thân mật, trong lòng cô còn nghi ngờ vị thư ký ở phòng sát bên còn chưa đi, nhưng cô không cách nào cự tuyệt anh, cũng không muốn cự tuyệt. Thậm chí khi anh dừng lại, như muốn buông cô ra, cô còn bất mãn lắc đầu, hai tay ôm chặt cổ anh, không chịu buông.

Đã ba ngày cô chưa gặp anh rồi. Cô nhớ anh, thật sự rất nhớ anh.

Tia lý trí cuối cùng của Nhiếp Tái Trầm đã không còn nữa. Anh nhìn hộp đồ ăn đặt ở góc bàn, ánh mắt tối sẫm, ôm cô lên, đưa vào gian phòng nghỉ bên trong, đặt cô nằm trên giường, kéo màn xuống.

Anh nhìn cô gái mặt đỏ hồng đang nhắm nghiền mắt không dám nhìn mình kia, cởi từng chiếc cúc áo quân phục trên người ra, cởi xong, nhào tới.

Trời đã tối, người trong văn phòng thư ký sát vách sau một hồi do dự thì cũng lén lút đi hết, nơi này chỉ còn lại hai người.

Trái tim Nhiếp Tái Trầm vốn đập như sấm rốt cuộc chậm rãi khôi phục tốc độ vốn có của nó.

Anh thò tay bật đèn ngủ ở đầu giường lên, nhìn cô đang mơ màng sắp ngủ bên cạnh mình, ngắm nhìn chốc lát, lại không kìm được kéo cô tới, hôn cô ngấu nghiến, miệng dán vào tai cô hỏi:

– Nữa nhé?

Bạch Cẩm Tú ngay cả sức mở mắt cũng không có, lắc đầu liên tục, líu ríu nói:

– Em chỉ cần anh ôm em thôi…

Nom cô thật sự rất mệt.

Nhiếp Tái Trầm chậm rãi thở ra một hơi dài, lau mồ hôi trên chóp mũi và trán cô, nghe theo cô ôm cô vào lòng để cô tiếp tục nghỉ ngơi.

Bên tai yên tĩnh, Nhiếp Tái Trầm đang ngắm nhìn cô gái nhỏ đang mệt nhọc ngủ nặng nề trong lòng mình.

Anh không còn là người cô độc nữa, tiểu thư Bạch gia là vợ anh. Anh cần phải cố gắng hơn thật nhiều mới đủ tư cách là người đàn ông của cô, mới có thể bảo vệ cô thật tốt.

Sau khi kết hôn, cô như bám dính lấy anh một tấc cũng không muốn xa rời. Mỗi buổi sáng lúc anh đi, cô luôn bịn rịn tiễn anh, khi hai người không được gặp nhau một hai ngày, cô sẽ trở nên lo lắng. Điều này làm anh nảy sinh một cảm giác, cô như vậy, làm sao mà sau này sẽ không còn thích anh nữa, không cần anh nữa chứ?

Có lẽ những băn khoăn lúc trước của anh đối với cô, còn cả những suy luận phán đoán của chị dâu Trương Uyển Diễm nữa đều sai hết rồi.

Cô sẽ mãi luôn thích anh, sẵn lòng sinh con đẻ cái cho anh, ở bên anh cho đến già.

Nhưng một ý nghĩ sai lầm ngày đó đã làm hỏng hết, anh không nói chuyện mình cưới vợ cho mẹ nghe.

Không chỉ thế, cho tới giờ, anh vẫn còn giấu cô không nói sự thật cho cô biết.

Sâu nơi đáy lòng anh chợt trào lên cảm giác tội lội và áy náy mãnh liệt, anh không thể chịu đựng nổi nữa.

– Tú Tú…

Anh thử gọi cô.

Bạch Cẩm Tú không nhúc nhích, có vẻ như ngủ rất say rồi, nhưng trong chốc lát, hàng mi dài khẽ động đậy, cô chợt mở mắt ra, như một cô gái bướng bỉnh phì cười thành tiếng:

– Em tỉnh rồi. Sao vậy ạ?

Đôi mắt cô sáng lấp lánh, mỉm cười nhìn anh, hơi hơi nghiêng đầu, chờ anh lên tiếng.

Đối mặt với cô như vậy, bao dũng khí thẳng thắn và cũng cầu xin cô tha thứ trong anh lại chợt dao động.

Cô giờ đang hạnh phúc như thế, nếu anh nói, cô nhất định sẽ tức giận. Nếu cô không tha thứ cho anh, không cần anh nữa, thì anh phải làm sao đây?

Nhiếp Tái Trầm thậm chí còn không dám tưởng tượng đến cảnh tượng kia. Anh lại lặng thinh.

Bạch Cẩm Tú đợi anh chốc lát, thúc giục:

– Nói nhanh đi, chuyện gì?

- …Không có gì.

Nhiếp Tái Trầm vẫn không có đủ can đảm mà nói ra, né tránh ánh mắt của cô, đáp qua loa.

Lần sau đi, lần sau chờ có cơ hội thích hợp, anh nhất định sẽ thẳng thắn với cô, cầu xin cô tha thứ. Anh tự nói với mình thế.

Bạch Cẩm Tú thấy anh lại không nói gì, cô lén nhìn về phía tủ quần áo, nén cảm xúc muốn hỏi anh xuống, nói lảng sang chuyện gần đây anh đang bận những gì.

Nhiếp Tái Trầm nói với cô, giờ anh đang bận hai việc. Thứ nhất là bồi dưỡng nhân tài quân sự, dự trữ lực lượng mới, việc này vô cùng quan trọng. Anh tính đổi Trường tiểu học lục quân mà triều Thanh sáng lập ở trên đảo kia thành trường quân đội. Cái thứ hai càng cấp bách hơn. Mới cũ giao thoa, các nơi tuy sửa cờ xí hưởng ứng Dân quốc, nhưng thực tế người nào cũng vì mình, động một chút là giao chiến. Anh muốn thống nhất toàn tỉnh, rất cấp bách.

– Qua mấy ngày nữa anh sẽ mời lãnh đạo đứng đầu các địa phương trong toàn tỉnh đến, cùng nhau ngồi xuống hiệp thương việc này. – Anh nói.

Bạch Cẩm Tú biết đằng sau việc này tuyệt đối không phải là một hội nghị bình thường. Trong tay những người đó đều có súng và quân đội, không ai là kẻ hiền lành cả.

Cô căng thẳng lo lắng:

– Anh cẩn thận đấy!

– Em yên tâm, anh biết rồi. – Anh an ủi.

Anh nói rất ngắn gọn, nhưng ngữ khí chắc chắn, làm cô thấy yên lòng.

Bạch Cẩm Tú không nói thêm gì nữa, nằm trong lòng anh nhắm mắt lại, chợt lại mở ra nói:

– Thứ bảy này, ngày 21, buổi tối anh có thể tranh thủ ra ngoài được không? Em muốn anh về nhà ăn bữa cơm tối với em.

– Chúng ta lâu rồi còn chưa ăn cơm tối với nhau. – Giọng cô trách móc.

Nhiếp Tái Trầm suy nghĩ một chút, gật đầu:

– Được, anh sẽ cố về sớm ăn cơm với em.

Bạch Cẩm Tú suy nghĩ một chút, lại bò dậy nằm lên ngực anh:

– Nhiếp Tái Trầm anh phải hứa, nếu anh nuốt lời, em sẽ giận đấy.

– Anh hứa.

Nhiếp Tái Trầm hứa hẹn.

Bạch Cẩm Tú phấn khởi ôm lấy anh, hôn một cái thật kêu.

– Em sẽ chờ anh!

………..

Thứ bảy này là sinh nhật của Nhiếp Tái Trầm, còn cách năm ngày nữa. Bạch Cẩm Tú muốn tổ chức một sinh nhật đầu tiên cho anh từ sau khi hai người kết hôn. Nhưng nom anh có vẻ không hề nhớ đến nó, cô cũng không nói, nghĩ đến lúc ấy cho anh một bất ngờ lớn.

Để tổ chức ngày sinh nhật cho anh, cô đã âm thầm chuẩn bị mấy ngày rồi.

Anh không cần ô tô nhà mình, cũng không đeo đồng hồ cô tặng, cô cũng không dám hỏi. Giờ tổ chức sinh nhật, muốn tặng quà cho anh, dĩ nhiên không thể tặng thứ quá quý giá được.

Mấy năm nay, Thượng Hải đã thịnh hành len dệt sợi, còn ra một quyển tạp chí dạy cho phụ nữ làm thế nào để thêu được đủ loại hoa văn đẹp đẽ. Bạch Cẩm Tú mua một quyển, lại mua len Cashmere và chỉ thêu, từ chối hết các hoạt động xã giao không cần thiết, rảnh rỗi là ở trong phòng để làm.

Cô tự biết mình không có hoa tay đan quần áo hay găng tay phức tạp, bèn chọn khăn quàng cổ đơn giản nhất, muốn làm quà tặng cho anh. Ban đầu chân tay vụng về, đan được một đoạn, kiểm tra lại, phát hiện ra lại thiếu mấy mũi, khăn quàng cổ thủng mấy lỗ trông sẽ rất xấu, cô đành phải gỡ hết đi, lại làm lại lần nữa, cứ như vậy lặp đi lặp lại, đan xong lại gỡ, gỡ rồi lại đan, cuối cùng trước ngày sinh nhật của anh thì cũng làm xong một khăn quàng cổ trông tàm tạm.

Ngón tay bị đâm sưng lên, nhưng nhìn khăn quàng do chính mình đan thành, nghĩ đến dáng vẻ bất ngờ và vui mừng của anh khi nhận được, trong lòng cô lại thấy ngọt ngào.

Cuối cùng cũng tới thứ bảy. Sáng sớm trước khi đi, anh nói sẽ về trước sáu giờ tối, ăn cơm tối với cô.

Chiều tối, cô tắm rửa, chọn bộ váy đẹp đẽ, trang điểm tỉ mỉ, dùng mảnh lụa hồng nhạt bọc lấy chiếc khăn, kết nơ con bướm, lại dùng nước hoa xịt nhẹ lên tấm thiệp nhỏ, trên tấm thiếp có ghi địa chỉ, cuối cùng là đặt lên hộp một bông hoa hồng. Chuẩn bị đâu vào đấy xong, cô mới ra ngoài, bảo tài xế đưa đến khách sạn cao cấp Đức Long.

Khách sạn Đức Long trước đây là tòa nhà ngân hàng Pháp, giờ là khách sạn phương tây cao cấp ở Quảng châu. Ông chủ tên là Fran người Pháp, là bạn học khi Bạch Cẩm Tú du học ở Châu âu có quen biết, hai người rất thân, cha anh ta là sứ quán, anh ta theo cha tới Trung Quốc, nhưng không theo người nhà ở phương Bắc, mà theo đuổi Bạch Cẩm Tú tới Quảng Châu, mua lại tòa nhà này, đổi thành khách sạn.

Bạch Cẩm Tú đã đặt sẵn phòng với anh ta rồi. Fran đã chờ sẵn ở đại sảnh nhà hàng, thấy Bạch Cẩm Tú tới thì rất phong độ ra đón, hơi chạm vào mặt cô, miệng “chụt” một tiếng, sau đó hơi khom người nói bằng tiếng Pháp:

– Cưng ơi, tối nay em đẹp quá. Rất hân hạnh được phục vụ em và Nhiếp đại nhân. Phòng đã chuẩn bị xong, mời đi theo anh.

Bạch Cẩm Tú thấy anh ta rất nghiêm trang thì nhịn cười, đi theo lên, vào phòng.

Đây là phòng rộng nhất và tốt nhất ở trên tầng cao nhất.

– Cưng à, tối này không chỉ phòng này, mà toàn bộ tầng lầu này thuộc về hai người, không có ai quấy rầy hai người đâu.

Fran mở cửa, đứng ở cửa, chỉ vào phòng để Bạch Cẩm Tú xem.

Trong phòng không đèn, thay bằng giá nến màu vàng. Trên thảm có rải cánh hoa hồng nhung cửa vào trong, nối thẳng với chiếc giường rộng lớn được chải sẵn bộ chăn ga gối mới tinh tươm, giữa chiếc giường còn đặt một bó hoa hồng, trên đó là một con quỷ nhỏ đang bắn một mũi tên.

– Cẩm Tú, bánh kem sinh nhật đã chuẩn bị xong, bữa tối mang lên bất cứ lúc nào, rượu vang đỏ cũng được ướp lạnh, là loại La Romanee-Conti mình mang tới, tiếc rẻ còn chưa uống, tối này dành tặng hai bạn, đến lúc đó sẽ mang lên đây. Ngoài ra còn có dàn nhạc nữa. Giờ cũng chỉ chờ Nhiếp tiên sinh tới nữa thôi.

– Thế nào, vừa lòng không?

Fran đắc ý hỏi.

Bạch Cẩm Tú rất vừa lòng, gật gật đầu.

Fran tiếc nuối nhún vai, ánh mắt dừng trên mặt cô:

– Lúc anh theo đuổi phụ nữ, cũng chưa từng tốn công như tối nay. Chúc hai người vui vẻ hạnh phúc.

Anh ta tóc vàng mắt xanh, tướng mạo anh tuấn, tính phong lưu, chịu chi tiền, phụ nữ mê anh ta có lẽ xếp hàng từ Khải Hoàn Môn đến tháp Eiffel, nhưng con người cũng rất tốt.

Fran đi rồi, Bạch Cẩm Tú xem thời gian, gần 6 giờ rồi.

Nghĩ Nhiếp Tái Trầm về nhà nhìn thấy những thứ mình chuẩn bị, cô vừa hồi hộp vừa sung sướng.

Chỉ mong anh thích đêm sinh nhật mà cô đã dày công chuẩn bị cho anh. Cô nghĩ.

……

Nhiếp Tái Trầm xem thời gian, 5 giờ rưỡi.

Hai ngày trước, anh nhận được một tin tức, Trần Tế Nam Thiều Châu âm thầm hoặc chính mưu đồ bí mật đánh bất ngờ Quảng Châu. Anh vừa phái người tiếp tục âm thầm giám sát, vừa suy xét thời cơ động thủ tốt nhất.

Trần Tế Nam là là nguyên Thống chế quân trấn Quảng Đông triều Thanh, trú tại Thiều Châu biên cảnh Hồ Quảng, thủ hạ có hơn năm nghìn nhân mã, là đội quân địa phương triều Thanh có danh tiếng từ lâu. Sau Dân quốc, gã lập tức trở lại Thiều Châu, bề ngoài thì đổi màu cờ, ủng hộ ủng hộ dân quốc, cũng tiếp nhận Nhiếp Tái Trầm trở thành trưởng quan quân chính tối cao Quảng Châu được chính phủ lâm thời công nhận, nhưng kỳ thực lại không phục.

Điều là cũng rất bình thường. Tổ tiên Trần gia ba đời đều nằm giữ chức vị quan trọng trong triều đình nhà Thanh, quân lữ thế gia, chi nhân mã và tướng lĩnh này vô cùng trung thành với gã. Gã có kinh nghiệm lý lịch, có chiến tích, mà Nhiếp Tái Trầm chỉ là một thằng nhãi chưa dứt sữa mẹ, vận dẫm phân chó cưới được con gái Bạch gia, giờ nhờ vào Tân Quân mà khống chế Quảng Châu, thực tế đã dần dần có địa vị hiệu lệnh toàn tỉnh, gã làm sao chịu phục?

Nhiếp Tái Trầm cũng hiểu rõ. Bây giờ những nơi khác bề ngoài thì thuận theo Bộ tư lệnh lâm thời Quảng Châu, nhưng kỳ thực đều đang quan sát đứng về Trần Tế Nam thế lực lớn nhất.

Muốn thống nhất toàn tỉnh, kết thúc loạn cục, anh cần phải lấy Trần Tế Nam tế cờ, điều này là chắc chắn.

Thời gian hẹn với cô sắp tới rồi.

Nhiếp Tái Trầm vội vã kết thúc hội nghị, trở lại văn phòng, thu dọn đồ đạc, ra cổng lớn Bộ tư lệnh, đang tính về Bạch gia thì phía sau có tiếng bước chân đuổi theo.

Thư ký cầm trong tay điện báo đuổi theo.

– Tư lệnh, có điện khẩn!

Điện báo là tai mắt mà anh phái đi giám thị Trần Tế Nam, nói Trần Tế Nam hôm nay bí mật gặp mặt người của Nam Hùng và Liên Châu, hơn chục khẩu pháo mới mua từ nước ngoài với số tiền lớn cũng được bí mật vận chuyển lên thuyền, ngụy trang thành hàng hóa bình thường, chia thành từng nhóm đang đến Quảng châu.

Nhiếp Tái Trầm trầm ngâm, trở lại văn phòng, gọi điện thoại về nhà.

Người nhận điện thoại là người làm, nói tiểu thư không ở nhà, vừa rồi đã ra ngoài, không biết đi đâu.

Nhiếp Tái Trầm nói:

– Tiểu thư có về thì chuyển lời giúp bên tôi có việc khẩn cấp quan trọng, tối nay không về được, lần sau sẽ cùng cô ăn cơm.

Người làm vâng dạ.

Nhiếp Tái Trầm lại gọi điện thoại, điều hai pháo hạm “Thái Bình” cùng “Tuy Tĩnh” xuất cảng chặn lại, cúp điện thoại, đi Tây doanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK