• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Cẩm Tú vẫn không nhúc nhích, đôi mắt rũ xuống.
Nhiếp Tái Trầm đợi một lát, cũng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay kia của cô, phủ trong lòng bàn tay mình, kéo cô, muốn ôm cô vào lòng – giống như bao nhiêu lần trước đây anh đã từng làm như vậy.
Nhưng Bạch Cẩm Tú bỗng cử động, chậm rãi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh.
– Nhiếp Tái Trầm, đây là toàn bộ những lời anh muốn nói với em à? – Cô khẽ khàng hỏi.
Nhiếp Tái Trầm ngẩn ra, trong lòng lại dâng lên một cảm giác rất xấu.
– Tú Tú, anh cầu xin em hãy tha thứ cho anh! – Anh lại lần nữa nhấn mạnh, càng siết chặt đôi tay của cô hơn.
Bạch Cẩm Tú vẫn nhìn anh chăm chú, rồi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.
– Em biết rồi. – Cô gật đầu, – Đúng là, khi mới biết chuyện em rất giận, không thể nào chấp nhận nổi. Nhưng về sau, em đã tha thứ cho anh. Cái này em cũng từng nói với anh rồi. Thật đó, em không gạt anh đâu.
Cô nói đã tha thứ cho anh, nhưng Nhiếp Tái Trầm lại cảm giác được rất rõ ràng, cô đã không còn là Bạch tiểu thư lúc trước theo đuổi anh đòi kết hôn bằng được với anh nữa – cô khi đó, còn từng bị anh coi là trách nhiệm gần gánh vác, mà hiện tại, anh nhận ra rằng, cô như thế là đáng yêu và đáng trân trọng đến nhường nào.
Nhiếp Tái Trầm rất muốn thời gian quay ngược lại, muốn cô vẫn là Bạch tiểu thư trước đây, đứng trước mặt anh, vui thì cười thỏa thích, cũng tùy ý mà kiêu căng. Nhưng mà hình như đã xảy ra cái gì đó mà anh không biết.
Cô đã tha thứ cho lỗi lầm của anh, và cô cũng đã thay đổi.
Trái tim của Nhiếp Tái Trầm dần dần trĩu nặng.
– Nhiếp Tái Trầm, em cảm thấy mình còn thích anh, còn tình cảm với anh, nếu không em cũng sẽ không đích thân đi chăm sóc mẹ anh. Về sau, nếu còn có chuyện tương tự như thế cần em, em vẫn nguyện lòng đi làm thay anh.
– Nhưng cũng chỉ như vậy thôi…
Trong mắt cô như có ánh nước, ngoảnh mặt đi, ngừng một lát.
Nhiếp Tái Trầm thấy trái tim trĩu nặng của mình được buông lỏng, vươn tay ra muốn cô cô, nhưng cô lại quay mặt lại.
– Giải thích vừa rồi của anh vô cùng hợp lý, cũng vô cùng hợp tình. Em chấp nhận lời xin lỗi của anh. Nhưng em cũng thẳng thắn với anh, dù anh giải thích và xin lỗi em, nhưng trong lòng em vẫn không vui. Em đã không tìm lại được cảm giác bất chấp tất cả chỉ mong muốn được gả cho anh nữa rồi.
– Có trách thì nên trách em. Có lẽ con người em quá tham lam, muốn quá nhiều, cũng quá bốc đồng, vốn dĩ không hợp kết hôn. Lúc ấy anh băn khoăn là đúng. Hiện tại chúng ta như này, nếu anh bằng lòng ly hôn thì mong anh làm theo đề nghị trước đó của em, chờ khi nào thuận tiện thì sẽ công khai. Nếu anh không muốn ly hôn, em cũng sẽ không ép anh. Anh cứ vào ngủ trên giường như bình thường, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng.
Nói xong, cô nằm lại xuống giường, nhắm mắt một lát, chợt lại mở choàng ra.
– À, có chuyện này em nên báo với anh một tiếng. Mấy hôm trước em cũng mới biết được thôi. Trước đó em có gửi một bức họa tham gia triển lãm ở Châu Âu, thầy em có báo cho em biết, bảo em qua đó tham gia. Đến lúc đó, em sẽ có nhiều cơ hội giao lưu với nhiều bậc thầy hội họa. Đây vẫn là khao khát trước nay của em. Em sẽ đi.
Nhiếp Tái Trầm ngỡ ngàng.
– Khi nào em đi? Bao lâu thì trở về?
– Tháng sau. Còn trở về thì xem tình hình thế nào, có lẽ là hơn nửa năm. Anh cũng biết không tính ở lại Châu Âu, chỉ riêng chuyện đi tàu thôi cũng đã mất hai ba tháng rồi. Nếu đi, em tính ở lại lâu một chút.
– Cho nên thời gian tới em sẽ rất bận. Trước khi đi em muốn đưa nhà xưởng vận hành vào quỹ đạo. Tối mai em còn phải đi dự bữa cơm với chủ biên tờ báo phụ nữ, thảo luận về thông báo kế hoạch, tiếp đó là mở rộng triển lãm thời trang. Rất nhiều việc phải làm. Em không biết mấy giờ sẽ về nhà. Anh là người bận rộn, còn bận hơn cả em, việc cũng quan trọng hơn, nên không cần phải đưa đón em đâu.
Nhiếp Tái Trầm nhìn cô.
Bạch Cẩm Tú đưa tay lên che miệng ngáp, sau đó mỉm cười với anh:
– Muộn rồi, ngày mai bận rộn, anh tắt đèn đi. Anh cũng ngủ đi.
Cô dịch lại vào trong nhường chỗ ngủ cho anh, trở mình, quay lưng về phía anh.
Một đêm yên tĩnh.
Từ ngày hôm sau, cô cực kỳ bận rộn đúng như đã nói.
Trước kia sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của cô không có quy luật gì cả, hứng lên thì vẽ tranh cả đêm, hôm sau thì ngủ cả ngày. Nhưng giờ, ngày nào cô cũng đúng 6 giờ sáng là thức dậy, 7 giờ xuất phát, bảo tài xế kiêm vệ sĩ đưa cô đến nhà xưởng. Buổi tối thì tầm 8,9 giờ về thì đã là hơi sớm rồi, còn thường thường thì đêm muộn mới về. Mà thường thì Nhiếp Tái Trầm đã về rồi mà cô vẫn còn làm việc ở nhà xưởng, hoặc là tham gia hoạt động xã hội hoặc party ở đâu đó bên ngoài.
Mười ngày liên tiếp như thế, tối hôm nay, Nhiếp Tái Trầm kết thúc một ngày bận rộn trở lại Bạch gia thì cũng đã hơn 10 giờ tối.
Bạch Cẩm Tú vẫn chưa về.
Phòng trống không, giường trống không. Anh không buồn ngủ, đứng trước cửa sổ nhìn về hướng cổng lớn, thất thần một lát, đi xuống hỏi người làm Bạch gia:
– Tối nay tiểu thư đi đâu vậy, cô ấy có nói gì không?
– Cậu Nhiếp, tôi đang định báo lại với cậu nhưng cậu lại đã lên lầu mất rồi. Lúc sẩm tối tiểu thư gọi điện về nói hôm nay cô ấy đi dự sinh nhật của bạn thân, tổ chức tại khách sạn Đức Long. Tối nay không về, dự sinh nhật xong thì sẽ nghỉ luôn tại khách sạn.
Nhiếp Tái Trầm trở lại phòng, nằm trên giường, nhắm mắt một lát lại bật dậy, mặc quần áo, ra khỏi phòng đi xuống, lái xe ra ngoài.
Anh tới khách sạn Đức Long, đêm đã khuya muộn, cậu thiếu niên gác cổng trực đêm ở khách sạn nói tối nay ở khách sạn có tiệc party mở suốt đêm, hình như là sinh nhật của con gái phú thương Nam Dương gì đó.
– Ở đâu?
– Phòng khiêu vũ Hoa Hồng tầng 2.
Nhiếp Tái Trầm đi qua hành lang khách sạn trạm hoa văn Baroque hoa lệ không một bóng người, rất nhanh đã lên tầng hai, tìm được phòng khiêu vũ Hoa Hồng.
Đằng sau hai cánh cửa gỗ bưởi nạm pha lê rực rỡ vọng ra những tiếng nói cười và tiếng nhạc ồn ào đinh tai nhức óc.
Nhiếp Tái Trầm đẩy cánh cửa kính ra, nhìn vào trong.
Trong phòng khiêu vũ đèn nhấp nháy chói mắt, trên sân khấu có tầm hơn trăm người bao gồm cả nam và nữ đều ăn mặc lòe loẹt, nhưng khác với vũ hội hoặc tụ hội thông thường, đây là buổi vũ hội hóa trang, người nào cũng mang mặt nạ, đang nhảy nhót, khiêu vũ, uống rượu trong tiếng nhạc sập sình.
Ở đây và bên ngoài như hai thế giới khác nhau.
Ánh mắt của Nhiếp Tái Trầm mau chóng thích ứng được ánh đèn trong phòng.
Bên trong có rất nhiều người, các cô gái đều mang mặt nạ, che kín gần như toàn bộ khuôn mặt, rất khó phân biệt.
Anh bước vào, tìm kiếm Bạch Cẩm Tú.
Rất nhanh anh đã chú ý tới một cô gái trẻ.
Cô mặc chiếc váy cổ điển Châu Âu màu thiên nga đen mềm mại, vòng eo nhỏ nhắn, làn váy dài chấm đất, cổ áo hơi thấp lộ ra nửa bờ vai ngọc và hai cánh tay trắng mịn, đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt ngẫu hứng kiểu Venice màu vàng tinh xảo. Mặt nạ được khảm pha lê lấp lánh và những chiếc lông vũ xinh đẹp, che kín mắt, mũi và nửa gò mà, chỉ lộ ra đôi môi anh đào đỏ thắm và chiếc cằm nhọn xinh đẹp.
So với những phụ nữ ăn mặc sặc sỡ trong bữa tiệc thì bộ váy đen cổ điển và chiếc mặt nạ màu vàng của cô không những bị lu mờ mà còn rất nổi bật, quyến rũ, khiến mọi người không thể không để mắt đến.
Cô bưng một ly champagne, trong ly là rượu màu vàng óng, cô khẽ nhấp một ngụm, nom có vẻ đã chếnh choáng say, tay đỡ trán, không muốn uống nữa. Một người đàn ông đứng bên không rời lập tức nhận lấy đầy ân cần, đặt sang bên cạnh.
Người đàn ông này cũng đội chiếc mũ tam giác màu đen, mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ trắng với phần dưới nhô lên như mỏ chim. Mặt nạ che kín toàn bộ khuôn mặt anh ta, chỉ lộ ra đôi mắt.
Nhưng Nhiếp Tái Trầm chỉ nhìn một cái là nhận ra cô gái mặc váy đen cổ điển này là Bạch Cẩm Tú, mà người đàn ông kia từ hình thức mà đoán có lẽ anh ta chính là chủ của khách sạn này, Fran.
Anh đứng yên tại chỗ, nhìn Fran nhẹ nhàng đỡ cô đang bước loạng choạng ngồi xuống ghế, sau đó dán sát bên tai cô thì thầm gì đó. Tiếp đó anh ta đứng lên, mời một ảo thuật gia nước ngoài biểu diễn ngay tại hiện trường.
Ảo thuật gia đứng ngay trước mặt cô, hai tay giao nhau nắm chặt, xoay vài cái, một chùm tia lửa đột nhiên xuất hiện từ lòng bàn tay, chùm tia lửa rơi như mưa sao băng, đẹp đẽ vô cùng, tiếp đó, ảo thuật gia lật tay xuống lại giơ lên không trung bắt một cái, một bông hóa hồng lại xuất hiện trong lòng bàn tay. Ảo thuật gia bước lên quỳ một gối xuống đất, dâng tặng hoa hồng cho Bạch Cẩm Tú.
Bạch Cẩm Tú cười thật tươi nhận bông hoa. Fran lại lần nữa cúi người dán bên tai cô, lại không biết nói gì mà cô che miệng, cười không dứt.
Gần đó một cô gái ăn mặc giả dạng thành Cleopatra có lẽ là người nước ngoài dường như đứng không vững, bất ngờ va vào Nhiếp Tái Trầm, áp nửa thân hình đầy đặn vào anh, lại giờ cánh tay lên ấn vào lồng ngực rắn chắc của anh. Cách một lớp quân phục chậm rãi vuốt ve, cảm nhận cơ bắp cường tráng của đàn ông sau lớp quần áo.
– Chàng ơi, chàng là ai vậy, sao tối nay chưa từng thấy chàng thế? Khi chàng vừa vào thì em đã chú ý đến chàng rồi. Chân em mỏi quá, nếu chàng đỡ em, em vô cùng cảm kích…
Nhiếp Tái Trầm vẫn không nhúc nhích, hai mắt vẫn nhìn vào Bạch Cẩm Tú.
Cô cười xong, lại đỡ trán, tiếp đó nói câu gì đó với Fran. Fran lập tức đưa tay ra, có vẻ như muốn đỡ cô lên, đưa đi nơi nào đó.
Nhiếp Tái Trầm hất tay người phụ nữ đang đặt lên ngực mình ra, bước về phía cô. Ngay vào khoảnh khắc Fran sắp chạm vào cô, anh đã nắm lấy cánh tay cô trước.
– Tú Tú, về nhà thôi.
Anh cúi người xuống, môi dán vào tai cô, thì thầm.
Cô ngước gương mặt mang mặt nạ vàng tinh xảo lên, đôi mắt đẹp đẽ phía sau mặt nạ mở to không chớp, có vẻ như sự xuất hiện đột ngột của anh làm cô không biết phản ứng như nào.
– Nhiếp tiên sinh, là anh à?
Fran sau tấm mặt nạ cất tiếng, không che giấu được sự ngạc nhiên của mình.
Nhiếp Tái Trầm đứng thẳng lên, biểu cảm bình thản, kéo Bạch Cẩm Tú đứng lên, đỡ lấy cánh tay cô, ôm nửa người cô, đi ra ngoài.
Bạch Cẩm Tú có lẽ uống hơi nhiều, chân bước lảo đảo.
– Nhiếp tiên sinh…
Fran tháo mặt nạ xuống đuổi theo.
Nhiếp Tái Trầm thấy cô đi không vững thì bế bổng lên. Chung quanh vang lên tiếng ồn ào thán phục từ đám phụ nữ. Anh cũng chẳng quan tâm những ánh mắt đang nhìn mình, bế người phụ nữ đang say rượu của mình, bước ra khỏi cánh cửa kính rực rỡ sắc màu, rất nhanh đã ra ngoài, bỏ lại tiệc rượu phòng hoa cùng với những âm thanh náo nhiệt thâu đêm lại phía sau.
Ban đầu cô còn giãy giụa vài cái nhưng rồi có lẽ là quá say mà dừng lại, mặc cho anh ôm mình xuống lầu, ra cổng lớn khách sạn.
Nhiếp Tái Trầm mở cửa xe, đặt cô nằm ở ghế sau, sau đó đóng sập cửa xe lại, lên ghế lái, nhanh chóng lái xe đi.
Trên đường về Bạch Cẩm Tú vẫn nằm yên bất động, có lẽ đã ngủ rồi. Nhiếp Tái Trầm cũng không quay đầu lại, mắt nhìn thẳng về phía trước, dẫm mạnh chân ga, ô tô lao đi trên con đường phố Quảng Châu đêm khuya không có một bóng người về tới Bạch gia Tây quan.
Người gác cổng mở cổng, anh lái xe vào, bế cô mềm như bông ra khỏi xe vào nhà, đi lên tầng. Khi đến phòng hai người, Bạch Cẩm Tú như tỉnh lại, lại giãy giụa lên, nói:
– Anh thả em xuống. Tự em đi…
Giọng nhè nhè rõ ràng.
Nhiếp Tái Trầm phớt lờ, tới trước cửa phòng đẩy cửa ra, vào gian trong tháo mặt nạ của cô ra, ném cô vẫn còn đang giãy giụa lên giường.
Bạch Cẩm Tú kêu “á” một tiếng, cả người nằm lên tấm chăn, váy trượt lên trên, lộ ra cửa cẳng chân trắng như tuyết, tư thái không hề tao nhã chút nào.
– Anh không nhẹ chút được à. Anh làm gì mà mạnh vậy…
Cô làu bàu trách, chậm rì rì bò dậy.
Nhiếp Tái Trầm đứng trước giường, nhìn chằm chằm vào cô.
Bạch Cẩm Tú ngồi dậy, đưa tay sờ lên mặt, phát hiện mặt nạ đã được tháo ra, nhíu mày, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào anh.
Trên mặt người đàn ông trẻ tuổi mang theo sự ẩn nhẫn, dường như cơn giận đã sắp tới cực hạn rồi.
– Em khát nước.
Một lát sau, cô nói.
Nhiếp Tái Trầm vẫn đứng yên một lúc, sau đó mới xoay người đi rót nước cho cô.
– Em muốn đá lạnh. Càng lạnh càng tốt. Em nóng sắp chết rồi.
Đằng sau là giọng sai khiến của cô.
Nhiếp Tái Trầm rót ly nước ấm, trở lại đưa cho cô.
Bạch Cẩm Tú nhận lấy uống cạn, sau đó thở ra một hơi dài, trả ly không cho anh, lại nhào vào gối, nhắm mắt lại.
Nhiếp Tái Trầm đặt ly trên tủ đầu giường, nhìn cô như đã ngủ say, xoa xoa trán, chậm rãi ngồi xuống mép giường.
Ngọn đèn đầu giường phản chiếu bóng hình anh lên bức tường đối diện, trầm tĩnh đến vô cùng, tựa như nham thạch ngàn cân trong bóng đêm.
– Tú Tú, về sau em đừng như vậy nữa được không!
Cuối cùng anh cất tiếng, nói từng câu từng chữ một, đưa lưng về phía cô mà không quay lại.
Người kia không có chút phản ứng gì, một lát sau thì có động tĩnh, một cẳng chân thò tới đá vào eo anh.
– Nhiếp Tái Trầm, anh giận cái gì thế?
Nhiếp Tái Trầm không nhúc nhích, cũng không trả lời cô.
– Anh đừng có mà quá đáng!
Cô lại đá vào lưng anh, giọng vẫn nhíu lại nghe không rõ, nhưng hiển nhiên là không vui chút nào.
– Đó là bạn từng du học với em từ Nam Dương tới Quảng Châu, cô ấy tổ chức sinh nhật, mời em, em không đi được à?
Nhiếp Tái Trầm vẫn lặng thinh, không đáp lại cô.
– Không phải anh nghi ngờ em và Fran đấy chứ?
Bạch Cẩm Tú hừ mũi.
– Anh ấy là một người bạn tốt mà thôi. Bọn em quen biết nhau lâu rồi. Em mà muốn cho anh đội mũ xanh thì đã làm từ lâu rồi, còn chờ tới bây giờ à?
– Đồ nhỏ mọn! Nhiếp Tái Trầm anh có là đàn ông không? Em xem thường anh!
Nhiếp Tái Trầm nhắm mắt lại, cố đè xuống ngọn lửa trong lòng đang trào lên, bởi nếu không ngay cả chính anh cũng không thể nào dập tắt nó được. Anh sợ không biết mình sẽ làm ra chuyện gì với cô nữa.
– Em say rồi!
– Tốt nhất em đi ngủ đi!
Giọng anh cứng ngắc, đang định đứng lên ra ngoài để bình tĩnh lại, đột ngột phía sau lưng dán lên một thân hình mềm mại mảnh mai, tiếp theo, đôi tay trơn bóng từ phía sau vươn tới ôm lấy cổ anh.
– Em nóng quá…
Mặt cô cũng dán tới, giọng líu nhíu than phiền.
– Nhiếp Tái Trầm sao tai anh mát vậy, thoải mái quá, để em dựa một tí…
Cô cất lên một tiếng rên rỉ trầm thấp như tiêu hồn, há cái miệng nhỏ nhắn ra, cắn cắn vành tai anh, lại gặm lấy, lại dùng gò má nóng bỏng của mình cọ lung tung vào anh, thở hổn hển, tựa như con thú nhỏ nóng nảy và bồn chồn.
Nhiếp Tái Trầm giật nảy mình, ngọn lửa đã bị đè nén lâu ngày trong cơ thể giống như núi lửa phun trào đã không thể nào khống chế được nữa, dung nham nóng bỏng chôn sâu trong đó phun trào ra, không có gì có thể chặn lại được.
Anh nghiến chặt răng, đột ngột xoay người lại, đè cô đang cọ cọ dán vào lưng mình nằm xuống dưới cơ thể mình.
Bạch Cẩm Tú kêu lên sợ hãi, muốn trách móc anh làm cô sợ, nhưng rồi rất nhanh, thanh âm kia đã bị nuốt mất.
Có lẽ là bởi say rượu, cô quyến rũ mê hoặc đến vô cùng, cả người mềm như bông không xương không cốt, khiến cho Nhiếp Tái Trầm đắm chìm trong khoái cảm và sung sướng cực độ.
Đồng hồ Tây Dương ở trong phòng đang chuyển động với tốc độ không dễ nhận thấy vẫn đều tốc tiến về phía trước.
Qua rất lâu, Bạch Cẩm Tú nằm trên gối, chờ chân tay chậm rãi khôi phục chút sức lực, lấy cánh tay nặng nề của anh còn đặt trên người mình ra, đi xuống giường, nhặt quần áo vứt lung tung dưới đất lên tròng vào, đi vào nhà tắm, mở vòi nước, hơi cúi người xuống, muốn vốc nước lên rửa mồ hôi trên mặt.
Người đàn ông trẻ tuổi đi theo vào, đến sau lưng cô, ấn cô ở ngay bệ rửa mặt.
Cơ thể mềm mại nóng bỏng của cô áp lên đá cẩm thạch lạnh băng, cơ hồ như muốn đè bẹp cô.
Bạch Cẩm Tú hơi đẩy vài cái không được thì đành thuận theo anh.
Khi lại lần nữa kết thúc, là anh bế cô đã không còn chút sức lực nào ra khỏi phòng tắm.
Lúc này đã là tầm bốn giờ sáng. Cô đặt đầu vào gối, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi nặng nề.
Khi thức dậy, Bạch Cẩm Tú thấy đầu đau nhức, chậm rãi mở mắt ra, thấy bức màn còn buông rủ, có ánh sáng lờ mờ từ khe hở bức màn hắt vào, phòng ngủ hết sức mờ tối.
Cô lại nhắm mắt lại.
Nhiếp Tái Trầm còn chưa đi, còn đang ngủ bên cạnh cô, nhưng có vẻ như đã thức dậy từ lâu, cảm giác được cô cử động, anh lập tức ôm lấy cô, thân mật chạm vào mặt cô, lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
– Tú Tú, em tỉnh rồi à? Còn mệt không?
Giọng của người đàn ông trẻ tuổi dịu dàng vô cùng, không còn chút tức giận của đêm qua nữa.
Bạch Cẩm Tú nằm yên trong lòng anh, chờ cơn đau đầu qua đi, hỏi:
– Mấy giờ rồi?
– Gần 10 giờ…
Bạch Cẩm Tú đẩy anh ra ngồi dậy, muốn xuống giường.
Nhiếp Tái Trầm với tay ôm cô trở lại. Cô lại lần nữa tránh đi, nhanh chóng xuống giường, vội vàng tìm quần áo của mình, nói:
– Dậy quá muộn rồi. Em phải đi nhà xưởng, trước khi đi em phải đích thân đến xem lô hàng không để xảy ra bất cứ chuyện gì được.
Nhiếp Tái Trầm chậm rãi ngồi dậy, chăn tuột xuống, phủ lộn xộn lên phần bụng cơ bắp rắn chắc của anh.
Anh nhìn cô một lát, hất chăn lên cũng đi xuống, mau chóng mặc quần áo.
– Để anh đưa em đi.
Cô không đáp lại, bỏ mặc anh, đi vào phòng tắm rửa mặt mũi.
10 giờ rưỡi, anh đưa cô đến cổng lớn nhà xưởng. Anh muốn xuống xe mở cửa cho cô thì cô đã tự đi xuống, trước khi xuống, chợt nói:
– Em với Fran chỉ là bạn thôi. Người nhà anh ấy ở Pháp đã định hôn ước cho anh ấy rồi. Anh ấy sắp quay về Pháp kết hôn, đến lúc đó bọn em sẽ đi cùng nhau.
Nhiếp Tái Trầm lặng thinh.
– Còn nữa, chuyện tối hôm qua anh cũng đừng nghĩ nhiều, chúng ta vẫn là vợ chồng. Về sau anh muốn, lúc nào cũng đều được, đừng quá tạo áp lực cho mình.
Bàn tay đang nắm tay lái của anh cứng lại.
Nói xong, cô mỉm cười với anh, đẩy cửa xe bước xuống, đi vào cổng lớn.
Bảo vệ nhìn giám đốc Bạch đi vào xong, lại chạy ra chào hỏi Nhiếp Tái Trầm.
– Nhiếp tư lệnh, anh có vào không?
Nhiếp Tái Trầm thu ánh mắt lại, xua tay, khởi động ô tô, lái đi.
Tối hôm nay, anh làm việc ở Bộ tư lệnh đến khuya còn chưa về, tới lúc hơn 9 giờ tối, người làm Bạch gia đi lên nói với Bạch Cẩm Tú, cậu Nhiếp vừa rồi gọi điện thoại về, nói buổi tối có việc, sẽ không về nhà.
Bạch Cẩm Tú ngồi trước bàn để ở phòng ngoài, đang gảy bàn tính tính toán lại các mục sổ sách kế toán, nghe thế, tay đang gảy hạt bàn tính hơi dừng lại, ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Người làm lui ra ngoài, cô lại tiếp tục làm việc, một lát sau, nghe cửa bị đẩy ra, cô ngoái lại, thấy A Tuyên thò đầu vào.
Đã muộn như này bình thường cậu nhóc đã đi ngủ rồi, trên người cũng đã mặc áo ngủ.
– Sao còn chưa đi ngủ thế? – Bạch Cẩm Tú hỏi. Hỏi xong, không nghe cậu nhóc trả lời, lại nhìn cậu nhóc.
A Tuyên đứng ở cửa, ấp a ấp úng, dáng vẻ ủ rũ, khác với thường ngày rất lớn.
Bạch Cẩm Tú nghĩ một chút, đẩy bàn tính sang một bên, đi qua dắt cậu vào phòng, đóng cửa lại.
– Sao thế cháu?
A Tuyên mếu máo, vành mắt bỗng đỏ lên.
– Cô ơi, cha cháu có phụ nữ khác bên ngoài rồi.
Bạch Cẩm Tú ngỡ ngàng.
Trong ấn tượng của cô, quan hệ anh cả với chị dâu tuy không quá mặn nồng, nhưng bên nhau nhiều năm, đừng nói là anh cả làm ra chuyện nạp thiếp như nhiều công tử nhà giàu khác, mà dù ở bên ngoài, cũng chưa từng nghe được tin đồn đại anh cả có hành vi phong lưu đồi bại gì.
Anh cả là người trầm ổn, biết nặng nhẹ, Bạch Cẩm Tú luôn tin tưởng anh mình.
– Cháu nói lung tung gì thế?
– Cháu không nói lung tung. – A Tuyên xoa xoa mắt.
– Hai hôm trước cha cháu đưa cháu đi học, đến một nơi nhờ người ta trông cháu, bảo cháu chờ một lát, cha thì vào một ngõ nhỏ. Cháu lén đi theo, thấy cha gõ cửa, một người phụ nữ đi ra. Người phụ nữ đó thấy cha thì cười vui vẻ, còn bảo cha vào trong. Một lúc lâu sau cha cháu mới đi ra. Người phụ nữ kia là người mà hồi trước cha cháu từng gặp trên đường đấy.
– Cha cháu chắc là làm chuyện xấu rồi. Cháu không muốn cha làm chuyện xấu! Cháu không dám nói cho mẹ cháu biết. Cô ơi cô giúp cháu với.
A Tuyên khóc òa lên.
Bạch Cẩm Tú ngây người, hỏi:
– Cháu còn nhớ nhà người phụ nữ kia ở đâu không?
A Tuyên gật đầu:
– Trong ngõ nhỏ phố Thanh Phổ, ven đường có cây cối, qua năm nhà là tới.
– Cháu chắc chứ?
– Cháu đếm rồi, không sai đâu.
– Tối nay cha cháu về chưa?
-Còn chưa về ạ…Mẹ cháu đang ở trong phòng…
Tức thì Bạch Cẩm Tú nổi giận, bảo A Tuyên về phòng ngủ trước.
– Cháu yên tâm, mà đừng nói cho ai biết. Cô sẽ giúp cháu. Để cô qua đó xem.
Đuổi A Tuyên đi rồi, Bạch Cẩm Tú thay quần áo, đang định đi ra ngoài thì lại lộn lại, gọi điện thoại về Bộ tư lệnh, bảo trực ban đi gọi Nhiếp Tái Trầm.
Điện thoại được chuyển.
– Tú Tú?
Giọng của anh đầy do dự, dường như không tin cô sẽ gọi điện thoại cho mình.
– Về ngay cho em, cùng em đến một nơi. Em chờ anh!
Cô báo địa chỉ, cúp điện thoại đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK