Diêm Thừa Ngạo đang ngồi bên cạnh đọc sách, hắn thấy cô trở mình thì liền gấp cuốn sách lại rồi đặt lên trán cô một nụ hôn, hắn ôn nhu nói: “Vẫn còn sớm, em ngủ tiếp đi.”
“Anh dậy sớm thế?” - Khiết Tử Tịnh dụi dụi mắt, cô uể oải hỏi.
“Hôm nay anh có chút việc phải làm. Cũng không liên quan đến em nên em cứ nghỉ ngơi đi.” - Diêm Thừa Ngạo vừa nói vừa ôn nhu xoa đầu cô.
“Cốc cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên kèm theo giọng nói của A Loan: “Thưa phu nhân, người dậy chưa ạ?”
“Ta dậy rồi, sao thế A Loan.” .
||||| Truyện đề cử:
Thần Cấp Ở Rể |||||
“Người có khách ạ. Nếu người vẫn còn buồn ngủ thì thần sẽ báo lại với y.” - A Loan lễ phép nói, không khó để y nhận ra giọng điệu ngái ngủ của phu nhân mình.
“Không cần đâu, ta sẽ xuống ngay.” - Khiết Tử Tịnh trả lời, cô toan đứng dậy để xuống dưới nhưng cô vừa mới ngồi dậy thì cửa đã được mở ra, một thân ảnh to lớn từ từ bước vào, y khẽ cúi người rồi nói:
“Xin lỗi vì đã phá hỏng giấc ngủ của phu nhân. Thần là Bạch Vô Thường, được Diêm Vương phân phó đem quà đến tặng cho phu nhân ạ.” - Bạch Vô Thường mỉm cười, y tiến đến gần giường rồi dâng cho Khiết Tử Tịnh một cái hộp được trang trí khá là lộng lẫy. Diêm Thừa Ngạo khẽ nhíu mày, hắn nhìn Bạch Vô Thường với ánh mắt như muốn hỏi y đang làm gì ở đây vậy. Hắn thắc mắc cũng đúng thôi, vì vốn thường ngày Bạch Vô Thường sẽ cắm rễ trong Diêm Điện và lo việc giấy tờ, rất hiếm khi y rời khỏi Diêm Diện, đáng ra những chuyện thế này phải do Hắc Vô Thường làm mới đúng.
Bạch Vô Thường cũng cảm nhận được ánh mắt dò xét của Diêm Thừa Ngạo, y chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
“A cảm ơn ngài đã cất công đem tới tận đây nhé. Cũng nhờ ngài gửi lời cảm ơn đến Diêm Vương hộ ta.” - Khiết Tử Tịnh mỉm cười, cô nhận lấy hộp quà từ tay Bạch Vô Thường rồi nhanh chóng mở nó ra.
“Là vòng tay...” - Khiết Tử Tịnh nhìn chiếc vòng tay được đặt cẩn thận bên trong hộp. Chiếc vòng được làm bằng bạc với những họa tiết tuy đơn giản nhưng kết hợp lại thì rất đẹp.
“Để thần đeo giúp người thưa phu nhân.” - Bạch Vô Thường lễ phép nói, y khuỵu gối xuống, cầm lấy bàn tay Khiết Tử Tịnh lên rồi cẩn thận đeo chiếc vòng tay vào, còn không quên niệm thêm một lớp ma pháp để tránh vòng tay bị đứt. Xong xuôi, y đứng dậy, rồi một lần nữa cúi đầu và nói: “Đã xong rồi thưa phu nhân. Vậy thần xin phép thiếu gia, phu nhân. Chúc hai người buổi sáng tốt lành.” Nói xong y nhanh chóng rời đi.
“A vâng, cảm ơn ngài.” - Khiết Tử Tịnh nói với theo bóng lưng của Bạch Vô Thường, y quay lại nở nụ cười rồi cứ thế đi thẳng.
Diêm Thừa Ngạo cầm tay cô lên rồi ngắm nghía kĩ chiếc vòng tay một hồi, chiếc vòng tay này rất quen, như thể hắn đã thấy ở đâu rồi vậy.
“Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào nó mãi vậy?” - Khiết Tử Tịnh giật tay ra rồi cốc trán Diêm Thừa Ngạo một cái.
“Không có gì, anh thấy nó đẹp quá thôi.” - Diêm Thừa Ngạo mỉm cười, hắn thơm trán cô thêm một cái rồi nói: “Anh có chút việc, gặp em sau.”
Khiết Tử Tịnh gật đầu. Diêm Thừa Ngạo rất nhanh sau đó cũng rời đi, đột nhiên Khiết Tử Tịnh cảm thấy mọi người đều có gì khang khác mọi ngày thì phải... Cô thở dài, rồi nhanh chóng thay quần áo xuống dưới nhà dùng bữa.
“A Loan, lát nữa sau khi ăn xong ta sẽ ra ngoài đi dạo.” - Khiết Tử Tịnh nói, bây giờ thì cô có thể ngang nhiên ra ngoài mà không cần phải xin phép tên khốn kia nữa rồi. Làm phu nhân của hắn xem chừng cũng có lợi phết.
“Nếu muốn đi dạo thì người có muốn đến ngự hoa viên không ạ? Ở đấy phong cảnh rất đẹp, nếu người thích thì thần sẽ mang thêm trà và một chút bánh quy người thích nữa.” - A Loan vừa đặt đĩa tráng miệng xuống trước mặt Khiết Tử Tịnh vừa hỏi.
“Cũng được, ta chưa đến đó bao giờ cả.” - Khiết Tử Tịnh gật đầu tán thành, vừa ngắm hoa vừa thưởng trà là một sự kết hợp không tệ chút nào.
———
“Oa... thì ra ở âm phủ còn có một nơi như này sao? Đẹp thật đấy.” - Khiết Tử Tịnh hào hứng nhìn xung quanh một lượt, nơi đây ngàn hoa thi nhau đua sắc tựa như đang là mùa xuân vậy.
“Phu nhân thích thì tốt rồi ạ, trước tiên người muốn thưởng trà luôn hay là đi dạo ạ?” - A Loan hỏi.
“Ta nghĩ rằng ta sẽ đi dạo một chút.” - Khiết Tử Tịnh trả lời, cô ghé sát mặt vào một bông hồng đang nở rộ kia rồi ngửi một hơi.
“Vâng, vậy thần sẽ đi chuẩn bị chỗ ngồi ở đằng kia. Khi nào người muốn thì quay lại cũng được ạ.” - A Loan chỉ tay hướng về một cái đình nhỏ được đặt ở xung quanh một vườn hoa hồng ở đằng kia.
“Được phiền cô rồi.” - Khiết Tử Tịnh mỉm cười nói.
“Nơi này đẹp thật đấy.” - Khiết Tử Tịnh vừa đi vừa nghĩ, thử nhìn phong cảnh thiên nhiên lộng lẫy xung quanh mà xem, hoàn toàn chẳng giống với âm phủ trong truyền thuyết gì cả. Nếu được, cô có thể dành cả ngày ở đây chỉ để ngắm hoa thôi.
“Rầm” - Hậu quả của việc vừa đi vừa suy nghĩ đã khiến Khiết Tử Tịnh va phải một thứ gì đó khiến cô ngã ngửa về phía sau. Khi định thần lại thì thứ cô vừa va phải là một người đàn ông với thân hình cao lớn. Ông ta đang nhìn chằm chằm vào cô bằng vẻ mặt nghiêm nghị.
“Xin... xin lỗi ngài.” - Khiết Tử Tịnh nhanh chóng đứng dậy rồi rối rít xin lỗi.
“Không sao.” - Ông ta lạnh lùng nói rồi lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Khiết Tử Tịnh nhìn người đàn ông trước mặt một lượt, thân hình ông ta khá cao lớn, vẻ mặt nghiêm nghị nãy giờ vẫn không biến sắc. Dưới chân ông ta có một con chó mực đang ngoan ngoãn nằm vẫy đuôi, lại nhìn trên mặt ông ta có tới ba con mắt. Khiết Tử Tịnh nghĩ có khi nào người này chính là...
“Nhị lang thần đại nhân!”