Khiết Tử Tịnh vừa tỉnh giấc, cô nhìn tấm thiệp được ghi rõ mấy chữ to đùng: “Gửi phu nhân đáng yêu của anh.” màu hường sến súa ở trên bàn kia thì khẽ thở dài, cô không biết tên khùng điên này lại bày trò gì đây.
“A Loan, phiền em đưa tấm thiếp trên bàn cho ta.” - Khiết Tử Tịnh ngồi dậy ở mép giường, cô chỉ tay vào tấm thiệp rồi nói.
“Vâng.” - A Loan lễ phép nói.
Cầm tấm thiệp màu hường sến súa trong tay, Khiết Tử Tịnh muốn vứt quách nó vào thùng rác cho xong chuyện. Nhưng linh tính mách bảo, vẫn nên mở ra xem thì hơn. Thế là, Khiết Tử Tịnh quyết định làm theo linh tính, mở tấm thiệp ra xem. Bên trong chỉ có vỏn vẹn một câu nói: “Nhớ đến đúng giờ nhé!” cùng với thời gian và địa điểm.
Khiết Tử Tịnh khẽ thở dài, gập tấm thiệp lại, miệng khẽ lẩm bẩm: “Không biết lại trỏ gì nữa đây.”
“A, A Loan này, tối nay ta cần đi có việc. Em chuẩn bị giúp ta nhé.” - Khiết Tử Tịnh đứng dậy đặt lại tấm thiệp về chỗ cũ, cô mỉm cười nói. Rồi ngồi xuống trên bàn trang điểm, tân trang lại bản thân để bắt đầu một ngày mới tươi đẹp.
“Vâng ạ. Phu nhân cứ để đó cho em.” - A Loan cũng mỉm cười đáp lại, đoạn vội vàng chạy tới chỗ Khiết Tử Tịnh để giúp đỡ cô làm tóc.
Về phần Diêm Thừa Ngạo, thì lúc này hắn ta đang rất hí hửng để chuẩn bị cho màn cầu hôn tối nay, hắn đã bao trọn hẳn tầng cao nhất của toà khách sạn cao cấp này rồi, tối nay hắn sẽ gài toàn bộ người của hắn vào giả bộ làm khách, sau khi hắn cầu hôn thì bọn họ sẽ có nhiệm vụ là hô “Đồng ý đi...”. Dưới áp lực dư luận, hắn tin phu nhân của hắn sẽ không nỡ từ chối.
——————
Chẳng mấy chốc đã đến buổi tối, theo như đúng giờ hẹn được ghi trên tấm thiệp mời, Khiết Tử Tịnh đã đến sớm hơn 5 phút. Cô khoác trên mình một chiếc đầm dài tay màu xanh nước biển, cùng thêm một số phụ kiện trang sức tuy trông đơn giản mà lại sang chảnh đến lạ thường. Cô tao nhã bước vào đại sảnh của khách sạn, ở đó đã có sẵn vài người đứng chờ, dẫn cô lên đến chỗ hẹn.
Khiết Tử Tịnh nhìn xung quanh một lượt với ánh mắt “cũng được đấy chứ”, hiện tại cô vẫn hoàn toàn không biết tối nay sẽ diễn ra sự kiện lớn gì.
“Phu nhân!” - Từ đằng xa, Diêm Thừa Ngạo đã trông thấy bóng dáng của cô, hắn bỏ dở cuộc nói chuyện của mình với một người nào đấy, vội vã chạy đến chỗ cô. “Sao thế? Hôm nay anh trông có vẻ khác mọi khi.” - Khiết Tử Tịnh khẽ cười đáp lại, cô nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ nhắn lên bàn tay to lớn mà hắn vừa đưa ra, lại nhìn người đàn ông trước mặt một lượt từ trên xuống dưới, có chút lạ lẫm. Hôm nay hắn diện một bộ âu phục cực sang chảnh, tóc lại còn vuốt keo các kiểu, trên ngực chiếc áo vest còn cài thêm một bông hoa hồng đỏ, đến cả giày cũng được đánh bóng loáng đến mức mà nó thậm chí có thể phản chiếu được hình ảnh của cô khi cô cúi xuống nhìn nữa.
“Hôm nay đột nhiên muốn mời phu nhân đi ăn nhà hàng 5 sao, mà đã 5 sao thì đâu ăn mặc xuề xoà được, đúng không?” - Diêm Thừa Ngạo khẽ cười, thuận tiện nắm chặt lấy bàn tay ngọc ngà của cô gái nhỏ, dẫn cô đến chiếc bàn dành cho hai người được đặt ở một góc gần cửa sổ.
“Nào, mời phu nhân ngồi.” - Hắn nói, rồi khẽ kéo nhẹ chiếc ghế ra ngoài tạo một khoảng trống vừa đủ để cô ngồi xuống.
“Hôm nay anh ga lăng quá nhỉ?” - Khiết Tử Tịnh khẽ cười ngồi xuống ghế.
“Hôm nào anh chả ga lăng, chỉ có phu nhân không nhận ra thôi.” - Diêm Thừa Ngạo cười, rồi sau khi đẩy ghế vào cho cô hắn mới bước sang phía bên kia bàn, ngồi vào chỗ của hắn.
“Thế, hôm nay là dịp gì đặc biệt à? Nhưng theo em nhớ thì hình như đâu phải dịp gì đâu.”
“Đúng rồi, hôm nay không phải dịp đặc biệt. Nhưng nó sẽ thành dịp đặc biệt.”
Khiết Tử Tịnh nhíu mày, đem ánh mắt khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt kia. Hình như hắn vừa nói cái gì đó mà không phải ngôn ngữ để cô có thể hiểu thì phải.
“Thế thì là anh có lỗi gì với em nên muốn bù đắp à?”
“Không có. Phu nhân này, sao em lại toàn nghĩ xấu về anh không thế?” - Diêm Thừa Ngạo tỏ vẻ uỷ khuất nói.
“Phu quân nghĩ nhiều rồi, em không nghĩ xấu về anh. Em chỉ nghĩ sự thật thôi.” - Khiết Tử Tịnh nở nụ cười ngây thơ vô số tội.
Diêm Thừa Ngạo không đáp lại nữa, hắn chỉ ho khan mấy tiếng rồi vẫy tay ra hiệu phục vụ đem món lên.
“Chắc em đói rồi, ăn thôi. Hôm nay sẽ chiêu đãi em những món ăn độc nhất vô nhị.” - Diêm Thừa Ngạo ra vẻ đăm chiêu, hắn nói.
“Hử? Thật vậy sao? Thế thì chắc phải đặc biệt lắm nhỉ. Nếu mà không đặc biệt, thì anh tự xác định rồi đấy.” - Khiết Tử Tịnh cười nhẹ, ánh mắt háo hức cô dán chặt vào người phục vụ đang bày món ăn trên bàn kia. Tuy miệng nói vậy thôi, nhưng từ nãy cô đã ngửi được một mùi hương ngon lành của món ăn rồi. Chỉ cần ngửi là biết chắc chắn là món ngon.
Nhìn những món ăn toả mùi hương thơm ngạt trên bàn kia, tuy trông có vẻ ngon miệng nhưng những món này đều là những món theo tiêu chuẩn của hộ gia đình, lại đặc biệt là những món mà Khiết Tử Tịnh rất thích ăn nữa. Dù có ngon đến thế nào, thì cũng không thể cho là độc nhất vô nhị được.
“Anh biết em đang nghĩ gì. Nhưng sao em không ăn thử đi.” - Diêm Thừa Ngạo nói, hắn gắp một miếng sườn sào chua ngọt ưa thích của Khiết Tử Tịnh vào bát của cô.
“Khỏi cần anh nói, ngửi thôi mà em cũng thấy đói hết cả bụng đây.” - Khiết Tử Tịnh nói, nói xong cô liền đem miếng sườn vừa được gắp cắn thử một miếng.
“Oa... ngon quá đi!!! Thậm chí còn ngon hơn đầu bếp ở dinh thự nữa.” - Khiết Tử Tịnh được ăn đồ ăn ngon thì hai mắt lập tức sáng lên. Sau đó liền thử một vài món khác nữa, món nào cũng ngon tuyệt, cô tấm tắc khen lấy khen để.
“Tất nhiên là phải ngon hơn rồi. Em có muốn ăn món ăn của đầu bếp tài ba đã nấu bữa ăn này mỗi ngày không?” - Diêm Thừa Ngạo đắc ý nói. Vẻ ngoài thì cứ câng câng vậy thôi, chứ trong lòng hắn bây giờ đang mừng muốn bùng cháy con tim, cũng đúng, vì phu nhân của hắn khen món hắn làm cơ mà.
“Hả? Được sao? Anh định thuê đầu bếp này về à? Nhưng...” - Khiết Tử Tịnh chưa kịp nói hết câu, thì Diêm Thừa Ngạo đã nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh cô. Hắn nâng bàn tay nhỏ nhắn đáng yêu của cô lên rồi đặt lên nó một nụ hôn nhẹ.
“Phu nhân, chúng ta đã cùng nhau chung sống gần nửa năm trời rồi, cũng đã cùng nhau trải qua đủ loại thăng trầm trong cuộc sống. Tuy vậy, anh vẫn chưa lần nào bày tỏ nỗi lòng mình cho em biết, nên anh muốn nhân cơ hội này nói với em. Rằng, anh yêu em. Khiết Tử Tịnh, anh yêu em. Em có đồng ý lấy anh làm chồng, trở thành phu nhân duy nhất của Diêm Thừa Ngạo anh đây không? Anh sẽ trao cho em bất cứ thứ gì em muốn. Và tất nhiên rồi, không chỉ bữa hôm nay mà ngày nào anh cũng sẽ nấu ăn cho em nếu em muốn. Anh sẽ làm mọi thứ vì em, vì vậy Khiết Tử Tịnh, em chỉ cần đồng ý làm phu nhân anh mà thôi.” - Diêm Thừa Ngạo thâm tình nói, nói xong hắn lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ đựng nhẫn, mở ra là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, không phải loại kim cương to nhưng nhìn vào rất đẹp, rất hợp gu cô.
“Đồng ý đi!!!”
“Gả đi!!!
“Đồng ý đi!! Đồng ý đi!!!..”
Những vị khách khác cũng bắt đầu hò reo cổ vũ.
Khiết Tử Tịnh nghe Diêm Thừa Ngạo nói, trong lòng rất cảm động, lại nhìn khung cảnh hiện tại cô càng cảm động hơn, đến mức sắp phát khóc đến nơi rồi. Cô khẽ gật đầu, rồi đưa bàn tay trái về phía hắn, cô rưng rưng: “Em đồng ý, em sẽ là phu nhân duy nhất của anh và anh cũng sẽ là phu quân duy nhất của em. Em cũng yêu anh.”
Diêm Thừa Ngạo nghe thấy vậy, hắn nhanh chóng đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út tay trái của cô rồi lập tức ôm chầm lấy cô.
“Hôm nay sẽ là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời anh.”
“Cả em nữa.”
——————
Sáng hôm sau, khi Khiết Tử Tịnh tỉnh giấc, cô phát hiện ra mình đang ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm. Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng toàn thân lại trở nên đau nhức nhất là phần hông của mình. Rõ ràng hôm qua vẫn bình thường mà? Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
“Ưm... bảo bối em tỉnh rồi à? Ngủ thêm một chút nữa đi, hôm qua em hăng hái đến thế cơ mà.” - Diêm Thừa Ngạo nằm bên cạnh cô, xem chừng hắn ta vẫn còn ngái ngủ lắm, nhưng thấy cô dậy là hắn cũng lờ mờ tỉnh ngay, hắn lập tức kéo cô lại vào trong lòng hắn.
Tối hôm qua...
À, cuối cùng cô cũng nhớ ra rồi. Lý do tại sao cơ thể cô đau nhức đến vậy. Chính là hôm qua sau khi uống say hai người họ đã XXX. Đây cũng chính là khách sạn mà hôm qua hai người họ đã dùng bữa, đêm qua vã quá nên họ đã thuê phòng ở đây luôn.
Khiết Tử Tịnh khẽ ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông mà cô vẫn luôn cho là đáng ghét kia, không hiểu sao hôm nay cô lại thấy hắn khá là đẹp trai đấy. Cô không nghĩ là vì cô hắn lại cất công chuẩn bị nhiều đến thế, thậm chí lại còn học đòi tự tay nấu ăn nữa chứ. Khiết Tử Tịnh khẽ mỉm cười, rúc vào lòng hắn, rồi lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hôm nay, xem ra là một ngày đẹp trời.