Ông mở ra một chiếc hộp, không to cũng không nhỏ, màu hồng nhạt. Ban đầu, nó vốn là màu xanh nhạt, lúc ông mua chiếc hộp này, ông nghĩ con gái nhất định sẽ thích. Vì những đứa con của biển, thông thường đều sẽ thích màu biển. Nhưng con gái ông lại không thế, Thốn Tâm nhất định nằng nặc phải đổi thành màu hồng, vì theo con bé những vị thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp trên trời đều mặc đồ hồng, nên con bé mặc định màu hồng là màu của phái nữ xinh đẹp, là con gái phải đi kèm màu hồng mới xinh. Ông cũng chỉ chậc lưỡi lắc đầu tặng lại chiếc hộp xanh cho một tên lính nào đó, và mua chiếc hộp khác cho Thốn Tâm.
Nhân loại gọi đây là hộp ký ức. Bên ngoài trông đơn giản, nhưng bên trong lại là cả một vùng trời chỉ còn tồn tại trong hồi ức, một vùng trời mà ta mãi mãi chẳng thể nào gặp lại.
Dây chun cột tóc đầu tiên ông mua cho con bé. Chiếc vòng tay bằng lá cọ ông tự tay xếp cho con bé khi cả hai chu du đến nhân gian. Một tờ giấy khen ông tự viết để thưởng cho con bé vì đã rất chăm chỉ làm việc tốt. Và rất nhiều, rất nhiều nữa...
Có lẽ là khi lớn lên rồi, được ăn sung mặc sướng, sống trong nhung lụa, đường đi cũng được lót sẵn thảm vàng. Những món đồ trang sức xa xỉ và những bộ quần áo sang trọng quý phái lại chẳng phải thứ gì quan trọng với Ngao Thốn Tâm cả.
Chỉ có những vật như một dấu ấn minh chứng rằng những hồi ức ngây thơ trẻ con ấy thật sự tồn tại, mới là thứ Ngao Thốn Tâm thật lòng trân trọng.
Hôm nay, ông đã có quá nhiều hành động thất thố so với hình tượng của một trưởng bối nghiêm túc lạnh lùng. Giờ khắc này, ông lại không cầm lòng được. Có chút nghẹn ngào và cay mũi.
Ngao Nhuận ngẩn người ra nửa ngày, cũng quyết định đóng nắp hộp lại, đặt nó về chỗ cũ. Ông muốn ghé sang bên phía Khiết Tử Tịnh xem thử tình hình.
Từ lúc đứa trẻ này đến đây, nó đã hôn mê bất tỉnh hơn một tiếng rồi. Dương Tiễn cũng tranh thủ về thiên cung lo liệu và sắp xếp một số việc để có thể an tâm trông coi con gái ở đây. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé! Ngao Nhuận dùng một loại phép thuật cách âm, để tránh gây tiếng động ảnh hưởng đến giấc ngủ của Khiết Tử Tịnh. Ông kéo nhẹ cái ghế bên cạnh giường và ngồi xuống, khẽ nhìn gương mặt của cô khi ngủ.
Đôi mắt này hẳn là thừa hưởng từ Dương Tiễn, trông có chút sắc bén, nhưng chân mày và sóng mũi chắc chắn là từ Thốn Tâm, nét đẹp dịu dàng của con bé được khắc hoạ rõ trên mặt đứa trẻ này thế cơ mà. Ông lại lặng người hồi lâu. Đây là cháu gái của ông, là con ruột của Thốn Tâm. Phút chốc, ông lại có chút buồn rầu, ông cũng muốn được nhìn con bé từ từ lớn lên như Thốn Tâm. Nhìn con bé tập tẹ biết bò, bập bẹ nói ra mấy tiếng a a ô ô, cho đến lúc con bé biết chạy biết nhảy, kết bạn được với những cô công chúa nhỏ khác, rồi lớn lên tìm ngươi yêu và ra mắt trưởng bối trong nhà là ông ngoại nó.
Ngao Nhuận bị chính suy nghĩ của mình chọc cho bật cười. Chuyện đó thì làm sao có thể chứ. Nhưng đến đây, ông cũng hiểu rõ mình nên làm gì rồi.
Dù sao, người chết cũng đã chết, luyến tiếc một tia thần hồn đối phương để lại cũng không giúp họ quay trở lại được. Chi bằng dùng nó để cứu một người vô cùng quan trọng này.
Đang lúc Dương Tiễn bận sứt đầu mẻ trán bàn giao công việc, thì chợt thấy sứ giả từ Tây Hải Long Cung đến báo tin. Ồng hoảng hốt đến nỗi phải tự tát nình mấy cái để xác nhận rằng mình không phải đang gặp ảo cảnh.
Long Vương hủy lệnh tìm kiếm phương pháp tạo ra một cơ thể, và đồng ý cho ông lấy một tia thần hồn cuối cùng của Thốn Tâm để cứu Khiết Tử Tịnh.
Dương Tiễn ngẩn đầu nhìn trời, cười tươi đến chói loá, lòng thầm nói, Thốn Tâm à, em yên tâm được rồi, ba em đã có thể tiếp nhận anh và con của chúng ta rồi. Anh cũng có lỗi với em và con rất nhiều, nhưng con bé sẽ không sao đâu, giờ anh sẽ đi cứu nó đây.
Một luồng gió ấm thổi qua người Dương Tiễn, làm vài ngọn tóc vô tình rơi xuống đung đưa.
Để ta ôm nhau lần cuối.
Rồi em sẽ về với cát bụi và nắng ấm rọi trên bờ biển trong xanh ấy.
Dương Tiễn quay đi tìm Hao Thiên Khuyển để vác nó cùng xuống Long Cung. Công việc quái gì nữa, kệ nó đi, không gì có thể quan trọng hơn con gái ông cả.
Vừa bước chân đến căn phòng được phân phó cho Khiết Tử Tịnh, Dương Tiễn đã thấy ngay bóng dáng Long Vương đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh. Ông vội dập đầu hành lễ, cũng không quên cảm tạ và hứa hẹn rằng chỉ cần Long Vương muốn, dù là lên núi đao xuống biển lửa Dương Tiễn đều có thể làm được.
Những hình ảnh thất thố của Ngao Nhuận ban nãy đã được rút sạch đi hoàn toàn như một con người khác. Ông lạnh lùng nói, “Không cần, ta làm vậy là vì cháu ta thôi.”
Dương Tiễn cũng chẳng muốn tìm hiểu đến cùng Ngao Nhuận có chấp nhận mình hay chưa. Quan trọng nhất là tình trạng của Khiết Tử Tịnh. Trước khi định dập đầu cảm tạ một lần nữa thì Dương Tiễn đã nghe được giọng nói lạnh lùng của Ngao Nhuận kêu đứng lên đi. Ông cũng không rườm rà mà trực tiếp đứng dậy chờ hành động kế tiếp của Ngao Nhuận.
Ngao Nhuận thở dài, lấy ra một chiếc ngọc bội bản mệnh đầy những vết nứt chằng chịt như chỉ chực chờ thời cơ để được vỡ ra. Phàm là người trong thần giới, dù là tiên hay thần cũng đều có một miếng ngọc bội đại diện cho sự sống của mình. Đó là những chiếc ngọc bội không bao giờ vỡ hay bị xước bằng những phương pháp tấn công trực tiếp được. Chỉ khi chủ nhân của nó xảy ra vấn đề, nó mới có vấn đề thôi.
Khái niệm về thần hồn và nguyên hồn của thần tiên có lẽ rất khó hiểu so với linh hồn của nhân loại. Nhưng có thể hiểu đơn giản cả hai đều được sinh ra cùng lúc với một cơ thể, cũng như linh hồn của con người vậy.
Thần hồn là thứ giúp duy trì sự sống và là khả năng tự trị liệu của cơ thể. Thần hồn khi bị vỡ nát hoàn toàn vẫn có thể tái tạo, chỉ là trong lúc thần hồn biến mất thì cơ thể sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông, không cảm nhận được gì.
Nguyên hồn của mỗi một người là độc nhất, nó vận hành suy nghĩ và cảm nhận của con người, hay nói ngắn gọn nó tạo nên ký ức độc nhất của mỗi cơ thể. Nguyên hồn rất quan trọng, bởi vì một khi nguyên hồn biến mất thì không có cách nào tái tạo lại nữa. Một khi nguyên hồn vỡ nát, cũng đồng nghĩa với việc sự tồn tại của một người đã biến mất hoàn toàn trên đời. Nếu muốn gặp lại một người đã bị mất nguyên hồn, thì chỉ có thể đợi bảy bảy bốn chín năm sau, nguyên hồn sẽ tự tái tạo lại và đầu thai vào một cơ thể mới.
Vốn dĩ sự sống của thần tiên không giống với con người, thì đương nhiên cái chết của họ cũng thế.
Lúc Ngao Thốn Tâm chết, nguyên hồn cũng bị vỡ nát hoàn toàn. Đối với Dương Tiễn, sự sống của thần tiên là vô tận, ông cũng đã sống hơn ngàn năm, có chờ thêm bao lâu để gặp lại Ngao Thốn Tâm cũng chẳng là gì. Long Vương Ngao Nhuận cũng hiểu điều đó, nhưng ông vẫn luôn không muốn chấp nhận sự thật rằng con gái mình đã chết, chỉ lưu lại một tia thần hồn cuối cùng. Giờ đây, ông thật sự phải nói lời tạm biệt với con gái mình rồi.
Ngao Nhuận đứng dậy, nghiêm trang đặt ngọc bội lên bụng Khiết Tử Tịnh, tay làm pháp quyết trước ngực, ông đọc vài câu thần chú. Chợt chiếc ngọc bội ấy bay lên không trung, loé lên ánh sáng xanh nhạt, màu xanh của biển và bầu trời. Một tia sáng lẻ loi lẻn ra khỏi chiếc ngọc bội và đi vào cơ thể Khiết Tử Tịnh. Sau đó, ngọc bội hoàn toàn tan thành khói bụi.
Bất thình lình cơ thể Khiết Tử Tịnh sáng bừng như ánh mặt trời, Dương Tiễn vì không thể nhìn thấy gì mà sinh ra cảm giác lo sợ bất an. Phân vân không biết có nên tiến lên hay không, thì ánh sáng đã vụt tắt, để lại một cô bé con trong bộ quần áo rộng thùng thình của Khiết Tử Tịnh. Nhưng Dương Tiễn chỉ biết đây là một cô bé con thôi, chứ không xác định được bé tầm bao nhiêu tuổi đâu, vì đây là lần đầu tiên ông làm cha cơ mà.
Dương Tiễn vẫn đang banh mắt ra nhìn trong sự khó hiểu, Long Vương quay sang bảo rằng: “Con bé ổn rồi.”, chợt khựng lại một chút rồi cười khẩy, khinh khỉnh nói với Dương Tiễn: “Cơ thể của một đứa nhóc bảy tuổi, vậy đại khái con bé cũng sống được bảy trăm năm rồi đi. Nhị Lang Thần đại nhân đúng là rất thật tâm yêu thương con gái mình.”
Dương Tiễn bị nói trúng tim đen xấu hổ đến không dám ngẩn đầu, chỉ biết cúi gằm mặt, ông không dám nhìn Long Vương, càng không dám nhìn mặt con gái mình nữa. Bởi, ông cũng chỉ mới biết đến sự tồn tại của con gái mình gần đây thôi mà.
Tuy lời nói của Long Vương không rõ ràng, nhưng Dương Tiễn vẫn có thể hiểu được. Vì Ngao Thốn Tâm là rồng, còn con bé là con lai giữa rồng và thần, nên tia thần hồn của Thốn Tâm giúp con bé tạo nên một cơ thể có thể thích ứng với hai dòng máu này. Nhưng tính theo tuổi của rồng, thì khoảng một trăm năm đời người mới bằng một tuổi của rồng thôi. Thế nên khi cơ thể được tạo ra, sẽ lấy hình dáng theo tuổi của rồng. Nên lúc này trông con bé chỉ như một đứa trẻ bảy tuổi ở phàm giới thôi.
Long Vương thấy Dương Tiên nhục nhã như thế cũng rất vừa lòng, phất tay áo rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai người, có lẽ lúc Khiết Tử Tịnh tỉnh lại thì sẽ có rất nhiều chuyện đáng để nói đấy.