“Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?” - Diêm Thừa Ngạo lúc này đang ngồi trên chiếc ghế sofa ở dưới sảnh, hắn nhìn tốp người đang bê đồ đạc ra ngoài, rồi hắn hỏi.
“Dạ vâng, về cơ bản mọi thứ đã sẵn sàng hết rồi ạ, chỉ cần đem nốt đống hành lí này đi là xong.” - Một nữ hầu đứng bên cạnh hắn lễ phép trả lời.
“Tốt.” - Hắn trả lời ngắn gọn, rồi lại hỏi tiếp: “Phu nhân dậy chưa?”
“Dạ, phu nhân đã dậy nửa tiếng trước và đang chuẩn bị rồi ạ.”
“Ừm.” - Diêm Thừa Ngạo ngả người về phía sau, tự dưng trong đầu hắn tái hiện lại hình ảnh của ngày hôm qua, sau khi hắn và cô nhận được lời mời của Diêm An Bạch.
Ngày hôm qua, tại văn phòng làm việc của Diêm An Bạch:
Ba người là Diêm An Bạch, Diêm Thừa Ngạo và Khiết Tử Tịnh đang ngồi uống trà cùng nhau, không ai nói một câu gì, bầu không khí có phần ảm đạm.
“Tiểu Tịnh, trà có hợp khẩu vị của con không?” - Cuối cùng Diêm An Bạch đành mở lời xua tan bầu không khí ảm đạm này, ông mỉm cười nhìn Khiết Tử Tịnh. Con bé giờ đã là con dâu của ông, mọi chuyện thật sự “trùng hợp” đến mức không thể ngờ. Phải, mọi chuyện thật sự là “trùng hợp.”
“A vâng... Trà rất ngon ạ. Thưa phụ vương?” - Khiết Tử Tịnh mỉm cười đáp lại, trong thoáng chốc cô không biết nên xưng hô với Diêm An Bạch như thế nào nữa.
“Vậy thì tốt.” - Diêm An Bạch gật đầu nói.
“Vào chủ đề chính luôn đi, người gọi bọn con tới đây làm gì?” - Diêm Thừa Ngạo hỏi, có vẻ hắn vẫn khó chịu khi vừa nãy hắn đang ân ái với phu nhân thì bị làm gián đoạn mất. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé! Đối diện với thái độ khó chịu của hắn, Diêm An Bạch vẫn chỉ nở một nụ cười. Ông cầm tách trà lên nhâm nhi một ngụm rồi nói: “Lần này ta gọi hai đứa đến là vì có chuyện quan trọng cần nói. Ngay ngày mai hai đứa hãy lên nhân gian sinh sống một thời gian đi.”
Cả Diêm Thừa Ngạo lẫn Khiết Tử Tịnh nghe vậy đều ngạc nhiên, Diêm Thừa Ngạo nhíu mày, hắn hỏi: “Tại sao?”
“Tạm thời thì hai đứa chưa cần biết lí do, cũng không cần phải lo nghĩ gì, hai đứa cứ coi như đây là kì nghỉ dài cũng được. À phải rồi, hai đứa chưa đi tuần trăng mật đúng không? Vậy thì cứ coi như đây là đi tuần trăng mật đi.” - Diêm An Bạch gật gù nói một tràng dài, cũng không để hai người kia kịp phản ứng gì, ông đứng dậy rồi nói tiếp: “Bây giờ ta bận rồi, hai đứa có thể lui về chuẩn bị đồ đạc cho kịp giờ.”
Nói rồi, Diêm An Bạch rời đi.
Quay trở lại hiện thực, Diêm Thừa Ngạo sau khi hồi tưởng xong thì khẽ thở dài, hắn lấy bao thuốc từ trong túi áo khoác ra rồi một điếu định châm lửa hút, nhưng chưa kịp châm lửa thì điếu thuốc trong tay hắn đã bị một ai đó nhanh tay giật mất. Khiết Tử Tịnh nhíu mày nhìn hắn, cô bực dọc nói:
“Không phải anh đã hứa với tôi rằng sẽ bỏ thuốc lá sao? Thật là, không ngờ sinh vật không phải con người như anh cũng rước mấy thứ có hại này vào người được đấy à?” - Khiết Tử Tịnh nói xong, cô đưa điếu thuốc cho người nữ hầu đứng bên cạnh, rồi lại xoè tay ra trước mặt hắn, nói tiếp: “Đưa bao thuốc lá trong túi áo khoác mà anh vừa cất vào cho tôi.”
Diêm Thừa Ngạo ngoan ngoãn ngồi nghe cô càu nhàu mà không dám ho he câu nào, hắn cũng nghe lời mà lấy bao thuốc trong túi đặt lên tay cô, rồi không ngừng ríu rít câu: “Anh xin lỗi.”
“Biết lỗi là được, tạm tha cho anh. Còn lần sau thì đừng trách tôi.” - Khiết Tử Tịnh nói, giọng cô phần nào cũng đã thả lỏng hơn, không còn bực dọc như lúc nãy nữa. Cô đưa bao thuốc cho cô hầu lúc nãy rồi hỏi: “Đến giờ khởi hành chưa?”
Diêm Thừa Ngạo đứng dậy, hắn luồn tay qua ôm eo cô rồi nói: “Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ em là xuất phát.”
“Vậy thì đi thôi.” - Khiết Tử Tịnh vừa nói vừa véo tay hắn một cái thật đau.
Diêm Thừa Ngạo bị véo tay, dù rằng hắn rất đau nhưng hắn vẫn phải kiềm chế mà mặt dày tiếp tục ôm eo cô. Rồi ôn nhu dìu cô ra xe. Bình thường để đi lên nhân gian thì phải sử dụng chuyến tàu điện xuyên lòng đất, nhưng vì hắn và cô là hai người không có gì ngoài tiền, nên đã sử dụng phương tiện tư nhân: tàu ngầm siêu cấp máy khoan.
Chỉ mất có vài tiếng, hai người họ đã lên đến nơi. Trước trạm dừng những phương tiện từ lòng đất xuyên lên, có một chiếc xe ô tô đã đỗ sẵn đợi hai người họ.
Bạch Quân đứng bên cạnh chiếc xe oto đời mới màu đỏ, y trông thấy Diêm Thừa Ngạo và Khiết Tử Tịnh đang đi về phía mình từ xa, y cúi nhẹ đầu lịch sự chào họ rồi mở cánh cửa sau của oto ra để hai người họ lên xe.
“Cậu lên từ bao giờ thế Bạch Quân?” - Sau khi đã yên vị trên xe, Diêm Thừa Ngạo mới hỏi.
“Hôm qua nhận được tin là tôi lên luôn rồi. Hách Dĩnh cũng sẽ lên sớm thôi.” - Bạch Quân vừa lái xe vừa trả lời, rồi y khẽ gật đài chào Khiết Tử Tịnh qua lăng chiếu hậu rồi nói: “Lần đầu gặp mặt, tôi là Bạch Quân.”
“Chào cậu.” - Khiết Tử Tịnh cũng lịch sự mỉm cười đáp lại. Rồi cô quay sang Diêm Thừa Ngạo, nhìn từ đầu đến chân hắn rồi khinh bỉ nói: “Sao nhìn anh thế này mà toàn quen được trai đẹp không thế?”
Diêm Thừa Ngạo bĩu môi nói: “Anh đẹp trai thế này, tất nhiên là có thể quen được trai đẹp rồi. Nhưng có điều phu quân của em vẫn là đẹp trai nhất.”
“Anh tự luyến vừa thôi.”
Không lâu sau chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn, Bạch Quân nhanh chóng đỗ xe rồi y mở cửa xe cho hai người kia xuống: “Đến nơi rồi đây ạ, mời hai người xuống xe.”
Diêm Thừa Ngạo xuống xe trước, sau đó hắn đưa tay ra đỡ Khiết Tử Tịnh xuống, một hành động hết sức ôn nhu. Khiết Tử Tịnh bước xuống xe, có chút choáng ngợp với sự sang chảnh của ngôi biệt thự trước mặt, không khác gì nhà của mấy ông triệu phú cả.
“Đây là...?” - Khiết Tử Tịnh có chút không nói nên lời.
“Đây là nhà của chúng ta, em quên rồi sao? Phu quân của em là người có tiền.” - Diêm Thừa Ngạo ngạo mạn nói, hắn thích làm cô ngạc nhiên bởi hắn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của cô là dễ thương nhất quả đất. Hắn nắm lấy tay cô rồi nói: “Được rồi, ở ngoài này lạnh lắm. Vào nhà thôi.”
“Ừm.” - Khiết Tử Tịnh gật đầu, cô ngoan ngoãn để Diêm Thừa Ngạo dắt vào trong nhà.
“Chào mừng Diêm thiếu gia và thiếu phu nhân trở về.” - Cánh cửa lớn được mở ra, toàn bộ gia nhân trong nhà đều xếp thành hai hàng dọc đứng ở hai bên lễ phép cúi chào, họ đồng thanh nói. Đứng ở vị trí chính giữa cánh cửa, vị quản gia già lễ phép nói: “Toàn bộ đồ đạc đã được sắp xếp xong rồi ạ, mời thiếu gia và phu nhân vào trong nhà nghỉ ngơi. Thần đã dặn người chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho hai người.”
“Cảm ơn ông.” - Diêm Thừa Ngạo lạnh nhạt đáp lại, rồi hắn lại quay sang Khiết Tử Tịnh nở nụ cười nhẹ: “Vào thôi phu nhân.” Hắn nói, rồi ôn nhu dìu cô vào trong.
Lão quản gia nhanh nhẹn đứng gọn sang một bên nhường đường cho hai người họ đi vào, lão không quên lịch cúi đầu đợi hai người họ đã vào trong hết rồi mới ngẩng đầu dậy. “Quả đúng như lời đồn, thiếu phu nhân là người xinh đẹp tựa như thiên thần vậy. Thiếu gia cũng rất cưng chiều thiếu phu nhân nữa.” - Lão nghĩ, rồi lão khẽ mỉm cười, cậu thiếu gia nhỏ ngày nào giờ đã tìm được hạnh phúc của riêng mình rồi. Lão khẽ vỗ tay vài cái rồi nói với tất cả gia nhân trong nhà: “Được rồi giải tán thôi, ai về làm việc của người nấy đi.”
“Phu nhân, thần được dặn là phu nhân rất thích bánh quy hình thú. Chúng thần đã chuẩn bị một ít, mời phu nhân dùng ạ.” - Một trong những nữ hầu phụ trách hầu trà lên vừa nói vừa đặt đĩa bánh quy trước mặt Khiết Tử Tịnh.
“Cảm ơn cô, ta rất vui vì mọi người đã cất công vì ta mà chuẩn bị nó.” - Khiết Tử Tịnh nở một nụ cười tươi như hoa đáp lại, thú thật thì cô rất vui khi được đối xử tốt đến thế.
“Phu nhân của chúng ta quả nhiên xinh đẹp như thiên thần.” - Toàn bộ những gia nhân có mặt tại căn phòng đều nghĩ vậy, họ đã được kể rằng phu nhân của họ là người rất xinh đẹp nhưng họ không ngờ là xinh đẹp đến như vậy.
Lúc này, lão quản gia đi vào phòng rồi lại lần nữa lễ phép cúi chào hai người, lão nói: “Thưa thiếu gia và phu nhân, phòng của hai người đã được chuẩn bị xong. Mọi đồ đạc được chuyển từ Âm Phủ lên cũng đã đến nơi, hiện tại đang được sắp xếp lại. Hai người hầu nữ theo hầu phu nhân cũng vừa mới tới nơi, hiện tại họ đang được dặn dò và làm quen với ngôi nhà này. Bạch đại nhân cũng vừa xin phép đi đón Hách Dĩnh đại nhân rồi ạ.”
“Được, cảm ơn ngươi. Vất vả rồi.” - Diêm Thừa Ngạo gật đầu nói, rồi hẵn phẩy tay ra hiệu cho lão quản gia lui xuống. .
ngôn tình hay
“Em có muốn đi nghỉ không?” - Diêm Thừa Ngạo quay sang Khiết Tử Tịnh, hắn ôn nhu hỏi.
Khiết Tử Tịnh khẽ lắc đầu rồi nói: “Không, có một vài nơi em cần đến.”
“Vậy anh đi cùng em, em nghỉ một chút đi rồi lát nữa mình cùng đi.” - Diêm Thừa Ngạo vừa nói vừa xoa đầu cô. Hắn thích thể hiện tình cảm với cô ở nơi đông người nhất, không phải hắn muốn khoe khoang mà là những lúc như thế thì cô mới chịu ngoan ngoãn mà phối hợp cùng hắn.
“Vâng.” - Khiết Tử Tịnh gật đầu, cô lấy một cái bánh quy hình con thỏ rồi bỏ vào miệng nhai ngon lành. Lúc đầu, mỗi khi hắn ta làm mấy hành động kiểu này cô sẽ thấy sến sẩm không chịu được, nhưng dạo gần đây cô không còn thấy thế nữa, ngược lại còn thấy khá vui. Có lẽ vì cô đã quen rồi chăng?