Diêm Thừa Ngạo khẽ thở dài, nhìn chiếc màn hình điện thoại tối đen kia, lại nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đang ngủ một giấc ngon bên cạnh mình, hắn lại càng sầu não.
Dạo này bảo bối nhà hắn dường như có chuyện gì đó khúc mắc ở trong lòng, tuy cô không nói ra nhưng chỉ cần nhìn vào hành động và thái độ của cô là hắn có thể đoán ra được rồi. Vậy nhưng, dù hắn có mặt dày gặng hỏi thế nào, bảo bối nhà hắn vẫn chỉ bảo là không có gì, rồi lại lảng sang chuyện khác. Nhưng kể cả cô có nói vậy đi chăng nữa, làm sao mà hắn có thể bỏ qua được cơ chứ, nhất là khi đây là trách nhiệm của một người chồng như hắn.
“Diêm Thừa Ngạo, anh đang làm cái quái gì thế hả?” - Khiết Tử Tịnh choàng tỉnh dậy, cô bực dọc nhìn tên đàn ông không biết liêm sỉ đang rúc vào bờ ngực của cô kia, lại còn dám thò tay vào bóp nữa chứ.
“Phu nhân, chào buổi sáng.” - Vị thiếu gia mới chỉ giây trước vẫn còn suy nghĩ tựa như người trưởng thành, giờ đây như một thằng vô liêm sỉ, hắn nở nụ cười tươi, bàn tay vẫn còn nghịch ngợm mà sờ mó lung tung.
Tất nhiên, chuyện gì cũng có cái giá của nó. Cái giá của sự nghịch ngợm là bị đạp một cách không thương tiếc xuống giường.
“Em gầy đi rồi.” - Diêm Thừa Ngạo thở dài đứng dậy, nhìn đôi bàn tay ban nãy vừa sờ mó lung tung cơ thể cô, hắn nói bằng giọng điệu buồn bã.
Kể từ ngày đó, không biết vì lý do gì, Khiết Tử Tịnh đột nhiên trở nên biếng ăn hơn trước, cũng có thể là do chuyện khúc mắc ở trong lòng cô kia, mỗi bữa ăn cô cũng chỉ động đũa vào có chút xíu rồi thôi. Mặc cho Diêm Thừa Ngạo cùng người hầu có dỗ dành bao nhiêu đi nữa, mọi chuyện cũng không hề được cải thiện.
Vậy nên, hiện tại Diêm Thừa Ngạo rất chi là phiền não, hắn đang nghĩ cách vỗ béo lại cô để sớm được thịt.
Thật ra hắn sớm cũng đã có kế hoạch rồi, hắn đã hỏi người đó, kể từ hôm nay kế hoạch của hắn sẽ bắt đầu. Nghĩ đến đây, hắn không thể kiềm chế được sự vui sướng ở trong lòng mà cười phá lên.
“Ừm... mới sáng sớm ngày ra mà đầu óc anh đã có vấn đề rồi à?” - Khiết Tử Tịnh bày ra dáng vẻ bất lực nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Diêm Thừa Ngạo không trả lời lại cô, hắn chỉ nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi nói: “Anh có chút việc, đi trước đây. Hẹn gặp em vào bữa tối.” Nói xong, chưa đầy vài giây sau là hắn đã biến mất tăm.
——————
Diêm Thừa Ngạo đã quyết tâm sẽ học nấu ăn, đã quyết là làm liền, kể từ hôm nay hắn đã sẵn tay áo, quyết tâm làm ra những món mĩ vị nhất.
“Lão đại, từ trước đến nay cậu đều không phải nấu ăn. Sao tự dưng lại muốn học nấu ăn?” - Hách Dĩnh hỏi, tất nhiên cậu cũng không thể giấu nổi nét ngạc nhiên trên khuôn mặt mình khi đột nhiên, vào một ngày đẹp trời, tự dưng Diêm Thừa Ngạo vác xác đến nhà cậu rồi đòi học nấu ăn.
“Tiêu chuẩn lấy vợ: phải biết nấu ăn.” - Diêm Thừa Ngạo thản niên nói. Hắn không thể nào để cái tình trạng lười ăn của cô kéo dài thêm nữa được, chính tay hắn sẽ chấm dứt chuỗi ngày biếng ăn ấy của cô.
“Gì chứ? Cậu rước cô ấy về từ trước khi cậu đòi học nấu ăn cơ mà?” - Bạch Quân bĩu môi nói. Sau khi nghe tin Diêm Thừa Ngạo đến nhà Hách Dĩnh học nấu ăn, y cũng lấy cớ là đến làm ban giám khảo, ngày nào cũng đến nhà Hách Dĩnh.
“Thật ra tôi đang có một kế hoạch rất quan trọng.” - Diêm Thừa Ngạo đột nhiên nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt hai người Hách Dĩnh, Bạch Quân, hắn nói.
“Kế hoạch gì?” - Cả hai người kia đồng thanh hỏi.
“Tôi dự định cầu hôn Tiểu Tịnh vào cuối tuần tới.” - Diêm Thừa Ngạo hắng giọng nói.
“Phụt” - Nghe vậy, Hách Dĩnh phun luôn đống nước vừa mới uống vào mặt Diêm Thừa Ngạo, lát sau cậu ho khù khụ, không quên đưa cho Diêm Thừa Ngạo một miếng khăn lau mặt, rồi nói: “Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng tôi tưởng cậu và cô ấy đã kết hôn rồi? Còn cầu hôn làm gì nữa?”
Diêm Thừa Ngạo có chút tức giận giật lấy cái khăn trên tay Hách Dĩnh rồi thanh lịch lau mặt, nhưng hắn ta cũng không thèm đôi co với cậu ta vì hành động khiếm nhã mà chỉ khẽ lắc đầu rồi khinh bỉ nói: “Cậu không hiểu, con gái thường thích sự lãng mạn.”
“Thế cậu đã có kế sách gì chưa?” - Bạch Quân hỏi.
“Đương nhiên, các cậu nghĩ tôi là ai?” - Diêm Thừa Ngạo nhếch mép khinh bỉ nhìn hai người họ rồi nói tiếp: “Tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ chỉ riêng hai người bọn tôi ở một địa điểm lãng mạn nào đấy, tôi sẽ tự tay nấu ăn cho cô ấy vào tối hôm đó. Sau rồi cầu hôn với một chiếc nhẫn kim cương độc nhất vô nhị.”
“Cậu cũng hiểu biết ghê ta.” - Hách Dĩnh vừa nói, vừa vỗ tay mấy cái tán dương hắn. Quả thật, cậu không hề nghĩ tới rằng lão đại của cậu cũng có ngày như thế này, chưa bao giờ nghĩ tới luôn. Bỗng, một thứ cảm xúc của người làm mẹ trào dâng trong lòng cậu, Hách Dĩnh cảm động lấy khăn giấy thấm thấm nước mắt, lão đại của cậu lớn thật rồi...
“Cậu... cậu có thật là Diêm Thừa Ngạo không đấy?” - Trái ngược với phản ứng của Hách Dĩnh, Bạch Quân nghe Diêm Thừa Ngạo nói xong thì như sét đánh ngang tai, không thể tin nổi vào tai mình nữa. Lão đại nhà cậu ta mà cũng có thể thốt ra những lời như vậy được hay sao?
“Phản ứng của hai cậu là sao thế hả?” - Diêm Thừa Ngạo nhíu mày nhìn hai kẻ mà hắn ta cho là đang phản ứng thái quá kia. Có chết hắn ta cũng không thể để lộ ra rằng mấy hôm nay, vì chuyện này mà hắn phải xem một đống phim ngôn tình và đọc một đống sách tình cảm để tham khảo đâu. Nếu lộ ra thì còn đâu là hình tượng của hắn nữa.
“Khụ, không có gì hết. Bọn tôi sẽ giúp cậu với cương vị là những người anh em tốt.” - Hách Dĩnh mỉm cười, cậu khoác vai Bạch Quân rồi hùng hồn tuyên bố.
Bạch Quân nhìn Hách Dĩnh bằng ánh mắt như muốn hỏi: “Cả tôi nữa á?”, sau khi thấy được sự đồng thuận ngầm trước câu hỏi của mình từ phía Hách Dĩnh, y khẽ thở dài, đành chấp nhận số phận éo le.
“Vậy thì trước tiên sẽ bắt đầu bằng việc học nấu ăn và tìm một địa điểm lãng mạn hợp lý.” - Diêm Thừa Ngạo trầm ngâm nói.
“Chuyện địa điểm thì để Bạch Quân, còn cậu thì hiện tại cứ chú tâm vào học nấu ăn đi.” - Hách Dĩnh nói, rồi lôi Diêm Thừa Ngạo vào bếp.
——————
Dạo này Khiết Tử Tịnh có một phiền não, đó là chồng của cô đã thay đổi rồi.
“Hắn ta đã thay đổi rồi, em biết không? Ngày nào hắn ta cũng đi từ sáng sớm đến tận chiều muộn mới vác xác về, trên người lúc nào cũng có mùi đồ ăn do người khác nấu. Dạo này hắn ta còn rất lạnh nhạt với chị, không thèm đòi ngủ cùng chị nữa. Huhu, hôm qua chị còn thấy mấy cái danh thiếp của những khách sạn nổi tiếng trong túi áo của hắn ta. Có khi nào hắn ta ngoại tình rồi không?” - Khiết Tử Tịnh vừa nói, vừa ôm mặt khóc nức nở.
“Đã bảo rồi... Sao chị lại đem mấy chuyện này ra nói với tôi? Chuyện vợ chồng chị thì tự đi mà giải quyết đi.” - Nhược Vũ thở dài bất lực nói, tuy miệng thì nói cứng thế thôi, chứ tay nó thì vẫn cứ liên tục vỗ nhẹ vào lưng chị họ nó mấy cái để an ủi.
“Thì tại chị không biết nên nói với ai ngoài Tiểu Vũ hết.” - Khiết Tử Tịnh thút thít nói.
Mấy ngày trở lại đây kể từ sau khi Khiết Tử Tịnh bị bắt cóc, mối quan hệ của hai chị em họ đã được cải thiện không hề ít. Nhất là sau khi Khiết Tử Tịnh biết được Nhược Vũ chính là người đã giúp Diêm Thừa Ngạo tìm ra chỗ cô bị bắt cóc, thì cô mới phát hiện ra mọi xích mích giữa hai người thật ra đều là hiểu nhầm, hoặc là cô cố tình cho nó là hiểu nhầm... Tóm lại là lúc ấy Khiết Tử Tịnh mới biết là đứa trẻ này có quan tâm đến cô và nó không hề ghét cô như cô vẫn lầm tưởng. Vì vậy nên, tình cảm chị em của hai người họ cứ thế mà khăng khít với nhau hơn.
Nhược Vũ nghe thấy câu “không ai ngoài Tiểu Vũ” được phát ra từ cái miệng xinh xẻo của chị họ mình kia, thì khẽ đỏ mặt. Tuy ngoài mặt cứng rắn thế thôi, thật ra sâu thẳm con người, thì nó là người rất dễ ngại. Nó ho khan vài tiếng rồi hùa theo: “Đàn ông đều là một lũ tra nam, có được rồi thì không thèm trân trọng nữa. Khuyên thật lòng thì chị nên ly hôn với hắn ta đi, sau đó về nhà, em sẽ nuôi chị.”
“Huhu nhưng mà chị không can tâm. Em thử nghĩ xem, chị đã ở bên hắn ta lâu như thế, ngày nào cũng phải nhẫn nhịn để thành vợ hiền dâu đảm. Ấy vậy mà hắn ta lại cắm cho chị một cái sừng to tướng... huhu...” - Khiết Tử Tịnh thấy Nhược Vũ hùa theo mình, thì bắt đầu tiếp tục than thân trách phận.
“Em biết rồi, chị đừng khóc nữa. Một lát em sẽ đi tìm hắn ta tính sổ cho chị, chịu không?” - Nhược Vũ thở dài nói.
“Ừm, vẫn là Tiểu Vũ đáng yêu nhất.” - Khiết Tử Tịnh nghe Nhược Vũ nói vậy, thì khẽ mỉm cười, cô bẹo má nó một cái rồi nói. Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến việc chị em cô có thể ngồi đây, cùng nhau tâm sự thế này cả. Dù ghét phải thừa nhận, nhưng cũng một phần đều là nhờ vụ bắt cóc kia nên mới có sự thay đổi này. Nghĩ đến vụ bắt cóc, cô chợt nhớ ra gì đó, liền quay sang Nhược Vũ hỏi: “Nghĩ mới nhớ, sao hôm ấy em biết chỗ của bọn bắt cóc hay vậy?”
Nhược Vũ nghe vậy, chỉ khẽ mỉm cười, rồi nói: “Đương nhiên là em có nguồn tin riêng rồi. Thật ra, hồi trước người quen của em cũng từng bị bọn chúng bắt cóc, nhưng tìm ra địa điểm mới phát hiện ra là bọn chúng không còn ở đấy nữa mà cao chạy xa bay. Lần này em nghĩ, nhỡ đâu bọn chúng dùng lại địa điểm cũ thì sao chăng? Nên em đã nói lại với tên họ Diêm đó, cũng rất may là phán đoán của em đúng.”
“Thật ư? Tuyệt ghê! Không ngờ em lại thông minh đến vậy.” - Khiết Tử Tịnh nghe vậy thì hài lòng xoa đầu Nhược Vũ mấy cái liền.
Tất nhiên là nói xạo rồi, Nhược Vũ muốn nói thế nhưng nó đương nhiên là không thể nói ra được rồi. Nếu nói ra, thì chị gái thân yêu của nó sẽ phát hiện bí mật của nó mất. Vậy nên, cứ để chị ta ảo tưởng vậy đi, dù gì đối với nó thì chuyện này cũng rất có lợi mà.
“Thật đó. Dù sao, đa phần cũng chỉ là do ăn may thôi.” - Nhược Vũ cũng mỉm cười đáp lại, một nụ cười ngọt ngào và ngây ngô của thiếu nữ mới lớn.