• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13





Nơi Lý Khí sống là một ngôi nhà do ba mẹ của anh để lại, không tính đến những tiểu khu mới được xây dựng thì có rất nhiều mẩu quảng cáo nhỏ được dán trong thang máy của chung cư. Bọn họ bước vào thang máy, ấn số tầng của nhà Lý Khí, tiếng thang máy lúc đi lên có hơi lớn, Chu Khuynh Vãn lại không dám nhìn thẳng vào mặt Lý Khí nên chỉ cúi đầu hỏi: “Anh vẫn luôn sống ở đây sao?”





“Hiện tại công việc của anh đã dần ổn định rồi nên anh vẫn thường xuyên về đây sống.”





Vừa nói xong thì cửa thang máy đã mở ra, Lý Khí bước ra ngoài, đi đến trước cửa, anh mới thay khóa vân tay ở cửa nhà tháng trước, lúc bấm vân tay để mở cửa thì dường như chợt nghĩ đến điều gì đó, quay người lại nói với Chu Khuynh Vãn, “Vãn Vãn, em đưa tay qua đây đi.”





“Làm sao vậy?” Chu Khuynh Vãn hơi ngỡ ngàng nhưng vẫn đi qua đó, vừa đi tới thì đã bị anh nắm lấy cổ tay, sau đó nhẹ nhàng ấn ngón tay trỏ của cậu lên khóa cửa.





Lý Khí vừa làm vừa nói: “Để anh cài vân tay của em vào để mở khóa.”





Chu Khuynh Vãn vào nhà, nhà rất lớn, ngoài ra còn có cả dấu vết được thiết kế lại, cực kỳ sạch sẽ và gọn gàng ngăn nắp.





Cậu đứng ở cửa nhìn Lý Khí lấy một đôi dép lê có màu xanh nhạt từ trong tủ giày ra sau đó dịu dàng xỏ dép vào cho cậu, kích thước to nhỏ rất vừa với bàn chân.





Cậu vẫn còn hơi men, lơ mơ bước vào trong nhà, Lý Khí bảo cậu ngồi trên sô pha một lát, sau đó đi vào bếp mở tủ lạnh ra lấy một chai nước, mở nắp chai rồi đưa cho Chu Khuynh Vãn.





Chu Khuynh Vãn uống vài ngụm nước, vị đắng trong miệng cũng nhạt đi dần, cậu dựa lưng vào sô pha còn Lý Khí đứng ở một bên tiện tay bật tivi lên.





Bên tai có tiếng động làm cho cả phòng khách không còn tĩnh mịch như lúc đầu nữa, Chu Khuynh Vãn cầm chai nước khoáng thất thần ngồi ở đó.





Lý Khí thấy cậu ngồi ngẩn người ra như vậy, anh thích thú mỉm cười, cầm lấy chai nước trong tay cậu rồi nói đùa: “Em uống gần hết nửa chai nước rồi đấy, sao thế, buổi tối còn chưa ăn no à?”





“Không phải… em ăn no rồi.”





Lý Khí dựa vào sô pha, một tay chống cằm nhìn chằm chằm vào cậu, đột nhiên tiến sát gần cậu đến mức chóp mũi của hai người cũng sắp dính vào nhau rồi. Chu Khuynh Vãn bị anh làm cho giật mình, hai mắt mở to liền nghe thấy Lý Khí nói: “Vãn Vãn, sau này thường xuyên đến nhà anh có được không?”





Chu Khuynh Vãn vừa mở miệng nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị Lý Khí giữ chặt lấy gáy, vừa nóng bỏng vừa mềm mại, cơ thể được anh mở ra dễ như trở bàn tay, bên tai còn phảng phất nghe thấy có người đang nói chuyện, nói gì mà, nói rằng anh yêu em, Vãn Vãn.





Chu Khuynh Vãn không dám để cho Lý Khí phát hiện ra cậu đang khóc, cậu ngoảnh mặt sang một bên, sau đó nụ hôn của Lý Khí rơi trên cổ cậu.





Cậu thấp giọng thở hổn hển, cố gắng duy trì nhịp tim của cậu đập một cách bình thường, thế nhưng thực sự rất khó khăn, chỉ cần có Lý Khí ở bên cạnh là nhịp tim của cậu đã không thể kiểm soát được mà đập loạn lên.





Quần áo trên người bị cởi ra để lộ cả lồng ngực, Chu Khuynh Vãn nằm trên sô pha, chất liệu của chiếc ghế sô pha thực sự quá mềm mại làm cho cậu có cảm giác giống như cả người mình đang chìm xuống. Quần áo bị kéo lên làm cho tầm nhìn của cậu bị che mất một phần, Chu Khuynh Vãn mở to mắt nhìn lên chiếc đèn chùm trên trần nhà, khẽ gọi tên của Lý Khí.





Ánh đèn chiếu thẳng vào mắt cậu, sau đó một nụ hôn ấm nóng ẩm ướt liền rơi đến trước ngực.





Lý Khí cúi đầu nhìn vào ngực của Chu Khuynh Vãn, nơi đó có một vết sẹo nhỏ xíu, màu da thịt phồng lên nhìn giống như một vết sưng tấy nhỏ làm người ta không thể tưởng tượng được ở đó đã từng đau đớn đến mức nào. Anh cố gắng nhịn lại sự chua xót trong khoang mũi, ấp a ấp úng nói: “Vãn Vãn, anh có thể nghe tiếng trái tim em đang đập không?”





Chu Khuynh Vãn khẽ run cả cơ thể, cậu cảm thấy có chút sợ hãi nên vô thức lùi lại về phía sau, nhưng hai tay lại đang bị Lý Khí giữ chặt, sau đó chính động tác đó đã phô bày cả bộ ngực trần trụi bao phủ sự dịu dàng chưa từng có ra trước mặt Lý Khí. Sự dịu dàng đó thật sự có trọng lượng, đó chính là nụ hôn của Lý Khí, là nước mắt và cũng là hơi thở của anh, hoặc có thể sự dũng cảm của Lý Khí muốn đem tất cả nỗi đau của Chu Khuynh Vãn khắc sâu vào trái tim anh.





Anh áp sát một bên tai của anh vào lồng ngực của cậu, lắng nghe tiếng trái tim đang đập từng nhịp của Vãn Vãn, anh tưởng tượng rằng trái tim của anh cũng đã từng bị tổn thương như vậy, tưởng tượng rằng anh cũng đã từng nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, nghĩ rằng bản thân anh đã từng trải qua mỗi ngày sống trong bất an mà không biết liệu bản thân có còn ngày mai hay không.





Anh nghĩ, Vãn Vãn sẽ sợ hãi và đau đớn biết bao, cậu sẽ nghĩ về anh nhiều như thế nào.





Khuôn mặt của anh lướt nhẹ qua từng tấc da thịt trên lồng ngực Chu Khuynh Vãn, sống mũi áp sát vào bụng của cậu, đầu lưỡi mềm mại khẽ liếm làm cho Chu Khuynh Vãn không kìm được mà run lên.





Anh dùng răng cắn vào cạp quần, trong chốc lát cúc quần đã bị anh cởi ra, vùng bụng dưới bằng phẳng hóp lại, phần hông khẽ nâng lên run rẩy làm lộ ra sự căng thẳng của Chu Khuynh Vãn.





Lần trước khi hai người quan hệ bằng miệng trong nhà vệ sinh cũng giống như một cuộc tình vụng trộm ngại ngùng, không gian chật hẹp, hai cơ thể chồng lên nhau không thể nào thoải mái co duỗi giải phóng mình, tiếng thở gấp gáp, còn có cả trái tim đang âm ỉ tan ra. Đó là một cảm giác hoàn toàn khác với cảm giác hiện giờ, cơ thể cậu cứng còng dưới thân Lý Khí, cơ quan sinh dục của cậu bị Lý Khí nắm trong lòng bàn tay mềm nhũn, cậu còn nghe thấy Lý Khí đang dịu dàng nói, thật là đáng yêu.





Anh chưa cần làm gì cả, chỉ vì bốn chữ này mà đầu ngón chân của Chu Khuynh Vãn đã cuộn tròn, cứ như vậy liền trở nên cứng ngắc.





Cậu muốn thoát ra khỏi vòng tay của Lý Khí nhưng đùi lại bị anh giữ chặt lấy, chỉ có thể dạng rộng hai chân ra. Bộ quần áo che khuất tầm mắt của cậu vừa rồi đã bị cậu nắm chặt lấy, cậu dùng mấy lớp vải đó phủ lên mặt của mình, cố gắng che giấu sự căng thẳng và gương mặt ngày càng đỏ bừng lên vì xấu hổ.





Cậu bé mang màu da thịt nhàn nhạt cương cứng bị đầu lưỡi ẩm ướt liếm láp qua lại, ở nơi đó đã lâu không có người động đến, ngay cả số lần cậu dùng tay để tự xử cũng ít đến mức đáng thương, Lý Khí liếm dọc theo khối hình trụ đó, sau khi cả cậu bé được thấm đẫm nước miếng trở nên ẩm ướt thì anh mới mở miệng ngậm lấy. Chu Khuynh Vãn nằm ngửa người, trong miệng phát ra những tiếng nức nở không ngừng, đó thực chất không phải tiếng khóc mà là vì cậu quá thoải mái kêu lên.





Chỉ cần làm loại chuyện này một, hai lần là đã có chút kinh nghiệm rồi, còn sau khi làm nhiều lần thì mới có thể đặc biệt có cảm giác thành tựu, đặc biệt là khi nhìn thấy Chu Khuynh Vãn được anh dùng lưỡi liếm cho cậu thoải mái đến mức bắn ra trong miệng của anh sau đó cơ thể liền mềm nhũn ngã trên sô pha, lôi lôi kéo kéo đống quần áo đang chắn mất tầm nhìn của mình ra để lộ khuôn mặt đang đỏ bừng lên vì sung sướng.





Anh khẽ nhếch miệng mỉm cười, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Khuynh Vãn đưa lên mặt mình, cuống họng vừa bị vật hình trụ xinh xắn kia thúc vào làm cho giọng nói của anh có chút khàn, anh nói: “Vãn Vãn, em lại bắn vào mặt anh rồi.”





Chu Khuynh Vãn chỉ “hừ” một tiếng, bây giờ cậu còn ngại đến mức không dám mở mắt ra nhìn anh, đầu ngón tay bởi vì bị dính tinh dịch của chính cậu mà trở nên ấm ướt trơn trượt, tất cả những thứ dính nhớp nhớp này hiện giờ đều bắn tung tóe lên trên mặt Lý Khí.





Cậu nói một tiếng xin lỗi anh, Lý Khí nghe thấy vậy liền mở miệng, dùng đầu lưỡi vừa liếm cậu bé của cậu để liếm ngón tay, hàm răng khẽ cắn nhẹ vào, đầu lưỡi di chuyển liếm mút cả mấy đầu ngón tay của Chu Khuynh Vãn một cách chậm rãi giống như anh đang mô phỏng lại hành động vừa rồi anh làm ở bên dưới.





Chu Khuynh Vãn vừa nhận ra ý đồ của anh thì cơ thể đã cứng đờ, tựa như có một luồng điện truyền qua người làm cho cậu vội vàng rụt tay lại, Lý Khí thấp giọng cười, nói: “Vãn Vãn, bây giờ lại còn biết xấu hổ nữa sao?”





Chu Khuynh Vãn không nói thêm một câu nào sau đó liền cảm giác được cơ thể của người đang đè lên người mình hơi ngồi dậy, cậu xoay người liền nhìn thấy Lý Khí đang bước xuống ghế sô pha.





“Anh đi đâu vậy?”





Chu Khuynh Vãn cúi đầu thật thấp, khẽ hỏi, Lý khí đi đến trước cửa nhà, mở cửa ra. Chu Khuynh Vãn nằm ở bên trong còn nghe thấy hình như anh đang nói chuyện với ai đó ở bên ngoài liền vội vội vàng vàng kéo quần áo xuống, sau đó lại nhìn thấy Lý Khí xách theo một cái túi đi vào, anh nói: “Anh mua hai hộp bao cao su và cả cái này nữa, bảo người ta giao hàng đến tận nhà.”





Chu Khuynh Vãn liên tục chớp mắt vài cái, tầm mắt rơi đúng vào cái túi anh mang vào, nhìn chằm chằm vào hộp gel bôi trơn ở trong đó, cậu hơi há hốc miệng, sau đó nhìn về phía Lý Khí đang đan hai tay vào nhau để cởi áo phông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK