Canh gà trong nồi sôi ùng ục, hơi nước đọng lại trên nắp xoong, canh gà tràn ra ngoài. Lý Khí hoàn hồn lại, vội vàng duỗi tay mở nắp. Nắp xoong kim loại nóng bỏng, anh nhíu mày để ngửa nắp xoong lên bàn, ngón tay vừa mới cầm nắp xoong cũng đỏ ửng.
Hai bên tay mỗi bên một vết thương, anh co tay lại, chậm rãi nắm thành nắm đấm.
Anh nghĩ tới lý do hai người bọn họ chia tay, không phải vì bọn họ không còn thích, không còn yêu, mà bởi vì cậu nhóc ngốc kia lại tự mình gánh chịu tất cả nỗi đau khổ bệnh tật. Anh không dám tưởng tượng Khuynh Vãn của anh đã phải trải qua kỳ nghỉ đông, trải qua một năm vừa qua như thế nào.
Chu Khuynh Vãn ngủ một giấc, đổ đầy mồ hôi. Lúc cậu tỉnh lại đã là chập tối. Cậu chậm rãi ngồi dậy, ôm đầu gối ngồi ngẩn người thêm một lúc.
Cậu đã hạ sốt, bây giờ cũng chỉ còn hơi nghẹt mũi, cổ họng đau âm ỉ, cảm lạnh chắc còn chưa khỏi hẳn. Nhưng nếu đã giảm sốt, tối nay không sốt lại thì ngày mai không cần đi bệnh viện nữa.
Cậu bệnh cả năm trời, trong một năm này, cậu sốt hết lần này đến lần khác giống như vậy cũng là chuyện bình thường.
Cơm tối chắc đã làm xong rồi, cửa phòng còn đóng mà cậu vẫn còn nghe thấy được anh trai ở dưới phòng khách tầng một lớn tiếng gọi cậu xuống ăn cơm.
Chu Khuynh Vãn lười biếng không muốn nhúc nhích, cậu giống như con lười ôm lấy gối đầu nhích ra cạnh giường rồi lề mà lề mề rời giường. Cậu cởi áo ném lên trên giường, sau đó để trần thân trên mở tủ quần áo tìm quần áo thay.
Dưới tầng, thức ăn cũng đã chuẩn bị xong, Lý Khí bưng canh cá từ trong bếp đi ra, thấy Chu Hoành đứng dưới tầng gọi Chu Khuynh Vãn thì mím môi. Anh đặt bát canh cá xuống rồi mới bước đến bên cạnh Chu Hoành nhỏ giọng nói: “Để tôi lên lầu kêu em ấy.”
Chu Hoành không đáp lại, Lý Khí nhìn về phía anh, bình thường Chu Hoành chưa bao giờ thấy ánh mắt dè dặt này nên lập tức sững sờ.
Sau khi được anh trai người mình thích ngầm đồng ý, Lý Khí lập tức sải bước lên lầu. Bước qua phòng khách nhỏ, anh đứng trên hành lang, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa phòng cậu. Anh nghe thấy Chu Khuynh Vẫn nói vào đi liền hít sâu một hơi đẩy cửa bước vào.
Trong phòng không bật đèn, nguồn sáng duy nhất là ráng chiều bên ngoài cửa sổ, ánh nắng đỏ cam chiếu vào trong phòng như rọi sáng không gian u tối.
Chu Khuynh Vãn không mặc áo đứng cạnh giường quay lưng lại với anh, bởi vì gầy gò mà khớp xương trên lưng gồ lên rõ rệt. Trên tay cậu còn cầm hai chiếc áo, do dự không biết nên mặc chiếc áo nào.
Cậu nghe thấy có người vào phòng, liền cầm hai chiếc áo xoay người lại, tiếng “anh” lập tức kẹt lại nơi cuống họng.
Chu Khuynh Vãn ngây người nhìn Lý Khí, ánh mắt dại ra, khuôn mặt tái nhợt bỗng chốc đỏ bừng. Lý Khí đứng trong góc tối, không thấy rõ được nét mặt anh. Anh nhìn Chu Khuynh Vãn, ánh mắt thẳng tắp rơi trên người Chu Khuynh Vãn, rơi trên bờ ngực bị “đục” ra.
Giống như Chu Hoành đã nói, gần như không để lại sẹo.
Yết hầu của Lý Khí hơi động đậy như đang muốn nói điều gì nhưng Châu Khuynh Vãn lại hoảng hốt xoay người lại, xương cột sống của cậu lộ rõ, xương bả vai cũng gồ lên. Cậu sợ hãi nói: “Sao lại là anh?”
Ánh mắt Lý Khí vẫn dán chặt lên người Chu Khuynh Vãn, da thịt trắng nõn như phát sáng dưới ánh sáng mờ tối, anh liếm đôi môi khô khốc, nhỏ giọng nói: “Xuống ăn cơm thôi.”
Cơ thể Chu Khuynh Vãn cứng đờ ra rồi dần dần co lại. Cậu không dám ngẩng đầu lên, nhỏ giọng run run nói: “Em biết rồi, em muốn thay quần áo.”
Lý Khí đáp lại rồi xoay người lại, lúc kéo mở cửa phòng, anh nói: “Em mặc màu xanh đẹp lắm.”
Bữa tối có gà hầm, Lý Khí còn làm thêm canh cá, ngoài ra còn có hai món rau mà Chu Khuynh Vãn thích ăn.
Cậu mặc chiếc áo dài tay màu xanh, ống tay áo có hơi dài nên còn phải xắn lên một đoạn. Chu Hoành nhìn cậu, nhíu mày nói: “Trước giờ chưa từng thấy em mặc chiếc áo này mà.”
Chu Khuynh Vãn chột dạ nhìn Chu Hoành, không nói gì.
Ăn xong cơm, Chu Khuynh Vãn bị Chu Hoành kéo ra sofa ngồi nghỉ ngơi, Chu Hoành đo lại nhiệt độ cơ thể cho cậu, thấy cũng đã không còn sốt nữa.
Chu Khuynh Vãn ngồi trên sofa thấy Lý Khí thu dọn bát đũa một mình có hơi sửng sốt. Cậu đang định đứng dậy thì bị Chu Hoành kéo lại: “Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Chu Khuynh Vãn ý thức được hành động lúc nãy của cậu không thích hợp, mím môi ngồi xuống, cậu dừng lại vài giây rồi mới chỉ về phía phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Anh, anh Lý Khí là khách nhà mình, anh để một mình anh ấy rửa bát không hay lắm đâu.”
Cậu vừa dứt lời liền nghe Chu Hoành cao giọng hỏi: “Lý Khí, cậu cần bọn tôi rửa bát giúp cậu không?”
“Không cần đâu, tôi sắp rửa xong rồi.”
Chu Hoành dựa vào sofa, hơi ngẩng đầu liếc nhìn Chu Khuynh Vãn ra vẻ em xem đấy.
Lý Khí rửa bát xong lại lấy quả dưa gang anh mua trước đó ra bổ thành từng miếng bỏ vào trong đĩa, cắm tăm lên mang ra để trước mặt Chu Khuynh Vãn.
Chu Khuynh Vãn ngẩn người, cậu có chút không quen với một Lý Khí như vậy, nhưng Chu Hoành lại thản nhiên cầm dĩa chọn một miếng dưa gang bỏ vào trong miệng.
Lý Khí nhìn cậu, ngồi xuống bên cạnh. Anh quay đầu qua hỏi: “Sao không ăn?”
Chu Khuynh Vãn cảm nhận hơi thở bên cạnh, cậu không tự nhiên rụt vai lại rồi mới nhẹ giọng nói: “Em ăn ạ.”
Chu Hoành ngồi bên cạnh thấy cậu hèn mọn như thế, thầm thở dài. Anh chậm rãi đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, xỏ dép lê đi lên lầu.
Chu Khuynh Vãn thấy Chu Hoành đi, tầm mắt lập tức bị Lý Khí chiếm giữ, tim cậu đập nhanh như trống dồn, cậu mở miệng, khô khan hỏi: “Anh, anh không xem ti vi sao?”
Chu Hoành nhìn tivi rồi lại nhìn Chu Khuynh Vãn với Lý Khí. Lý Khí gác tay phải lên lưng ghế sofa, anh hơi quay người, khóe miệng chất chứa ý cười, từ chỗ Chu Hoành đứng nhìn cứ như Chu Khuynh Vãn đang dựa vào lòng Lý Khí.
Chu Hoành mím môi, nói: “Bộ phim này cẩu huyết lắm, anh không thích xem.”
Chu Hoành lên lầu rồi, trong phòng khách chỉ còn lại Lý Khí và Chu Khuynh Vãn. Hai người bọn họ ngồi một bên sofa, trên bàn trà là đĩa dưa gang vừa mới cắt, trên tivi đang chiếu bộ phim mới nổi gần đây. Chu Khuynh Vãn chớp mắt nhìn, dáng vẻ chăm chú làm người ta cảm thấy buồn cười. Lý Khí dựa lưng vào sofa, nghiêng đầu nhìn Chu Khuynh Vãn, ánh mắt của anh cứ như tàu phá băng chạy về Nam Cực, nhưng thứ nó phá vỡ lại là tầng băng trong lòng cậu.
“Khuynh Vãn…”
Lý Khí vừa gọi như vậy lập tức thấy tấm lưng vừa mới thả lỏng của Chu Khuynh Vãn lại căng cứng lần nữa. Anh lặng lẽ thở dài, nhấc tay lên, ngón tay lướt qua lưng Chu Khuynh Vãn, nhè nhẹ vẽ lên một vòng tròn.
“Khuynh Vãn, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Anh cố gắng hạ thấp giọng làm giọng nói của anh trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Chu Khuynh Vãn vẫn căng cứng cơ thể, cậu muốn quay đầu sang nhưng lại không dám. cậu run môi, âm thanh phát ra từ trong cổ họng, cậu hỏi: “Chuyện gì ạ?”
Lý Khí chậm rãi dựa sát lại, đôi môi anh kề bên tai cậu, hơi thở ấm áp, nhỏ giọng thì thầm, chóp mũi anh nhẹ lướt qua, mỗi một động tác của anh đều đang khiêu khích, trọc ghẹo Chu Khuynh Vãn.
Chuyện Chu Hoành nói với anh giống như cái gai đâm vào tim. Anh không dám tưởng tượng Chu Khuynh Vãn đã trải qua năm đó như thế nào. Khuynh Vãn sợ đau nhất trên đời bây giờ bị kim tiêm lại không nhíu mày chút nào.
Lý Khí cúi đầu, nụ hôn rơi trên gáy Chu Khuynh Vãn.
Anh nói: “Khuynh Vãn, chúng ta có thể quay lại không?”
Chu Khuynh Vãn run lên, cậu không dám tin quay đầu nhìn anh. Lý Khí rũ mắt, trên hàng mi dài còn vương giọt lệ.
Chu Khuynh Vãn thẫn thờ, Lý Khí sáp lại gần cậu, đôi môi ấm nóng lướt qua đôi môi cậu. Chu Khuynh Vãn bỗng hoàn hồn, nắm chặt lấy cánh tay Lý Khí, cố sức đẩy anh ra.
“Em… Em đang bị cảm, em sẽ lây cho anh mất.” Chu Khuynh Vãn che miệng lại, mở to mắt, lắp ba lắp bắp nói.
Lý Khí ngẩn người, giọt nước mắt vương trên làn mi cũng thuận theo đuôi mắt rơi xuống, giọt nước mắt thật lòng rơi xuống theo một độ cong xinh đẹp.
Anh kiềm chế, anh nhẫn nại, con tim chua xót như sắp rạn vỡ. Vài tiếng thở than lặng lẽ cuối cùng cũng chỉ nói ra được một mơ hồ không rõ.
Anh vuốt ve khuôn mặt Chu Khuynh Vãn, than thở: “Tại sao con người lại phải sinh bệnh cơ chứ?”