• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4





Buổi tối ngày hôm đó, cả đêm Chu Khuynh Vãn không hề chợp mắt được một chút nào cả. Cơn mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ khiến cho cậu càng cảm thấy phiền hơn. Cậu trùm chăn kín đầu để không phải nghe thấy tiếng mưa rơi kia nữa nhưng suýt chữa thì trùm đến ngạt thở. Cậu vội xốc chăn lên thở hổn hển, lồng ngực ngột ngạt đến khó chịu.





Chu Khuynh Vãn ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ, mở hé một khe hở làm cơn gió mang theo hơi lạnh từ bên ngoài len lỏi vào trong căn phòng. Cậu cứ đứng yên như vậy một lúc lâu.





Cả đêm Lý Khí cũng không ngủ ngon . Nhưng đồng hồ sinh học của anh khá chuẩn nên chưa đến bảy giờ đã tỉnh dậy. Sau khi thức dậy, anh có thói quen hút thuốc. Cầm điếu thuốc rồi, anh mới chợt nhận ra là anh đang ở nhà của người khác, anh liếm đôi môi khô khốc rồi nhét lại thuốc vào trong hộp.





Anh xoa mặt bước ra khỏi phòng. Vừa mở cửa đã có thể nhìn sang cửa phòng của Chu Khuynh Vãn. Trên cửa có treo một tấm biển với bốn chữ nhìn đã khá cũ “Xin đừng làm phiền”, chắc là được Chu Khuynh Vãn treo lên khi còn nhỏ.





Anh nhìn bốn chữ này, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói thầm ba chữ “Nhóc con này”.





Lý Khí vào phòng vệ sinh, cúi đầu tạt nước lạnh lên mặt, mấy suy nghĩ linh tinh như trôi đi theo dòng nước mà anh tạt lên, làm anh tỉnh táo.





Đi xuống tầng liền thấy ba Chu đang ngồi một mình trong phòng khách. Ông nhìn thấy Lý Khí thì có chút ngạc nhiên: “Dậy sớm thế à, sao không ngủ thêm một lúc nữa đi cháu?”





Lý Khí nói anh không ngủ được nữa, vì vậy ba Chu lại nói: “Có cháo bí đỏ ở trong nồi đấy, có bánh bao nhân thịt nữa. Cháu ăn đi.”





Lý Khí lắc đầu, anh chỉ ra ngoài cửa rồi nói: “Cháu ra ngoài chạy một vòng trước đã chú, tí về cháu sẽ ăn sau ạ.”





Thay giày xong, Lý Khí bước ra ngoài. Sau một đêm mưa rả rích, trên mặt đất vẫn còn rất ẩm ướt. Anh đi bộ một đoạn rồi mới bắt đầu chạy. Phong cảnh mấy chỗ quanh đây rất đẹp, trồng rất nhiều thảm thực vật. Lý Khí chạy chầm chậm ở dưới bóng cây xanh, chạy mãi đến tận bờ sông.





Đến khi Chu Khuynh Vãn thức dậy cũng đã gần tám giờ rồi. Chu Hành vẫn còn đang ngủ, cửa phòng đóng chặt. Chu Khuynh Vãn ngáp dài, mặc đồ ngủ vào, đi dép lê rồi bước từng bước xuống cầu thang. Cậu còn đang ngái ngủ nên cứ lê từng bước từng bước một vào phòng bếp như người mù. Cậu dựa vào cạnh cửa phòng bếp, nhỏ giọng mà hỏi: “Ba à, sáng nay ăn gì thế ạ?”





Cậu chưa nhận được câu trả lời thì đã nghe thấy được một tiếng cười khẩy. Chu Khuynh Vãn giật mình, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, sau lưng như lạnh toát, rùng mình, tỉnh táo lại. Cậu mở to mắt, ngơ ngác nhìn Lý Khí đang đứng trước kệ bếp.





Lý Khí cầm lấy một cái bát đã rửa sạch, để cho ráo nước rồi đặt lên giá, trên mặt không có biểu cảm gì cả. Anh chỉ vào nồi cơm điện rồi nói với Chu Khuynh Vãn: “Trong nồi có cháo đấy, còn có cả bánh bao nhân thịt nữa.”





Chu Khuynh Vãn vẫn đang đứng như trời trồng tại chỗ. Lý Khí thấy cậu như vậy cũng không nhắc lại nữa, chỉ liếc nhìn cậu rồi lướt qua.





Sáng sớm nay Chu Khuynh Vãn đã cảm thấy trong lòng cứ không yên. Cậu nghe thấy tiếng bước chân của Lý Khí, hình như là đang lên trên lầu. Cậu thở phào ra, bước lên phía trước, đi đến cạnh bồn lấy bát. Sau khi múc một thìa cháo bí đỏ, Chu Khuynh Vãn lại lấy thêm một cái bánh bao nữa rồi mang ra phòng khách, ngồi trên ghế ăn. Cậu cúi đầu nhìn cháo ở trong bát, rồi đột nhiên nghĩ, đây là cái bát mà Lý Khí vừa mới dùng qua.





Cậu lại sững sờ mất vài giây, hai tai dần ửng đỏ, tay cầm thìa lơ đễnh khuấy cháo ở trong bát.





Chu Khuynh Vãn ăn rất chậm. Ăn mãi đến tận nửa tiếng chưa xong. Cậu lấy nhân thịt trong bánh bao ra, để vỏ bánh bao sang một bên, cắn lấy một miếng thịt. Đúng lúc này, Lý Khí từ trên tầng đi xuống.





Hai má Chu Khuynh Vãn phồng lên, trông chẳng khác nào một con sóc. Cậu ngẩng đầu lên, tròn mắt mà nhìn Lý Khí. Lý Khí đã thay quần áo xong, mặc áo sơ mi màu đen và quần dài, tay áo hơi xắn lên một chút, trên cổ tay có đeo đồng hồ màu xám bạc.





Lí Khi đi ngang qua trước Chu Khuynh Vãn. Một mùi hương len lỏi vào trong mũi của Chu Khuynh Vãn, cậu hơi nhúc nhích mũi mà hít hà.





Lý Khí vừa mới bước đến cửa thì điện thoại di động đã vang lên. Chu Khuynh Vãn thấy anh nghe điện thoại, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì kia cuối cùng cũng có chút ý cười, giọng nói không to không nhỏ mà cười nói: “Em đã đến rồi à? Anh đang ở cửa rồi, ra ngay đây.”





Anh nói xong thì quay người lại, Chu Khuynh Vãn vội cúi đầu xuống, nắm chặt chiếc thìa trong tay.





Trái tim của Chu Khuynh Vãn bỗng đập rất nhanh, mũi cậu đột nhiên thấy cay xè. Tiếng bước chân dần đến gần, mùi cam bergamot trên người của Lý Khí càng rõ hơn. Giọng nói của Lý Khí vang lên phía trên cậu: “Anh đi ra ngoài có chút chuyện, em giúp anh nói với anh trai của em một tiếng. Anh cũng không về ăn cơm tối nay đâu nhé.”





Chu Khuynh Vãn chớp mắt, cậu há miệng thở dốc rồi chậm rãi nói: “Vâng.”





Lý Khí nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cậu, im lặng mất vài giây rồi quay người đi. Ánh mắt Chu Khuynh Vãn dừng ở góc áo của Lý Khí, nhìn thấy anh quay người đi rồi mới dám ngẩng đầu lên. Cậu nhìn theo bóng dáng của anh, môi cứ mấp máy, trái tim như muốn nhảy luôn ra khỏi lồng ngực, Đột nhiên cậu hỏi: “Tối nay anh có về đây ngủ không?”





Lý Khí ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn Chu Khuynh Vãn. Người vừa mới lên tiếng cách đây một giây trước kia đã cúi đầu xuống từ bao giờ, không dám nhìn lên. Lý Khí nhìn cậu một lúc, thở dài, sau đó anh mới thấp giọng hỏi: “Em có muốn anh về đây không?”





Chu Khuynh Vãn không ngẩng đầu lên, cũng không trả lời câu hỏi của anh, chỉ có đôi mắt có chút đỏ hoe, bả vai khẽ run rẩy.





Chu Hoành ngủ mãi đến tận trưa mới dậy, tay phải đút vào trong túi quần, tưng tửng mà đi xuống tầng dưới. Anh ấy nhìn thấy Chu Khuynh Vãn ngồi trên ghế sô pha xem TV liền cười: “Nhìn xem lạ chưa kìa, em không học bài cơ đấy.”





Chu Khuynh Vãn ngồi bó gối, dựa vào ghế sô pha, mắt vẫn nhìn vào TV, nhẹ giọng nói: “Em học không vào.”





Chu Hoành thoáng khựng người lại, nhìn xung quanh nhà, hỏi cậu: “Em có nhìn thấy Lý Khí đâu không?”





Chu Khuynh Vãn cũng không quay sang nhìn, chỉ rầu rĩ mà trả lời anh ấy: “Anh ấy đi ra ngoài rồi, bảo em nói với anh là chiều tối nay anh ấy không về ăn cơm đâu.”





Chu Hoành nghe thấy vậy thì lẩm bẩm nói: “Còn bảo em nói với anh làm gì, sao không gửi tin nhắn cho anh luôn?”





Chu Khuynh Vãn không nghe thấy lời cằn nhằn của anh trai cậu, tập trung tinh thần mà xem TV.





Trong nồi vẫn còn ba cái bánh bao nhân thịt nên Chu Hoành lấy ăn nốt. Anh ăn xong thì cũng no, ngồi bên cạnh Chu Khuynh Vãn, hỏi em trai của mình xem chiều nay muốn ăn gì.





Hôm nay ba Chu phải tăng ca, chắc tối nay sẽ ngủ luôn ở công ty nên đã nói trước với Chu Hoành rồi. Chu Hoành cũng có thể nấu ăn nhưng không biết nhiều món lắm. Anh ấy hỏi trước xem Chu Khuynh Vãn muốn ăn gì, rồi lại nói luôn một lượt những món mình không thể làm. Chu Khuynh Vãn bất lực nhìn anh ấy, không nhịn được mà bật cười: “Anh à, anh như thế này, vậy thôi em khỏi ăn luôn cho rồi, có gì đâu mà ăn.”





Chu Hoành gãi đầu, cười cười nói: “Vậy hay là gọi đồ ăn ngoài đi. Em muốn ăn gì, anh muốn ăn pizza.”





Chu Khuynh Vãn gật đầu: “Em cũng muốn ăn, em muốn ăn gà rán nữa.”





Hai mắt Chu Hoành sáng cả lên: “Ăn gà rán xong uống thêm cola lạnh nữa.”





Mấy đồ này bình thường Chu Khuynh Vãn không được ăn, chỉ có khi ba Chu không có ở nhà thì anh của cậu mới lén dẫn cậu đi ăn một chút.





Cả ngày nay Chu Khuynh Vãn không đọc sách, tâm tư của cậu không đặt vào đấy, có đọc cũng không hiểu.





Đến tối, Chu Hoành đã gọi pizza và gà rán về. Hai anh em ngồi trên ghế sô pha xem phim. Đây là một bộ phim về khoa học viễn tưởng mới ra, mà Chu Hoành lại rất thích xem phim này. Anh ấy đã xem phim này tận bốn lần ở rạp chiếu phim, bây giờ là lần thứ năm xem rồi. Anh ấy vừa xem vừa giải thích cho Chu Khuynh Vãn nghe. Cũng may là tính tình của Chu Khuynh Vãn khá tốt, cậu thật sự là không thể yêu thích nổi cái loại phim này, mà mỗi khi buồn ngủ thì lại bị giọng nói của anh trai cậu đánh thức, cậu đành phải xốc lại tinh thần để ậm ừ.





Phim này chiếu theo series, xem được hai phần thì cũng đã đến mười giờ tối. Chu Hoành nhìn thấy Chu Khuynh Vãn cứ ngáp không ngừng, nên hỏi xem cậu có muốn về phòng ngủ trước không.





Chu Khuynh Vãn lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em ngồi xem một lúc nữa.”





Ánh mắt của Chu Khuynh Vãn liếc nhìn về phía cửa nhà, Lý Khí vẫn chưa về đây.





Cậu muốn chờ anh trở về.





Đúng lúc này, Chu Hoành cầm điện thoại lên, đột nhiên nói: “Bây giờ Lý Khí đang ở quán bar, hỏi anh có muốn đến chơi cùng không.”





Chu Khuynh Vãn nhìn về phía anh. Chu Hoành lắc lắc điện thoại, cười với Chu Khuynh Vãn, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Được hôm ba không có ở nhà, anh đi ra ngoài uống chút rượu, muộn muộn chút sẽ về.”





Anh như một con cá đang mắc cạn được thả về biển, đừng hỏi vui đến mức nào.





Chu Khuynh Vãn lại ngồi bó gối dựa vào ghế sô pha, im lặng nhìn anh của cậu hết lên tầng rồi lại xuống tầng, chạy qua chạy lại ở phòng khách, khoe bộ quần áo của anh cho cậu xem.





Chu Hoành còn xịt ít nước hoa, đến trước mặt Chu Khuynh Vãn, mùi cam bergamot thoang thoảng. Chu Khuynh Vãn sửng sốt, sau đó nghe thấy Chu Hoành nói: “Đây là nước hoa của Lý Khí đấy, có thơm không nào? Có thể làm cho anh trai của em câu được người đẹp nào không?”





Mùi hương quen thuộc bay vào trong mũi. Ngửi thấy mùi hương này làm cậu nghĩ đến Lý Khí, thứ đang dồn nén trong lòng như bị kéo ra. Trong đầu không biết suy nghĩ cái gì, cậu thấp giọng nói nhỏ với anh trai: “Anh, em cũng muốn đi. Có thể cho em đi cùng được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK