Ngoài cửa có người đang nói chuyện, còn có vài tiếng bước chân qua lại, có người gõ cửa: “Này? Người bên trong làm gì mà lâu quá vậy?”
Chu Khuynh Vãn bỗng giật mình, tình ý đang dạt dào chợt bị dọa bay lên chín tầng mây, sau lưng lạnh toát, trái tim trong lồng ngực như muốn ngừng đập.
Người ngoài cửa là Chu Hoành.
Đúng lúc này, Lý Khí lại cúi đầu, vén những sợi tóc mềm mại kia của cậu ra, môi áp lên gáy của cậu, há miệng ra cắn một phát không nhẹ không nặng. Răng nanh chạm vào da thịt, làm Chu Khuynh Vãn kêu “Ưm” một tiếng, cậu suýt thì khóc luôn rồi.
Chu Hoành uống hết hai chai bia, mà tửu lượng cũng không cao, anh vào nhà vệ sinh để rửa tay, lúc chuẩn bị đi ra thì ngẩn người.
Quay đầu nghi ngờ mà nhìn lại phòng vệ sinh ngay gần bồn rửa mặt, người bên cạnh lại đẩy anh ấy, cười hỏi anh ấy ngẩn người ra nhìn cái gì vậy. Chu Hoành lắc đầu rồi lại loạng choạng đi ra ngoài.
Trong không gian chật hẹp kia, hơi thở nóng ẩm phả ra, gáy Chu Khuynh Vãn bị anh cắn lấy. Cậu nâng cánh tay lên, vùi mặt luôn vào bên trong khuỷu tay, thấp giọng xuống mà nghèn nghẹn xin tha: “Lý Khí, buông em ra đi.”
Lý Khí dùng một tay ôm trước ngực cậu, một tay khác lại đưa xuống quần của cậu, xương hông cọ vào tay của anh, dường như cậu đang run rẩy. Eo của Chu Khuynh Vãn như muốn nhũn ra, chân không có tí sức lực nào cả, cả người cậu lúc này gần như dựa hết trong lồng ngực của Lý Khí. Lý Khí nghiêng đầu, lại cắn một cái vào vành tai của cậu, hô hấp dồn dập cùng với chất giọng mang theo men say, tất cả như đang chơi trò kéo co trong đầm lầy.
Bọn họ lún xuống sâu hơn bất kì ai, cho nên càng khó thoát hơn bất kì ai.
Ai thắng, ai thua đã không còn quan trọng, bởi vì không ai có thể thoát khỏi đầm lầy sâu thẳm của tình yêu và nỗi nhớ nhung này nữa, chỉ có thể càng ngày càng lún sâu hơn mà thôi.
Hơi thở của Lý Khí dần trở nên nặng nề hơn. Anh ngửi mùi hương trên người của Chu Khuynh Vãn, miệng cứ gọi Vãn Vãn liên hồi, sau đó nói với cậu, anh vẫn còn rất thích em, Vãn Vãn, anh vẫn rất thích em.
Lúc này anh như nửa tỉnh nửa say, trái tim của Chu Khuynh Vãn suýt nữa thì ngừng đập. Cậu không dám tin mà quay đầu lại, ngơ ngác mà nhìn vào khuôn mặt còn hơi say của Lý Khí.
Miệng của cậu vừa khẽ nhúc nhích, đang định nói chuyện thì môi đã bị hôn lấy.
Cả môi và răng đều bị đầu lưỡi liếm láp. Trong nụ hôn của Lý Khí còn mang theo một vị đắng nhàn nhạt, là vị của rượu.
Ánh sáng lờ mờ chiếu trên khuôn mặt của hai người, làm hiện lên vẻ mặt như đang chìm vào mê say của họ. Trái tim không khỏe mạnh lại như được trẻ lại, máu trong cơ thể chảy lên, từng chút từng chút một làm Chu Khuynh Vãn cảm nhận được sự sống của mình lúc này.
Nước mắt của cậu chảy dài trên mặt, làm cho nụ hôn có chút đắng của rượu lại thêm chút mặn của nước mắt. Lý Khí nắm lấy cằm của cậu, dùng ngón tay lau đi nước mắt trên khóe mi của cậu, cúi đầu cắn vào đôi môi ướt át của cậu, anh nói: “Vãn Vãn, đừng khóc mà.”
Vừa mới dứt lời thì Chu Khuynh Vãn đã ôm lấy cổ của Lý Khí, cậu kiễng chân lên, chủ động hôn lấy anh.
Rất khó để có thể diễn tả được cảm giác lúc này. Thật ra men say đã biến mất hơn một nửa rồi, tất cả cũng là nửa thật nửa say mà làm thôi. Lý Khí không hiểu tại sao Chu Khuynh Vãn lại hôn anh, cho dù khó hiểu thì những rung động và lửa giận kia là thật. Tình cảm có quá nhiều thứ rắc rối. Mê cung tình yêu còn phức tạp hơn cả mã phần mềm, khiến cho anh đã lỡ bước một chân vào rồi thì không thể bước ra được nữa.
Lúc đầu đúng là cảm thấy vô cùng buồn bực và lo lắng, nhưng sau một năm, một năm mà anh đếm thời gian chia tay của họ bằng giây. Đến lúc này, anh đã gặp lại Chu Khuynh Vãn, những hoang mang, những mất mát giận hờn trong lúc chia tay đã bị anh bỏ qua hết tất cả, chỉ còn lại trong đầu là câu nói anh rất nhớ em.
Anh muốn nói với Chu Khuynh Vãn,anh vẫn còn yêu em, Vãn Vãn, Vãn Vãn của anh, em… Em có thể quay trở lại với anh được không?
Miệng của anh bị Chu Khuynh Vãn lấp kín. Nhóc con này vẫn giống như trước đây, không biết cách hôn gì cả, chỉ gặm rồi cắn môi của Lý Khí đến rách da, chảy máu. Cậu cứ vừa hôn vừa cắn mãi rồi mới dừng lại. Chu Khuynh Vãn như bị dọa rồi, dại ra mà nhìn Lý Khí, thấy môi của anh đang chảy máu. Cậu mở to mắt ra nhìn, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe.
Lý Khí liếm hết máu trên môi, giống như cố ý làm chầm chậm lại. Anh cúi đầu, cắn môi, trên khuôn mặt anh tuấn vẫn còn lại sự say đắm trong men rượu thoang thoảng. Anh lại nghiêng đầu hôn thêm lần nữa, nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng. Hơi ấm dần từ khóe miệng đi xuống, lướt qua cằm của Chu Khuynh Vãn, cắn lấy yết hầu hơi nhô ra của cậu, kéo cổ áo ra, để lại một dấu răng trên xương quai xanh của cậu.
Chu Khuynh Vãn nức nở, nghe vừa như khóc lại vừa giống như đang rên rỉ. Yết hầu của cậu bị Lý Khí ngậm lấy, cậu run lên, khiến cho Lý Khí dừng lại. Trong giây tiếp theo, Lý Khí đã vén áo của cậu lên, Lý Khí vươn tay ra xoa nắn phần eo thon gầy, vùng bụng mềm mại, nghe thấy giọng của Chu Khuynh Vãn, anh ngồi xổm xống, cọ chóp mũi vào làn da ấy. Làn da mịn màng tỏa ra độ ấm của cơ thể mang theo mùi của Chu Khuynh Vãn.
Cơ thể của cậu cứ như được ngâm trong làn sữa tươi, Lý Khí ngửi được mùi thơm của sữa trên người của Chu Khuynh Vãn. Anh hé miệng, đưa đầu lưỡi ra liếm lên làn da mềm mại kia. Chu Khuynh Vãn gần như là đứng không vững nữa. Lý Khí ngẩng đầu lên liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, một tay đỡ lấy eo của cậu, một tay đóng nắp bồn cầu lại.
Chu Khuynh Vãn ngồi trên mặt nắp trắng của bồn cầu, Lý Khí nhẹ nhàng kéo quần cậu xuống đầu gối. Cậu chưa kịp phản ứng thì bộ phận nhạy cảm đã bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Anh nhẹ nhàng khều vài cái. Chu Khuynh Vãn khẽ híp mắt lại, đưa bàn tay đã không còn chút sức lực nào để đẩy bả vai của Lý Khí ra. Cậu không dám lớn tiếng, chỉ có thể cố đè giọng lại, kiềm chế thở dốc, nói: “Buông ra… Buông em ra…”
Lý Khí nghiêng đầu, cười khẽ, hỏi cậu: “Em nói cái gì cơ? Anh không nghe thấy gì cả.”
Trước kia anh cũng từng như vậy, cứ đè Chu Khuynh Vãn ở phòng ngủ mà làm tình, khi rèm kéo xuống là lúc cơ thể của hai người quấn quýt vào nhau. Cửa phòng ngủ bị mở ra, có người đi đến, Chu Khuynh Vãn nghe được tiếng động thì sợ hết hồn, mà Lý Khí thì vẫn cứ liên tục rút ra lại cắm vào, đè cậu trên giường mà tiếp tục làm cậu.
Lần này cũng như vậy. Nụ hôn của anh vẫn cứ rơi xuống chậm rãi, giống như một người thợ săn, còn Chu Khuynh Vãn là con mồi của anh. Quần dài bị kéo xuống dưới đầu gối, trên quần lót xanh có dính vệt nước màu trắng, bộ phận kia cương cứng, còn đang run rẩy không ngừng.
Lý Khí mở miệng, cách lớp vải mà hôn lên, ngậm cắn yết hầu xong lại di chuyển xuống phía dưới bộ phận nam tính kia của Chu Khuynh Vãn, vừa mút vừa liếm rồi lại hôn nhẹ lên đó. Cứ như thế mà lặp đi lặp lại.
Đùi của Chu Khuynh Vãn run rẩy, mồ hôi trên trán chảy xuống. Không biết đã trôi qua bao lâu, cậu khẽ kêu lên một tiếng, gần như là vừa khóc vừa bắn ra, làm ướt cả quần lót, còn bắn cả lên mặt của Lý Khí.
Tiếng kéo giấy “Xoẹt” vang lên. Lý Khí rút giấy ra, giúp cậu lau đi chất lỏng trắng đục tràn ra giữa hai chân, sau đó nhếch khóe miệng, từ từ lau đi tinh dịch dính trên mặt anh.
Lý Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Chu Khuynh Vãn, nhìn thấy vẻ mặt say mê của cậu, nhìn khóe mắt đầy ý xuân của cậu, lập tức bật cười. Lý Khí nửa quỳ tiến lại gần, hỏi cậu: “Vãn Vãn à, có thích không?”