• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7


Chu Khuynh Vãn siết chặt vai, khẽ run lên. Cậu cúi đầu, không nói được gì cả.


Hai tay của Lý Khi đặt trên đầu gối cậu, dùng sức mà đè xuống, cơ thể căng chặt, rồi từ từ đứng dậy, từng chút từng chút lại gần Chu Khuynh Vãn hơn. Chu Khuynh Vãn không nhịn được mà ngửa về phía sau. Lý Khí vươn tay ra nắm lấy cằm của cậu, mở miệng ra, liếm môi của Chu Khuynh Vãn.


Chu Hoành đi đến ghế dài, nhìn lướt qua một cái, kéo một người, hỏi: “Có nhìn thấy em trai của tôi ở đâu không?”


Xung quanh rất ồn ào, người kia nghe không rõ. Chu Hoành lại nhắc lại một lần nữa, người kia “À à” hai tiếng rồi cao giọng nói: “Đưa Lý Khí đi vào nhà vệ sinh rồi.”


Chu Hoành nghi ngờ. đang định hỏi chút thì liền thấy Lý Khí và Chu Khuynh Vãn đi về phía bên này.


Lý Khí đi trước, còn Chu Khuynh Vãn thì ngẩn ngơ nhìn bóng lưng của Lý Khí. Chu Hoành bước hai bước đến trước mặt của Chu Khuynh Vãn, cúi đầu hỏi: “Vừa rồi hai người ở nhà vệ sinh à? Sao anh không thấy em?”


May là ánh sáng của nơi này khá lập lòe, mờ ảo, nên người khác mới không phát hiện ra khuôn mặt còn đỏ ửng của Chu Khuynh Vãn. Cậu nghe thấy câu hỏi của anh trai thì ấp úng, không biết phải nói như thế nào. Lúc này bỗng chợt nghe thấy Lý Khí đứng bên cạnh nói: “Tôi uống nhiều quá, muốn nôn. Em ấy đỡ tôi đi, nếu không chắc tôi ngã luôn trong nhà vệ sinh mất.”


Chu Hoành nghe thấy thì nghiêng đầu sang nhìn Lý Khí, nửa đùa nửa thật nói: “Không ngờ em trai của tôi lại thân thiết với cậu như vậy đấy.”


Lý Khí nhún vai, không nói gì nữa.


Mấy người từ sàn nhảy trở về ghế dài, chỗ ngồi liền đông đúc cả lên. Mọi người cùng tụ tập với nhau, có người đề nghị chơi chút trò chơi. Chu Khuynh Vãn gầy bé bị đẩy vào ngồi ở phía giữa, bên trái là Lý Khí, bên phải còn lại là anh trai của cậu.


Bên tai là tiếng nhạc ầm ĩ, có người vui vẻ bắt đầu rót rượu ra, thả đá vào trong chén thủy tinh, khiến cho chút rượu màu nâu nhạt tràn ra ngoài một chút. Chu Khuynh Vãn cứ không yên lòng mà nhìn quanh, đột nhiên bên tai có hơi nóng phả vào. Lý Khí đặt cằm lên vai của cậu, dán sát vào tai của cậu mà nhỏ giọng nói: “Vãn Vãn, trên gáy của em toàn là dấu hôn.”


Chu Khuynh Vãn giật mình, sau lưng cứng đờ, lập tức lùi ra sau dựa sát vào lưng ghế. Tay của Lý Khí đặt ở phía sau của cậu, Chu Khuynh Vãn vừa ngả người ra đằng sau thì dựa nửa người lên cánh tay của Lý Khí. Cậu cứng còng cơ thể, cứ như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.


Mọi người vui vẻ mà chơi trò “Thật hay thách”. Chai bia cứ quay một vòng rồi lại vòng nữa, rượu trong chén thủy tinh cũng cứ thế mà cạn dần cạn đần. Chu Khuynh Vãn chỉ cảm thấy bên tai như ù ù, không nghe rõ gì nữa, trong người cứ như có một con bươm đang bay loạn cả lên.


Đúng lúc này, đột nhiên Chu Hoành lại nhích lại gần. Chu Khuynh Vãn giật mình hoảng sợ, suýt nữa thì cậu đã nhảy dựng cả lên, ngẩng đầu nhìn về phía anh trai của cậu, căng thẳng mà hỏi: “Có chuyện gì thế ạ?”


Chu Hoành chỉ lên trên bàn, nói với Chu Khuynh Vãn: “Tiểu Vãn, đến lượt em rồi kìa, chọn một cái đi, thật hay thách.”


Chu Khuynh Vãn chưa từng chơi trò này, cậu đỏ mặt lúng túng, không biết phải làm sao.


Lúc này, Lý Khí lười biếng nói: “Chọn nói thật đi, thách thì không phù hợp với trẻ con lắm.”


Bên cạnh có người cười, Chu Khuynh Vãn quay đầu sang nhìn Lý Khí. Lý Khí dựa vào trên ghế sô pha, hai tay vẫn đặt trên đùi đàng hoàng, vẻ mặt lười nhác.


Chu Khuynh vãn thu hồi ánh mắt lại, quay đầu lại nhìn về chai rượu đang chỉ về phía mình, cậu thở hắt ra, nói: “Em chọn nói thật.”


Có người vỗ tay, cười nói: “Em trai à, lá gan của em lớn thật đấy.”


Chu Hoành liếc nhìn bọn họ một cái, xấu xa nói: “Đương nhiên là em của tôi phải hơn mấy người rồi.”


Người nói ho khan một tiếng, cao giọng nói: “Nếu như vậy thì, em trai Vãn Vãn à, anh muốn hỏi cậu… Lần đầu làm tình của cậu là khi nào?”


Chu Hoành đang uống rượu, nghe vậy liền lập tức phụt ra.


Chu Khuynh Vãn im lặng. Lý Khí quay đầu sang nhìn cậu, trong ánh sáng mờ ảo, Chu Khuynh Vãn như biến thành một pho tượng đá bất động, không nói năng gì cả, nhưng nhiệt độ trên mặt của cậu đã dần tăng lên.


Rất nhiều người đang cười, Lý Khí thở dài, mở miệng nói: “Câu hỏi này không hợp với trẻ con đâu, mấy người đổi câu khác xem nào.”


“Đổi cái gì mà đổi, không đổi gì hết. Nếu không trả lời được sẽ phải chịu phạt đó.”


Chu Khuynh Vãn ngẩng đầu, khẽ liếm môi, đỏ mặt mà nói: “Còn chưa có… Em còn chưa có… Cái kia.”


“Oa, em trai à, em vẫn còn là trai tân cơ đấy, thật là ngây thơ quá đi.”


Không biết là ai nói ra, dù sao cũng khiến cho Chu Khuynh Vãn không ngẩng mặt lên được.


Lý Khí nghe xong thì nhếch miệng cười, dựa sát vào bên tai của Chu Khuynh Vãn, thấp giọng cười: “Đồ nói dối.”


Chơi được khoảng nửa tiếng, Chu Hoành có hai lần chọn thách và một lần chọn nói thật, còn có một lượt vào Lý Khí chọn nói thật. Bọn họ hỏi anh có còn nhớ mãi không quên người yêu cũ hay không, Lý Khí liền im lặng mất vài giây rồi lập tức mỉm cười, nói: “Tôi không có người yêu cũ nào cả.”


Chu Khuynh Vãn sửng sốt, khuôn mặt còn ửng hồng bỗng trắng bệch, sắc mặt hoảng hốt khi nghĩ về câu nói kia của Lý Khí.


Bởi vì nghĩ còn có Chu Khuynh Vãn ở đây, nên Chu Hoành chỉ chơi một chút rồi định đi về. Mấy ngày nay Lý Khí đều sống ở chỗ của Chu Hoành, mà anh cũng đã uống khá nhiều rượu rồi nên liền cùng theo Chu Hoành đi về luôn. Khi anh vừa đứng lên, cô gái ngồi bên cạnh anh lúc đầu có chút không nỡ, hỏi anh có muốn ở lại chơi một lúc nữa không.


Lý Khí còn chưa trả lời thì Chu Hoành đã khoác tay lên vai của Lý Khí, nhìn cô gái kia, nửa đùa nửa thật nói: “Sao cậu không bảo tôi ở lại thế?”


Cô gái kia sửng sốt, lập tức trừng mắt nhìn Chu Hoành, sau đó tức giận mà ngồi xuống.


Rời khỏi bar, gió đêm lành lạnh thổi làm Chu Khuynh Vãn rùng mình. Chu Hoành đi ra ngoài đường để đón xe, Lý Khí đứng ở phía sau đút một tay trong túi quần. Chu Khuynh Vãn bước càng chậm hơn, ôm lấy cánh tay, bị gió thổi một cái, môi tím lại vì lạnh.


Ánh sáng từ đèn đường chiếu dài theo bóng hai người. Chu Khuynh Vãn cúi đầu nhìn xuống mặt đất, bỗng nhiên thấy bóng người phía trước quay lại phía sau. Cậu ngây ngẩn cả người, đến lúc phản ứng lại kịp thì trên đầu đã bị phủ một cái áo khoác. Trên áo còn vương mùi của rượu và mùi cam bergamot, Chu Khuynh Vãn ngẩng đầu lên nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng quay đi của Lý Khí. Vì đã nhường áo khoác cho cậu nên anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, bóng lưng cao gầy lững thững bước đi.


Lúc này cũng không có nhiều xe, Chu Hoành dùng ứng dụng đặt xe rồi đợi năm, sáu phút xe mới đến. Anh ấy ngồi ở ghế phụ, để Lý Khí và Chu Khuynh Vãn ngồi ở ghế sau.


Hai người phía sau thì một dựa trái, một dựa phải vào hai bên cửa sổ, cứ như là muốn cách nhau cả vũ trụ vậy. Chu Khuynh Vãn cảm thấy có hơi nhàm chán, đưa tay ấn hạ cửa kính xuống. Gió bên ngoài thổi vào mặt, cậu thở dài.


Chiếc Ford màu đen lái qua ngã tư, hơi phanh chậm lại một chút để giảm xóc nảy. Xe xóc khiến cho đầu của Chu Khuynh Vãn đập nhẹ vào cửa kính. Cái đập này không phải quá đau nhưng lại khiến cho người ta có chút xấu hổ. Chu Khuynh Vãn nghiêng đầu sang, nhìn trộm sang Lý Khí.


Dưới ánh đèn mờ ảo này, sườn mặt tinh tế, góc nghiêng đẹp đẽ của Lý Khí trông càng bí ẩn, kích thích người ta phải tò mò mà nhìn thêm. Chu Khuynh Vãn không nhịn được mà liếc nhìn vài lần liền, ánh mắt nhìn sang lại càng không che dấu gì nữa. Cậu nghĩ rằng ánh sáng kém như thế này, trời còn tối như vậy thì anh sẽ không phát hiện ra đâu.


Thật ra trong lòng cậu lúc này đang loạn hết cả lên. Chuyện vừa xảy ra ở nhà vệ sinh lúc nãy, có phải vì Lý Khí say, vì uống nhiều rượu quá nên mới có thể làm những chuyện như vậy không? Lại cả lúc Lý Khí nói anh không có người yêu cũ, trong lòng vừa hoang mang lại vừa rối loạn, nghĩ mình có phải cũng chưa đủ tư cách để được gọi là người yêu cũ hay không?


Đến nơi, bọn họ lần lượt bước xuống xe. Lý Khí ở phía sau Chu Khuynh Vãn. Chu Khuynh Vãn vừa đặt một chân bước ra khỏi cửa xe, đang định đi ra thì một cánh tay đã bị kéo lại. Cả người cậu liền ngả cả ra phía sau, ngã vào trong lồng ngực của Lý Khí. Cậu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt của Lý Khí, khiến cho cậu như chìm đắm luôn vào đó.


Người kia cúi đầu xuống, môi đặt sát trán của cậu, cố ý nhỏ giọng bên tai cậu. Lý Khí hỏi: “Vì sao em cứ nhìn anh mãi thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK