Đang trong lúc làm việc nên Lương Chấp không thể xưng hô thân mật, đỡ cho bị đồng nghiệp nói ra vào lung tung.
Lục Nhất Phong nhìn chằm chằm cậu, hay chính xác, là nhìn xuyên qua cơ thể Lương Chấp, xem kết quả tìm kiếm của [website gϊếŧ người].
Làm sao nó biết website gϊếŧ người? Không lẽ có người thi hành nói cho nó biết?
Tâm trí Lục Nhất Phong loạn lên, mạng lưới gϊếŧ người này không thể để người ngoài biết, vì tất cả những thứ trong đấy lật đổ hoàn toàn mọi tam quan.
Lương Chấp nhìn Lục Nhất Phong im lặng đứng trước mặt, trong lòng hơi hối lỗi, dù sao người khác thì đang làm việc, mỗi cậu làm chuyện riêng, còn bị bắt quả tang.
Lương Chấp lặng lẽ giương mắt liếc Lục Nhất Phong một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tổng biên tập, cháu sai rồi, cháu không nên lười biếng..."
Do đang cúi đầu, Lương Chấp không nhìn thấy ánh mắt của Lục Nhất Phong.
Ánh mắt kia hiển nhiên là muốn gϊếŧ chết cậu ngay tại chỗ.
Lục Nhất Phong dần tỉnh táo lại, ông mở miệng nói: "Cháu tìm website gϊếŧ người để làm gì?"
Lương Chấp gãi đầu, cậu dĩ nhiên không thể nói là mình bị đuổi gϊếŧ, suy nghĩ chớp nhoáng, cậu mượn được cớ thích hợp: "Hôm nay ra hiện trường vụ án, cháu nghe nói đây là một nhóm làm, nên cháu nghĩ có khi nào có loại website chuyên tổ chức gϊếŧ người không, nếu không thì sao cảnh sát tìm kiếm lâu như vậy vẫn không có kết quả gì..."
"Cháu cảm thấy mạng internet là vùng ngoài pháp luật khó kiểm soát nhất!"
Vẻ mặt của Lục Nhất Phong không thay đổi, nhưng lòng bàn tay đã sớm ướt mồ hôi, ông thật không ngờ Lương Chấp có thể nghĩ được đến mức này.
Lương Chấp có quan hệ tốt với đứa con thứ Thẩm gia, nếu nó đem ý nghĩ này nói cho đối phương biết, sau này sẽ xuất hiện rất nhiều phiền toái ngoài tầm kiểm soát.
Lục Nhất Phong không biết người đứng sau website gϊếŧ người là ai, nhưng website gϊếŧ người tuyệt đối không thể bị diệt.
Lục Nhất Phong đẩy mắt kiếng, ôn tồn cười nói: "Ý tưởng của cháu - rất đặc biệt, có nói với Quang Minh chưa?"
Thật ra Lương Chấp chỉ muốn che giấu chuyện mình lười biếng, Lục Nhất Phong không hổ là người tốt, cho dù ông cảm thấy cậu nói linh tinh, vẫn dùng hai chữ "đặc biệt" để tô đẹp.
Lương Chấp nói với hệ thống: "Chú Lục quả thật là người tốt."
Hệ thống đã ký hiệp nghị giữ bí mật, gì cũng không thể nói: "..."
Lương Chấp bảo: "Này chẳng qua là suy đoán cá nhân của cháu, vẫn chưa nói cho Quang Minh biết."
"Thế à." Lục Nhất Phong lại yên tâm, ánh mắt của ông lại trở về dịu dàng quen thuộc, nhưng trong lòng đang nghĩ làm thế nào để Lương Chấp chết nhanh một chút, "Lượng công việc của cảnh sát rất lớn, suy đoán của cháu tạm thời khoan nói cho Quang Minh, tránh cho nó bị phân tâm không làm được việc."
"Cháu hiểu." Lương Chấp gật đầu, cậu chỉ chém gió mà thôi.
Lục Nhất Phong xoa đầu Lương Chấp, đột nhiên nói: "Lần này cháu cũng cực rồi, bài phỏng vấn cứ giao cho chú, cháu nghỉ ngơi mấy ngày đi, chú đang có một suất du lịch hai ngày một đêm đây."
Lương Chấp kinh ngạc đến ngây người, cậu còn đang nghĩ cách xin nghỉ đây này, không ngờ Lục Nhất Phong chủ động cho cậu nghỉ phép.