Đường Nghiêu: "Ừ, tôi đang ở đấy, ông với Quang Minh về thành phố A chưa?"
Lương Chấp thả cái gối bị đấm nhăn nhúm lại chỗ cũ, nằm xuống nói: "Không có, bọn tôi còn ở thành phố B."
Giọng Đường Nghiêu lập tức sốt ruột: "Cái gì? Sao hai người còn chưa trở về, chỗ này bây giờ rất nguy hiểm! Hai ông mua vé, về ngay đêm nay đi! Nhất là ông đấy!"
Lương Chấp im lặng một lúc, nói: "Nơi này xảy ra án mạng, đúng không?"
Đường Nghiêu cảm giác Lương Chấp bình tĩnh đến khác thường: "......Sao ông biết?"
Lương Chấp: "Nếu án mạng ông nói xảy ra ở khách sạn, tôi lúc đấy đang ở đó."
Đường Nghiêu không nói chuyện, chỉ nghe bên kia truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, cùng với tiếng gọi "Đường ca, anh không sao chứ"
Một lát sau, Đường Nghiêu mới trầm giọng nói: "Lương Chấp."
Lương Chấp lờ mờ đoán được Đường Nghiêu muốn nói gì: "Tôi đây."
Đường Nghiêu nói: "Ông có biết khách sạn kia của Tô Khấu Khấu không?"
Cặp mắt Lương Chấp khẽ đảo, cậu không định nói đối Đường Nghiêu: "Trước khi vào ở thì tôi đã biết là của nhà thằng đấy."
Ngụ ý là cậu cố ý.
Đường Nghiêu bùi ngùi: "Chiêu này của ông...... quá độc ác."
Lương Chấp không quan tâm: "Này này, ông đừng nói như kiểu người là do tôi gϊếŧ chứ, mạng của tôi cũng đang gặp nguy hiểm đây này."
Đường Nghiêu nói: "Ông hiểu lầm, tôi nói ác, là nói ông ác với bản thân, ông biết rõ có tổ chức ngầm muốn gϊếŧ ông, còn cố ý ở lại đây để dẫn hung thủ tới cửa, ông không sợ chết sao?"
Đường Nghiêu đoán như vậy là vì Lương Chấp bình thường luôn gặp phải nguy hiểm, cho nên lúc bắt được Đào Minh, cậu rất kích động, cho rằng rốt cuộc có thể chạm đến cái đuôi của tổ chức thần bí kia.
Kết quả đối phương chưa nói gì đã tự sát.
Đường Nghiêu vĩnh viễn không biết Lương Chấp gặp bao nhiêu chuyện xúi quẩy là do thể chất đặc biệt của cậu.
Lương Chấp sao lại không sợ chết chứ, vấn đề là đi đâu cũng vô dụng, cậu không có cách nào nói những lời này, đành ậm ờ trả lời: "Tôi cũng không nghĩ tới, gặp tên bắt cóc mang súng xong, lại gặp thêm án mạng."
Đường Nghiêu cũng không nghĩ tới, cậu hỏi: "Vậy các ông ở lại thành phố B...... Là Quang Minh phải ở lại điều tra án?"
Lương Chấp nói: "Từa tựa vậy, hung thủ gây án chưa lâu thì cảnh sát liền phong tỏa khách sạn, cho nên còn ở bên kia kiểm tra."
Đường Nghiêu nghe vậy bèn nói ngay: "Tôi cũng qua đấy!"
Nói xong, cậu liền cúp máy.
Lương Chấp nghĩ đối phương chạy qua đây chắc cũng chưa tìm chỗ ở, cậu ra khỏi phòng, chuẩn bị đặt thêm phòng cho Đường Nghiêu.
Cậu gặp Thẩm Quyền ở hành lang, đang định chào hỏi nhưng không ngờ, Thẩm Quyền dừng lại trước cửa phòng Mục Dư Tâm rồi gõ cửa.
Mục Dư Tâm nhanh chóng mở cửa, cô thấy Thẩm Quyền thì không nói gì, chỉ nghiêng người cho hắn đi vào.
Đến cuối cùng, cả hai đều không phát hiện Lương Chấp.
Lương Chấp như bị sét đánh, cứng người tại chỗ thật lâu, mãi đến lúc di động trong túi đổ chuông, cậu mới hoàn hồn, trả lời điện thoại: "Alô......"
Giọng của Đường Nghiêu truyền vào tai: "Tôi nghe Quang Minh nói ông tìm khách sạn gần đấy ở, nhớ đặt một phòng cho tôi."
Lương Chấp: "Được......"
Lương Chấp cúp máy, sau một lúc lâu mới nói với hệ thống: "Hóa ra ở trong tiểu thuyết tình cảm, tao chỉ là một tên nam phụ không có được tình yêu......"
Hệ thống: "......" Cậu không phải nam phụ, cậu là một tên đần độn.
Đa số nhân viên khách sạn nằm trong diện tình nghi, Thẩm Quang Minh luôn một mực trợ giúp kiểm tra, lúc này anh nhận được tin nhắn của Lương Chấp.
Lương Chấp: Ông nói đúng, Thẩm ca thích Dư Tâm.
Thẩm Quang Minh tuy không biết tại sao thái độ của Lương Chấp lại thay đổi, nhưng đối phương có ý nghĩ như vậy là điều anh hy vọng.
Thẩm Quang Minh: tôi nói rồi, ẻm là tuýp anh tôi thích.
Lương Chấp: Nhưng này tiến triển cũng hơi bị nhanh đấy...... Sáng gặp mặt mà buổi tối, Thẩm ca đã vào phòng ẻm.
Thẩm Quang Minh:......
Thẩm Quang Minh biết tình huống của Thẩm Quyền, nếu Thẩm Quyền lén gặp mặt đàn ông, anh có thể nghi ngờ là có âm mưu, nhưng đi gặp với một cô gái thấy mặt lần đầu tiên như Mục Dư Tâm, anh cũng không tránh được hiểu lầm.
Lúc này, Thẩm Quang Minh lập tức gửi tin nhắn cho Thẩm Quyền.
Thẩm Quang Minh: Anh hai, anh thay lòng đổi dạ cũng nhanh quá đi?
Thẩm Quyền đọc tin nhắn, chậm rãi trả lời một?
Mục Dư Tâm chắp tay sau lưng ngâm nga, lấy rượu đỏ trong tủ lạnh ra, xoay người cười với Thẩm Quyền: "Uống một ly chúc mừng chút?"
Thẩm Quyền không đổi sắc mặt nhìn cô: "Có gì đáng để chúc mừng?"
Mục Dư Tâm ngồi xuống sô-pha, rót ra một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó nói: "Anh cũng nghe thấy phải không, cậu ấy hoàn toàn không ngại quá khứ của tôi! Thật sự làm tôi ngạc nhiên mừng rỡ, cậu ấy quả nhiên khác với những người khác."
Thẩm Quyền lý trí hơn Mục Dư Tâm nhiều, hắn thản nhiên nói: "Một câu khách khí mà đã làm cô vui vẻ như vậy! Theo ý tôi thì cậu ta xem cô chẳng phải người quan trọng gì."