Lúc đi tới cửa sơn trang, Đường Nghiêu đi từ phía đối diện tới.
Trong tay Đường Nghiêu cũng là hành lý gọn nhẹ, cậu tới trễ hơn so với người khác, cậu nói: “Quang Minh! Ông xách túi là muốn đi đâu?"
Thẩm Quang Minh nói: “Tôi có vài việc phải làm, tạm thời rời đi."
Đường Nghiêu không hỏi nhiều, cậu đi tới vỗ vai Thẩm Quang Minh: “Vất vả."
Hai người phụ trách hai lĩnh vực khác nhau, cho nên Đường Nghiêu biết lần này Thẩm Quang Minh có bao nhiêu mệt mỏi, nghĩ cũng biết đối phương có thể tới đây gặp các bạn học cũ một chút là không dễ dàng gì.
Thẩm Quang Minh nhỏ giọng ừ một tiếng, anh do dự một chút rồi nói: “Nếu có chuyện gì xảy ra ở đây, ông nhất định phải gọi điện cho tôi."
Đường Nghiêu nghe vậy, cau mày: “Ý ông là chuyện gì?"
Thẩm Quang Minh nói: “Như bị thương... hay kiểu kiểu như thế."
Đường Nghiêu sửng sốt một chút, sau đó đưa tay đập Thẩm Quang Minh một cái, cười nói: “Bệnh nghề nghiệp của ông hơi nặng rồi đấy, yên tâm đi, có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đâu."
Thẩm Quang Minh cười một tiếng, nhưng cảm giác hoang mang trong lòng trước sau vẫn không rút đi, bởi vì anh biết có người nào đó đang ở chỗ này.
Nhưng bây giờ, anh còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đã bao nhiêu năm mà không có gì xảy ra, có lẽ anh và ba thật sự đã nghĩ nhiều.
Lương Chấp ra khỏi phòng vệ sinh thì Thẩm Quang Minh đã đi rồi, đến giờ ăn, cậu đi xuống phòng ăn.
Phòng ăn chuẩn bị tiệc buffet, Lương Chấp cầm đĩa gắp đồ ăn, đột nhiên cậu nghe được tiếng cười vang, quay đầu nhìn theo tiếng cười, cậu thấy các bạn học đang vây quanh người Tô Khấu Khấu, một bộ chúng tinh phủng nguyệt (*).
(*) Sao vây quanh trăng, một đám người vây quanh ai đó họ tôn kính quý trọng.
Tính nết Tô Khấu Khấu không tốt, Lương Chấp lúc đi học cũng biết, không riêng gì cậu, có rất nhiều người ghét đối phương trong âm thầm, chẳng qua chỉ có Lương Chấp là bày tỏ ra mặt.
Các bạn học hôm nay đều là người đã bước ra xã hội lâu năm, tài lực và thế lực Tô Khấu Khấu khoe ra đủ để bọn họ lao đầu vào.
"Lương Chấp, qua đây ngồi này!" Một người bạn học trong đấy gọi cậu qua.
Lương Chấp âm thầm đảo mắt, làm bộ không nghe thấy rồi xoay người đi chỗ khác, một giây không để ý liền đụng vào người trước mặt.
Cũng may không rơi đĩa, Lương Chấp thở phào nhẹ nhõm, cậu ngước mắt nhìn người đàn ông mình vừa đụng: “Xin lỗi."
Người đàn ông thân hình cao lớn, đeo khẩu trang che miệng mũi cùng đội mũ, vành nón hạ xuống cực thấp, Lương Chấp đứng gần như vậy mà cũng không thấy rõ hình dáng của hắn.
Vì đeo khẩu trang nên giọng người đàn ông không rõ ràng: “Không sao..."
Lương Chấp nhìn người đàn ông nhanh chóng đi ngang qua cậu, cậu nghi ngờ hỏi hệ thống: “Sao đi ăn mà phải che mình kín mít như vậy, có vấn đề à."
Hệ thống nói: “Có muốn qua xem một chút không?" Nó biết mỗi lần Lương Chấp gặp người hay sự việc khả nghi, cậu sẽ không né tránh.
Lương Chấp đang dự định như vậy, nhưng đột nhiên có người vỗ vai cậu, quay đầu lại nhìn thì thấy Đường Nghiêu.
"Đường Nghiêu, sao giờ ông mới đến?" Lương Chấp nói.
Đường Nghiêu cười: “Có chuyện nên tạm thời đến trễ, tôi thấy những người khác đều ngồi ăn bên kia, chúng ta cùng qua đó đi."
"Nhưng mà..." Lương Chấp xoay người nhìn, bóng người khả nghi kia đã không thấy.
"Thế nào?" Đường Nghiêu hỏi.
Lương Chấp lắc đầu nói: “Không có gì, chúng ta qua kia đi."
Lúc bọn họ đi qua, một bạn học nam ở đấy nói: “Đợi lát nữa chúng ta chơi trò chiến tranh đi."
Trò chơi chiến tranh? Lương Chấp cho là game di động, kết quả nghe giải thích mới phát hiện đây là một trò chơi thể thao ngoài trời mô phỏng quân sự.
Sơn trang tọa ở trên núi, chỗ này dùng để chơi trò đấy là thích hợp nhất.
Không thể không nói, ý kiến này kíƈɦ ŧɦíƈɦ thú vị hơn nhiều so với trò chơi thông thường, Lương Chấp nghe nói cũng nhao nhao muốn thử.
Nhưng lúc cậu nhìn mặt Tô Khấu Khấu, hứng thú tụt xuống rất nhiều, cậu nói với hệ thống: “Thật sự dùng chân nghĩ cũng biết thằng đó muốn chỉnh tao."
Hệ thống hiển nhiên cũng hiểu rõ Lương Chấp: “Nhưng cậu sẽ không lựa chọn không tham gia."
Lương Chấp nói: “Dĩ nhiên, thằng nào sợ thằng đấy phải xưng cháu, nhìn tao đánh nó thành tự kỷ luôn."