Hế thống nói một câu đánh vỡ lạc quan của Lương Chấp: "Hắn sẽ nhanh chóng thoát ra tìm cậu, tiếp tục công việc gϊếŧ người của hắn."
Lương Chấp nói: "Nếu hắn lại tới, tao chỉ cần chết thêm một lần là được."
Hệ thống nói: "Cậu đã dùng hết cơ hội sống lại duy nhất." Ý nói rằng chết thêm lần nữa là chết thật đấy.
Lương Chấp không thể tin được: "Chuyện quan trọng như vậy sao mày không nói! Vậy tao làm sao đối phó hắn, tao là phế vật môn đánh nhau đó!"
Hệ thống nói: "Sửa chữa tình tiết truyện là có thể giải trừ nguy cơ."
Lương Chấp: "Tình tiết truyện là cái gì?"
Sau đấy hệ thống nói cho cậu biết, hóa ra thế giới này chính là một trong vô số các cuốn tiểu thuyết cậu đọc qua, bởi vì có dung hợp thêm hung thủ của những tiểu thuyết khác, đưa đến cốt truyện cùng kết thúc thay đổi, nhân vật chính chính nghĩa đang bị ác niệm của những kẻ gϊếŧ người đồng hóa, nếu tiếp tục như vậy, một khi nhân vật chính trở thành nhân vật phản diện gian ác, thế giới sẽ rơi vào hỗn loạn mất trật tự.
Mà kẻ xui xẻo bị gϊếŧ đầu tiên là cậu, lại có thể chất đặc biệt hấp dẫn sát nhân.
Lương Chấp kinh ngạc, cậu đọc rất nhiều truyện, và chính bởi vì đọc quá nhiều nên quên cũng nhanh, thậm chí có lúc còn đọc lướt như gió, đọc nhảy cóc, chỉ đọc những đoạn cao trào nhân vật chính phá án ngầu lòi.
Còn tên hung thủ, đặc thù, thủ pháp gϊếŧ người, xin lỗi, mấy thứ đấy quan trọng sao?
Lương-đệ-nhất-tra-độc-giả-trong-lịch-sử-đọc-xong-là-quên-tàn-nhẫn-bỏ-truyện-Chấp. giờ khắc này thật sự cảm thấy không xong.
Sau này, tên thanh niên đeo kính được thả ra, y còn mấy lần tập kích gϊếŧ người, Lương Chấp lần nào cũng chật vật chạy trốn, sau đó, cũng may mà cảnh sát đưa tên kia đi giám định tâm thần, xác định đối phương có bệnh tâm thần bèn cưỡng chế đưa vào bệnh viện điều trị.
Nhưng suốt cả quá trình, Lương Chấp không nhớ ra nổi tên thanh niên đeo kính rốt cuộc là sát nhân trong cuốn truyện nào, chứ đừng nói nhân vật chính đang chờ cậu đi cứu.
Cứ nơm nớp lo sợ, chịu đựng như vậy đến lúc tốt nghiệp, Lương Chấp quyết định đi làm phóng viên, là loại phóng viên có thể tiếp xúc những vụ án hình sự, như vậy mới tiện cho cậu nhớ lại cốt truyện.
Mọi việc đến giờ vẫn rất trôi chảy, nhưng đến lúc Lương Chấp nhìn thấy cỗ thi thể bị chém nát bét, cậu mới ý thức được dù đây chỉ là tình tiết trong truyện, nhưng với cậu, đây là thế giới chân thật.
Sảy chân một chút, cậu sẽ có kết quả y như cái xác kia.
Dạ dày sôi trào của Lương Chấp hơi âm ỉ đau, lúc này một chai nước suối xuất hiện trước mặt cậu, cậu ngẩng đầu nhìn lên, là người cảnh sát đưa cậu vào lúc trước.
Cậu ném túi nôn vào thùng rác, cầm chai nước suối, nói tiếng cám ơn rồi uống mấy ngụm cho dạ dày dễ chịu, cậu thở dài một cái, nhìn Thẩm Quang Minh đang đứng nói chuyện với pháp y đằng trước cỗ thi thể cách đấy không xa, nói: "Các anh thật là giỏi."
Vị cảnh sát cười hiểu, nói: "Lúc đầu ai cũng giống như cậu, nhìn lâu rồi thành quen."
Lương Chấp cười khổ, quen kiểu này đúng là chịu không nổi.
Vị cảnh sát cũng không nói chuyện nhiều với Lương Chấp, một chốc đã đi mất, Lương Chấp đứng tại chỗ, trong đầu dùng dằng với hệ thống đang sốt ruột.
Hệ thống: "Qua đi!"
Lương Chấp: "Không đi!"
Hệ thống: "Cậu không qua nhìn kỹ thì làm sao nhớ được cốt truyện?"
Lương Chấp bất mãn nói: "Mày là hệ thống sao lại không rõ cốt truyện? Còn nhân vật chính của cuốn sách này rốt cuộc là ai?"
Hệ thống nói: "A, thanh niên trẻ tuổi đừng có hở tí là dựa vào hệ thống, tôi cũng không phải ngón tay vàng của cậu."
"..." Lương Chấp tức đến ong ong đầu.