Quan trọng nhất chính là ba lô trên lưng.
Thẩm Quang Minh ỷ vào ưu thế bên ngoài và chiều cao của mình, thay qua thay lại cũng chỉ có mấy bộ đồ bình thường, do không có tình huống khẩn cấp, anh rốt cuộc cũng cạo sạch râu trên mặt, cả khuôn mặt sạch sẽ, khí khái anh hùng bức người.
Thẩm Quang Minh nhìn mặt mình trong gương, năm đó nếu không phải ba Thẩm bắt anh thi trường cảnh sát, anh vẫn còn muốn đi làm ngôi sao đấy.
Anh đi ra ngoài, liếc Lương Chấp một cái: "Ngay cả ba lô ông cũng vác theo, không thấy nặng sao?"
Lương Chấp lắc đầu, đây là công cụ bảo mệnh của cậu: "Không nặng, hơn nữa tôi cũng muốn chụp hoa."
Thẩm Quang Minh nghe vậy cũng không nói gì, anh đang muốn nói chuyện với Lương Chấp về Thẩm Quyền, lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai đó?" Lương Chấp chủ động ra mở cửa, kết quả dĩ nhiên là Thẩm Quyền.
Cậu trừng mắt nhìn, không tin vào mắt mình.
Thẩm Quyền mặc đồ giống như lần đầu Lương Chấp thấy hắn, áo sơ mi cùng quần dài đen đơn giản, thân hình cao ráo làm cho người ta ngứa ngáy, cũng đừng nói khuôn mặt có chỉ số sắc đẹp cao.
"Chào buổi sáng." Giọng nói của Thẩm Quyền khàn khàn đầy gợi cảm, đáy mắt mơ hồ mang theo ý cười.
Lương Chấp vừa nghe đã nhũn chân, thằng nhóc con trong nội tâm đang lăn lộn điên cuồng trên mặt đất, biểu cảm trên mặt gắng gượng mới khống chế được.
Thẩm Quang Minh tiến lên, anh bình tĩnh kéo Lương Chấp ra phía sau, nói với Thẩm Quyền: "Không phải đã hẹn gặp nhau ở cửa chợ sao?"
Anh cũng không hy vọng Lương Chấp biết Thẩm Quyền cũng ở tại khách sạn này.
Thẩm Quyền không để ý bất mãn trong giọng nói của Thẩm Quang Minh, hắn mỉm cười: "Anh thuê xe, chúng ta cùng nhau qua đấy là được."
"Từ từ." Lương Chấp chen ngang, anh mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người Thẩm Quang Minh và Thẩm Quyền: “Hai người đã hẹn nhau đi xem hoa ngay từ đầu rồi? Quang Minh, sao ông không nói gì hết."
Thẩm Quyền giành nói trước khi Thẩm Quang Minh mở miệng: "Anh đến thành phố B là vì chợ hoa, vừa lúc nghe Quang Minh nói hai đứa đã ở đây, nên nghĩ hẹn cả hai đi ngắm hoa."
Thẩm Quang Minh rầu rĩ ừ một tiếng, ngầm thừa nhận lý do này.
Lương Chấp ngồi ở ghế phụ, cậu nhìn Thẩm Quang Minh ngồi ở đằng sau qua kính chiếu hậu, vẻ mặt đối phương lạnh lùng, không giống như đi chơi mà giống đi tra án hơn.
Lương Chấp nói với hệ thống: "Mày nói xem, Thẩm Quang Minh không muốn gặp anh mình, sao còn đi xem hoa cùng nhau làm gì?"
Hệ thống nói: "Có lẽ là muốn xoa dịu quan hệ, kéo gần khoảng cách trong lòng hai người."
Lương chấp: "...... Mày nói chuyện càng lúc càng xuất sắc đấy."
Thẩm Quyền nhìn phía trước, nhẹ nhàng nói: "Anh nghe nói sơn trang gần chỗ này có tên tội phạm mang súng, thật là nguy hiểm quá."
Lương Chấp đang lo không có đề tài gì để nói, cậu hơi quay người nhìn Thẩm Quyền, nói: "Thẩm ca! anh không biết chứ lúc đó em đang ở ngay chỗ sơn trang kia đấy!"
Thẩm Quyền nhướn mày, ra vẻ ngạc nhiên nhìn Lương Chấp: "Chuyện thế nào?"
Lương Chấp lập tức kể lại chuyện đã xảy ra, cậu biến phần "chạy trốn chật vật" thành "nhờ vào bản lĩnh nhanh nhẹn và trí tuệ để chiến đấu với tên tội phạm", cuối cùng khống chế được tên tội phạm, giao cho cảnh sát.
Cậu kể rất sinh động, lên xuống nhịp nhàng, Thẩm Quang Minh nhìn Lương Chấp mà cạn lời, nếu không phải lúc đấy anh tận mắt nhìn thấy Lương Chấp có bao nhiêu chật vật, chắc anh đã tin sái cổ.
Không hổ là phóng viên.
Thẩm Quyền thật sự nghe hết cả câu chuyện, thỉnh thoảng còn gật đầu khen ngợi Lương Chấp, hắn lấy một chai nước khoáng từ bên cạnh đưa cho Lương Chấp, nói: "Uống ngụm nước đi."
Lương Chấp cũng vừa lúc khát, nhận được chai liền mở ra uống một ngụm, cậu cười nói: "Em đã hối hận tại sao lúc trước không thi vào trường cảnh sát."
Thẩm Quyền nghe thế bèn hỏi: "Vậy tại sao năm đấy không thi?"
Lương Chấp làm sao dám làm cái nghề có độ nguy hiểm cao như thế, cậu ở thế giới cũ chính là một thằng trạch nam không có lý tưởng, vốn đột tử rồi được sống lại đã là chuyện cực kỳ may mắn, ai ngờ cậu lại được khuyến mãi một con hệ thống không đáng tin và một thể chất đặc biệt chuyên hấp dẫn sát nhân, thể chất như vậy mà còn làm cảnh sát, vậy còn chết nhanh hơn.
Huống chi cậu còn cần nhiều thời gian rảnh rỗi để đi tìm nhân vật chính, cho nên nghề phóng viên tòa soạn này vừa vặn thích hợp với tình huống hiện tại của cậu.
Lương Chấp cười cười nói: "Em vẫn thích công việc thoải mái một chút."
Thẩm Quyền nói: "Làm phóng viên cũng không thoải mái, mấy người bạn anh biết bảo rằng phóng viên ngày nào cũng phải thức đêm viết bài, lại còn không có lễ lạt ngày nghỉ."
"Này nó là bản chất của nghề rồi! Nhưng mà sếp của em lúc nào cũng quan tâm em."
Vừa lúc nương theo đề tài này, Lương Chấp hỏi Thẩm Quyền: “Vậy sao Thẩm ca không trở thành cảnh sát giống như Thẩm Quang Minh?"
Thẩm Quang Minh lúc nghe câu hỏi thân thể liền cứng đờ, hai tay bất giác nắm chặt.