Lại nghe anh ấy khẽ nói: "Đi thôi, anh đưa em về."
"Không cần đâu tiền bối,tôi có thể tự về, nhà tôi cách đây rất gần, chỉ có hai trạm xe buýt thôi."
Tôi cố gắng thoát khỏi người đàn ông này.
Nhậm Đường đột nhiên có chút ủy khuất, nhìn tôi: "Vì sao em ghét anh thế? Anh có điểm nào chưa tốt sao?"
"Tôi không có....."
Sau khi nói xong những lời này, tôi bắt đầu nhận ra rằng mình có chút bài xích anh ấy.
Tại sao?
Là bởi vì vừa mới kết thúc một mối quan hệ yêu đương và tôi không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới quá nhanh.
Hay là vì ấn tượng đầu tiên về Nhậm Đường mang lại cho tôi quá phù phiếm.
Hay tôi nhất thời không muốn đón nhận ý tốt của người khác sau khi bị bạn trai phản bội?
Tôi cũng không biết.
Có lẽ là cả ba.
Nhậm Đường trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt tôi: "An An, nếu anh làm chuyện gì khiến em không vui thì cũng đừng ghét anh, có được không? Mặc dù những lời anh nói đều thật lòng nhưng có lẽ đối với em nó quá đường đột. Chí ít, đừng cự tuyệt ý tốt của anh đối với em được không?
Giọng nói nhẹ nhàng của anh vang vọng trong bên trong thang máy phá lệ rõ ràng.
Cũng phá lệ cảm động.