Phù Hiểu rất vui vẻ, từ trước đến giờ cô ấy vẫn luôn là người tích cực tiến về phía trước, luôn là suối nguồn vui vẻ bên cạnh tôi.
Nhưng bây giờ, bộ dáng này của cô ấy lại khiến tôi cảm thấy chướng mắt vô cùng.
"À, thế à." Tôi trả lời cho có, nhìn về phía người con trai đang ngồi trên sô pha trong phòng khách uống trà.
Anh đang nghịch điện thoại.
Ngay sau đó, tôi nhận được một tin nhắn:
[ Em đang làm gì thế? Hôm nay là kỷ niệm tròn một năm chúng ta ở bên nhau, nhưng anh lại không thể bên cạnh em, khó chịu quá~]
Tôi rep lại: [ Không sao đâu, do anh bận quá thôi, em hiểu mà. ]
"Cậu nói các cậu đã hẹn hò với nhau được nửa tháng rồi?"
Phù Hiểu hạnh phúc che mặt: "Đúng rồi, vốn là con của bạn mẹ tớ, tớ chẳng quan tâm chút nào nhưng ai ngờ được người thật lại đẹp trai như vậy chứ. Haizz? An An, hẳn là cậu biết anh ấy đúng không, anh ấy là hội trưởng hội học sinh trường cậu đấy."
Tôi lắc lắc đầu: "Tớ không biết."
"Thế à." Thoạt nhìn Phù Hiểu có hơi mất mát nhưng sau đó lập tức kéo tôi lại: "Không sao hết, đi ra nói chuyện là biết ngay ấy mà."
Cứ như vậy, ba người chúng tôi ngồi trong phòng khách nhìn nhau.