Vừa rồi nói trảm đinh tiệt thiết như vậy, là do từ sau giấc mộng quá mức chân thật kia mà đối với hành động của mấy đứa con nuôi sinh ra hoài nghi nghiêm trọng, nhưng đến thời điểm phải chân chính đối mặt bọn họ lần nữa, Trịnh Liệt phảng phất có cảm giác như cách cả một thế kỷ, có điểm không rõ ràng.
“Kêu cậu ta vào.” Trịnh Liệt chậm rãi nói.
Phùng Đức lên tiếng, gọi Ân Triệu Lan đang đứng chờ bên ngoài tiến vào, ông cẩn trọng liếc mắt nhìn Trịnh Liệt, thấy Trịnh Liệt toàn bộ lực chú ý nháy mắt đều tập trung trên người Ân Triệu Lan, âm thầm lắc đầu đi ra, lưu lại không gian riêng cho bọn họ. Ông chỉ hy vọng thiếu gia sẽ không lại hồ đồ như trước.
Ân Triệu Lan hai mươi ba tuổi, dáng người thon dài thẳng tắp, dung mạo tuấn tú khiến người yêu thích, khí chất trầm ổn toát ra vẻ lợi hại, thiếu niên ngây ngô dễ xúc động khi xưa giờ đã trở thành một thanh niên xuất chúng khiến người ta chói mắt.
Y bình tĩnh đi đến trước mặt Trịnh Liệt, thoáng mím môi, nhẹ giọng nói “Cha nuôi, anh vẫn khỏe đi?”
Từ khi Tần Trăn dùng phương thức quen thuộc của giới giải trí nhận Trịnh Liệt làm cha nuôi, Trịnh Liệt liền đem dạng này áp đặt lên những tình nhân cố định khác. Hắn tổng cộng có năm tình nhân cố định, dựa theo tuổi mà sắp thứ tự, Ân Triệu Lan lớn nhất nên đứng nhất, gọi là Đại thiếu, Tần Trăn lớn nhì, gọi Nhị thiếu, Trác Thư Nhiên là Tam thiếu, Trịnh Phỉ là Tứ thiếu, Trịnh Minh Bảo là Ngũ thiếu. Trừ Trịnh Phỉ cùng Trịnh Minh Bảo gọi hắn là ba, những người khác đều gọi hắn là cha nuôi.
Từ khi Ân Triệu Lan nhận thân phận con nuôi, Trịnh Liệt liền biết y hận hắn.
Ân Triệu Lan dùng hết phương pháp để chấm dứt quan hệ thể xác với Trịnh Liệt, thậm chí còn tìm thế thân thay y lên thượng giường cùng Trịnh Liệt, tạo thành cơ hội thực sự nói ra lời chia tay.
Trịnh Liệt đối với chuyện này cực kỳ phẫn nộ, tâm cũng lạnh đi vài phần. Để tay lên ngực tự hỏi, hắn không phải không có nghĩ qua việc buông tay Ân Triệu Lan. Hắn thử đối với Ân Triệu Lan không quan tâm không chú ý, đem tất cả cảm tình phát tiết lên người có bề ngoài rất giống y là Trác Thư Nhiên, mà không hề tìm tới y.
Nhưng bất luận hắn lừa mình dối người như thế nào, Ân Triệu Lan mãi như thuốc phiện khiến hắn nghiện tới không thể dứt bỏ. Nếu không thì như thế nào có thể giải thích đường đường là Trịnh thiếu bị người ta ghét bỏ tới mức này, vẫn như cũ cho phép Ân Triệu Lan tiếp tục tại tập đoàn của hắn làm việc, đi ra đi vào coi như hắn không tồn tại?
Không hề đụng y, không hề tới gần y, nhưng cách một tầng thủy tinh từ bên ngoài nhìn không thấy nhưng bên trong lại có thể nhìn đến bên ngoài, nhìn thân ảnh y ngẫu nhiên đi qua, Trịnh Liệt vẫn là cảm thấy thỏa mãn.
Hắn đối với Ân Triệu Lan là không có thuốc nào cứu được.
Sau khi chia tay Ân Triệu Lan được bốn năm, Trịnh Liệt có một lần mất đi khống chế.
Đó cũng là lần khiến Trịnh Liệt ý thức được, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay Ân Triệu Lan.
Kỳ thật Ân Triệu Lan cũng không có làm cái gì. Khi đó y hoàn toàn tin tưởng rằng mối quan hệ vặn vẹo giữa mình và Trịnh Liệt cuối cùng đã kết thúc. Tuy rằng mất đi hậu đãi khiến y có chút không quen nhưng không cần dựa vào việc bán thân đổi lấy sự trợ giúp khiến y có cảm giác giải thoát lại thoải mái. Y tại tập đoàn Trung Thiên ra sức làm việc, đúng như lời y nói, dùng một loại phương thức khác hồi báo Trịnh Liệt, hơn nữa y cũng cần mượn sức của Trung Thiên để dự trữ lực lượng, vì Ân gia sửa lại án oan.
Bởi vì Ân Triệu Lan canh phòng nghiêm ngặt, trong tập đoàn người biết mối quan hệ giữa y và Trịnh Liệt cực kỳ ít. Y lại có bộ dáng xinh đẹp, tuổi tác không lớn nhưng có năng lực lại thông minh, là nhân tài của phòng tài vụ, tiền đồ vô hạn. Một thiếu niên như vậy không hề thiếu người ái mộ. Con gái của trưởng phòng tài vụ chỉ đến qua một lần, liền nhất kiến chung tình với Ân Triệu Lan.
Cô gái kia chỉ mới là thiếu nữ mười tám, đơn thuần nhiệt tình, xinh đẹp khả nhân, bộ dáng quấn quýt si mê người khác không khiến người ta chán ghét, mà lại có điểm khó có thể cự tuyệt. Ân Triệu Lan đối với cô nàng có điểm không nỡ từ chối.
Sau đó có một lần y bị Trịnh Liệt bắt gặp đối với cô nàng cười, cười đến ôn nhu sủng nịch, ánh mắt hơi nheo lại, đôi môi xinh đẹp giương thành một đường cong, là sung sướng phát ra từ nội tâm chân chính.
Trịnh Liệt nhất thời giận tái mặt. Cái gì chia tay cái gì không yêu cái gì thả tự do hắn hết thảy ném vào thùng rác!
Hắn cắt ngang đôi “tình lữ chi gian”, kéo tay Ân Triệu Lan trực tiếp vọt tới văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất, một tay đóng sầm cửa, một tay đem Ân Triệu Lan ném tại sô pha.
Ân Triệu Lan cố kỵ ánh mắt nhìn của mọi người, ngay từ đầu không có giãy dụa, đợi đến khi thiên toàn địa chuyển ngã tại sô pha, y mới có phản ứng, Trịnh Liệt đã nhào tới đè lên người y.
Lần đầu tiên Trịnh Liệt đối với y cường ngạnh.
Sau đó Trịnh Liệt một chút cũng không hối hận. Hắn thậm chí khoái trá phát hiện tuy rằng tâm Ân Triệu Lan kháng cự hắn, thân thể lại sâu sắc nhớ rõ hắn. Nam nhân là động vật sống theo bản năng, nhưng không phải nam nhân nào bị sáp mặt sau liền có phản ứng mặt trước. Phản ứng trung thực của thân thể Ân Triệu Lan nói cho Trịnh Liệt biết y không phải là không có hưởng thụ.
Ân Triệu Lan nói không nên lời. Quần bị cởi, chỉ mặc áo sơ mi, một thân bê bối ghé vào sô pha cả người phát run.
Trịnh Liệt nhìn y “Tôi có thể không chạm cậu, nhưng chỉ cần cậu còn ở Trung Thiên một ngày, cậu cũng chỉ có thể là của tôi! Đừng để tôi nhìn thấy cậu cùng kẻ khác tình tứ. Trừ phi cậu cút khỏi Trung Thiên!”
Nhưng cậu ra khỏi Trung Thiên, tôi nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn đoạn tuyệt con đường của cậu, khiến cậu chỉ có thể trở lại bên người tôi! – đây là lời ngầm mà Trịnh Liệt không có nói ra.
Cánh tay không lay chuyển được đùi. Lực lượng của Ân Triệu Lan không thể chống lại Trịnh Liệt. Hơn nữa phía sau Trịnh Liệt còn có Tiêu Sân và An Thế Duy.
Trừ bỏ khuất phục, Ân Triệu Lan không có con đường thứ hai.
Chỉ cần Ân Triệu Lan ngoan ngoãn đợi, Trịnh Liệt còn có thể thấy y, còn có thể chiếm y, Trịnh Liệt liền sẽ không làm gì quá đáng. Hắn có thể tuân thủ lời hứa không chạm y, tiếp tục cấp y nhiều quyền lợi hơn, tiếp tục cho y sinh hoạt hậu đãi.
Bất quá vì để đề phòng, Trịnh Liệt không có che giấu mối quan hệ giữa mình và Ân Triệu Lan. Ân Triệu Lan bắt buộc phải nhận hắn làm cha nuôi, để tất cả mọi người đều biết, y thuộc về hắn.
Ngay từ đầu Ân Triệu Lan là hận hắn. Nhưng Trịnh Liệt không có vì điều này mà buông tay. Cho dù không có quan hệ thể xác, hắn vẫn là yêu người này, quan tâm người này. Trịnh Liệt cũng không nghĩ là sẽ lại lừa mình dối người cố ý che giấu nữa.
Ân Triệu Lan vừa làm vừa học, lấy được bằng cử nhân lẫn thạc sỹ, Trịnh Liệt giúp y tìm thầy tốt nhất. Ân Triệu Lan tại công việc gặp khó khăn, Trịnh Liệt gọi tổng giám đốc tới giúp y, còn trên bàn họp bật đèn xanh cho đề án của y. Ân Triệu Lan sinh bệnh, hắn bỏ hết mọi việc, thức trắng đêm ở bên người chiếu cố y…
Đến cả Trịnh Liệt cũng đều phỉ nhổ chính mình, nhưng hắn chỉ là muốn Ân Triệu Lan không cần hận hắn, về phần có thể hay không bị hắn làm cảm động mà yêu hắn, Trịnh Liệt căn bản không có hy vọng xa vời này.
Sau này Ân Triệu Lan cùng hắn ở chung trở nên tự nhiên lại bình thường, Trịnh Liệt tưởng rằng y đã không còn hận hắn.
Nhưng một phát bắn lén trong mộng kia, cùng một câu nói lạnh như băng, khiến Trịnh Liệt dao động.
Hắn nhìn Ân Triệu Lan hỉ nộ đều không biểu lộ, giật nhẹ khóe môi, ý tứ hàm súc không rõ nói “Còn không chết được.”
Ân Triệu Lan tưởng rằng Trịnh Liệt là bất mãn việc y chậm chạp không có tới thăm hắn, mở miệng giải thích “Hàng hóa đến từ nước T đột nhiên bị giữ lại tại hải quan, bởi vì tình huống khẩn cấp tôi phải đi xử lý vài ngày. Không có thời gian đến thăm anh, thật xin lỗi.”
Cho nên bận rộn đến mức liền thời gian đánh một cú điện hỏi thăm cũng không có, cho dù chỉ là một vài phút ngắn ngủi cũng không được?
Trịnh Liệt đột nhiên trong lòng dâng lên một mạt buồn bã. Hắn sờ sờ cánh tay băng bó, lạnh nhạt nói “Ngồi đi”.
Ân Triệu Lan dừng một chút, nâng mí mắt lên nhìn Trịnh Liệt, mới ngồi vào sô pha bên cạnh giường.
“Gọt trái cây cho tôi.” Trịnh Liệt giơ lên cằm chỉ chỉ giỏ hoa quả trên bàn trà.
Ân Triệu Lan lại là dừng một chút, sau đó không nói gì thêm, từ trong giỏ lấy ra một quả táo.
“Tôi không thích ăn táo.” Trịnh Liệt cơ hồ muốn thở dài. Ở cùng hắn lâu như vậy, còn không biết trái cây hắn ghét nhất là gì, trình độ quan tâm hắn thật sự là hữu hạn nha!
Ân Triệu Lan cầm táo cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Trịnh Liệt, bên dưới đáy mắt lộ ra một mạt cảm xúc không rõ ràng “Vậy anh muốn ăn gì?”
“Tuyết lê đi.” Trịnh Liệt nói “Sân ca cho người mang tới không ít tuyết lê. Anh ấy biết tôi thích ăn.”
“… Tiêu tiên sinh khẳng định tha thứ cho anh?” Ân Triệu Lan nói, từ rổ lấy ra một quả tuyết lê, cầm lấy dao chậm rãi không quá thuần thục gọt vỏ.
“Nghe Phùng thúc nói, cậu đối với lệnh điều động nhân sự của tôi không hài lòng?” Trịnh Liệt cười mà không đáp, nhắc tới nguyên nhân vì sao y tới đây.
“Tê!” Ân Triệu Lan đột nhiên nghe được hắn nhắc tới chuyện này, nhất thời bất ngờ không kịp chuẩn bị, không cẩn thận làm đứt tay, chảy máu.
“Tay chân vụng về.” Trịnh Liệt chậc chậc lắc đầu, tùy tiện rút ra một tờ khăn giấy đưa qua cho y “Này, không cần gọt nữa.”
Ân Triệu Lan mạnh buông tuyết lê cùng con dao, cũng không cầm lấy khăn tay mà Trịnh Liệt đưa qua, híp lại đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt có chút tức giận nhìn hắn.
Bất quá cũng khó trách Ân Triệu Lan phản ứng như vậy. Y từ nhỏ sống an nhàn, sung sướng, cho dù nhà gặp đại nạn cũng rất nhanh được Trịnh Liệt chiếu cố. Trong hai năm hai người còn quan hệ thân thiết, Trịnh Liệt đem y phủng trong lòng bàn tay thì sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, chưa bao giờ sai sử y làm việc gì, cho dù bốn năm sau đó dây dưa không rõ, Trịnh Liệt cũng đều để người chiếu cố y thích đáng.
Ân Triệu Lan còn nhớ rõ lần duy nhất y xung phong gọt vỏ táo, cũng là không cẩn thận làm đứt tay, Trịnh Liệt thấy thế lập tức đem ngón tay đang chảy máu của y bỏ vào miệng liếm sạch sẽ, lại cẩn thận bôi thuốc cho y, còn đem trái táo y gọt một nửa ăn sạch sẽ, nói cho y biết hắn thích ăn nhất là táo, hơn nữa về sau ôm luôn chuyện gọt trái cây, không để y đụng tay vào. Tuy rằng Trịnh Liệt cũng là đại thiếu gia mười ngón tay không dính dương xuân thủy, nhưng đối với kẻ hắn thập phần yêu thích, hắn chưa bao giờ tiếc cái gì.
(mười ngón tay không dính dương xuân thủy: ý chỉ chưa từng làm việc nặng nhọc)
Ân Triệu Lan đến nay chưa chịu sửa cung cách sinh hoạt của một thiếu gia, hoàn toàn là do Trịnh Liệt chiều chuộng quá mới thế!
Trừ bỏ việc rời đi, Trịnh Liệt đối với Ân Triệu Lan chính là thiên y bách thuận, mặc hắn ta cần ta cứ lấy.
Trịnh Liệt đột nhiên thay đổi thái độ, Ân Triệu Lan cảm giác thực không quen.
Anh ta lại nghĩ ra trò gì mới rồi?!
Nhưng Trịnh Liệt khi trước mỗi khi nhìn thấy y sinh khí liền sẽ xuống nước, lần này lại không có chút phản ứng, chỉ là nhướn mi “Ân, này là giận?” giống như vô cùng ngạc nhiên với thái độ của Ân Triệu Lan.
Loại đáp lại bất thường này khiến Ân Triệu Lan hơi rùng mình, đề phòng nhìn chằm chằm Trịnh Liệt, “Trịnh Liệt, anh đây là có ý gì?” liền cả cha nuôi cũng không kêu.
Trịnh Liệt có chút kinh ngạc “Không phải cậu không hài lòng lệnh điều động nhân sự của tôi sao?”
Ân Triệu Lan nhíu mi, nghiêm túc xem kỹ biểu tình Trịnh Liệt trong chốc lát, sau đó cẩn thận nói “Đây là ý kiến của các cấp trên… Phùng thúc làm việc ổn trọng, nhưng nhuệ khí không đủ, đột nhiên đẩy lên tới vị trí mấu chốt như vậy, chỉ sợ những người khác không phục. Lúc trước không phải anh cũng đồng ý điểm này sao?”
Trịnh Liệt quả quyết nói “Chuyện này tôi tự có an bài, cậu chỉ cần làm theo. Có ai không phục, kêu họ đích thân tới tìm tôi.”
“Nhưng mà..”
“Không có nhưng mà.” Trịnh Liệt vươn ra bàn tay ngừng lời nói của y “Tôi là chủ tịch, tôi nói được là được.”