Hắn ngay từ đầu thậm chí đã coi Trác Thư Nhiên như là thế thân của Ân Triệu Lan mà đối đãi. Ngược lại, Trác Thư Nhiên một mực yên lặng chấp nhận, chưa từng vì điều này mà oán giận.
Cũng bởi vậy, từ sau khi tỉnh mộng, Trịnh Liệt còn tưởng rằng Trác Thư Nhiên là thật tâm với hắn, không hề suy tính gì với hắn, điều đó càng khiến hắn để tâm tới y, mãi đến khi thân phận của Trác Thư Nhiên bị vạch trần, mãi đến khi chân tướng bại lộ.
Lúc ấy nghe Trác Thư Nhiên và Ân Triệu Lan tranh chấp, Trịnh Liệt thấy như bị đánh một đòn cảnh cáo, cảm giác được hết thảy đều là dối trá khiến hắn ghê tởm. Hiện tại nghĩ lại, với sự chán ghét của Trác Thư Nhiên với Ân Triệu Lan, mỗi khi nghe được hắn gọi tên Ân Triệu Lan khi dục vọng của hắn còn ở trong thân thể y, không biết là loại cảm giác như thế nào…
“…Cậu từng nói tôi muốn chạm Minh Bảo Bảo là do cậu làm tâm lý ám chỉ…” Trịnh Liệt đối với điều này vẫn còn canh cánh trong lòng.
“Cha nuôi, anh tin tâm lý ám chỉ sao?” Trác Thư Nhiên hỏi.
“Tôi nên tin không?” Trịnh Liệt hỏi lại. Nếu là thật, Trác Thư Nhiên vì cái gì lại muốn hắn thương tổn Trịnh Minh Bảo? Rồi lại vì cái gì mà ngay phút cuối lại ngăn cản hắn thương tổn Trịnh Minh Bảo? Nếu là giả, y tại sao lại nói dối?
“Cha nuôi, tôi chỉ là muốn chúng ta có thể trở lại như cũ.” Trác Thư Nhiên nhẹ nhàng nói, đã không còn gay gắt như lần cuối gặp mặt Trịnh Liệt. Y cũng không muốn Trịnh Liệt nhìn thấy mặt tối của y. Tuy rằng trước đó y đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị Trịnh Liệt phát hiện chân tướng, nhưng đến khi thật sự bị Trịnh Liệt phát hiện rồi, hơn nữa còn coi khinh y như đôi giày cũ rách nát, y thực không quen.
Ngoại trừ việc chán ghét Ân Triệu Lan, Trác Thư Nhiên vẫn là một người yêu cầu không nhiều mà dục vọng cũng không cao. Y đột nhiên phát hiện bản thân đã quá quen việc chính mình ở cùng một chỗ với Trịnh Liệt và Trịnh Minh Bảo, y chán ghét việc thay đổi.
“Không có khả năng.” Trịnh Liệt lắc đầu. Hắn sẽ không lại tin tưởng Trác Thư Nhiên cả người tràn ngập nhân tố bất ổn.
Trác Thư Nhiên không hề nhụt chí, nói “Cha nuôi, nếu tôi nói, tôi biết có người muốn gây bất lợi cho anh. Đây có thế làm điều kiện trao đổi không?”
Trịnh Liệt trong lòng rùng mình. Lần trước gặp mặt Trác Thư Nhiên nói hàm hàm hồ hồ, hắn đã để ý. Hắn vẫn cảm giác nhất định phải điều tra Trác Thư Nhiên một lần. Nhưng chuyện này không thể tiến hành thuận lợi. Tư liệu về Trác Thư Nhiên trước kia chỉ là một phần nhỏ, thậm chí còn không thể tra ra quan hệ giữa Trác Thư Nhiên và Ân Cẩn Hòa. Hơn nữa Trác Thư Nhiên không thường ra ngoài, sinh hoạt hàng ngày gần như chỉ vỏn vẹn trong nhà và máy tính, cho dù muốn xâm nhập vào máy tính của y cũng không được, bởi bản thân y đã là cao thủ máy tính rồi.
Trác Thư Nhiên làm việc rất cẩn thận. Nếu không phải y chủ động nói thì căn bản không thể biết y đến cùng là làm cái gì.
“Cậu biết được gì?” Trịnh Liệt hỏi.
“Anh đáp ứng yêu cầu của tôi trước.” Trác Thư Nhiên nói “Anh đáp ứng, cái gì tôi cũng nói cho anh.”
“Tôi là lần đầu tiên nhìn thấy có người cầu tôi thượng, thậm chí còn không cần tôi trả tiền.” Trịnh Liệt đến gần bên tai Trác Thư Nhiên, ác ý nói.
Những lời này rất khó nghe, nhưng Trác Thư Nhiên một chút cũng không bị ảnh hưởng, y vươn tay xoa mặt Trịnh Liệt, nghiêng đầu hôn nhanh lên môi hắn “Cha nuôi, ai nói tôi nguyện ý đâu?”
“Tôi con mẹ nó không muốn!” Bị đánh lén thành công, Trịnh Liệt khó thở hổn hển đẩy y ra.
Trác Thư Nhiên nhếch môi cười quay đi.
“Cậu…” Nếu không phải cố kỵ Trịnh Minh Bảo, Trịnh Liệt thiếu chút nữa nói ra lời khó nghe hơn.
“Ba, anh, hai người lại cãi nhau?” Trịnh Minh Bảo ngẩng đầu, có chút bất an nhìn Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên.
Trịnh Liệt lập tức không nói lời nào, hung hăng trừng mắt nhìn Trác Thư Nhiên, người kia lại bình tĩnh niết sủi cảo tôm “Không có. Minh Bảo Bảo, em đang làm cái gì?”
Trịnh Minh Bảo bị dời đi sự chú ý, nhìn lại da sủi cảo bị chính mình xé vụn, nhỏ giọng nói “Em muốn làm thuốc viên.”
Trác Thư Nhiên nói “Làm như thế nào?”
Trịnh Minh Bảo đem da sủi cảo vụn gom thành đống, dùng lòng bàn tay đè lên sau bắt đầu di chuyển “Em lăn nha lăn nha…”
Nhìn Trịnh Minh Bảo bắt đầu chà đạp da sủi cảo, Trịnh Liệt nguyên bản còn đang tức giận bỗng cảm thấy không biết nên khóc hay cười. Trác Thư Nhiên cũng nhếch môi cười.
“Ba, mặt của ba trắng.” Trịnh Minh Bảo dùng ngón tay chỉ chỉ mặt mình, nhất thời khiến chút bột mì dính lên má.
Trịnh Liệt theo bản năng muốn sờ mặt, nhưng nhìn tay mình cũng đang dính bột mì, chỉ có thể từ bỏ, chớp mắt, dùng tay nhéo nhéo má Trịnh Minh Bảo “Xem, hiện tại mặt Minh Bảo Bảo cũng trắng, giống ba.”
Trịnh Minh Bảo ngây ngốc trừng lớn mắt, đột nhiên buông tay đang lăn thuốc, lạch bạch chạy đi.
Trịnh Liệt sửng sốt, còn tưởng mình đùa dai chọc giận Trịnh Minh Bảo. Nhưng cũng không đúng nha, bình thường Minh Bảo Bảo đâu có nhỏ mọn như vậy?
Rất nhanh Trịnh Minh Bảo ôm một cái gương nhỏ chạy đến “Ba ba, nhìn xem chúng ta có phải rất giống nhau không? Có phải rất giống nhau không?”
Trịnh Liệt quả thực dở khóc dở cười, gặp Trịnh Minh Bảo hưng phấn như vậy, cũng phối hợp cúi người, dán mặt mình vào mặt nó nhìn vào gương.
Trịnh Minh Bảo nghiêm túc nhìn gương “Thật là trắng nha, một chút một chút…”
“Nhưng trắng không đều.” Không biết từ lúc nào Trác Thư Nhiên cũng xen vào bình phẩm, sau đó dùng hai tay bôi lên mặt Trịnh Liệt và Trịnh Minh Bảo.
Vì thế nửa bên mặt hai người đều trắng đều! Vừa rồi bọn họ chỉ là dính chút bột mì trên da sủi cảo, Trác Thư Nhiên này lại đùa giỡn đem bột mì trực tiếp bôi lên mặt họ!
“Trác.Thư.Nhiên!”
“Ha ha ha ha, ba, chúng ta đều trắng nha…”
Buổi tối đến Tiêu gia, Trịnh Liệt được hoan nghênh nhiệt liệt.
Dì hắn Phùng Lệ An là một phu nhân nhỏ nhắn tú lệ, nhưng phía trên mày trái có một vết sẹo ba phân, khiến bà có thêm vài phần anh khí.
Bà thấy Trịnh Liệt đôi mắt nhất thời đỏ lên, vờ cả giận nói “Mày cũng chỉ nhận mỗi A Sân! Mày với nó cãi nhau, tao liền không còn là dì mày sao? Đồ ác tâm! Uổng công bình thường dì thương mày như vậy!”
Đối với trưởng bối yêu thương hắn có thừa, Trịnh Liệt vội vàng lấy lòng “Được rồi, được rồi! Là con không phải! Thái hậu nương nương, con đây chịu đánh sẽ không phản kháng, chịu mắng không nói treo, chỉ mong nương nương bớt giận!”
Phùng Lệ An lập tức ngừng khóc mỉm cười, chưa hết giận điểm trán hắn “Khá lắm thằng quỷ! Chỉ biết làm bà già này vui vẻ!”
“Bà già? Đâu? Trước mặt con chỉ có một tiểu thư mười sáu xinh đẹp như hoa!” Trịnh Liệt nói.
“Đồ dẻo miệng!” Phùng Lệ An mắng, đồng thời lại cười mị mắt, thân thiết đón hắn “Đừng đứng ngốc ở đó, mau vào!”
Tiêu Sân đứng một bên không quen nhìn Trịnh Liệt a dua nịnh hót, hừ một tiếng “Chịu đến rồi? Không mời thì không chịu đến!”
Trịnh Liệt còn chưa kịp mở miệng, Phùng Lệ An đã đáp lời “A Sân mày nói cái gì? A Liệt thật vất vả mới đến một chuyến, mày lại muốn đuổi đi? Có thời gian rỗi rãi thì mau vô bếp phụ Hướng Nam đi!”
Trịnh Liệt thực gian nan mới khắc chế biểu tình đắc ý không lộ ra mặt, trong lòng lại cười thầm không thôi. Bình thường bị Tiêu Sân ức hiếp quen, cũng chỉ khi ở bên cạnh dì Phùng Lệ An hắn mới có thể lên mặt.
Mắt Tiêu Sân chợt lóa hàn quang, trừng mắt nhìn Trịnh Liệt “Nga? A Liệt mày cũng nghĩ vậy?”