Trịnh Liệt đang muốn đi vào thang máy chuyên dụng lên văn phòng sửng sốt, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái ăn mặc đơn giản trang nhã, dáng người nhỏ nhắn cân đối, đeo kính đen bước nhanh về phía hắn. Sau lưng cô nàng, cô nhân viên tiếp tân mang giày cao gót hớt hải vội vàng đuổi theo, tựa như bị bất ngờ không kịp đề phòng.
“Cô là ai?” Trịnh Liệt nghi hoặc hỏi.
Cô nàng chạy tới trước mặt Trịnh Liệt, tháo mắt kính xuống lộ ra gương mặt tiều tụy thanh tú “Trịnh thiếu, tôi là Hà Vi An, Vivian.”
Trịnh Liệt cho cô một ánh mắt xa lạ mờ mịt “Tôi có quen biết cô?”
Nghe câu này, cô nhân viên tiếp tân nháy mắt trở nên phấn khích, hung hăng trừng mắt nhìn Hà Vi An, cuống quýt giải thích “Trịnh thiếu, vị tiểu thư này nói quen biết ngài, nhưng cô ấy không có hẹn trước. Tôi nói cô ấy chờ tại đại sảnh, không ngờ cổ lại tới quấy rầy ngài….” Bởi vì ngại gọi “Trịnh đổng” khiến hắn già đi, Trịnh Liệt lệnh mọi người gọi hắn Trịnh thiếu.
“Trịnh thiếu, yến hội Lâu gia, An thiếu bảo tôi làm bạn gái ngài!” Thấy cô tiếp tân biểu tình như sắp gọi bảo vệ, Hà Vi An vội vàng nói.
Trịnh Liệt nhướn mày “À, là cô.” Sau đó không nói gì, chờ Hà Vi An nói tiếp.
Thờ ơ, chẳng hề để ý.
Tuy rằng đã từng tán tỉnh, nhưng không có tiến thêm một bước, Hà Vi An tự nhiên sẽ không tự nâng giá trị bản thân. Khi trước cô cũng đã gặp qua hoàn khố công tử so ra còn vô tình vô nghĩa hơn Trịnh Liệt, trong lòng kỳ thật sớm có chuẩn bị. Hơn nữa sau đó Trịnh Liệt không có liên lạc, hiển nhiên là không ưa cô. Vốn Hà Vi An cũng không muốn tự mình mất mặt, nhưng nghĩ tới cảnh ngộ hiện tại, cô không thể không tìm tới Trịnh Liệt, cầu hắn cho cô một con đường sống.
“Trịnh thiếu, tôi có thể nói chuyện riêng với ngài được không?” Hà Vi An khép nép nói.
“Tôi nghĩ cô nên tìm An thiếu thì đúng hơn.” Trịnh Liệt hoàn toàn không có ý muốn cùng cô dây dưa. Hiện tại hắn không có bất kỳ hứng thú nào với loại nữ nhân này.
“Hiện tại An thiếu có chuyện phải xuất ngoại.” Hà Vi An như thế nào không biết nên tìm An Thế Duy. Nhưng cô chỉ là một ngôi sao hạng hai nhỏ nhoi, nếu không phải người đại diện và tinh tham Trương Cẩm Tường của An Thế Duy quan hệ khá tốt, cho cô một cơ hội đứng trước mặt An Thế Duy và Trịnh Liệt, An Thế Duy căn bản sẽ không liếc mắt nhìn cô một cái. Lúc ấy còn tưởng là cơ hội khó có được, ai ngờ lại là mầm tai họa!
“Vậy cô chờ nó về nước.” Trịnh Liệt phủi sạch không còn một mảnh.
Thấy Trịnh Liệt xoay người đi, Hà Vi An dưới tình thế cấp bách bắt lấy tay Trịnh Liệt, dồn dập nói “Trịnh thiếu, cầu anh bảo Tần nhị thiếu phóng cho tôi một con đường sống!” Hoảng đến mức ngay cả kính ngữ cũng quên nói.
Tần nhị thiếu? Tần Trăn?
Trịnh Liệt nhăn mi “Nói cho rõ ràng.”
“Trịnh thiếu, chúng ta một mình nói chuyện.” Hà Vi An cầu xin nói. Người ở đây lắm miệng, cô không chịu nổi việc chịu thêm tiếng xấu.
Trịnh Liệt liếc mắt nhìn chung quang, rất nhiều người đang tò mò nhìn xem lập tức rụt đầu về. Cô tiếp tân đứng một bên, lùi không được tiến chẳng xong, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, nhưng lỗ tai tựa hồ cũng dỏng lên chuẩn bị nghe chuyện bát quái.
Trịnh Liệt giữ chặt tay Hà Vi An “Theo tôi.”
Hai người tiến vào thang máy.
Đợi đến khi thang máy bắt đầu đi lên, hai nam nhân đi ra từ góc khuất, là Ân Triệu Lan cùng với trợ lý.
Trợ lý này mới tới, hiện tại còn đang thử việc. Cậu ta làm việc với Ân Triệu Lan rất tốt, nhìn đến màn vừa rồi, nhịn không được nói “Tổng giám đốc Ân, người vừa rồi là bạn gái Trịnh thiếu sao?” trông có vẻ giống ngôi sao.
“…..không liên quan gì tới chúng ta. Đừng xen vào chuyện người khác.” Ân Triệu Lan lãnh đạm nói.
“Chỉ là có chút hiếu kỳ.”
“Cậu còn hiếu kỳ thì có thể chấm dứt thử việc ngay lập tức, thu dọn đồ đạc cút đi.”
Thấy Ân Triệu Lan luôn ôn hòa trầm ổn đột nhiên nổi giận, đến cả lời nói độc địa cũng nói ra, trợ lý lập tức câm miệng, trong lòng dâng lên một cảm giác quái dị.
Hắn rốt cuộc nói gì mà chọc tổng giám đốc Ân nổi giận như vậy?
“Nói đi, chuyện đó là sao?” Trịnh Liệt khoanh tay trước ngực, tựa vào cạnh bàn, không kiên nhẫn nhìn Hà Vi An.
Bởi Tần Trăn gọi Trịnh Liệt là cha nuôi, trong giới giải trí không ít người suy đoán giữa hai người bọn họ có một đoạn quan hệ ái muội. Nhưng gian tình đồng tính có điểm tốt đó là cho dù bị chụp cùng nhau tới khách sạn hoặc nhà hàng cũng có thể qua loa lấp liếm là bạn bè tốt. Trừ khi bị chụp cảnh hôn hít hoặc tệ hơn là cảnh giường chiếu.
Nhưng ở phương diện này, Tần Trăn luôn rất cẩn thận. Mà thân phận Trịnh Liệt cũng bất đồng, người bình thường nếu không có thâm thù đại hận với hắn thì cũng sẽ không đi đắc tội hắn. Huống hồ, bao dưỡng một minh tinh căn bản cũng không phải chuyện to tát gì.
Hà Vi An vẫn là người đầu tiên vì chuyện Tần Trăn mà cầu xin hắn.
“Tần nhị thiếu lên tiếng trong giới, từ nay về sau, phàm là quảng cáo tôi tham gia, anh ta sẽ không nhận.” Hà Vi An che mặt, chỉ thiếu điều quỳ xuống trước mặt Trịnh Liệt.
Quảng cáo là bát cơm của ngôi sao. Tần Trăn đây là muốn tuyệt đường lui của cô!
Độ nổi tiếng và lực ảnh hưởng của Tần Trăn có thể đá văng cô mười con phố. Y nói một câu như thế, Hà Vi An rốt cuộc không thể tiếp tục làm việc, trừ phi cô rời khỏi giới giải trí.
Trịnh Liệt hơi hơi sửng sốt. Đúng là quái dị. Tần Trăn đối với công việc tuyệt đối nghiêm túc, hình tượng bên ngoài luôn luôn tốt đẹp, khiêm tốn, chuyên nghiệp, ôn hòa, chưa từng nghe nói y có xích mích với nghệ sỹ khác. Có Trịnh Liệt làm ô dù vài năm, Tần Trăn đều không làm chuyện ỷ thế hiếp người, như thế nào lại vừa ly khai hắn liền học kẻ khác cay nghiệt đối phó một người? Người này còn là sao của S&S!
Hà Vi An làm gì mà đắc tội y đến độ này?
Nhưng là….
“Không liên quan tới tôi.” Trịnh Liệt vô tình nói. Chuyện dính dáng tới Tần Trăn hắn quyết định không quan tâm. Cho dù là kế hoạch làng du lịch Nhuận Minh, hắn xem qua phương án của Trần Đường và Ân Triệu Lan liền tạm thời giao toàn quyền cho bọn họ. Chờ bọn họ đánh bại các đối thủ khác, trở thành nhà thầu của kế hoạch làng du lịch, hắn mới hành động.
“Trịnh thiếu, có liên quan! Tần nhị thiếu nhằm vào tôi là vì anh!” Hà Vi An nói.
Vô duyên vô cớ bị chĩa mũi dùi, mà người chĩa vào lại là ngôi sao hàng đầu Tần Trăn, Hà Vi An không muốn chết không minh bạch, lấy dũng khí đi tìm Tần Trăn hỏi nguyên nhân.
Vị ảnh đế xinh đẹp tỏa sáng như mặt trời ban trưa nhướn mắt, chỉ nói một câu “Tôi không thích cô đứng bên cạnh Trịnh thiếu.”
Hà Vi Anh giống như bị sét đánh giữa trời quang, nằm mơ cũng không nghĩ đến Tần Trăn hao tâm tổn trí đối phó cô, chỉ vì cô làm bạn gái Trịnh Liệt tại yến hội Lâu gia!
Tuy rằng sớm nghe đồn Trịnh Liệt và Tần Trăn kỳ thật là quan hệ bao dưỡng và tình nhân, nhưng thẳng đến một khắc kia, Hà Vi An mới tin. Hơn nữa cô thật không biết Tần Trăn lại là người đố kỵ như vậy, cô chỉ là đứng bên cạnh Trịnh Liệt, y cũng không bỏ qua!
Hà Vi An khóc không ra nước mắt chỉ trời thề với Tần Trăn cô không hề có quan hệ ái muội gì với Trịnh Liệt, hơn nữa cam đoan về sau sẽ không lại gần Trịnh Liệt nửa bước. Nhưng Tần Trăn bất vi sở động.
Mãi đến khi Hà Vi An không có biện pháp, cam chịu nói sẽ cầu Trịnh Liệt làm sáng tỏ chuyện này cho cô, Tần Trăn mới có phản ứng. Y đồng ý, tỏ vẻ nếu Trịnh Liệt tự mình nói với y, y sẽ tin.
Hà Vi An cùng đường, không thể không đi vào Trung Thiên tìm Trịnh Liệt cầu tình.
Trịnh Liệt nghe Hà Vi An hai năm rõ mười đem sự tình nói ra ngọn nguồn, hắn có chút không tin vào lỗ tai mình.
Tần Trăn có tình nhân mới liền lừa dối hắn. Trịnh Liệt biết được nổi giận lãnh tâm, cuối cùng chia tay, toại nguyện ý muốn của y. Hắn đã quyết định về sau cùng người kia như người dưng qua đường, không quan tâm bất cứ chuyện gì của y. Nhưng Tần Trăn, vốn nên cao hứng vì được thoát khỏi hắn, cùng tình nhân mới tình tình tứ tứ, lại một lần lại một lần dùng nhiều phương thức xuất hiện trước mặt hắn, tựa như, tựa như….. y còn để ý hắn, muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn!
Như An Thế Duy nói, Tần Trăn là nhằm vào hắn!
Trịnh Liệt thực sự muốn nổi khùng rồi!
Tần Trăn đến cùng coi Trịnh thiếu hắn là cái gì?!
Đồng dạng không thể lý giải Tần Trăn còn có người đại diện Trần Hàm.
Trần Hàm ở cùng Tần Trăn nhiều năm, đối với Tần Trăn thực trung thành, bỗng nhiên nhận thấy Tần Trăn lại nhằm vào Trịnh Liệt hắn quả thực muốn ngất xỉu! Thật vất vả chấp nhận hiện thực, lại phát hiện Tần Trăn hoàn toàn không bàn qua cùng hắn mà thông báo trở mặt với Hà Vi An trước mặt mọi người, Trần Hàm rất muốn đập đầu vào tường ngất đi.
“A Trăn, cậu điên rồi phải không? Cậu có biết làm như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn tới hình tượng của cậu không?” Trần Hàm tận tình khuyên bảo nói.
“Hà Vi An nói, cô ta sẽ thuyết phục cha nuôi vì mình làm sáng tỏ.” Tần Trăn nói lên một việc khiến y sung sướng. Y một bên lật tạp chí, ngẫu nhiên liếc nhìn di động đặt trên bàn, xem coi có cuộc gọi đến nào không.
Trần Hàm thở dài “…. A Trăn, thật vất vả mới cắt đứt quan hệ với Trịnh thiếu, cậu vì cái gì còn muốn trêu chọc anh ta?”
Tần Trăn ngừng một chút, hồi lâu không nói gì.
Trần Hàm nhìn y, dù còn hồ nghi nhưng trong mắt dần dần dâng lên một mạt hiểu rõ.
Ánh mắt Tần Trăn đặt tại một tờ tạp chí, thấp giọng nói “Tôi hối hận.”
Y thẳng thắn thừa nhận như vậy, Trần Hàm không biết nên nói gì mới tốt.
Nhưng Trịnh Liệt là loại người nào? Thứ hắn không thiếu nhất chính là tình nhân. Bao dưỡng Tần Trăn, hắn cũng có vài tình nhân khác. Hơn nữa chuyện Tần Trăn lúc trước cũng như đánh vào mặt Trịnh Liệt. Với ngạo khí của Trịnh thiếu, có thể chấp nhận Tần Trăn một lần nữa sao?
Trần Hàm nói “A Trăn, có đôi khi, hối hận cũng không thể thay đổi được điều gì.” Hắn uyển chuyển khuyên y.
“Tôi biết.” Tần Trăn nhắm chặt mắt, lại mở “Chuyện tôi làm, tôi nhận.” Cho dù y không chung đụng với Lăng Thụy An, nhưng phản bội vẫn là phản bội. Khi trước y không rõ tâm ý chính mình, làm chuyện hồ đồ, hiện giờ y chỉ có thể tự gánh vác hậu quả.
“Kỳ thật Trịnh thiếu vừa hoa tâm vừa phong lưu, cũng không phải đối tượng gì tốt….” Trần Hàm thật cẩn thận nói “Lăng Thụy An cũng không phải thứ tốt lành, nhưng không có nghĩa là cậu không có lựa chọn khác…”
“A Hàm, không cần khuyên tôi, tôi biết mình đang làm cái gì.” Tần Trăn nói.
“Vậy cậu nói tôi biết cậu muốn làm gì?” Trần Hàm lập tức nói “Chẳng lẽ muốn quỳ xuống cầu Trịnh thiếu tha thứ sao?” Khẩu khí thật không tốt. Hắn không thể chấp nhận Tần Trăn tự biến chính mình thành một kẻ hèn mọn trước mặt Trịnh Liệt.
Tần Trăn nhìn hắn “Anh nghĩ là có khả năng sao, A Hàm? Anh nghĩ cha nuôi là loại người nào? Nếu quỳ xuống cầu tha thứ hữu dụng, tình nhân của anh ấy sẽ không chỉ có nhiêu đây người.” Trịnh Liệt chưa bao giờ là kẻ hiền lành. Tại thời điểm tất yếu, tâm của hắn có thể đủ cứng rắn.
Nghe nói Ân Triệu Lan kia vẫn là người Trịnh Liệt yêu nhất. Nhưng tại yến hội Lâu gia, Trịnh Liệt đều không thèm nhìn anh ta một lần.
Trần Hàm sắc mặt tốt lên được chút. Cũng đúng! Vài chuyện Tần Trăn làm gần đây, không có vẻ gì là muốn cầu Trịnh Liệt tha thứ. Nói đúng ra là còn có vẻ đối nghịch!
Đợi đã……đối nghịch?
“A Trăn, cậu lại muốn đối nghịch Trịnh thiếu?” Trần Hàm chần chừ nói.
Tần Trăn nghĩ nghĩ, gật gật đầu “Có thể nói như vậy.”
“Vì cái gì?” Trần Hàm không dám tin! Y không phải nói muốn cùng Trịnh Liệt hòa hảo như lúc ban đầu sao?
“Vì cái gì?” Tần Trăn nheo lại mắt xếch càng ngày càng mê người, ngón tay vuốt vuốt tạp chí trước mặt “Không thể trở thành người anh ấy yêu nhất, tôi liền muốn trở thành người anh ấy chán ghét nhất. Tôi muốn trở thành cái đinh trong mắt anh ấy, cái gai trong thịt, khiến anh ấy nhớ tới tôi liền phải đau đớn….” Sau đó rốt cuộc không thể quên được y, rốt cuộc không thể xem nhẹ y.
Khi trước y cảm giác y vĩnh viễn không thể trở thành người duy nhất trong lòng Trịnh Liệt, thế nên y không cam tâm, không chấp nhận, giận dỗi muốn buông tay, muốn rời đi, thậm chí lừa dối chính mình có thể thích người khác…
Mà nay tất cả giãy dụa đều như bọt nước vỡ tan, Tần Trăn chỉ có thể đối mặt với hiện thực.
Y muốn tự tạo ra một vị trí độc nhất trong lòng Trịnh Liệt.
Hiện tại, tất thảy đều chỉ là bắt đầu.
Hai mắt Tần Trăn bởi vì có mục đích mà trở nên minh diễm lóe sáng, sáng tới bức nhân.
Trần Hàm nghe Tần Trăn nói, không biết tại sao lại có có một loại cảm giác kinh sợ, nhưng nhìn Tần Trăn lại thấy y thập phần kinh diễm.
— ô ô, hắn như thế nào lại cảm giác Tần Trăn nguy hiểm lại mê người như vậy?
Lúc này, di động Tần Trăn đặt trên bàn bắt đầu rung lên.
Trần Hàm và Tần Trăn đều không hẹn mà cùng nhìn qua. Tần Trăn cầm lấy di động, nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình.
Sau đó Tần Trăn nở nụ cười. Y hít sâu một hơi, nhanh chóng ấn nút nghe, cầm điện thoại đặt bên tai, cố ý đè thấp thanh âm nhẹ nhàng nói “Cha nuôi…”