Vì sự phát huy xuất sắc của hai diễn viên chính, cảnh hôn vốn định phải quay thâu đêm được kết thúc sớm, hoàn thành cảnh quay này, thì đồng thời hoạt động quay chụp của kỳ thiếu niên đã tạm thời có một cái kết.
Thời gian vẫn còn sớm, cuộc sống về đêm ở Hải Thành vừa mới bắt đầu, Trần Hoa quyết định sau khi kết thúc công việc mọi người sẽ cùng nhau đi thư giãn một chút.
Nửa giờ sau, đoàn phim lái xe tới quán thịt nướng gần thành phố điện ảnh.
Thịt nướng kiểu Hàn chính cống, chủ quán là người Hàn Quốc, nghe nói lúc hơn ba mươi tuổi có đến Trung Quốc chơi một chuyến rồi không chịu quay về nữa, mà dựng trại đóng quân ở Hải Thành, còn cưới một người vợ Trung Quốc.
Vừa bước vào quán Phương Tri Hành chợt có cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp, phong cách tương tự rất nhiều quán thịt nướng mà cậu đã từng đến ở Hàn Quốc, thích nhất là thịt nướng còn có thêm rượu soju, làm cậu mê như điếu đổ.
Tiếc là Chung Tư Viễn phải giữ giọng nên chưa bao giờ uống soju, thịt nướng anh cũng cảm thấy không lành mạnh, trước kia lúc còn ở bên nhau vì chiều theo ý cậu nên mới đi cùng, vừa tới nơi thì sẽ ngồi nướng thịt chẳng nói lời nào, đợi miệng Phương Tri Hành nói mệt sẽ dâng tận miệng cậu, thái độ phục vụ khá tốt.
Phương Tri Hành hơi bùi ngùi, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng của Chung Tư Viễn, vứt luôn Quý Xuyến lên chín tầng mây, là điển hình của kiểu thấy sắc quên nghĩa, vừa vào phòng riêng là đặt mông ngồi sát bên cạnh người ta, lúc Chung Tư Viễn nhìn qua còn bình tĩnh mỉm cười với anh.
Bàn này của bọn họ có đạo diễn, phó đạo diễn, trợ lý đạo diễn, tổ biên kịch và hai người họ.
Trần Hoa thấy lạ nên nhìn sang Phương Tri Hành và Chung Tư Viễn, mỉm cười nói: “Quay xong cảnh hôn tình cảm của hai cậu tăng nhanh như gió ha, bình thường không phải vừa quay xong là sẽ ai đi đường nấy à?”
Chung Tư Viễn không tiếp lời, Phương Tri Hành dựa trên nguyên tắc không để đạo diễn cảm thấy tẻ ngắt bất chấp nói: “Đâu có ạ! Bình thường thầy Chung bận như vậy, em sợ làm phiền anh ấy nghỉ ngơi.”
Ông chủ bưng chậu lửa than tới, nhiệt tình dùng một câu tiếng Trung lưu loát chào hỏi Trần Hoa.
Trần Hoa quanh năm đóng quân ở thành phố điện ảnh, là khách quen ở đây, đã sớm thân thiết với ông chủ: “Lão Kim, cho chúng tôi phần ba chỉ ngon nhất nha!”
Ông chủ Kim mặc áo ca rô phối với tạp dề hoa, bao tay áo tròng tới khuỷu tay, mắt một mí khi mỉm cười chẳng nhìn thấy mắt đâu nữa. Than đỏ lên, thịt nướng được xếp ngay ngắn, ông chủ Kim bưng lên một thùng soju: “Đạo diễn Trần, lần này sẽ ở thành phố điện ảnh bao lâu thế?”
“Hơn một tháng, tiếp sau còn phải tới Trùng Khánh nữa.”
Ông chủ Kim nghe thấy thế thì vui vẻ: “Còn đi Trùng Khánh nữa hả? Mua hộ tôi hai gói lẩu hadiliao đi, tôi tặng anh thêm một đĩa thịt ba chỉ.”
“Chốt luôn!” Trần Hoa được hời còn ra vẻ: “Nhưng vậy thì cậu thiệt thòi rồi, món đồ đó trên mạng bán đầy ra!”
“Anh không hiểu đâu, thứ tôi ăn là tình cảm, mang về từ Trùng Khánh và mua trên mạng cảm giác khác nhau mà.” Ông chủ Kim quét dầu lên giá nướng thịt, chỉ Chung Tư Viễn: “Anh hỏi thử Tiểu Chung xem ăn thịt nướng ở chỗ tôi có ngon hơn mấy quán khác không?”
Hiếm khi thấy Chung Tư Viễn tỏ vẻ hòa nhã gật đầu, khóe miệng mang theo ý cười không rõ lắm nói một câu tiếng Hàn.
Phương Tri Hành nghe hiểu, anh nói là: “Phải, ở đây có hương vị mà tôi nhớ nhung.”
Phương Tri Hành hơi lơ đễnh.
Chung Tư Viễn không thích ăn thịt nướng, thứ anh có thể nhớ nhung, là cửa hàng phong cách tương tự như thế này, là những đốm lửa nhỏ lách tách khi lửa than đang cháy, hoặc là người lúc nào cũng ồn ào đòi anh đi ăn cùng.
Ông chủ Kim bưng mấy đĩa sườn lên, tiếp đó dùng tiếng Hàn nói chuyện với Chung Tư Viễn: “Tiểu Chung, không phải lần trước nói muốn nghỉ phép à, tôi cứ tưởng hơn nửa năm tới cậu sẽ không sang thành phố điện ảnh nữa cơ.”
Nghỉ phép? Phương Tri Hành hơi nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, nhận ra vẻ mặt của Chung Tư Viễn hơi cứng lại, anh chợt giải thích: “Vâng, tạm thời có điều động công việc.”
“Haiz, vậy là hơn một năm rồi cậu vẫn chưa được nghỉ ngơi nhỉ, sức khỏe có chịu nổi không?” Ông chủ Kim đưa từng dụng cụ nướng thịt lên bàn, mặt mày ủ rũ nói liên miên: “Người trẻ tuổi lấy sự nghiệp làm trọng, nhưng cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe của bản thân, sức khỏe không có thì kiếm nhiều tiền cũng vô dụng.”
Chung Tư Viễn vỗ vỗ sau lưng ông chủ Kim, chẳng thể nói ra khỏi miệng những lời dịu dàng hơn nữa, anh không phải là người biết giãi bày.
Trần Hoa nghe tiếng Hàn cả buổi, đầu óc choáng váng, bèn khịa người bên cạnh: “Mỗi lần tới đây ăn Tư Viễn toàn nói chuyện với ông chủ Kim, nhưng mà nói gì chúng ta cũng chẳng hiểu.” Ông gõ bàn: “Chung Tư Viễn, nói những gì thì dịch ra cho tụi này nghe với?”
Ông chủ Kim mỉm cười làm phía đuôi mắt xuất hiện ba nếp nhăn nhỏ, ông nói: “Nói xem lần tiếp theo mấy người tới đây ăn sẽ là khi nào!”
Trong cửa hàng ồn ào vui vẻ, than đã cháy đủ, mọi người không đợi được nữa mà bắt đầu nướng thịt, Chung Tư Viễn không thích ăn, bèn lấy kẹp và kéo tới trước mặt, im lặng phục vụ cho mọi người.
Trần Hoa nhìn đã quen, bèn giơ chai soju lên nói: “Tiểu Phương, uống được không?”
Phương Tri Hành giơ hai tay nhận lấy chai soju, không dám để Trần Hoa rót rượu cho mình: “Đạo diễn, cháu thích uống soju nhất đó.”
Ly rượu được rót đầy, mọi người trong bàn cùng nhau cạn một ly, Chung Tư Viễn gọi trà lúa mạch, dùng trà thay rượu uống với mọi người.
Liên hoan của đoàn phim, chủ đề chẳng có gì ngoài phim ảnh, hai ba câu đánh giá, một hai điểm thông cảm, nói về diễn xuất, nói về nhân vật, nói về linh hồn của câu chuyện.
Sau khi bầu không khí trở nên sôi nổi, Trần Hoa bị rượu làm cho đỏ cả mặt, giọng nói lại càng vang hơn: “Cái nghề này của chúng ta ấy, giờ quá lộn xộn quá hỗn tạp rồi, thật sự có rất ít người hết lòng vì công việc, đa số mọi người đều sẽ khuất phục trước tư bản, chuyện gì cũng nghe theo nhà đầu tư, muốn rót nước thì rót nước, muốn thêm người thì thêm người. Trước đây quay phim đều nghe theo đạo diễn và biên kịch, giờ đạo diễn và biên kịch lại quay phim theo ý kiến của tư bản, môi trường rất tệ.”
Lời nói ra làm bầu không khí trở nên nghiêm trọng hẳn, rồi lại sôi nổi cảm thán nay đâu bằng xưa, trong giới bẩn thỉu xấu xa.
Phương Tri Hành cũng thở dài, lắng nghe biên kịch kể về những kinh nghiệm trước đây của mình, gì mà tiểu thịt tươi mang tiền vào đoàn phim còn mắc bệnh ngôi sao, cậy bên trên có kim chủ, thường bắt cả đoàn phim ngừng công việc để đợi một mình người đó.
“Quan trọng là diễn xuất của cậu ta quá kém, lại còn không chịu chăm chỉ học tập, quay tới quay lui cũng chỉ có một kiểu.” Biên kịch bùi ngùi nói: “Hai năm trước chẳng có ai biết đến tên cậu ta, vừa theo người có tiền là đã được push thành như vậy, giao dịch tình tiền trong giới giải trí quá bẩn thỉu.”
Trần Hoa cụng ly với anh ta, uống xong thì liếc thấy Phương Tri Hành, thằng nhóc này đang uống canh đậu phụ, cả người sạch sẽ chẳng dính chút bụi trần, càng nhìn lại càng cảm thấy thỏa mãn: “Tiểu Phương, Thất Hạm của các cậu không có mấy chuyện dơ bẩn kiểu đó chứ?”
Phương Tri Hành tự dưng bị điểm danh, vội vàng để thìa canh trong tay xuống, nói: “Đoàn kịch chỉ dốc lòng ca hát nhảy múa, không làm những chuyện khác ạ.”
Trần Hoa gật đầu: “Lúc lên đại học tôi nghe giáo viên của bọn tôi kể, cô Chu Phương Bình lúc còn trẻ được rất nhiều đạo diễn thích, bao nhiêu người chỉ vì muốn xem sân khấu Khổng Tước Vũ mà đạp nát cả cửa của Thất Hạm, ngay đến đạo diễn Triệu Nguyệt Sinh cũng từng năm lần bảy lượt đích thân tới cửa mời bà ấy đóng phim, nhưng người ta không thèm để ý, quay lưng đóng cửa luôn, nên tập luyện thì tập luyện, cần ép chân thì ép chân, hoàn toàn chẳng thèm nghĩ tới chuyện khác.”
Phương Tri Hành hiểu rõ tính cách của Chu Phương Bình nhất: “Bà chỉ sống vì nhảy múa mà thôi.”
Cách gọi này khơi dậy hứng thú của Trần Hoa, ông bưng ly soju cay xè lên uống một ngụm, hỏi: “Thằng nhóc cậu thì sao, sao lại vào Thất Hạm?”
Phương Tri Hành theo bản năng căng cứng lưng, để ý liếc qua động tác của Chung Tư Viễn, thấy tay trái người kia đeo một đôi găng tay, trong lòng bàn tay đặt một lá xà lách tươi sống, tay phải dùng kéo cắt một miếng thịt ba chỉ nguyên vẹn ra làm hai.
Dường như anh hoàn toàn không để ý Phương Tri Hành sẽ nói gì, tất cả sự chú ý đều đặt trên đĩa thịt nướng.
Phương Tri Hành cũng uống một ngụm rượu, rồi trả lời: “Mẹ cháu học múa bốn năm với bà, từ nhỏ cháu đã lớn lên ở Thất Hạm rồi.”
Cậu không giải thích hết, mà chỉ nhắc đến mối quan hệ giữa hai người thôi, như thể từ lúc còn nhỏ đã ở Thất Hạm, nên sau khi lớn lên gia nhập vào Thất Hạm là chuyện đương nhiên.
Trần Hoa ngạc nhiên truy hỏi: “Mẹ cậu cũng học múa?”
“Vâng ạ.”
“Ồ, vậy có tác phẩm tiêu biểu nào không? Không chừng tôi đã từng xem sân khấu của mẹ cậu rồi.”
Phương Tri Hành dừng lại một chút, rồi mới lắc đầu nói: “Mẹ cháu mất rất nhiều năm rồi.”
Căn phòng chợt yên tĩnh lại, Trần Hoa vô cớ chọc vào chuyện đau lòng của người ta, còn để rất nhiều người nghe thấy được, nên thật sự cảm thấy ngại. Ông cầm ly lên cụng với ly của Phương Tri Hành, an ủi: “Giờ cậu sống rất tốt, mẹ cậu sẽ yên lòng.”
Phương Tri Hành chẳng để ý đến những chuyện này, cậu chưa bao giờ che giấu hoàn cảnh của mình, ngược lại, cậu luôn hào phóng nói ra, có người hỏi thì cậu sẽ nói, không phải để nhận được sự đồng tình, mà chỉ muốn cho cha mẹ ở trên trời biết rằng, cậu có thể đối mặt với mỗi một ngày không có cha mẹ che chở, hơn nữa còn có thể sống rất tốt.
Cậu mỉm cười, vẻ mặt rất điềm tĩnh: “Cháu cũng nghĩ vậy.”
Soju trượt qua cổ họng, bùng cháy thành một đốm lửa ở trong dạ dày.
Trợ lý cười ha ha bẻ lái câu chuyện, mấy phút sau, trên bàn bắt đầu nói về những chủ đề khác.
Phương Tri Hành yên tĩnh lắng nghe, phối hợp gật đầu hoặc là lắc đầu, bên khóe miệng luôn mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Rượu qua ba vòng, sắc mặt Phương Tri Hành ửng đỏ, hơi lửa nóng, vị rượu cay, làm đầu lưỡi cậu tê rần, đầu óc thì choáng váng, bèn xoay người qua nhìn Chung Tư Viễn. Đối phương cứ nướng thịt mãi, hoàn toàn không đụng đến đũa: “Anh đói không?”
Chung Tư Viễn lắc đầu, chấm thịt đã nướng xong vào bơ đậu phộng rồi bỏ vào trong đĩa của Phương Tri Hành.
Miệng Phương Tri Hành rất kén chọn, không ăn thịt có cả xương, không ăn rau sống, không ăn những thứ có mùi lạ, không ăn cá có nhiều xương, tôm Bạch Mễ phải bóc vỏ, nước chấm chỉ chấm bơ đậu phộng.
Bọn họ từng ở bên nhau nửa năm, Chung Tư Viễn hiểu rất rõ sở thích của cậu.
Phương Tri Hành gắp thịt bỏ vào trong miệng, thịt ba chỉ hàng đầu rất ngon, vừa ăn là miệng dính đầy nước tương.
Cậu cảm thấy Chung Tư Viễn rất tốt, trước đây đã cảm thấy anh tốt rồi, giờ càng cảm thấy anh tốt hơn nữa.
Đầu hơi choáng, Phương Tri Hành đứng dậy rời khỏi đó: “Em đi hóng gió một lát.”
Ông chủ Kim đang đứng trước cửa tiệm chào hỏi, nói đùa với mấy người khách rồi cười ha ha.
Phương Tri Hành đứng bên cạnh, thấy ông nói chuyện xong mới đi qua, dùng tiếng Hàn chào hỏi ông.
Một buổi tối ông chủ Kim gặp được tận hai người biết nói tiếng nước mình, nên khá là phấn khởi: “Người Hàn à?”
“Người Trung ạ,” Phương Tri Hành nói: “Học tiếng Hàn được hai năm.”
Ông chủ Kim không thất vọng, vẫn coi cậu như người nhà mà đứng nói chuyện cả buổi.
Cuối cùng Phương Tri Hành ngại ngùng nói ra mục đích của mình.
Phương Tri Hành đi được hai mươi phút, lúc quay lại trên người mang theo mùi dầu mè.
Chung Tư Viễn nhìn cậu, chẳng nói lời nào.
Ông chủ Kim bưng một bát mì cà chua bốc hơi nóng lên, dùng tiếng Hàn nói: “Tiểu Chung, mì của cậu.”
Những người khác không hề cảm thấy ngạc nhiên, vì đây không phải là lần đầu tiên Chung Tư Viễn đi ăn thịt nướng với bọn họ, cũng chẳng phải là lần đầu tiên gọi mì sợi ở trong quán.
Ngược lại thì đáy mắt Chung Tư Viễn chợt hiện lên chút ngạc nhiên.
Anh nhìn về phía Phương Tri Hành, người kia đang gắp thịt cúi đầu ăn, trong miệng nhét đầy thịt nướng, không sợ nghẹn hả trời.
Chung Tư Viễn bận rộn cả một buổi tối, ngoài trà lúa mạch cũng chưa có gì vào bụng, ngửi mùi thật sự hơi đói bụng. Anh cầm đũa, trong hơi nóng phả vào mặt hút một miếng mì.
Sau khi nhai kĩ mấy lần chợt dừng lại hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
Phương Tri Hành xấu hổ không dám thú nhận, còn chưa theo đuổi được mà đã ra vẻ xuống bếp vì người ta. Nhưng Chung Tư Viễn đã từng nếm thử tay nghề của cậu biết bao nhiêu lần rồi, nên cậu bèn hỏi: “Ngon không?”
Vốn tưởng cậu đi gọi cho mình một phần bữa tối, chẳng ai ngờ lại tự mình ra tay. Chung Tư Viễn hưởng thụ đãi ngộ được theo đuổi, trộn mì trong bát, trong tầng sương mù mơ hồ màu trắng bật ra một tiếng “Ừm”.
Người ta thường nói ‘Có việc vui thì tinh thần người ta sẽ thoải mái’, hôm nay Phương Tri Hành rất sảng khoái, nên cậu lại uống say.
Lúc tàn cuộc đã qua 12h đêm, đoàn phim giải tán tại chỗ.
Phương Tri Hành lẽo đẽo đi theo Chung Tư Viễn như cái đuôi, vẻ mặt của cậu trông rất bình thường, bước chân ổn định, nói chuyện nghiêm chỉnh rõ ràng, nhưng nhất định không chịu đi cùng Quý Xuyến.
Quý Xuyến sắp quỳ lạy cậu luôn rồi: “Rốt cục thì cậu muốn làm gì!”
Phương Tri Hành gỡ bàn tay của Quý Xuyến đang bám trên cánh tay mình ra: “Tớ theo đuổi anh ấy!”
“Muộn thế này rồi cậu còn muốn theo đuổi ai,” Quý Xuyến nài ép lôi kéo, mồ hồi ở trước ngực và cả sau lưng tuôn ra như suối: “Nhanh đi theo tớ nào.”
“Tớ không đi theo cậu, tớ phải theo đuổi Chung Tư Viễn.”
Quý Xuyến cứ tưởng mình uống say: “Cmn cậu muốn theo đuổi ai cơ?!”
Phương Tri Hành tuyên bố với cậu ta: “Chung Tư Viễn, tớ muốn theo đuổi anh ấy lần nữa.”
“Cậu uống say quá rồi đó!”
“Tớ muốn theo đuổi anh ấy,” Phương Tri Hành nắm tay Quý Xuyến rất đau: “Tớ nên theo đuổi anh ấy từ lâu rồi mới phải, anh ấy tốt như vậy, sao tớ lại có thể đợi đến tận hôm nay được chứ.”
Phương Tri Hành lải nhải: “Ngày tụi tớ gặp lại nhau tớ nên quấn lấy anh ấy, nhưng tớ nhát gan quá, tớ sợ bị anh ấy ghét.”
Quý Xuyến nhếch miệng, có cảm giác một lời khó nói hết: “… Tri Hành, cậu đừng nói nữa.”
“Tớ cứ nghĩ rằng anh ấy ghét mình, tớ tưởng anh ấy rất hận tớ, từ trước đến giờ tớ chưa từng nghĩ tới anh ấy sẽ cho tớ cơ hội.”
Quý Xuyến thật lòng suy nghĩ cho anh em của mình: “Chỉ mong sau khi tỉnh rượu cậu sẽ quên đi lời tỏ tình chân thành này.”
“Nên tớ nghĩ kỹ rồi, nếu như anh ấy còn hận tớ, tớ sẽ cố gắng làm anh ấy không hận tớ nữa, nếu như anh ấy không hận tớ nữa rồi, tớ sẽ cố gắng làm anh ấy sống thật hạnh phúc, nếu như anh ấy có thể hạnh phúc, thì tớ thấy rất đáng giá.”
Ở nơi cách đó ba bước chân, Chung Tư Viễn bình tĩnh đứng im.
Phương Tri Hành mỉm cười: “Nếu như tớ theo đuổi được anh ấy, vậy thì tớ được lời rồi.”
Quý Xuyến ngoài cười nhưng trong lòng không cười nổi nói: “Giờ cậu đã lời nhiều lắm rồi.”
Chung Tư Viễn bước tới, nhận lấy ba lô của Phương Tri Hành từ tay Quý Xuyến: “Tôi đưa cậu ấy về.”
Trên ghế sau của chiếc Land Rover, Chung Tư Viễn chống một tay trên cửa sổ xe, đủ loại ánh đèn đan dệt nhau thành những vết sáng loang lổ nhiều màu trên má anh, nhưng đều khó có thể chống đỡ được sự rung động tựa như dây cung ở dưới đáy lòng anh.
Phương Tri Hành được mãn nguyện lên xe cùng Chung Tư Viễn, tâm trạng tốt hơn hẳn, bèn dựa ở bên đầu kia thảnh thơi ngâm nga khẽ hát.
Lâm Mạn Mạn quay đầu lại, ngạc nhiên nói: “Thầy Phương, anh còn biết hát bài hát của anh đại nữa à?”
Đương nhiên rồi, Phương Tri Hành mỉm cười đắc ý, ngâm nga xong bài này lại đổi qua bài khác, lặp đi lặp lại đều là những bài hát của Chung Tư Viễn.
“Wow, thầy Phương, anh biết hát nhiều bài ghê!”
“Anh không chỉ biết hát, mà phim của anh ấy anh cũng xem hết rồi.” Phương Tri Hành giống như được cổ vũ, thuộc như lòng bàn tay kể lại vanh vách: “Năm ngoái chiếu《Mưu Sinh》và《Thích Khách Anh Hùng》. Năm trước quay《Túi Gấm》, 《Liệt Hiệp Truyện》. Năm trước nữa là《Thất Nhạc Viên》…”
Cậu liệt kê chính xác tất cả những bộ phim mà Chung Tư Viễn quay trong bốn năm rưỡi về nước, còn cả phòng vé của mỗi bộ phim, tất cả những giải thưởng mà anh giành được, từng cái từng cái không sót một cái nào.
Lâm Mạn Mạn choáng váng: “Anh đại, thầy Phương là fan của anh à? Sao lại biết rõ thế?!”
Chung Tư Viễn đã quay mặt qua từ lâu, bị chấn động không ít hơn người khác chút nào.
Người lúc trước chẳng nói tiếng nào đã đột ngột biến mất rồi bỏ rơi anh, sao lại biết rõ những tác phẩm của anh mấy năm nay như vậy?
Khoảng trống hai năm, ghi chép xuất nhập cảnh bị bóp méo, rốt cục thì Phương Tri Hành đã xảy ra chuyện gì?
Anh nghĩ tới câu nói chẳng giữ lại chút gì của Phương Tri Hành ——
Nếu như anh ấy còn hận tớ, tớ sẽ cố gắng làm anh ấy không hận tớ nữa, nếu như anh ấy không hận tớ nữa rồi, tớ sẽ cố gắng làm anh ấy sống thật hạnh phúc, nếu như anh ấy có thể hạnh phúc, thì tớ thấy rất đáng giá.
Nếu như tớ theo đuổi được anh ấy, vậy thì tớ được lời rồi.
Lâm Mạn Mạn nói: “Anh đại, trước kia hai người có quen nhau không? Anh bảo em đưa kẹo nhuận giọng, ô mai, thuốc cao nhập khẩu cho thầy Phương, sắp xếp tài xế đưa đón anh ấy đi làm, chọn nhiều topic giảm béo khoa học để em gửi cho anh ấy, ngày đó chúng ta đã lái xe đi rồi, anh còn dừng lại bên ngoài bãi đậu xe, không phải là sợ thầy Phương không có xe về sao? Trước đây anh chưa từng đối xử với ai tốt như vậy cả…”
Anh đối xử với cậu rất tốt ư?
Có lẽ vậy.
Nhưng hết cách rồi, anh không nhịn được mà muốn đối xử với người này thật tốt.
Phương Tri Hành ngẩng đầu lên nhìn anh, giống như bạn nhỏ trong vườn trẻ đợi được dán hoa hồng.
Tim Chung Tư Viễn chợt mềm nhũn, anh chậm rãi giơ tay lên, từ phía sau xoa xoa tóc Phương Tri Hành.
Danh Sách Chương: