Hàng ghế sau của chiếc Land Rover, Chung Tư Viễn đang nghe một cuộc điện thoại.
Trên mặt anh vẫn còn makeup, kiểu tóc cũng được làm rất cẩn thận, vừa nhìn đã biết kết thúc công việc là tới thẳng đây luôn.
Lâm Mạn Mạn ngồi ở hàng ghế trước đưa cho Phương Tri Hành một chai nước, Phương Tri Hành nhẹ giọng nói cảm ơn.
Mấy phút sau, Chung Tư Viễn nói chuyện điện thoại xong, anh nói với tài xế: “Không tới phòng làm việc, đưa cậu ấy về nhà trước đã.”
Phương Tri Hành biết trên mạng giờ đã loạn thành một đống, câu trả lời của Chung Tư Viễn quá cứng rắn, nên fandom đều đang bùng nổ.
“Anh đại, chị Thương nói sao rồi?”
Chung Tư Viễn bóp bóp mi tâm: “Đang khống chế.”
Nhận phim đóng phim là tự do của diễn viên, chuyện này nói thẳng ra là Chung Tư Viễn nhận phim đồng tính, về bản chất thì chẳng liên quan gì đến anh cả, càng không phải là vết nhơ gì. Trên mạng ồn ào như vậy là do đề tài, những người làm ầm ĩ đều là fans nhà Chung Tư Viễn, cảm thấy ông chủ của bọn họ mất trí rồi. Ngược lại, lúc có tin được chuyển thể thành phim, fans nguyên tác dọa sẽ tẩy chay, giờ lộ ra là Chung Tư Viễn diễn nam chính, lại bắt đầu khua chiêng gõ trống, reo hò để lại bình luận khắp nơi, nói tổ đạo diễn chọn vai rất chuẩn.
Phương Tri Hành nhớ đến cái weibo mà Chung Tư Viễn vừa đăng lên, giữa những hàng chữ đều là hơi thở người lạ chớ tới gần.
Thật ra Chung Tư Viễn thể hiện rất tốt vai trò nhân vật của công chúng, năm đầu tiên về nước anh đã hot, tuổi tác của fans không lớn, đa số là mấy cô bé fan nhan sắc, thức đêm vì anh đánh bảng soát số liệu, doanh số bán album cao ngất ngưởng, mua đại ngôn, đưa đón ở sân bay đông đến mức kiến chui không lọt.
Về sau Chung Tư Viễn tự đăng weibo, cấm fans đến đón ở sân bay, từ chối nhận quà, mua album và đại ngôn trên hệ thống đều phải dùng tên thật và đặt ra giới hạn mua hàng tối đa, ngăn chặn tận gốc hành vi fans bỏ tiền ra để lấy lượng tiêu thụ.
Idol cung phụng fans như tổ tông không phải là chuyện ngày một ngày hai, fans thay idol war đại ngôn, war phiên vị, cãi nhau khắp nơi là chuyện bình thường, idol nịnh fans cưng chiều fans, dung túng hành vi của fans không có giới hạn làm fandom từ từ biến dạng. Việc làm này của Chung Tư Viễn trong giới giải trí đang thịnh hành việc lợi dụng fans có thể nói là ngọn cờ duy nhất, vì vậy mà làm không ít người rời fandom, nhưng cũng lại thu hút thêm nhiều fans mới hơn.
Từ sau khi đổi nghề từ ca sĩ thành diễn viên, fandom của anh bắt đầu mở rộng, không chỉ giới hạn ở những cô bé mười mấy tuổi nữa, mà fans lý trí tăng cực kỳ nhanh.
Chung Tư Viễn rất khiêm tốn, bình thường vào đoàn phim mấy tháng không lộ diện, fans được mài giũa tính kiên nhẫn cũng bắt đầu quen với hình thức ở chung này, không đấu khẩu, không cãi nhau, tôn trọng cuộc sống và công việc của đối phương, yêu thích và ủng hộ một cách lặng lẽ, không can thiệp đến tự do của idol.
Nên khi tin Chung Tư Viễn đóng phim đồng tính vừa bị leak, fans không hiểu, lên tiếng phản đối. Nhưng sau khi Chung Tư Viễn đưa ra câu trả lời trực tiếp, bọn họ đã bắt đầu từ từ yên tĩnh lại.
Vì thích, nên mới tôn trọng, đây là chuyện phải học được từ ngày đầu tiên làm fans của Chung Tư Viễn.
Vì tôn trọng, nên fans cũng có quyền lên tiếng rất lớn.
Fans và Chung Tư Viễn không phải có quan hệ cao thấp, quyền lợi của bọn họ ngang nhau, Chung Tư Viễn có quyền tự do nhận phim, bọn họ cũng có quyền tự do phát biểu ý kiến của bản thân. Lúc nên khen thì khen, lúc nên phê bình thì vẫn phải phê bình. Fans lý trí là bên đầu tiên bày tỏ sự ủng hộ đối với lựa chọn của Chung Tư Viễn, nhưng cũng là bên đầu tiên lập tức nói rõ mối quan hệ giữa lợi và hại, mong bộ phim và hiện thực được tách biệt, đừng fanservice quá mức. Nếu sau này Chung Tư Viễn bị gắn cái mác “đồng tính”, thì đó là do hành vi của thần tượng, phải tự mình giải quyết.
Phương Tri Hành không biết mình có thể làm gì, sau khi ngồi im lặng ở hàng ghế sau một lúc, mới ân cần hỏi: “Buổi tối anh đã ăn gì chưa?”
Chung Tư Viễn còn chưa nói gì, Lâm Mạn Mạn đã nói leo: “Làm việc đến giờ vẫn chưa xong đấy ạ.”
Ý là vẫn chưa ăn.
Phương Tri Hành kéo phéc mơ tuya của ba lô, lấy một cái hộp được đóng gói bên trong ra: “Em có đóng gói bánh bay, bánh bí đỏ và bánh dày đường đỏ, hay là anh ăn lót dạ trước nhé?”
Đều là đồ chiên, trông không tốt cho sức khỏe chút nào.
Lâm Mạn Mạn trơ mắt nhìn anh đại nhà cô nhận lấy những thứ trước đây không bao giờ đụng vào, sau đó mặt không biến sắc bẻ một cái bánh bí đỏ ra nhét vào miệng.
Chung Tư Viễn chậm rãi ăn hết một miếng, chùi tay, rồi mới nói: “Ảnh leak do bên truyền thông ngày đó tới phỏng vấn chụp trộm tung ra, đoàn phim đã bắt đầu can thiệp, nhưng mà khó đảm bảo việc bọn họ đã bán ảnh cho người khác.”
Phương Tri Hành bày ra vẻ mặt nghi hoặc, bán cho người khác thì sao?
Chung Tư Viễn nhàn nhạt nhìn cậu: “Có lẽ chụp được mặt của cậu rồi.”
Phương Tri Hành sửng sốt, hiểu ra Chung Tư Viễn đang lo lắng chuyện gì. Anh lo một khi ảnh bị leak ra, sẽ dính đến chuyện hủy hợp đồng năm đó.
Chung Tư Viễn nói: “Bộ phim này rất thu hút dư luận, sau lưng có rất nhiều người nhòm ngó. Ý định ban đầu của bên sản xuất là đợi đến khi chiếu phim rồi mới đưa ra thông báo chính thức, một là đảm bảo giữa chừng không có gì bất ngờ xảy ra để việc quay phim được thuận lợi, hai là có thể giảm thiểu ảnh hưởng trái chiều do diễn viên gây ra để khán giả chú ý đến nội dung hơn sau khi phim được công chiếu.”
Phương Tri Hành vô thức siết chặt quai ba lô, cậu chú ý tới Chung Tư Viễn dùng bốn chữ “ảnh hưởng trái chiều”.
“Nếu như bọn họ chụp được mặt cậu, giờ chắc đã đào sạch thông tin về cậu rồi. Không leak ra ngoài ngay, là muốn dùng chuyện này để cọ fame. Trước khi đăng weibo tôi đã bàn bạc với đạo diễn Trần rồi, nếu như tiếp sau đó phát triển theo chiều hướng này, thì đoàn phim sẽ sớm công bố danh sách diễn viên.”
Ánh mắt của Chung Tư Viễn rất nặng nề, nhìn kỹ từng biểu cảm nhỏ nhặt của Phương Tri Hành: “Nên tôi hỏi cậu một lần nữa.”
Lông mi của Phương Tri Hành rung rung, cậu vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Rốt cục thì năm đó cậu hủy bỏ hợp đồng có nguyên nhân gì khác hay không?”
Khoang xe chợt yên tĩnh lại, Lâm Mạn Mạn ngồi phía trước không dám thở mạnh, cô cắn ngón tay đoán, không phải hai người này trước đây có quen nhau đấy chứ!
Phương Tri Hành nhanh chóng đưa ra câu trả lời: “Không có.”
Cậu đè đầu gối, giọng nói rất bình tĩnh: “Là em vong ân phụ nghĩa, thấy tiền sáng mắt, lúc đó có một công ty giải trí Trung Quốc ra giá cao muốn ký hợp đồng với em, nên em mới về nước. Sau khi quay về thì phát hiện ra là lừa đảo, nhưng không còn mặt mũi để quay lại nữa, chỉ đơn giản như vậy thôi, không có gì để tẩy trắng cả.”
Lời giải thích này năm năm trước Chung Tư Viễn đã nghe qua quá nhiều rồi.
Anh gật đầu: “Mấy ngày nữa đi chụp ảnh tuyên truyền, sau đó bên quan hệ công chúng của đoàn kịch sẽ có người xử lý, tôi cũng sẽ tìm người chú ý, cậu không cần phải lo.”
Phương Tri Hành ngạc nhiên ngước mắt lên: “…. Gì cơ?”
Chung Tư Viễn cắn một miếng bánh dày đường đỏ, răng dính đầy vị ngọt của gạo nếp: “Hủy hợp đồng chứ đâu phải chơi ma túy, là chuyện rất bình thường trong giới, cũng không tính là tin tức xấu gì. Lúc đoàn làm phim quyết định vai diễn cũng đã đánh giá rủi ro rồi, nếu như chuyện này có ảnh hưởng quá lớn thì đạo diễn Trần sẽ không dùng cậu.”
Phương Tri Hành sửng sốt nhìn Chung Tư Viễn, ý của anh là, chuyện hủy hợp đồng sẽ không ảnh hưởng nhiều như mình nghĩ?
“Yên tâm.” Chung Tư Viễn nhẹ giọng nói: “Sẽ bị chửi, nhưng không bị chửi mãi đâu.”
Phương Tri Hành cắn môi: “Em không sợ bị chửi.”
Mấy nhân vật công chúng khác chưa từng bị chửi ư? Anti fan Hàn Quốc còn làm người ta ghét hơn anti fan trong nước nhiều, nếu không lúc trước cũng sẽ chẳng giống chó điên đuổi đến tận internet trong nước đưa Phương Tri Hành lên trang đầu.
So với việc mình bị chửi, cậu càng sợ sẽ liên lụy đến đoàn phim và Chung Tư Viễn hơn.
Cậu cân nhắc dùng từ, chỉ sợ không cẩn thận sẽ chọc vào vết sẹo ngày xưa: “Nếu như công khai, thì quan hệ trước đây của chúng ta sẽ…”
Chung Tư Viễn cười mà như không cười nhìn cậu: “Người bị hại là tôi đây còn chưa nói, thì người khác hùa theo cái gì chứ.”
Phương Tri Hành hoàn toàn ngậm miệng.
Chung Tư Viễn cũng không ăn nữa, béo ngậy anh không chịu nổi, bèn nhét mấy hộp bánh cho Lâm Mạn Mạn ngồi ở đằng trước.
Anh uống một ngụm nước ấm để thấm giọng, khó nén được sự mệt mỏi, nhớ đến bức ảnh lúc tối Phương Tri Hành gửi cho mình, anh hỏi: “Buổi tối đi ăn lẩu với ai thế?”
Không nhắc đến chuyện này còn tốt, vừa nhắc là Phương Tri Hành lại nhớ đến Tô Mạt Nhĩ.
Cậu kể mấy cái tên, đã cố gắng chịu đựng nhưng vẫn không nhịn được mà muốn nói bóng gió.
“Mấy ngày nữa cô Tô vào đoàn phim rồi ha.” Cậu chua chát: “Em xem《Mưu Sinh》do hai người diễn rồi, xứng đôi lắm. Fans còn mở super topic cho hai người nữa, super topic tên là Nhớ Em.”
Nhớ Em Nhớ Tôi gì chứ, Chung Tư Viễn chưa nghe bao giờ.
Phương Tri Hành liếc anh: “Không biết à? CP Nhớ Em, Tư của anh Nhĩ của chị ấy, Tư Nhĩ.” Cậu ấm ức tới gần, gằn từng chữ một: “Nhớ, Em.”
Người đàn ông này suốt ngày đều lạnh mặt, nhưng scandal lại nhiều vô số kể, hôm nay là Nhớ Em, ngày mai là Nhớ Cậu Ấy, ngày kia thì lại là Nhớ Mọi Người.
Nói đến đây Phương Tri Hành lại bực mình, tên CP vĩnh viễn là nỗi đau của cậu!
Chung Tư Viễn mệt mỏi cả một ngày, lâu lắm rồi không thấy dáng vẻ xù lông của Phương Tri Hành nên chợt cảm thấy hứng thú. Anh ngồi ngay ngắn không động đậy, trên mặt không gợn sóng, đáy mắt không có dấu vết gì, nhưng lại xấu xa hỏi ngược lại: “Nhớ tôi?”
So ra thì Phương Tri Hành hơi không nhạy bén: “Đúng vậy, nhớ anh đó.”
“Ồ.” Chung Tư Viễn kéo tóc mai của Phương Tri Hành: “Biết rồi.”
Biết cái gì trời….
Phương Tri Hành chợt khựng lại, lúc phản ứng kịp thì mặt lập tức đỏ lên, cậu đã nhận ra mình vừa nói cái gì.
Cậu dịch dịch sang bên cạnh, mắt hạnh trừng lớn, muốn nhìn thủng Chung Tư Viễn luôn.
Đệt! Người đàn ông này sao giờ lại xấu xa vậy nhờ!
Chiếc Land Rover chậm rãi dừng ở dưới lầu, Phương Tri Hành cầm đồ bỏ chạy, vệt ửng đỏ trên mặt đã tan đi, nhưng vành tai vẫn còn nóng.
Chung Tư Viễn nhìn chằm chằm bóng lưng chạy trối chết của cậu, khóe môi bất chợt cong lên. Tin tức Chung Tư Viễn diễn《Nhớ Nhung Cái Tên Bị bỏ quên》lên men một đêm trên internet, đoàn phim, phòng làm việc của Chung Tư Viễn lần lượt đăng bài thanh minh, nghiêm khắc ngăn chặn hành vi leak tin tức, bên truyền thông ngày đó vào đoàn phim phỏng vấn bị hủy bỏ quan hệ hợp tác.
Chuyện này nhìn như lắng lại, nhưng thực ra là đang cuồn cuộn sóng ngầm.
Chung Tư Viễn debut rất nhiều năm rồi, nhân phẩm và năng lực đều rõ như ban ngày, nhận đóng phim chủ đề đồng tính cho dù là thử thách cũng vậy, mà chuyển hình cũng vậy, đều là kế hoạch sự nghiệp cá nhân, huống hồ phim của Trần Hoa chất lượng lúc nào cũng được đảm bảo, nên sự phản đối trên internet nhanh chóng giảm xuống.
Nhưng cùng lúc đó, suy đoán về thân phận thực sự của một vị nam chính khác càng ngày càng nghiêm trọng.
Fan sách có thể nhìn ra đó là cảnh nào của bản gốc qua một vài bức ảnh leak có độ nét không cao, một đoạn dài của truyện gốc được đăng dưới phần bình luận, nhanh chóng có người bày tỏ cảnh này rất đúng với nguyên tác.
Cư dân mạng giống như Sherlock Holmes dùng mấy bức ảnh chụp bóng lưng phân tích người này rốt cục là ai, rồi liệt kê ra một bản danh sách những nam diễn viên có khả năng.
Blogger nhanh chóng bắt kịp, chủ đề ‘Thịt tươi ABCD đóng chung với Chung Tư Viễn, bạn nghiêng về bên nào nhất?’ được đẩy lên đầu, khiến đông đảo cư dân mạng bàn luận và bình chọn.
Đương nhiên không có ai đoán đúng, Phương Tri Hành ngoan ngoãn ở trong đoàn phim học thuộc lời thoại, những tin đồn ở bên ngoài chẳng liên quan gì đến cậu cả.
Chỉ là sau ngày đó, Chung Tư Viễn chợt trở nên rất bận rộn, vừa hết cảnh quay là rời đi, thời gian nghỉ ngơi hoàn toàn không bắt được người.
Phương Tri Hành gửi tin nhắn cho anh cũng phải một lúc lâu sau mới được trả lời lại, cậu sợ làm phiền đến công việc của Chung Tư Viễn, nhưng lại càng sợ anh bận rộn cả hai bên dẫn đến sức khỏe không chịu nổi hơn.
Trưa hôm nay, Chung Tư Viễn cuối cùng cũng ở lại đoàn phim, anh mệt muốn chết, vành mắt đen đến mức lớp hóa trang cũng sắp không giấu nổi, anh vội vã ăn xong mấy thìa cơm rồi nằm trên ghế sô pha trong phòng nghỉ.
Phương Tri Hành bị đạo diễn giữ lại để chỉ đạo diễn xuất, lúc quay lại thì thấy Chung Tư Viễn che tay lên mắt đã ngủ thiếp đi rồi.
Nhiệt độ của máy điều hòa trong phòng nghỉ rất thấp, cậu sợ Chung Tư Viễn cảm lạnh, bèn tìm một cái thảm đắp lên cho anh, lúc kéo đến ngực thì Chung Tư Viễn chợt tỉnh lại, bàn tay đã bị gió thổi lạnh bắt lấy cánh tay Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành không nhúc nhích, chỉ hạ thấp giọng nói: “Đánh thức anh à, em xin lỗi.”
Cậu giơ tay lên khép mắt Chung Tư Viễn lại: “Anh ngủ tiếp đi.”
Tay Chung Tư Viễn hơi buông lỏng, tự nhiên rủ xuống, đầu ngón tay xẹt qua làn da trên cánh tay Phương Tri Hành, lại tỉnh lại.
Anh hạ bàn tay đang che trên mắt xuống, cầm tay Phương Tri Hành giơ tới trước mặt mình, ngón tay vuốt nhẹ trên lòng bàn tay nổi đầy mẩn nhỏ của cậu: “Sao thế?”
Phương Tri Hành thở dài, dứt khoát ngồi bên cạnh anh luôn: “Anh quan tâm đến em làm gì, cứ ngủ đi.”
Chung Tư Viễn đã hoàn toàn tỉnh táo, anh nhíu mày lại: “Đã tìm người bên đội điều trị xem qua chưa?”
Phương Tri Hành bị anh vuốt ve nên hơi ngứa, không nhịn được mà gãi gãi: “Chỉ bị nổi mẩn do bó thạch cao thôi, buổi sáng em đã thoa phấn rôm rồi.” Cậu nâng cánh tay lên cao hơn một chút, mỉm cười hỏi: “Anh ngửi xem có thơm không.”
Chung Tư Viễn đè bàn tay kia lại: “Đừng gãi nữa.” Anh ngồi dậy: “Phấn rôm đâu?”
Phương Tri Hành chỉ về phía bàn.
Chung Tư Viễn vỗ nhẹ sau lưng cậu một cái: “Lấy lại đây.”
Phương Tri Hành nghe lời lấy tới, phấn rôm Quý Xuyến mua ở siêu thị cho cậu, cả một hộp tiện lợi rất lớn, cậu sợ mình không nhịn được mà gãi rách da, nên đổ ra thoa tận mấy lớp không thấy tiếc.
Chung Tư Viễn nhìn cái hộp, rồi nhún vai mỉm cười.
Từ lúc gặp lại đến nay, Phương Tri Hành chỉ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh lúc đóng phim, nên giờ quá đột ngột không kịp chuẩn bị.
Đồng thời cậu cũng chẳng hiểu mô tê gì: “Anh cười gì thế?”
Chung Tư Viễn gõ gõ hộp phấn rôm, giọng nói hiếm khi không lạnh nhạt: “Cục cưng, cậu mấy tuổi rồi?”
Phương Tri Hành nghẹn họng, nhìn rõ chữ trên hộp ——
Phấn rôm cục cưng!
Cậu đỏ mặt giành lấy hộp phấn rôm, rồi mở hộp bắt đầu đổ phấn ra, phấn bay đầy trời, hun nức mũi, làm mắt người ta đều không mở ra được.
“Được rồi.”
Chung Tư Viễn trốn ra sau, xua mây mù trước mặt, nắm chặt cánh tay trơn nhẵn trắng như tuyết vì dính phấn rôm của Phương Tri hành, xấu xa nói: “Mềm mại mịn màng, giống y đúc một cục cưng luôn.”
“Chung Tư Viễn!”
Phương Tri Hành không muốn đuổi theo anh nữa!
Lâm Mạn Mạn đi đến cửa nghe thấy tiếng hét, còn tưởng hai người đang đánh nhau trong phòng nghỉ, nên sợ hãi đến mức cô phải vội đẩy cửa ra.
Mẹ tui ơi, đập vào mắt là một làn khói trắng mông lung, trong không khí còn tràn ngập mùi thơm, rốt cục thì hai người này đang làm gì thế nhỉ?!
Phương Tri Hành đẩy Chung Tư Viễn ra, hận không thể đổ số phấn rôm còn lại lên người Chung Tư Viễn, năm năm không gặp, sao người đàn ông này lại trở nên xấu xa vậy nhỉ!
Cậu tức giận qua bên khác ăn cơm hộp, còn tìm một bộ phim ra xem, nhét tai nghe vào tai không muốn nghe giọng nói của Chung Tư Viễn một chút nào nữa.
Lâm Mạn Mạn bước vào chiến trường, đứng trước sô pha hắt xì ba cái liên tục.
“Anh đại,” cô lấy điện thoại ra: “Ngủ dậy rồi thì livestream đi.”
Danh Sách Chương: