Lúc đăng video uốn dẻo lên mạng, Phương Tri Hành mới nhận ra rằng bản thân mình lại lên hotsearch rồi.
Đọc xong cái tít hotsearch mà cậu muốn ngất: “Phương Tri Hành nấu canh.”
Gì vậy chứ, livestream của Chung Tư Viễn ảnh hưởng chậm vậy luôn ư, đã mấy ngày trôi qua rồi, sao hôm nay mới lên hotsearch nhỉ.
Nhưng chờ đến khi nhấp vào xem, cậu mới nhận ra sự việc chẳng hề đơn giản chút nào.
Cậu thấy topic đứng đầu trong chủ đề thảo luận là của Lâm Mạn Mạn.
Phương Tri Hành đọc đi đọc lại status kia của Lâm Mạn Mạn, sắc mặt dần dần hồng lên.
Cùng lúc đó, trong chiếc Land Rover đang trên đường trở về, Chung Tư Viễn chống trán tựa ở một bên, khí tức quanh người không thể dùng từ không dễ chọc vào để hình dung nữa, mà giống như kiểu đụng vào là chết ngay vậy.
Lâm Mạn Mạn rùng mình một cái, rồi đau khổ nhận sai: “Anh đại, em sai rồi, em đã xóa bài weibo đó rồi.”
Chung Tư Viễn đã im lặng mười phút, cho dù Lâm Mạn Mạn nói gì cũng chẳng thèm ừ hử.
Lâm Mạn Mạn tự biết mình sai, việc xóa bài viết trên weibo cũng chỉ là hành động vô bổ, người ta đã sớm cap màn hình tung đầy trên mạng rồi.
“Anh đại ơi, là em bị quỷ ám, em hám lợi, em bị số lượt follow che mờ mắt. Em chắc chắn sẽ giải thích rõ ràng với thầy Phương, toàn bộ lỗi lầm đều do em, tuyệt đối sẽ không để món canh cá chép là món cuối cùng mà anh ấy nấu cho anh!!”
“Ting ting” Điện thoại của Chung Tư Viễn đổ chuông.
Lâm Mạn Mạn căng thằng từ ghế phụ ló đầu qua, cô đoán Phương Tri Hành đã thấy hotsearch, đang nhắn tin hỏi tội.
Cô run rẩy: “Anh đại….là thầy Phương hả?”
Chung Tư Viễn mở khóa màn hình để đọc tin nhắn, giữa những con chữ cũng cảm nhận được sự chán nản của Phương Tri Hành.
“Canh dở sao lại không nói với em?”
Phương Tri Hành vô cùng chán nản, vốn còn cho rằng Chung Tư Viễn không cho cậu uống vì thích canh, làm cậu tưởng bở cả nửa ngày.
Chung Tư Viễn không nhắn trả lời cậu mà trực tiếp gọi điện qua.
Cửa sổ phòng khách đang mở, trời thu gió mát lướt qua mắt cá chân, Phương Tri Hành vừa về tới nhà, đang ngồi trên ghế sô pha gẩy gẩy vải bọc ghế không lên tiếng, khuôn mặt hơi cúi xuống, trông chẳng dễ dỗ dành chút nào.
Chung Tư Viễn đợi mấy giây, rồi mới từ đầu kia điện thoại nói: “Không dở.”
Phương Tri Hành ‘xí’ một tiếng đầy xem thường.
Ngón tay Chung Tư Viễn đặt trên đùi nhẹ nhàng gõ nhịp hai lần, đầu ngón tay ma sát với vải có chút nóng, anh nói: “Tôi rất thích.”
Giọng nói chân thành làm Phương Tri Hành suýt nữa thì tin luôn: “Anh thôi đi, anh cứ nói thẳng với em chỗ nào chưa tốt, lần sau em cải thiện là được rồi, tội gì phải ép buộc bản thân uống như thế?”
Chung Tư Viễn cụp mắt, từng chiếc lông mi dài phủ thành một bóng râm dưới mi mắt.
Anh nhận ra những gì mà Phương Tri Hành có thể dành cho mình, dù tốt hay xấu, anh cũng hoàn toàn không để ý.
Anh không thể dùng lời nói để diễn tả nỗi khát khao một người, nhưng anh sẽ sợ, liệu người mang đến cho anh niềm vui và sự đau khổ này, có thể lại một lần nữa biến mất không một dấu vết hay không?
Vừa nghĩ như thế, tất cả những gì mà Phương Tri Hành cho anh, đều trở nên vô cùng quý giá.
Có lúc Chung Tư Viễn sẽ cảm thấy bản thân mình hơi bệnh hoạn, tình cảm vốn nên là anh tình tôi nguyện, nhưng anh lại cố chấp muốn có được hết thảy.
Suy cho cùng, những thứ mà Phương Tri Hành mang lại cho anh quá mức tốt đẹp đến khó có thể quên.
Thời gian im lặng trong điện thoại kéo dài, Phương Tri Hành không chắc anh có còn đang nghe máy hay không: “Thầy Chung?”
“Khanh Khanh.” Chung Tư Viễn khẽ giọng hỏi: “Nếu như tôi nói khó uống, em sẽ không nấu cho tôi nữa phải không?”
Phương Tri Hành bỗng dưng hơi ngẩn người, trong giọng nói đầy bình thản của Chung Tư Viễn có thể nghe ra được chút bất an và dò xét. Cậu chợt hiểu được, không phải là Chung Tư Viễn có thể kiểm soát tất cả mọi thứ, cũng có những chuyện anh không thể làm, có người anh không thể có được, anh từng trải qua một trận tàn sát thầm lặng, nên sợ mất mát hơn bất cứ ai.
“Sao lại thế được chứ.”
Hốc mũi Phương Tri Hành chua xót, năm năm mất liên lạc, mới gặp lại nhau một tháng, đến tận lúc này cậu mới hiểu ra, Chung Tư Viễn cũng giống như cậu, hai người đều chưa từng thoát ra khỏi dấu vết mà đối phương để lại.
Sao mình lại không đi tìm anh ấy chứ.
Phương Tri Hành tự hỏi chính mình, vì sao ngay từ lúc gặp lại nhau, mình không nói cho anh ấy biết, em muốn theo đuổi anh một lần nữa.
Tại sao lại để Chung Tư Viễn phải nói ra câu này.
Tại sao một người bị vứt bỏ, lại phải sống cẩn thận, lo được lo mất như vậy.
Phương Tri Hành rất đau lòng.
“Nếu như anh nói khó uống, em sẽ nấu món khác cho anh, mùi vị tùy anh chọn, nấu đến khi anh hài lòng mới thôi.” Hai ngón tay Phương Tri Hành đè đuôi mắt, cuống họng không kìm được hơi run run, nhưng vẫn cố gắng chọc cười: “Thế nào hả thầy Chung, anh lên cho em một list thực đơn được không?”
Câu cuối cùng đã có chút tự giác của người đang theo đuổi, muốn dành hết tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho Chung Tư Viễn.
Chung Tư Viễn khẽ bật cười: “Tôi không kén chọn nguyên liệu nấu ăn, chỉ là người Quảng Đông bọn tôi khẩu vị rất nhạt.”
Từng ở chung với nhau một năm, hẹn hò nửa năm, sao Phương Tri Hành lại không biết khẩu vị của Chung Tư Viễn.
Cậu vẫn muốn thanh minh một câu cho bản thân mình: “Đâu thể trách em được, nồi canh em mua quá to, lúc nêm muối không ước lượng được.”
Xem ra tâm trạng của Chung Tư Viễn đã tốt lên nhiều, anh thay đổi tư thế, thả lỏng người tựa vào ghế dựa: “Em nấu xong không tự nếm thử à?”
“Lần trước là không dám nếm, nhưng thấy phản hồi của người được tặng rất tốt, nên lần này cứ nêm đại vậy thôi.” Phương Tri Hành chủ động giải thích: “Em còn mua một con gà đen để trong tủ lạnh, hai ngày nữa sẽ hầm canh gà đen củ từ cho anh. Anh yên tâm, lần này chắc chắn sẽ nếm trước khi đưa cho anh.”
Hai người trò chuyện thêm một lúc nữa rồi mới cúp điện thoại.
Phương Tri Hành chậm rãi xoay người đứng dậy, hoạt động gân cốt.
Cậu kéo rộng cửa ban công để gió đêm thổi vào, khu tập thể đã lâu đời, nơi này đa số là người già sinh sống, tầm giờ này chẳng còn tìm thấy mấy nhà còn bật đèn.
Yên tĩnh, an bình, mùi không khí rất trong lành.
Phương Tri Hành nhấc một chân gác trên lan can, nhà cậu ở tầng trên cùng, ban công không có rào bảo vệ, từ cái thời mà mọi người vẫn còn tin tưởng thế giới xung quanh đều là người tốt, bán anh em xa mua láng giềng gần. Khi còn bé cậu nằm nhoài trên lan can, rướn cổ sang là có thể trao đổi đồ ăn vặt với nhóc con nhà bên cạnh.
Thời gian trôi qua lâu lắm rồi, Phương Tri Hành đã từ một cậu bé nghiễng chân lên cũng không với tới lan can giờ trở thành một chàng trai mà chiều cao đó không thể làm khó cậu được nữa. Hàng xóm cũng đã rời khỏi đây, chuyển tới một khu tốt hơn để sinh sống.
Người thuê nhà bên cạnh là nam hay là nữ, Phương Tri Hành không biết, vì người thuê luôn thường xuyên thay đổi.
Mọi thứ quen thuộc lúc nhỏ đều đã thay đổi, cha mẹ và người thân, một ngôi nhà trống rỗng, cuối cùng chỉ còn lại một mình Phương Tri Hành.
Cậu hơi nghiêng người, lồng ngực dán sát vào chân, cứ dùng tư thế như vậy mà lướt weibo, nhìn thấy lượt tìm kiếm của hotsearch “Phương Tri Hành uốn dẻo” đang không ngừng tăng cao, cậu mới chậm rãi cảm nhận được việc bản thân mình thật sự hot rồi.
Phương Tri Hành nhấp vào bình luận trên weibo của mình, chỉ mới một lúc mà số lượng comment đã vượt quá 10w, lượng like còn nhiều hơn nữa.
Top comment đều là fan CP, vị top 1 kia thậm chí còn hỏi vô cùng thẳng thắn: “Khanh Khanh!!! Có phải video này do ảnh đế Chung quay cho con không!!!”
Phương Tri Hành nhìn chằm chằm hơn mười con chữ này một lúc lâu, không phải là xúc động, mà chỉ là cậu đang nghĩ mình phải làm gì thì mới xứng đáng với sự hi sinh của Chung Tư Viễn đây.
Cậu không có ý định tiết lộ bất cứ điều gì, càng không sợ mấy lời đồn đại nhảm nhí, fan nói cậu tâm cơ cũng được, hám fame cũng chẳng sao, cậu chỉ muốn cho Chung Tư Viễn nhìn thấy, bản thân cậu không phải là một tên nhát gan chỉ biết trốn trốn tránh tránh.
Một phút sau, tài khoản blogger đã tăng ca để xử lý ảnh cap màn hình bài viết trên tài khoản weibo của Phương Tri Hành.
“#Tư Khanh Phu Phu# Thồn đường đêm khuya, tên gọi riêng bị lộ!”
Trong bức ảnh cap màn hình đó, Phương Tri Hành thoải mái trả lời commet của vị fan kia: “Là anh Viễn quay. Với lại, tên Khanh Khanh này không phải ai cũng được gọi đâu nha.”
Gần sáng trời lại bắt đầu mưa, một cơn mưa mùa thu mang theo ít hơi lạnh, nhiệt độ Hải Thành giảm đột ngột.
Hôm qua Phương Tri Hành vẫn còn mặc áo ngắn tay, nhưng hôm nay lại cảm thấy mặc áo lông của Úc Nhiên rất thoải mái.
Tiến vào giai đoạn quay chụp thời kỳ trưởng thành, cốt truyện bắt đầu đảo lộn tuyến thời gian, có thể mới hôm qua Úc Nhiên còn đang tình cảm với Trình Hạo thì hôm nay đã trầm mặc sa sút tinh thần, Phương Tri Hành thường xuyên cảm thấy mình bị tâm thần phân liệt.
Lúc nghỉ ngơi, staff của đoàn phim qua nói chuyện đặt vé máy bay.
Từ khi Tư Khanh Phu Phu trở nên nổi tiếng trên mạng, công tác bảo mật thông tin của đoàn phim càng trở nên khó khăn hơn, gần phim trường ngày ngày đều có phóng viên cắm chốt.
Đoàn phim đã dùng mọi thủ đoạn có thể nghĩ ra, phủ bạt xanh, kéo lưới điện, phiền đến mức ngày nào Trần Hoa cũng khó chịu mắng người ở trên phim trường: “Bên truyền thông lần trước ấy, cho vào danh sách đen vĩnh viễn cho tôi!”
Phóng viên không quay được bên trong, nhưng luôn có thể tóm được diễn viên lúc tới và rời phim trường, bèn bày ra dáng vẻ không quay được drama sẽ không bỏ cuộc.
Thế nên đoàn phim quyết định điều chỉnh trình tự quay chụp, trước hết quay phần ở Trùng Khánh, chơi kế vườn không nhà trống đối với mấy phóng viên kia.
Kế hoạch đi Trùng Khánh được bí mật tiến hành, một lần đi là đi luôn nửa tháng, Quý Xuyến không có cách nào tranh thủ thời gian theo được, nên chỉ có thể hơi không yên tâm mà giao Phương Tri Hành cho Lâm Mạn Mạn.
Sau “sự kiện nấu canh”, Lâm Mạn Mạn tìm mọi cách lấy công chuộc tội, cảm thấy lần ủy thác này của Quý Xuyến thực sự đang cứu mạng mình, cô cầu còn không được, bèn vỗ vỗ ngực đảm bảo: “Anh yên tâm đi, em chắc chắn sẽ chăm cho thầy Phương vừa trắng trẻo vừa mập mạp.”
Quý Xuyến khoát tay: “Mập thì khỏi, cậu ấy còn đang phải giảm béo.”
Cảnh quay cuối cùng trước khi bay là cảnh Trình Hạo và Tần Vận vụng trộm, bị Úc Nhiên bắt gian tại trận.
Trước khi bắt đầu quay, Phương Tri Hành ngồi một mình một góc để điều chỉnh tâm trạng, Tô Mạt Nhĩ còn không tinh mắt mà tới quấy rầy cậu.
Đôi mắt đeo kính áp tròng màu xanh xám của Tô Mạt Nhĩ toát lên vẻ gợi cảm, trông cô vô cùng tự tin, có sức hút, đầy hoang dại, giống Tần Vận trong truyện y như đúc.
Có vẻ vẫn chưa từ bỏ việc thuyết phục Phương Tri Hành, cô ngồi xổm trước mặt cậu nói: “Sao tác CP nam nam không đi xa được đâu, đề nghị lần trước của tôi cậu suy nghĩ thế nào rồi?”
Tâm trạng của Phương Tri Hành bị cắt ngang, mặt thối vô cùng, nhưng vì đối phương là phụ nữ nên không tiện trách móc, cậu nói: “Không cần suy nghĩ, vấn đề này lần trước tôi đã trả lời rồi.”
“Phương Tri Hành, đừng ngây thơ như vậy chứ.” Tô Mạt Nhĩ cười nhẹ: “Người như Chung Tư Viễn cậu không với nổi đâu, chờ quay phim xong, anh ấy sẽ không cho phép cậu buộc chặt CP cọ nhiệt. Cậu không có công ty không có đoàn đội, Chung Tư Viễn dễ dàng bóp chết cậu trong vài phút.”
“Chị hiểu lầm rồi, tôi và Chung Tư Viễn không phải quan hệ buộc chặt lẫn nhau.”
“Ha ha.” Tô Mạt Nhĩ nhún vai cười ra tiếng: “Trong showbiz không có tình bạn chân thật, có một CP dựa vào đam mỹ để tạo nhiệt đã sáu năm không đứng chung sân khấu rồi. Bây giờ cậu đang ăn bám vào Chung Tư Viễn, chờ cậu và anh ấy xé cp, một đoàn đội không chuyên nghiệp, không kéo được kịch bản phim hay, không có nhãn hàng đại diện, mong đợi vào fan ủng hộ cậu căn bản không nổi được bao lâu. Đến lúc đó, tất cả sự nổi tiếng mà cậu thấy được hôm nay đều sẽ tan thành mây khói.”
Phương Tri Hành muốn nói hai chúng tôi cũng chẳng muốn làm bạn bè, mà là muốn hẹn hò. Nhưng cậu vẫn nhịn được: “Chị Tô, có lẽ trong mắt chị tiền tài và danh vọng là thứ mà mọi người trong giới này đều theo đuổi, thế nhưng tôi lặp lại một lần nữa, tôi không muốn nổi tiếng.” Cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp: “ Hơn nữa, tôi cũng không có ý định ở lại lâu trong showbiz.”
“Cậu nói gì?”
Phương Tri Hành nhìn thẳng vào mắt cô: “Xin đừng đến tìm tôi nữa, chuyện chị nói tôi sẽ không đồng ý. Bao gồm cả thầy Chung, cũng xin chị cách xa anh ấy một chút.”
Sắc mặt Tô Mạt Nhĩ chợt thay đổi, đôi lông mày đã được tô vẽ kỹ càng nhíu chặt lại. Hào quang của danh hiệu “ảnh hậu” cô luôn mang theo đột nhiên vỡ nát, cô như con chuột băng qua đường bị dọa một trận hú vía, cắn chặt hàm răng trừng mắt nhìn Phương Tri Hành: “Cậu đang nói vớ vẩn cái gì vậy?”
Nhìn phản ứng này, Phương Tri Hành biết cậu đã chọc vào dây thần kinh nhạy cảm của người ta rồi, cậu hơi buồn bực, tình địch là nữ, đánh không được mắng không xong, chẳng những không dám ghen tuông, ngay cả cạnh tranh công bằng cũng không đáng mặt đàn ông lắm.
Phiền thật sự.
Phương Tri Hành thở dài, lo lắng không biết nên làm sao tiếp.
Sau khi trang điểm xong Chung Tư Viễn đi qua gần đó, nhìn thấy Phương Tri Hành và Tô Mạt Nhĩ đang ngồi đối diện nhau, một người thì thẹn quá hóa giận, một người thì bồn chồn không yên, đôi lông mày nghiêm nghị hơi nhíu lại, anh lạnh lùng gọi một tiếng: “Phương Tri Hành.”
Phương Tri Hành giống như nhìn thấy chúa cứu thế.
Chung Tư Viễn vẫy tay với cậu: “Lại đây khớp kịch bản.”
Phương Tri Hành như được ân xá, bèn co giò chạy.
Hai người đi tới phòng khách, Chung Tư Viễn khoác áo ngủ màu lam đậm, xung quanh người đến người đi, anh lại càng im lìm, như một chú cá tích điện dưới biển sâu.
Anh nói: “Hai người đang nói gì vậy?”
Cảm xúc bị người ta cắt ngang, trong lòng Phương Tri Hành chẳng mấy vui vẻ, mà nguyên nhân không vui ở chỗ Tô Mạt Nhĩ thích Chung Tư Viễn, càng nghĩ lại càng không vui hơn. Cậu cũng không định giấu giếm, bèn nói bâng quơ: “Chị ấy muốn hẹn hò với em.”
Lúc đầu Chung Tư Viễn hơi khựng lại, sau đó lạnh lùng gật đầu: “Tập trung quay phim đi, những việc này để tôi giải quyết.”
Gì vậy, đây là loại phản ứng gì.
Phương Tri Hành ngửi thấy mùi thuốc lá của Trần Hoa, trong lòng ngứa ngáy. Cậu không đi lại, mà đứng đối diện với Chung Tư Viễn, hơi ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Em không đồng ý với chị ấy.”
Cậu nói cho Chung Tư Viễn nghe: “Chị ấy ra rất nhiều điều kiện tốt em đều không đồng ý.”
“Tôi biết,” Chung Tư Viễn không hề kiêng kị gì mà đưa tay sờ gò má Phương Tri Hành, sự lạnh lùng trong đôi mắt anh dịu đi một chút: “Em sẽ không làm vậy.”
Phương Tri Hành cảm thấy rung động, giọng điệu của Chung Tư Viễn vô cùng chắc chắn, cậu lại không khỏi nghĩ về năm năm trước, khi tất cả mọi người đều nói với Chung Tư Viễn rằng, cậu vì ham muốn danh lợi nên hủy bỏ hợp đồng về nước một mình, lúc cậu bỏ đi, phải chăng anh ấy cũng cố gắng lừa dối chính mình: “Khanh Khanh sẽ không làm vậy.”
Phương Tri Hành nắm lấy cổ tay Chung Tư Viễn, ngón tay cố gắng xoa nhẹ phần da ở cổ tay: “Chị ấy thích anh, sao lại tìm người khác hẹn hò.”
Chung Tư Viễn cũng không tiết lộ quá nhiều, chỉ tóm gọn trong vài con chữ đơn giản: “Nhập diễn quá sâu.”
Là đang nhắc đến bộ phim《 Mưu sinh 》mà trước đây bọn họ từng hợp tác.
Bộ phim điện ảnh lấy bối cảnh ngành bất động sản Hongkong những năm 90, kể về câu chuyện của nhân vật chính từ một cậu bé rửa xe nghèo rớt mồng tơi từng bước trở thành ông trùm của ngành bất động sản.
Bộ phim chủ yếu kể về quá trình khởi nghiệp của nam chính Đào Khải Thành, trong đó không có nhiều cảnh tình cảm, nhưng được khắc họa rất rõ nét, có thể nói là vô cùng nổi bật, gần như là vừa xuất hiện trên màn ảnh Tô Mạt Nhĩ đã thu hút hết sự chú ý của mọi người. Nguyên nhân không có gì khác, bởi vì cô đóng vai một người phụ nữ đứng đường ở khu đèn đỏ.
Trong phim, Đào Khải Thành chỉ gặp người phụ nữ đứng đường đó tổng cộng ba lần, cô ta thậm chí còn không có tên, chỉ gọi là A Nữ.
Lần gặp đầu tiên, Đào Khải Thành chưa có tiền, trước khi tan làm còn bị khách soi mói bắt bẻ làm hắn không vui, lúc đi ngang qua phố đèn đỏ bị A Nữ ăn mặc hở hang hấp dẫn. Dục vọng bắt đầu từ sự kích động, Đào Khải Thành nhìn A Nữ một thân nhếch nhác không khác gì mình, theo bản năng muốn tới cướp đoạt.
Cuộc sống không thể cho hắn hạnh phúc, công việc không thể mang lại cho hắn sự ổn định, Đào Khải Thành chỉ có thể chứng minh với một phụ nữ đứng đường rằng mình không phải là một tên vô dụng.
Bọn họ trần truồng quấn lấy nhau, ở trong căn phòng tối tăm chật hẹp phóng túng bản thân, mồ hôi và nước mắt mặn chát cùng nhau tuôn rơi, họ ôm nhau, dùng lồng ngực va chạm vào nhau, phát ra những tiếng gầm hòa cùng tiếng rên rỉ vụn vặt của những con người ở tận đáy xã hội.
Làm tình xong, thậm chí bọn họ còn không hỏi đến tên nhau.
Lần thứ hai gặp nhau, Đào Khải Thành đã có một chút thành tựu, ban ngày mới được thăng chức lên thành giám đốc phòng bất động sản, buổi tối bèn mời đồng nghiệp đi hát và uống rượu.
Nơi hắn đến không phải phố đèn đỏ, thế nhưng khi tàn cuộc không hiểu vì nguyên nhân gì lại đi bộ lang thang đến gần đó.
Khi nhìn thấy A Nữ, người phụ nữ kia vẫn mặc chiếc váy ngắn hở hang, phối cùng một đôi tất lưới thủng lỗ chỗ.
A Nữ đứng bên lề đường hút thuốc, vừa tiễn một vị khách.
Đào Khải Thành nghĩ, đây chính là người phụ nữ đã chứng kiến lúc cuộc đời hắn tệ hại nhất, bây giờ hắn đã phất lên rồi nhưng người phụ nữ này vẫn còn đang ngoi ngóp dưới vực sâu.
Lần này dục vọng của hắn bắt nguồn từ sự đồng tình và thương hại, Đào Khải Thành cảm thấy A Nữ là một “chính mình” khác.
Bọn họ lại nóng bỏng quấn lấy nhau một lần nữa, lúc kết thúc, A Nữ tựa trước lồng ngực Đào Khải Thành thở dốc, Đào Khải Thành suýt chút nữa bật thốt lên, kêu A Nữ đi với hắn.
Sau đó hắn bật cười, vớ lấy điếu thuốc lá rẻ tiền của A Nữ, hắn nuốt vào nhả ra làn khói thuốc dày đặc, trong lòng bắt đầu khinh bỉ, A Nữ chỉ là một gái làng chơi, dựa vào cái gì mà có được tình yêu của hắn?
Lần này lúc Đào Khải Thành đi đã cho A Nữ một khoản tiền rất lớn, là tiền hoa hồng hắn vừa lấy được, có thể đủ chi trả chi phí sinh hoạt trong vòng một năm của A Nữ.
A Nữ vô cùng thoải mái nhận lấy, cô trả giá bằng thân thể, phục vụ chu đáo, đây là phần thưởng cô xứng đáng có được.
Ngày tháng cứ trôi qua như vậy, Đào Khải Thành tự mở công ty riêng, cuối cùng hắn cũng có phong thái của một người thành đạt cấp cao, và chuẩn bị kết hôn với con gái của ông trùm thực phẩm chức năng chăm sóc sức khỏe ở HongKong.
Vợ chưa cưới của hắn là một người phụ nữ có học hiểu lễ nghĩa, luôn mặc một chiếc váy trắng sạch sẽ, giống như một đóa cúc tinh khôi mọc trên núi.
Lễ cưới của bọn họ hoành tráng chưa từng có, vô số thương nhân và chính trị gia đều có mặt, lúc khách khứa chúc rượu, Đào Khải Thành ôm vợ mình nhận lời chúc, vừa nhìn lướt qua đám đông thì bất ngờ trông thấy A Nữ.
Người phụ nữ đứng đường kia không còn mặc bộ váy rách rưới nữa, cô cũng khoác lên mình một chiếc váy trắng thướt tha, bỏ đi lớp trang điểm đậm, trông cô vô cùng yếu ớt và xinh đẹp.
Đột nhiên Đào Khải Thành cảm thấy hắn không yêu bông cúc nhỏ này nữa, mà yêu đóa hoa phù dung cùng hắn chui ra từ bùn lầy kia, bên nhau trắng đêm phóng túng, khi trời sáng lại vô cùng hiểu ý vứt bỏ mọi cảm xúc.
Nhưng bên cạnh đóa phù dung đó đã có người khác, không phải là tình một đêm với khách lạ, không phải là Đào Khải Thành trước khi rời đi ném lại một cục tiền, cô đã tìm được người trồng hoa nguyện tưới tắm cho cô, giúp cô nở rộ.
Đào Khải Thành có hối hận không? Từng hối hận chứ, nhưng hắn vẫn giữ nét mặt như thường hoàn thành lễ cưới, cưới một người phụ nữ vô cùng ưng ý.
Thi thoảng hắn sẽ vẫn nhớ tới A Nữ, nhớ đến hai đêm tình bên nhau ngắn ngủi, thứ tình yêu được xây đắp bởi những dục vọng nguyên thủy nhất, và họ chính là nhân chứng cho khoảng thời gian tăm tối nhất của nhau.
Bọn họ xuất thân từ hoàn cảnh thấp kém, vất vả bươn chải để kiếm sống, mong muốn có một cuộc sống như ý, yêu hay không yêu chẳng còn quan trọng, chỉ vì không có được, nên sẽ mãi hồi tưởng trong những năm tháng sau này.
Kịch bản hay, đạo diễn giỏi, đoàn đội chế tác mạnh và một bạn diễn có thực lực chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chính bản thân mình. Chung Tư Viễn nói Tô Mạt Nhĩ nhập diễn quá sâu, cô tự cho mình là A Nữ, tự cảm thấy đối phương không chiếm được mình chính là một loại chiến thắng.
Nhưng cô đã quên mất một chuyện, Chung Tư Viễn không phải Đào Khải Thành, cho dù là hoa cúc nhỏ hay là đóa phù dung, anh đều không yêu.
Anh yêu một bông tường vi dại, bung nở với màu đỏ rực rỡ nhất, toàn thân đầy gai nhọn, nóng bỏng làm người ta muốn ngậm chặt trong miệng, nuốt chửng toàn bộ hương thơm.
Danh Sách Chương: