Lần thứ hai đưa con ma men về nhà, Phương Tri Hành rõ ràng đã bớt lo hơn lần trước, ít nhất là không phải để Chung Tư Viễn vừa cõng vừa bế hầu hạ mình.
Chung Tư Viễn vốn định đưa người vào cửa rồi đi ngay, nhưng nghĩ lại vẫn không yên tâm lắm, bèn thúc giục: “Đi tắm đi.”
Phương Tri Hành rất nghe lời, tìm áo ngủ rồi đi vào phòng tắm, không cởi áo quần ngay trước mặt anh như lần trước, càng không để cho anh phải cởi thắt lưng giúp.
Chung Tư Viễn vẫn pha sẵn một ly nước mật ong, rồi rảnh rỗi ngồi ở cuối giường đợi người.
Điện thoại vang lên ‘ting ting’, là phòng làm việc gửi tài liệu lịch trình của khoảng thời gian tiếp theo và hợp đồng chi tiết của một số sự kiện. Chữ nhỏ nhìn rất mỏi mắt, Chung Tư Viễn nhìn thoáng qua chiếc laptop để ở trên bàn.
Anh đi tới gõ cửa phòng tắm: “Phương Tri Hành.”
Tiếng nước im bặt đi.
“Cho tôi mượn laptop dùng một lát.”
Giọng Phương Tri Hành bị hơi nóng làm cho mềm hẳn: “Ừm… anh cứ dùng đi.”
Chung Tư Viễn chẳng khách sáo nữa, mở laptop ra nhấn nút khởi động máy.
Trước mắt bỗng chốc sáng chói, quá trình khởi động máy trực tiếp bị bỏ qua, trên màn hình là một hình ảnh được phóng to.
Mặt Chung Tư Viễn hơi đơ ra, anh lạnh lùng nhìn tiêu đề ở góc trên bên trái ——
“Những nam diễn viên biết quay cảnh hôn part 2: Tô thần Chung Tư Viễn!”
Video đang dừng lại ở phút thứ ba, Chung Tư Viễn trong video đang đội một cái mũ cảnh sát, mặc quân trang, chân đi ủng cổ cao, trên vai choàng một cái khăn quàng cổ bằng lông màu xanh quân đội, cực kỳ đẹp trai. Bối cảnh là ở ga tàu hỏa những năm 1910 – 1920 của thế kỷ trước, đại quân phiệt do anh diễn đang lưu luyến không rời hôn người vợ mới cưới.
Chung Tư Viễn bình tĩnh tắt trang web đi, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, họ Phương xem được một nửa thì thấy xấu hổ quá bèn gập máy tính lại rồi trốn thật xa.
Anh hơi cạn lời, đâu phải là chưa từng hôn môi, sao còn phải đi xem cảnh hôn của anh và người khác.
Chung Tư Viễn đăng nhập vào email của mình, trước tiên xem hết hợp đồng một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì mới bảo quản lý quyết định.
Mấy năm trước anh đã tự mở phòng làm việc riêng của mình, năng lực nghiệp vụ của quản lý Thương Tiệp rất mạnh, đó là người mà anh kéo về từ Lộ Viễn Entertainment – công ty cũ của mình.
Lộ Viễn Ent là công ty truyền thông số một trong giới, nghiệp vụ trải rộng khắp nơi, đĩa nhạc, phim truyền hình, phim điện ảnh, show giải trí gì cũng có. Lúc Chung Tư Viễn vừa về nước đã ký với Lộ Viễn, chẳng có lý do nào khác ngoài việc đây là công ty do Chung Lộ Phàm – anh ruột của anh mở.
Nhưng để tránh bị gièm pha, hai anh em đều không tiết lộ mối quan hệ của họ ra bên ngoài, Chung Tư Viễn chỉ tiện thể vào công ty của anh trai anh, đặc quyền duy nhất là được tự chọn quản lý, còn tất cả mọi vấn đề liên quan đến công việc đều phải tự đi bàn bạc, chưa từng chiếm một chút lợi ích nào. Đợi anh dần đứng vững ở trong giới, mới dứt khoát rời khỏi cái cây to đó, kéo Thương Tiệp đi tự lập phòng làm việc riêng, ngoài việc nhờ Chung Lộ Phàm tìm Phương Tri Hành giúp anh, thì chưa bao giờ cúi đầu với anh trai mình.
Thương Tiệp gửi tin nhắn tới: “Đã cố gắng sắp xếp công việc trong thời gian nghỉ ngơi của cậu rồi, một tháng tới sẽ hơi vất vả, cậu tự chú ý giữ gìn sức khỏe đấy.”
Chung Tư Viễn vẫn giữ nguyên tác phong lạnh lùng: “OK.”
Anh vừa trả lời xong, tiếng nước tí tách trong phòng tắm cũng dừng lại, một tiếng gọi ngà ngà say truyền vào trong tai: “Thầy Chung…”
Chung Tư Viễn để điện thoại xuống rồi đi về phía phòng tắm.
Nghe thấy tiếng bước chân, cửa phòng tắm hé ra thành một cái khe nhỏ, Phương Tri Hành nói: “Em quên cầm quần lót rồi, anh có thể…”
Chung Tư Viễn thật sự nghi ngờ có phải là cậu cố ý hay không.
Anh quay lại, mở tủ quần áo của Phương Tri Hành ra, may mà người này sống rất ngăn nắp, quần lót xếp ngay ngắn để ở một bên. Anh tiện tay cầm một cái màu đen ở trên cùng, đứng trước cửa nói: “Mở cửa ra.”
Ánh đèn trong phòng tắm rất chói mắt, cửa vừa mở ra thì một luồng hơi nóng ẩm ướt chợt cuồn cuộn bay ra, rồi sau đó là một cánh tay trắng bóc dính nước duỗi ra từ trong khe cửa. Phương Tri Hành quờ quạng lung tung, vẫn chưa lấy được quần lót, thay vào đó lại nắm phải tay Chung Tư Viễn.
Chung Tư Viễn lạnh mặt, nhét quần lót vào trong tay đối phương. Xúc cảm lúc da thịt tiếp xúc với nhau rất rõ ràng, anh thuận theo đó mà cụp mắt nhìn xuống vệt nước trên mu bàn tay, đó là dấu vết mà đầu ngón tay Phương Tri Hành trượt qua rồi để lại.
Mấy phút sau, Phương Tri Hành thay xong quần áo đi ra, trên đầu phủ một cái khăn khô.
Cậu uống say nên gan lớn hẳn ra, thấy Chung Tư Viễn im lặng ngồi ở cuối giường, dù muốn hay không cũng lết chân bước đến bên cạnh người ta.
Mùi thơm thoang thoảng sau khi vừa tắm xong cực kỳ rõ ràng, cậu không biết xấu hổ nói: “Thầy Chung, hôm nay ngại quá, em theo đuổi anh mà còn bắt anh phải đưa em về nhà.”
Chung Tư Viễn khóa điện thoại lại, xoay người nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Phương Tri Hành, trong lòng oán thầm, sao không nói luôn còn bắt tôi phải lấy quần lót cho nữa?
Nhưng mở miệng lại bày ra dáng vẻ không thèm để ý: “Cậu biết thế là được rồi.”
Phương Tri Hành lập tức bắt kịp: “Vậy bắt đầu từ ngày mai em sẽ đưa anh về nhà!”
Thôi đi, một Nam một Bắc rồi có muốn ngủ nữa hay không hả, Chung Tư Viễn lắc đầu đứng lên: “Cậu đi ngủ sớm chút đi, tôi về đây.”
“À…” Giọng nói của Phương Tri Hành rất tiếc nuối: “Phải về rồi nhỉ.”
Không về thế ở lại ăn tết à?
Chung Tư Viễn đút một tay vào túi trông rất ngầu, nhìn dáng vẻ ngây ngô của Phương Tri Hành thì lại thấy tức, ngày mai tỉnh rượu rồi người này chắc chắn sẽ chẳng nhớ nổi tối hôm nay mình đã nói những gì đâu.
Anh duỗi một tay ra búng lên trán Phương Tri Hành: “Lau khô tóc, uống hết nước mật ong, nghe chưa?”
Anh búng chẳng đau chút nào, Phương Tri Hành bước chân trần xuống giường: “Vậy em tiễn anh đến cửa.”
“Không cần, cậu cứ ngồi đó đi.”
Chung Tư Viễn mở cửa phòng, đi qua phòng khách, phía sau lưng vẫn có tiếng bước chân đi theo.
“Chung, Chung Tư Viễn!”
Chung Tư Viễn đứng trước cửa thay giày: “Sao thế?”
Phương Tri Hành vịn tường đứng thẳng, liếm nhẹ vết thương bên khóe môi rồi đưa ra lời mời: “Đợi quay xong phim, em nhảy《Công Chúa Khổng Tước》ở Thất Hạm, anh cũng tới xem nhé?”
Phòng khách không bật đèn, hai người đều không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương.
Chung Tư Viễn không vội trả lời: “Ngày mai tỉnh rượu rồi cậu hỏi lại tôi một lần nữa.”
Cửa mở ra rồi đóng lại, màn đêm không tiếng động trôi qua rất nhanh nhưng lại tưởng chừng như rất chậm, Phương Tri Hành lau khô tóc, uống hết cốc nước mật ong, sau đó nhớ ra trước khi ngủ phải chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một chút.
Cậu gối đầu trên chiếc gối mềm mại nhắm đôi mắt lại, khắc ghi thật kỹ Chung Tư Viễn ở trong lòng.
Quả nhiên hiệu quả rất rõ rệt, sáng hôm sau Phương Tri Hành quên gần hết chuyện ngày hôm trước, nhưng vẫn nhớ như in chuyện cậu mời Chung Tư Viễn tới đoàn kịch xem mình múa.
Bước vào tháng 9, đoàn phim đã chuyển đến căn cứ quay phim điện ảnh và truyền hình để tiến hành vòng quay chụp thứ hai.
Phương Tri Hành gặp Quý Xuyến ở trên xe, sợ mình nằm mơ, nên vội vàng xác nhận với đối phương: “Tối qua Chung Tư Viễn đưa tớ về nhà hả?”
Quý Xuyến thật sự mất mặt giùm Phương Tri Hành, tối qua người này đã diễn một màn tình cũ chẳng thể nào quên được ở ngay trước mặt Chung Tư Viễn. Cậu ta không dám kể cho Phương Tri Hành nghe, sợ hôm nay cậu sẽ xấu hổ không quay phim được, nên giấu đầu lòi đuôi nói: “Anh ta đưa cậu về, nhưng tớ không biết cậu có nói lung tung gì không nữa.”
Sau khi đầu óc tỉnh rượu rồi Phương Tri Hành chẳng nghĩ ngợi nhiều, bèn bàn bạc với Quý Xuyến: “Có lẽ khoảng giữa tháng 11 là quay phim xong, đúng đợt cuối năm, đoàn kịch có buổi biểu diễn, tụi mình sắp xếp một buổi mời đoàn phim tới xem nhé? Phí biểu diễn trừ thẳng vào lương của tớ.”
“Được thôi,” Quý Xuyến là một tên nghiện thuốc, sáng sớm đã bắt đầu nuốt mây nhả khói: “Chỉ cần tiền đưa đúng hạn, đảm bảo chẳng ai có ý kiến.”
Phương Tri Hành tỏ ý tán thành.
Quý Xuyến mở hé cửa sổ ra một chút, gảy tàn thuốc ra ngoài: “Tri Hành à, cậu đã bao giờ nghĩ đến việc sau này đoàn kịch sẽ ra sao không?”
Người xem ca vũ kịch ngày càng ít, không chỉ là khán giả không đến, mà ngay cả các diễn viên yêu nghề này cũng bị hiện thực ép phải đi tìm lối thoát khác để mưu sinh, đoàn kịch muốn tiếp tục tồn tại, thì trước tiên phải đổi mới, phải được thay máu.
Phương Tri Hành nói: “Trước kia người ta tới đoàn kịch xem biểu diễn, đều là vì《Công Chúa Khổng Tước》của Chu Phương Bình, sân khấu này có thể duy trì suốt mấy chục năm, không chỉ dựa vào kỹ năng nhảy múa của bà, mà quan trọng hơn, vừa nhắc tới Công Chúa Khổng Tước, điều đầu tiên mọi người nghĩ tới sẽ là Chu Phương Bình, cái tên này là một biểu tượng, có Chu Phương Bình ở đó, Thất Hạm sẽ không sợ không bán được vé. Nhưng Chu Phương Bình sẽ già đi, còn Công Chúa Khổng Tước sẽ không già, thứ người ta thích là Công Chúa Khổng Tước của tuổi trẻ, chứ không phải là Chu Phương Bình của tuổi già.”
Quý Xuyến rít mạnh một hơi thuốc, ai rồi cũng sẽ già đi, vấn đề này vốn không thể giải quyết được: “Chẳng nhẽ muốn tớ phải cầu trời khấn phật xin ông trời cho cô Chu cải lão hoàn đồng à?”
“Nói cái gì vậy!” Phương Tri Hành giống như đang nhìn một tên bệnh thần kinh: “Ý của tớ là, hướng đi ban đầu của đoàn kịch đã sai rồi.”
“Hướng đi gì?”
“Ai nói chỉ có thể có một Công Chúa Khổng Tước?”
Một lời thức tỉnh người trong mộng, Quý Xuyến lập tức hiểu ra: “Ý của cậu là, tụi mình phải tuyển người mới, chọn ra Công Chúa Khổng Tước mới? Nhưng giờ nghề này đang dần dần suy thoái, cậu cũng thấy đấy, mấy chàng trai cô gái vừa tốt nghiệp sẽ không ở lại lâu đâu.”
“Năm nào cũng nói bất động sản suy thoái, nhưng không phải bên môi giới nhà đất vẫn xuất hóa đơn ầm ầm đấy sao?” Phương Tri Hành nói: “Nếu như tụi mình đánh vào sự nổi tiếng trước, làm càng nhiều người tới xem kịch múa hơn, một lần nữa gợi lại sức hấp dẫn của kịch múa thì sao? Chỉ cần có khán giả, đừng nói là một Công Chúa Khổng Tước, mà Ngu Cơ, Lạc Thần, Dương Quý Phi, muốn gì cũng không thiếu.”
Quý Xuyến bị kích thích, dụi tắt điếu thuốc hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao mới có thể làm cho nhiều người chú ý đến kịch múa hơn?”
Ánh mắt Phương Tri Hành sáng ngời, hiện lên hy tia vọng lấp lánh: “Đợi quay phim xong đã.”
Cùng với sự bắt đầu của thời kỳ quay chụp lúc trưởng thành, những diễn viên khác cũng lần lượt tiến vào đoàn phim.
Tay phải của Phương Tri Hành bị bó một lớp thạch cao dày cộp, treo tòng teng trên cổ nặng trình trịch, thời tiết lại nóng nực, nên sau gáy bị băng gạc siết cho đỏ bừng, mồ hôi dính vào thì lại xót vô cùng.
Người diễn vai nam hai cũng thuộc phái diễn xuất, tên Viên Gia Hào, ba năm liên tục được bình chọn là nam chính được hoan nghênh nhất bên mảng phim truyền hình, trong phim đóng vai Chu Phóng – anh trai hàng xóm là thanh mai trúc mã của Úc Nhiên.
Viên Gia Hào làm người rất khiêm tốn, không hề kiêu ngạo, ngày đầu tiên vừa đến đã chuẩn bị bữa sáng cho cả đoàn phim, vô cùng khách sáo.
Sau khi say rượu Phương Tri Hành rất đau đầu, lại phải dậy sớm nên chẳng có khẩu vị gì, đến phòng trang điểm ngửi thấy vị ngọt của bánh bao kim sa thì mới bắt đầu thấy đói.
(Bánh bao kim sa: bánh bao nhân sữa trứng ngọt màu vàng)
Cậu bị treo một cánh tay lên, nên ăn uống không tiện lắm, khó khăn lắm mới cắn được một miếng thì bị chuyên viên trang điểm tóm gọn.
Chuyên viên trang điểm lấy bánh bao khỏi tay Phương Tri Hành, cầm máy uốn tóc làm tóc cho cậu, vừa làm vừa nói: “Tối qua mới ăn thịt nướng xong, hôm nay lại còn ăn bánh bao ngọt, đạo diễn Trần nói phải giảm cân cậu quên rồi à?”
Dạo gần đây Phương Tri Hành đã rất gầy, cả người như nhỏ đi một vòng, tối qua cậu cũng chỉ ăn có hai ba miếng thịt nướng, còn lại đều dựa vào canh đậu phụ để lót bụng.
Cậu liếm môi, bảo chuyên viên trang điểm đẩy bánh bao ra xa một chút, vì sợ mình lại không nhịn được. Sau đó thì nhìn vào trong gương, sau khi vào đoàn phim dựa vào yêu cầu mà cậu không cắt tóc nữa, mái tóc ngắn gọn gàng trước kia giờ đã dài ra không ít, để phù hợp với hình tượng nhà văn của Úc Nhiên, chuyên viên trang điểm làm cho cậu kiểu tóc hơi xoăn tự nhiên.
Mái tóc hơi xoăn càng làm thay đổi khuôn mặt, ngay đến Quý Xuyến cũng nói kiểu tóc này làm mặt cậu trông càng nhỏ hơn.
Phương Tri Hành lấy điện thoại ra selfie, quay trái quay phải tìm góc độ, thì tự nhiên có một bóng dáng cao lớn lọt vào camera.
Cậu chẳng hề do dự quay đầu lại, thì nhìn thấy Chung Tư Viễn tay trái cầm ly giữ nhiệt, tay phải cầm bánh bao kim sa bước vào phòng. Ngược lại với Phương Tri Hành, Trình Hạo sau khi trưởng thành thì trở nên mạnh mẽ bá đạo hơn, sự thành công trong sự nghiệp làm hắn lúc nào cũng toát ra vẻ sắc sảo, tự tin lại có sức hấp dẫn vô cùng, chuyên viên trang điểm cắt ngắn mái tóc sắp phủ qua mắt của anh, làm khí chất càng trở nên vừa giỏi giang vừa khéo léo.
Phương Tri Hành cảm thấy Chung Tư Viễn rất đẹp trai, rồi lại thấy anh đang ăn bánh bao, nên trong sự hâm mộ còn mang theo một chút ghen tị, cùng là nam chính như nhau, sao Chung Tư Viễn lại không cần phải ăn kiêng chứ…
Cậu lên tiếng chào Chung Tư Viễn, lại nhận ra người ta tới phòng trang điểm để tìm Viên Gia Hào thảo luận kịch bản, chẳng liên quan gì đến cậu nên càng cảm thấy buồn bực.
Chuyên viên trang điểm uốn tóc cho Phương Tri Hành xong, tiếp đó lại đi lấy quần áo cho cậu thay.
Phương Tri Hành dựa vào ghế lắng nghe giọng nói chuyện chẳng chút chập trùng nào của Chung Tư Viễn, nhìn ngắm bóng lưng anh ở trong gương.
Quần áo được đem tới, Phương Tri Hành bèn cầm lên đi thay, vì tay treo thạch cao nên không tiện cho lắm, mất cả buổi mới mặc xong, lúc bước ra thì Viên Gia Hào đã đi rồi, Chung Tư Viễn đang dựa trước gương trang điểm ăn sáng.
Phương Tri Hành ngửi thấy mùi thơm lại nuốt nước miếng, bèn lấy xylitol ra nhai cho đỡ thèm, cậu hỏi Chung Tư Viễn: “Anh đang đợi em à?”
Chung Tư Viễn đứng dậy rời đi.
Phương Tri Hành vội vã đuổi theo, cố gắng chứng minh mình không bị lag: “Tối qua anh bảo em tỉnh rượu rồi hỏi lại anh lần nữa, giờ em tỉnh rượu rồi, anh có muốn tới xem em múa không?”
Ở trường quay hôm nay đã dựng xong bối cảnh bệnh viện, staff đoàn phim bận rộn đi tới đi lui, khung cảnh vô cùng ồn ào, Phương Tri Hành mang theo quả đầu tóc xoăn lộn xộn, một tay bị bó thạch cao treo trên cổ, dưới đáy mắt là sự chờ mong pha lẫn cả chút hoảng hốt, dường như rất sợ sẽ bị từ chối.
Chung Tư Viễn làm giá đủ rồi, rốt cục cũng cho cậu một câu trả lời chắc chắn.
Phương Tri Hành cười ‘hì hì’, đáy mắt phản chiếu ánh sáng của trường quay, cả khuôn mặt đều mang theo nét thỏa mãn.
Màu môi của cậu hơi trắng, buổi sáng không ăn gì nên bị hạ đường huyết, Chung Tư Viễn nhìn thấy tưởng là hậu quả của việc say rượu, bèn hỏi thăm: “Ăn ô mai không?”
Vừa nghĩ tới vị chua lại càng cảm thấy đói bụng, Phương Tri Hành lắc đầu, ánh mắt không kiềm chế được mà nhìn bánh bao trong tay Chung Tư Viễn: “Đừng nói nữa, em sắp chảy nước miếng rồi.”
Chung Tư Viễn chợt hiểu ra: “Chưa ăn sáng à?”
Phương Tri Hành bắt lấy cơ hội để tố cáo: “Chị Cindy nói em phải giảm cân, không được ăn.”
Hai cái bánh bao kim sa thì Chung Tư Viễn đã ăn hết một cái, anh bèn giơ cái còn lại lên, cách lớp túi đựng bẻ đôi ra, là phần ở giữa, phủ đầy sữa và lòng đỏ trứng ngọt mềm.
“Ăn một chút cũng không sao.”
Phương Tri Hành nổi hứng tán tỉnh, nhưng trên mặt lại tỏ ra ung dung, bắt lấy tất cả cơ hội để rút ngắn khoảng cách: “Tay em không tiện lắm.”
Cậu giơ cái tay bó thạch cao lên, lại chỉ cái bánh bao: “Thầy Chung, anh đút cho em ăn đi.”
Khóe miệng Chung Tư Viễn giật giật, lạnh lùng hỏi: “Cậu theo đuổi tôi mà còn bắt tôi đút cho cậu ăn nữa?”
Chẳng thèm nhớ chính mình mới là người năn nỉ người ta theo đuổi.
Phương Tri Hành cũng không nhớ ra: “Vậy hay là anh cứ chạy về phía trước đi, em đuổi theo ở phía sau, nếu em đuổi kịp anh thì anh đút cho em ăn nhé?”
Chung Tư Viễn chẳng muốn quan tâm đến người này nữa, bèn nhét thẳng cái bánh bao kia vào miệng Phương Tri Hành, rồi quay ngoắt người rời đi.
Phương Tri Hành thỏa mãn vì được ăn bánh bao kim sa, lại còn vui tai vui mắt nhìn Chung Tư Viễn bị mình làm cho tức giận chạy mất, nên vô cùng đắc ý.
Trước đây cậu rất thích trêu Chung Tư Viễn, người kia tức giận cũng sẽ không mắng người, cùng lắm là lạnh mặt rời đi thôi, cậu đuổi theo dỗ dành một chút là Chung Tư Viễn sẽ không so đo với cậu nữa, tính tình tốt lắm luôn.
Cảnh tượng như thế thật sự đã lâu lắm rồi không được thấy.
Phương Tri Hành cong môi cười, chạy đuổi theo anh giống như trước đây: “Thầy Chung, anh đợi em với.”
Danh Sách Chương: