Thật ra lần này người phụ nữ tới tìm An Khê, trong lòng cũng không phải không thấp thỏm, cho nên trước khi tới tìm, cô ấy đã tìm hiểu qua một lần tin tức đại khái về cô. Biết được việc cô là trí thức trẻ được điều xuống từ thủ đô. Bởi vì thủ đô cách huyện Dương Thụ Lâm rất xa, Điền Khê từ Bắc Kinh tới đây phải ngồi xe lửa hơn ba ngày gần bốn ngày. Nhưng thông tin bây giờ không phát triển, vậy nên cô ấy muốn tìm hiểu quá khứ trước đây ở Bắc Kinh của Điền Khê thì gần như là không thể.
Nhưng cũng không phải là không có cách nào. Sáng hôm nay cô ấy liền đi tìm bác sĩ Hoàng- người cũng đến từ thôn Tam Thủy để hỏi, bác sĩ Hoàng nói cho cô ấy biết lúc An Khê vừa tới thôn Tam Thủy thì đã cứu chữa một bệnh nhân bị bệnh động kinh. Về sau trong thôn cũng có vài người lục tục tới khám bệnh, nhẹ thì kê đơn lấy một ít thuốc, uống một hai lần là gần như khỏi hẳn, nặng thì châm mấy châm, cuối cùng cũng không sao. Dù sao trước mắt ông chưa từng thấy chứng bệnh nào có thể làm khó được cô.
Hơn nữa An Khê còn giúp ông chép không ít y thư, từ đó ông cũng có thể đoán là, nội tâm cô hẳn là rất thâm hậu mới đúng. Ông vẫn luôn chưa thăm dò được hết năng lực của An Khê, cho nên chỉ có thể giữ thái độ thận trọng.
Những tin tức này đều đang đánh vào trái tim không ngừng dao động của người phụ nữ. Cô ấy nghĩ người đến từ thủ đô luôn có vài chỗ độc đáo, tài năng so với người ở địa phương nhỏ như bọn họ hẳn là lợi hại hơn.
"Đồng chí, bệnh của cha tôi xin trông cậy vào cô", người phụ nữ hít sâu một hơi, cuối cùng điều chỉnh xong tâm lí của mình.
"Chị, em còn chưa hỏi tên của chị qua!"
"Thiệu Bội Hà, nếu em không ngại thì cứ gọi chị một tiếng chị Bội Hà!"
"Chị Bội Hà, chị gọi em An Khê là được rồi", nét mặt An Khê lộ vẻ tươi cười. So sánh với dáng vẻ chuyên nghiệp vừa nãy của cô, cô bây giờ càng giống như một em gái nhỏ nhà bên hơn.
"Đúng rồi, chị Bội Hà, nếu chị yêu cầu em tham gia trị liệu, hãy chắc chắn rằng phải thông báo cho bệnh viện, cũng phải bàn bạc xong với bệnh viện mới được." Loại đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất này An Khê vẫn hiểu. Cô là một nhân viên phi thông thường (*) tham gia trị liệu. Nếu sau này xảy ra vấn đề, bên phía người nhà và phía bệnh viện lại chưa bàn bạc trước với nhau, hai bên đều khó xử.
(*) phi thông thường: không chính quy, bất bình thường, ở đây có thể hiểu là nhân viên không chính thức, không xuất hiện thường xuyên ở bệnh viện.
An Khê không biết Thiệu Bội Hà thỏa thuận gì với bệnh viện, vào buổi sáng ngày hôm sau, cô ấy báo cho An Khê biết tất cả mọi việc đều được xử lí xong. Mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn, chỉ thiếu một ngọn gió đông là cô.
26 mạch châm không thể so sánh với các phương pháp châm cứu khác. 26 châm này hạ xuống, là châm tử huyệt, cho nên so sánh độ nguy hiểm mà nói thì cũng lớn hơn một chút, đây cũng là cuộc khảo nghiệm năng lực của người châm cứu. Trong lúc châm không được cắt ngang, nên cần phải tìm một nơi cực kỳ yên tĩnh, phòng phẫu thuật của bệnh viện lại hoàn toàn thích hợp.
Phòng phẫu thuật so với đời sau không biết là đơn sơ hơn biết bao nhiêu. Chỉ là một gian phòng nhỏ với ánh sáng sáng rực, bên trong bày một chiếc bàn mổ, bên cạnh để một ít dụng cụ phẫu thuật đơn giản.
Trừ An Khê ra còn có bác sĩ Bạch, một ông lão hơn 50 tuổi, một đầu tóc hoa râm. Ông từng là bác sĩ chủ trị của Huyện trưởng, người hiểu biết nhất về bệnh tình của Huyện trưởng là ông. Lần trị liệu này ông ấy yêu cầu nhất định phải ở cạnh trong toàn bộ quá trình. Nếu giữa chừng xảy ra sai lầm gì, ông ấy cũng kịp thời ngăn cản, phòng ngừa xảy ra hậu quả khó có thể vãn hồi.
Suy cho cùng, ông ấy không tin một cô gái trẻ tuổi thế này. Bác sĩ Bạch xuất thân từ Tây y nhưng cũng có chút hiểu biết về giới Đông y, Đông y phải xem kinh nghiệm trước tiên, tuổi càng lớn kinh nghiệm càng nhiều, cũng càng khiến người ta tin phục. Nhưng cô gái trẻ trước mắt này thế nào cũng thấy chưa tới 20 tuổi, ông không tin cô có thể có kinh nghiệm phong phú gì.
Chỉ là người nhà người ta kiên trì, thỏa thuận miễn trách nhiệm cũng kí rồi, bệnh viện không thể nói gì, dù sao thì cũng còn có bác sĩ Bạch dõi theo.
Sau khi làm xong công tác chuẩn bị trước khi châm cứu, An Khê đến trước mặt bác sĩ Bạch, cúi chào một cái, "Bác sĩ Bạch, rất xin lỗi vì đã xen vào giữa công việc của ngài. Đợi lát nữa tôi sẽ sử dụng phương pháp châm cứu khá đặc thù, cho nên xin ngài cho tôi chút thời gian. Nếu không một khi xảy ra vấn đề thì sẽ rất khó có thể tiếp tục."
Bác sĩ Bạch gật đầu, thái độ của cô gái trẻ này rất tốt, nhưng ông vẫn cần giữ vững thái độ về năng lực có đạt được tới tiêu chuẩn hay không của cô.
Sau khi thương lượng xong với bác sĩ Bạch, An Khê hít sâu một hơi, đi về phía bàn mổ bên kia. Bước tới bàn mổ, vẻ mặt của cô bỗng nhiên trở nên trịnh trọng, vừa nhìn là biết đã vào trạnh thái.
Từ góc nhìn của bác sĩ Bạch, mỗi một động tác của cô gái đều như nước chảy mây trôi, động tác tay không có chút trắc trở nào. Thủ pháp thuần thục thế này không luyện tập vài năm là không thể làm được, nghĩ đến đây ông không nhịn được gật gật đầu.
Nhưng khi nhìn thấy An Khê châm xuống, sắc mặt ông lập tức thay đổi. Đúng là liều lĩnh, đâu ra loại châm cứu nào lại châm vào tử huyệt của người ta. Ông vừa định mở miệng cắt ngang, nhưng lại nghĩ đến bộ dạng trịnh trọng nghiêm túc vừa rồi của cô gái này. Lời của cô uyển chuyển nhưng thật ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cô gái nhỏ cũng không yên tâm về ông, những lời mới nói lúc nãy cũng là để nhắc ông, để ông đừng nhúng tay cắt ngang giữa chừng. Nhịn cơn xúc động xuống, bác sĩ Bạch yên lặng chờ bên cạnh, xem xem tiếp theo cô sẽ làm thế nào, quả thật so với An Khê đang châm cứu còn nghiêm túc hơn.
Hai người trong phòng phẫu thuật như lâm đại địch (**), hai vị người nhà canh bên ngoài phòng cũng không dễ chịu. Hai tay Thiệu Bội Hà nắm chặt, đi qua đi lại trên hành lang, sắc mặt Thiệu Bạch Hàng cũng không tốt. Trước đó hai người vì chuyện này mà tranh cãi một hồi, bây giờ quan hệ vẫn chưa hòa hoãn lại.
(**) như lâm đại địch: như gặp phải kẻ địch mạnh
"Chị, em thật sự hơi không hiểu nổi chị. Cô nhóc kia nhìn qua cũng không giống nhân vật lợi hại gì. Chị sao lại như ma xui quỷ khiến mà tin cô ta?", tuy hai người đã bàn bạc xong xuôi, nhưng trong lòng Thiệu Bạch Hàng vẫn rất thấp thỏm.
"Bởi vì chị biết, trong lòng ba còn có sự nghiệp không bỏ xuống được, ông ấy sẽ không muốn nằm mãi trên giường. Thế nên cho dù chỉ có một chút hy vọng, chị cũng không muốn từ bỏ. Nếu ba có thể tỉnh lại, chị tin là ông ấy chắc chắn sẽ ủng hộ sự lựa chọn của chị." Thiệu Bội Hà hơi yếu ớt đáp, giọng của cô ấy nghẹn ngào trong vô thức.
"Vậy chị có nghĩ tới không, nếu ba vì sự vô năng lực của lang băm mà xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?" Thiệu Bạch Hàng hơi tức giận rèn sắt không thành thép, nhưng mà ngữ khí đã mềm đi không ít. Cuối cùng hắn oán hận mà nói một câu, "Nếu ba xảy ra chuyện gì, em sẽ không chịu bỏ qua đâu."
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, người ở hai bên cách một phòng phẫu thuật đều đang chịu khổ. Ước chừng tầm hai tiếng sau, cánh cửa của phòng phẫu thuật lặng lẽ mở ra, người bước ra trước là bác sĩ Bạch.
Thiệu Bạch Hàng đang ngồi trên băng ghế đứng dậy trước, đi nhanh đến trước mặt bác sĩ Bạch, hắn hỏi: "Bác sĩ Bạch, tình hình thế nào rồi?"
Bác sĩ Bạch vẻ mặt phức tạp, trong lòng Thiệu Bạch Hàng lộp bộp một cái, đôi mắt trừng lớn, lẽ nào đã xảy ra chuyện.
"Sau khi châm cứu, mạch đập mạnh mẽ hơn so với trước đây, cơ trong cơ thể cũng đang từ từ phục hồi, bệnh nhân bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại. Tất cả đang diễn ra theo chiều hướng tốt, nhưng tôi đề nghị tốt nhất nên chụp phim thêm để quan sát tình hình ứ đọng bên trong hộp sọ bệnh nhân." Bác sĩ Bạch vỗ vỗ vai Thiệu Bạch Hàng, vòng qua người hắn đi ra ngoài, lúc đi về phía trước còn cảm khái mà nói một câu, "Bây giờ người trẻ tuổi đúng là càng ngày càng giỏi, ngọn sóng trước như tôi sợ là bị sóng sau xô chết trên bờ cát."
Trong phòng phẫu thuật rất yên tĩnh, An Khê ngồi ở một bên băng ghế, đầu gục xuống, cả người cứ như bị ngâm trong mồ hôi, tóc sau gáy đều ướt đẫm, cả người không dậy nổi chút tinh thần nào. Thấy hai người nhà bệnh nhân đi vào, cô mới đứng dậy, cười cười.
"An Khê, không có chuyện gì chứ!" Thiệu Bội Hà hơi lo lắng hỏi.
An Khê lắc đầu, "Đừng lo lắng, em dự tính muộn nhất là tối nay bệnh nhân có thể tỉnh lại. Nhưng mà sau khi tỉnh lại, thân thể bệnh nhân sẽ khá là suy yếu nên cần tuân theo điều trị hậu kỳ, về phương diện này thì bác sĩ Bạch sẽ có kinh nghiệm hơn so với em. Nếu có vấn đề gì, các chị có thể trực tiếp hỏi bác sĩ Bạch."
Thiệu Bội Hà nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi, gánh nặng đè trong lòng mấy ngày nay rốt cuộc cũng được thả lỏng.
"Bạch Hàng, em còn thất thần làm gì, nhanh đi rót cốc nước cho bác sĩ An", Thiệu Bội Hà vỗ đầu một cái, cô ấy đúng là sơ ý, lúc trước chỉ lo mâu thuẫn trong lòng mình, quen mất hứa hẹn với đối phương chi phí chữa trị. Đúng là làm khó cô gái nhỏ dưới tình huống có thể sẽ không có hồi đáp gì mà chịu cực, cho dù là bác sĩ trong bệnh viện cũng còn có lương mà.
"An Khê, em là ân nhân cứu mạng của Thiệu gia, chị cũng không biết nên báo đáp em thế nào mới được. Em xem em có yêu cầu gì thì cứ việc nói, chỉ cần là việc chị có thể làm, dù có là sao trên trời chị cũng hái xuống cho em", Thiệu Bội Hà trịnh trọng mà nói
An Khê sửng sốt một chút, nhưng thật ra cô không nghĩ đến chuyện được báo đáp. Ban đầu dưới áp lực mà tiếp quản bệnh nhân, cô chỉ muốn nghiệm chứng giả thiết trong lòng mình về 26 mạch châm cứu thôi. Tuy rằng cô đã thử nghiệm vô số lần trong lòng mình, nhưng muốn phá vỡ lớp màng kia, vẫn phải thương thật đạn thật mà làm một lần mới có thể chân chính hiểu rõ ràng vòng luẩn quẩn bên trong, cho nên cô cũng là có suy nghĩ mang người ta ra làm thí nghiệm.
Hơn nữa ngoại trừ việc về Bắc Kinh, bây giờ cô thật sự không có yêu cầu gì khác. Nhưng rõ ràng là, trừ khi cô thật sự thi đậu đại học, hoặc là chờ tới khi cải cách mở cửa, nếu không căn bản chỉ là suy nghĩ viển vông, cho dù là Huyện trưởng cũng không có quyền để cô rời đi. Cô lắc lắc đầu, "Chị Bội Hà, mọi chuyện với em đều ổn, cho nên chị không cần lo lắng đâu."
An Khê càng nói thế, Thiệu Bội Hà càng thấy áy náy, luôn cảm thấy thiệt thòi cho con gái nhà người ta. Buổi tối hôm nay, sau khi chờ ba tỉnh lại, cô ấy dặn dò Thiệu Bạch Hàng chăm sóc, mình thì trở về nhà một chuyến, tìm tìm kiếm kiếm ở nhà hơn nửa ngày mới quay lại bệnh viện.
Ngày hôm sau, An Khê lại không có ở trạm y tá, cô ấy nghe người ta nói là khóa đào tạo của bệnh viện đã kết thúc, "bác sĩ thầy lang" đều đã trở về. Trong lòng cô ấy quýnh lên, vội vàng tìm người hỏi thăm nơi An Khê đang ở tạm rồi mới gấp gáp chạy đến nhà khách.
Bác sĩ Hoàng biết các nữ sinh nhỏ dù sao cũng mê chơi, cho nên sau khi chính sự kết thúc lại ở lại huyện thêm một ngày, để An Khê đi ra ngoài chơi một chút, cũng tìm hểu một chút phong thổ nhân tình (***) của huyện Dương Thụ Lâm bọn họ, tiện thả lỏng bớt áp lực công việc cường độ cao ở bệnh viện mấy ngày nay.
(***) phong thổ nhân tình: chỉ khí hậu, địa thế, tập quán, lễ tiết... của một địa phương.
Buổi sáng An khê còn chưa kịp bước ra khỏi cổng lớn nhà khách đã bị Thiệu Bội Hà vội vàng chạy tới ngăn cản. Mặt cô ấy đỏ bừng, thở hổn hà hổn hển, vừa nhìn là biết gấp gáp chạy một đường đến đây. An Khê rót cho cô ấy một ly trà.
"May quá em còn chưa đi, vừa nãy đúng là làm chị lo muốn chết", Thiệu Bội Hà vừa thở phì phò vừa nói.
"Chị Bội Hà, còn có chuyện gì ạ?" Cô hỏi.
Thiệu Bội Hà nhìn xung quanh vài lần, thấy sảnh lớn đông người phức tạp, khó nói chuyện, cô ấy vội vàng chào hỏi rồi bảo An Khê dẫn cô ấy vào phòng. Cô ấy không hài lòng lắm với phòng cô ở, nhưng mà bây giờ không phải lúc để nói chuyện này.
Trong tay cô ấy giấu một bọc nhỏ. An Khê tràn đầy nguy hoặc nhận lấy cái bọc đó, lúc mở ra vừa nhìn thấy, miệng cô hơi hé, cô vội vàng muốn đẩy trả lại.
Thiệu Bội Hà lại thế nào cũng không cho, "An Khê, em đừng từ chối, so với ơn cứu mạng, số bổng lộc này không tính là cái gì hết. Em nhận đi! Nếu em không nhận, trong lòng chị đây cũng không yên được."
An Khê không quá am hiểu cách từ chối người khác, nhất là không thích đẩy qua đẩy lại một món đồ với người ta, cuối cùng cũng là thật sự không đẩy lại được Thiệu Bội Hà mới chịu nhận đồ.
Sau khi tiễn người đi, cô mới để ý đến chiếc túi Thiệu Bội Hà dúi cho cô, đa số là một ít ngân phiếu định mức, một gia đình ba nhân khẩu bình thường nếu dùng tiết kiệm một chút thì có thể dùng đổi phiếu lương thực cả một năm. Cô ước tính là có thể làm phiếu vải may ba bốn bộ quần áo xuân hạ, còn có 600 đồng tiền mặt. Với sự hiểu biết nửa tháng về thời đại này, cô vẫn biết là 600 đồng tiền mặt có thể xây một ngôi nhà gạch xanh rất khang trang, hình như toàn bộ căn nhà kia của Bí thư chi bộ cộng lại cũng tầm chừng này tiền.
Có mấy thứ này, hai năm sinh hoạt sau này của cô có thể nói là cơm áo vô lo.
Tác giả có lời muốn nói: Về giá vật chất hồi trước, tui có đi hỏi bà của tui. Bà nói là cái căn nhà gạch xanh của nhà tui hồi xưa tốn 600 đồng mới xây thành đó.