Bọn họ phải ngồi xe buýt qua năm trạm với đến, vất vả lắm mới đến nơi, là một tiểu khu. An Khê đã hỏi thăm rồi, những người ở xung quanh nơi này đều là giáo viên và sinh viên từ các trường đại học gần đó. Bất kể là vị trí địa lý hay là hoàn cảnh thì An Khê đều rất hài lòng, chỉ cần căn nhà kia không xem như quá tệ, giá cả cũng hợp lý mà nói thì bọn họ sẽ thuê luôn.
Hai bên giao hẹn là trực tiếp chờ ở cửa, sau khi hai người lên lầu, dựa theo bảng số nhà mà tìm được vị trí, là một căn nhà ở cuối hành lang, bên cạnh có một ô cửa sổ, ở bên ngoài cửa sổ có một gốc cây khô vươn một nửa cành cây vào bên trong.
An Khê kéo cành cây ra rồi nhìn xung quanh vài lần, có mấy ông cụ đang ngồi ở ghế bên ngoài. Ở chỗ xa hơn một chút là cánh cửa sắt mà bọn họ đã tiến vào, trước cổng sắt có mấy đứa trẻ chạy vào, mà theo sau đám trẻ là một nam một nữ.
Nữ khoảng bốn đến năm mươi tuổi, nam thì khoảng chừng hai mươi tuổi, sau khi An Khê nhìn thấy gương mặt của người đàn ông thì con ngươi hơi co lại. Cô vội vàng nghiêng người qua, vén vén tóc một cách chột dạ.
"Sao thế?" Giang Triều hỏi.
An Khê lắc lắc đầu, đảo mắt nhìn sang bên cạnh, đáy lòng lại đang âm thầm thở dài. Vận may của cô cũng thật tốt, Bắc Kinh lớn như vậy mà cô cũng có thể gặp lại người quen cũ, chẳng qua là người quen mà cô thực sự không muốn gặp.
An Khê trốn trong góc phòng, liếc nhìn hai người đang đi tới tòa nhà này, đáy lòng cô càng lúc càng kỳ lạ, âm thanh nào đó sắp chui từ dưới đất lên.
Cách đó không xa có tiếng gõ cộp cộp của giày cao gót, còn có thấp thoáng tiếng người trò chuyện với nhau, sắc mặt của An Khê càng ngày càng khó coi hơn.
"An An, có phải thân thể em không thoải mái hay không?" Giang Triều thử đo nhiệt độ trên trán cô.
"Giang Triều, em không thích căn nhà này, nếu không chúng ta tìm nơi khác đi." An Khê nắm lấy cánh tay của Giang Triều, tha thiết nhìn anh.
"Không phải vừa rồi em thấy rất tốt sao? Hơn nữa chúng ta vẫn chưa xem nhà mà!" Giang Triều nhíu mày, anh nhìn cô với ánh mắt dò xét.
Cảm giác áp lực của ánh mắt Giang Triều quá mạnh mẽ, An Khê cúi đầu không dám đối mặt với anh.
"Là hai người muốn xem nhà sao?" Giọng nói mềm mại của người phụ nữ truyền đến.
Giang Triều xoay người: "Là chúng tôi."
An Khê nhắm mắt lại rồi mở ra, không phải chỉ là người yêu cũ của Điền Khê sao? Cũng chẳng phải của cô, cô lại không làm chuyện trái với lương tâm thì cần gì phải sợ chứ. Bây giờ An Khê cuối cùng cũng biết tại sao An Khang lại tốt bụng như vậy, thì ra là đào bẫy đợi cô ở đây!
Lúc trước, An Khang phát hiện ra chuyện yêu đương bí mật của Điền Khê, sau đó bị cô ta gào lên cho cả nhà đều biết. Từ Hồng thấy điều kiện trong nhà đối phương tốt, ngược lại cũng không nói cái gì, chỉ bảo cô ta cẩn thận nắm chắc. Sau này, bởi vì tức giận mà Điền Khê đã chạy xuống nông thôn, còn chia tay với đối phương vì không hợp ý kiến. Theo ký ức của cô, Điền Khê rất thích anh ta, đối phương là một người không tệ, nếu Điền Khê có thể có lý trí một chút thì nói không chừng cuối cùng thật sự có thể ở bên nhau, mặc dù sau này cô ta cũng hối hận khôn cùng.
Lúc Lục Tranh nhìn thấy An Khê cũng rất ngạc nhiên, cô út của anh ta nói rằng có người muốn xem nhà nên tiện đường đi cùng cô ấy đến đây, không ngờ rằng lại gặp lại bạn cũ.
Cô gầy đi rồi, sực sắc sảo trên người đã bị mài nhẵn, bớt đi vẻ tùy ý thẳng thắn của trước kia mà trở nên nhã nhặn hơn. Dáng vẻ kéo tay của người đàn ông bên cạnh vẫn rung động lòng người như cũ, trong khoảnh khắc này, bóng dáng có hơi mơ hồ trong ký ức đã rõ ràng hơn.
"An Khê, đã lâu không gặp, sao trở về rồi cũng không nói cho bạn học cũ chúng tôi đây, hẹn ra ngoài ăn một bữa cơm cũng được mà!" Lục Tranh cười nói.
Lời nói không vượt quá khuôn phép của Lục Tranh khiến An Khê không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô rất có thiện cảm đối với sự hiểu chuyện của người này.
"Tôi vừa mới trở về, bận rộn không ra ngoài được." An Khê mím môi cười đáp lại.
"Lục Tranh, hai cháu quen nhau à?" Lục Du mở miệng hỏi.
"Quen ạ, bạn học hồi cấp ba." Anh ta nói.
Sau khi Giang Triều nghe thấy cái tên Lục Tranh này thì con ngươi của anh lập tức co rụt lại, tay siết chặt phát ra tiếng răng rắc.
Lục Tranh đều đang cố gắng chu đáo về mọi thứ, cho dù hai người đã chia tay, suy nghĩ của anh ta vẫn là không muốn gây ra phiền phức cho người yêu cũ. Nhưng dấu vết anh ta nóng lòng muốn giả vờ như không có quan hệ lại quá rõ ràng, hơn nữa, ánh mắt quen thuộc thân thiết trong vô thức không lừa được người khác.
Giang Triều cúi đầu để che đi vẻ lạnh lẽo trong mắt.
Lục Du đẩy cửa nhà ra, trong mắt lộ ra vẻ đau buồn. Nơi này đã để lại quá nhiều kỷ niệm của cả gia đình bọn họ, có đau khổ cũng có ngọt ngào, bây giờ ngay cả mẹ cô ấy cũng qua đời rồi, cho nên nhớ lại quá khứ cũng chỉ được chôn dưới đáy lòng theo cái chết của một vị bề trên cuối cùng của cô ấy mà thôi. Nửa đời sau cô độc của mẹ cô ấy đã rất vất vả rồi, có thể giải thoát sớm một chút, xuống dưới gặp cha cô ấy cũng xem như là một chuyện tốt.
Đồ đạc trong nhà đã được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, có điều vẫn có thể nhìn thấy một vài dấu vết cuộc sống của bà cụ. Vách tường có màu vàng, có vẻ hơi cũ kỹ.
Lục Du mở cánh cửa sổ đã đóng chặt một khoảng thời gian ra rồi nói: "Thực ra, nếu không phải trước khi ra đi, mẹ cô đã dặn dò bọn cô đừng bỏ không căn nhà này, mà hãy phát huy tác dụng mà nó nên có, một nhà bọn cô cũng không muốn ở lại đây, sợ kỷ niệm quá nhiều, dễ bị tổn thương, không thì bọn cô cũng không muốn cho thuê."
An Khê gật đầu, ngôi nhà là căn hộ nhỏ bình thường nhất, đồ dùng trong nhà chỉ có một chiếc bàn và một chiếc giường cũ kỹ, nói là hai phòng ngủ và một phòng khách, nhưng trong đó có một gian phòng rất nhỏ, đoán chừng kê một chiếc giường thì sẽ không còn nhiều chỗ trống.
"Gian phòng này được mẹ cô dùng làm phòng sách, không gian của phòng ngủ chính vẫn tương đối lớn, nếu chỉ có hai vợ chồng các cháu mà nói cũng đủ rồi, có điều nếu nhiều người hơn mà nói thì sẽ hơi chật." Lục Du nói.
"Chúng cháu còn có hai đứa con, có điều còn nhỏ tuổi, tạm thời vẫn đủ không gian. Giang Triều, anh cảm thấy thế nào?" An Khê quay đầu lại hỏi anh.
"Em cảm thấy tốt là được."
Lục Tranh đứng bên cạnh cửa sổ, cách hai người một khoảng nhất định. Sau khi nghe thấy An Khê nói vớ hai đứa con, anh ta không khỏi liếc nhìn cô với vẻ kinh ngạc. Anh ta không ngờ chỉ mới hai năm không gặp, cô không những đã kết hôn rồi, ngay cả con cái cũng có rồi. Hơn nữa, tình cảm giữa bọn họ kia rõ ràng khăng khít hơn lúc ở bên anh ta, ít nhất đối với Lục Tranh mà nói, mặc dù anh ta cũng buông tay rồi, nhưng suy cho cùng An Khê là người đầu tiên mà anh ta thích, lúc gặp lại lần nữa, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút mất bình tĩnh.
Giang Triều đi sang bên cạnh vài bước, ngăn An Khê ở trước người anh, khiến thứ mà Lục Tranh nhìn thấy chỉ là thân hình cao lớn của một người, trong lúc vô ý, Giang Triều còn ném cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo.
Sau khi bàn bạc với Lục Du về tiền thuê nhà và một số vấn đề khác xong xuôi, hai người trả trước tiền thuê nhà hai tháng, rồi Lục Du chuyển giao chìa khóa cho hai người.
Đợi sau khi trong nhà chỉ còn lại hai người, Lục Du lên tiếng: "Lục Tranh, cô gái nhỏ kia rất thú vị."
"Gì ạ?" Lục Tranh khó hiểu hỏi lại.
"Trên người cô ấy có phẩm chất riêng giống như bà nội cháu, cô rất thích con bé, tiếc mà cháu không nắm bắt tốt."
"Cô, cô nói lung tung gì đó?" Lục Tranh bụm mặt, che giấu vẻ lúng túng trong mắt.
"Cô có nói lung tung hay không thì trong lòng bản thân cháu còn không biết rõ sao, đi thôi!"
Lục Du đóng cửa lại, hoàn toàn ngăn cách hai thế giới.
Hai người đi về phía trạm xe buýt, bầu không khí giữa bọn họ có chút đè nén, Giang Triều đi nhanh hơn An Khê nửa bước chân, An Khê phải bước dài hơn trước mới có thể theo kịp anh.
"Giang Triều, anh đi chậm một chút, em theo không kịp." An Khê bĩu môi, trong lòng có hơi ấm ức.
Quả nhiên, bước chân của người ở đằng trước hơi bước chậm lại, có điều trên người vẫn tỏa ra khí thế người lạ chớ gần.
"Giang Triều!" An Khê cực kỳ uất ức, cô muốn anh có thể quay đầu lại mà liếc nhìn cô một lần, giống như trước đây, sau khi cô chọc anh tức giận xong, chỉ cần cô làm nũng với anh một chút thì anh sẽ bất đắc dĩ mà thở dài, sau đó xoay người ôm cô vào lòng.
Nhưng anh cũng chỉ chăm chăm đi về phía trước mà không nói tiếng nào. An Khê đi theo đằng sau anh cả đoạn đường, sau khi lên xe buýt, dọc đường anh cũng chẳng nói gì. Mấy lần cô muốn lên tiếng, nhưng đều bị sự lạnh nhạt của Giang Triều ép lui, sau đó tập trung nhìn phong cảnh không ngừng thay đổi ở bên ngoài cửa sổ.
Sau khi xuống xe, thấy sắp đến nhà họ An, An Khê không nhịn được mà nắm lấy tay của Giang Triều, nhiệt độ trên tay anh có chút phỏng tay.
"Giang Triều, anh đừng không để ý đến em, em rất sợ."
Giang Triều dừng bước, anh kéo An Khê vào trong một cái góc, ép cô đứng trước mặt anh: "Em sợ cái gì?"
"Em không biết." An Khê bị đôi mắt sáng rực của anh ép đến lùi một bước về phía sau.
"Em không biết ư, cần anh nói cho em biết tên đàn ông đó là ai không?" Giang Triều nâng cằm cô lên, ép hai người đối diện với nhau.
An Khê sửng sốt, cô siết chặt lòng bàn tay: "Anh biết hết rồi."
"An Khê, anh đã sớm nói với em rồi, anh không chê quá khứ của em, nhưng đừng lừa gạt anh, em có biết anh ghét nhất bị người khác lừa anh hay không."
"Em không lừa anh!" An Khê vội vàng đáp lại.
"Tên đàn ông tên là Lục Tranh kia thì sao! Em muốn nói cho anh rằng em và anh ta không có quan hệ gì sao? Tại sao em nhìn thấy anh ta lại trốn tránh, thẳng thắn nói sự thật với anh thực sự khó khăn đến vậy sao? Hay là nói ngay từ đầu, em chưa từng tin tưởng anh!" Vẻ mặt của Giang Triều trở nên dữ tợn, gân xanh trên tay cũng nổi lên, bàn tay nắm lấy An Khê của anh chẳng khác nào còng tay sắt, chỗ cổ tay bị nắm lấy truyền đến cơn đau âm ỉ.
Chiều ngày hôm qua, Giang Triều vô tình nghe thấy cuộc cãi vã của An Khê và An Khang, là về người đàn ông tên là Lục Tranh kia. Sau đó, An Khang đưa cho anh một cuốn sổ ghi chép, nói là đồ của An Khê, bảo anh chuyển cho cô.
Trong lúc vô tình, anh lật trang, tất cả nội dung ở phía trên đều là về gã đàn ông tên là Lục Tranh kia. Tình cảm tha thiết giữa những hàng chữ kia khiến trái tim anh như rơi vào hầm băng, hai người trên ảnh chụp thân mật khăng khít, yêu thương lộ ra trong mắt kia lại khiến máu của anh lạnh như băng.
"Giang Triều, em không lừa anh, cũng chưa từng không tin anh. Người từng yêu đương với Lục Tranh không phải An Khê, từ trước đến nay, An Khê chỉ yêu một người đàn ông là anh, anh có hiểu không?" An Khê vuốt ve mặt của Giang Triều.
"An Khê, bất kể em từng yêu ai cũng không quan trọng, anh nói rồi anh không thèm quan tâm, nhưng mà đừng lừa gạt anh, cho dù em lừa gạt được anh, nhưng em cảm thấy mình có thể lừa gạt trái tim của chính em sao?"
Giang Triều ngăn bàn tay của An Khê lại, lấy một tấm ảnh chụp từ trong túi áo ra, sau đó đập vào trên tường. Ánh mắt của anh đỏ ngầu, nói không thèm quan tâm là giả, anh quan tâm đến mức muốn phát điên, bây giờ anh chỉ muốn giết chết người đàn ông đang từng để lại dấu vết kia trong đáy lòng của cô.
"An An, em nói xem, người trên cái này không phải em, có đúng không?"
"Giang Triều, đây không phải em, em nói cho anh biết một bí mật to lớn được không?" An Khê lau nước mắt trên khóe mắt, mỉm cười nói.