• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi gặp mặt trước khi vào học chính là đêm hôm sau bữa đăng ký, lớp họ có hơn ba mươi người, nữ sinh chiếm đến hai phần ba. Tập hợp lúc bảy giờ tối, trước hai tiếng đồng hồ, An Khê đã dẫn con đến gửi cho Từ Hồng, cô đợi cho chúng lơ là mình, mới rời đi.

Sau khi qua mấy trạm đường, cô không ngồi xe mà đi bộ, khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ cô đã đến căn phòng học được hen. Chỉ mới sáu giờ rưỡi, nhưng đã có rất nhiều người trong phòng học, phần lớn họ đều lấy phòng ngủ làm nơi tập trung và đến đây, An Khê tự tìm một góc rồi yên vị.

Do đều là sinh viên mới, nên đa phần mọi người không quen nhau, mà An Khê cũng không có bước lên bắt chuyện với bạn học mới, mà ngồi một mình ở đó nửa tiếng đồng hồ. Đợi khi có tiếng chuông reo lên, các bạn học hàng phía trước cũng có đầy người ngồi.

Bàn phía trước toàn là đầu người, nhưng ba hàng phía sau lại bị bỏ lơ, chỉ đợi đến khi hàng phía trước hết chỗ rồi, họ mới rải rác quay lại ba dãy cuối túm lại mỗi nhóm hai người với nhau.

An Khê quan sát xung quanh, đầu tiên là cô ngồi một mình từ vị trí đầu tiên đếm ngược lên, cách khá xa với những người khác.

"Bạn nữ ngồi hàng cuối cùng, phiền bạn lên bàn trước ngồi đi." Cô giáo phụ đạo nói.

Các bạn học đông đúc đang ngồi phía trước, lập tức ngoảnh đầu lại tò mò nhìn cô.

An Khê:...

Người ta bảo, sau khi lên đại học, ba hàng đầu do giáo viên đẩy lên vì các học sinh chán học và quậy phá đó! Dưới ánh mắt của một đám mèo hoang, An Khê ngoan ngoãn đời từ hàng đầu đến hàng thứ ba từ dưới đếm lên. Cô thật muốn cảm ơn anh hùng cao một mét chín ngồi trước mặt mình, cơ thể của người này đã che hết bản thân.

"Bạn học, bạn ngồi xa quá làm gì, giáo viên nói sẽ không nghe rõ đâu."

An Khê:...

Chẳng lẽ không phải dãy hàng trước các người chiếm kia mới bất bình thường à? Rõ ràng, cô vừa chiếm được dãy bàn dãy bàn có phong thủy đẹp, luôn được các nam sinh tranh giành bể đầu đấy.

"Ngủ quên mất." Cô cười xấu hổ.

Đúng là mặt mũi ném hết ở nhà rồi.

An Khê thật sự không nghe rõ giáo viên phụ đạo đang thao thao bất tuyệt cái gì, chỉ nghe giọng cô ấy bảo các học sinh lên bục giảng giới thiệu bản thân. Tất cả mọi người, tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, không có ai muốn xung phong mở màn trước.



Giáo viên phụ đạo thấy không có ai chịu xung phong, đành dạo một vòng đường hẹp, nói: "Đúng lúc, bạn học vừa này chuyển chỗ ngồi lên đây trước đi! Các bạn hãy vỗ tay cho bạn mới nào."

Trước mặt An Khê chảy ra một vạch hắc tuyến, sớm biết vậy cô nên ngồi bàn đầu tránh hàng cuối rồi, người ta bảo làm người phải khiêm tốn đó!

An Khê đi từ phía sau vòng lên trước bục giảng, đưa mắt nhìn mảnh đông nghẹt phái dưới, mà phần lớn các hàng đầu đều là nữ sinh, sau đó là mấy hàng nam sinh dày đặc như bức tường bảo vệ cho các nữ sinh phía trước, mà chỗ ngồi của cô lại đúng lúc biến thành chỗ ngoài bức tường đó.

Người bên dưới đều có bệnh, họ toàn là bệnh nhân của mình.

An Khê lẩm nhẩm trong miệng vài tiếng, mới thở phào cười nói: "Tôi tên An Khê, người Bắc Kinh. Năm nay hai mươi tuổi, mới về từ nông thôn về, mong trong bốn năm đại học có thể hòa thuận và vui vẻ với mọi người, mong các bạn giúp đỡ nhiều hơn."

"Tên trong an nghỉ, nghỉ ngơi hả?" Đột nhiên có một giọng nói phát ra trong đám người.

Nghỉ em gái nhà cậu, an nghỉ cả nhà cậu.

An Khê cười: "An Khê là suối, một dòng suối chảy róc rách, không an nghỉ đứt hơi, trông bạn học có chút thông minh chắc chắn có thể đoán được mà."

Lời cô vừa dứt, cả lớp lập tức cười ầm ầm, giáo viên phụ đạo cũng bật cười: "Bạn học An Khê giỏi về ăn nói lắm đấy, khi học kết bạn thì hãy bộc lộ một chút nhé."

"Thưa giáo viên, em không giỏi đâu." Lời nói của An Khê vẫn chưa hết, đúng lúc giọng cái người vừa trêu ghẹo cô lại vang lên: "Giáo viên, em có thấy An Khê nhảy một điệu dân tộc ở buổi họp lớp đó, em với bạn ấy cùng học chung trường cấp ba, trước buổi lễ tốt nghiệp, bạn ấy đã nhảy đó."

Lúc này, cuối cùng An Khê mới thấy được gương mặt người nói chuyện, mà bạn nam sinh kia lại đúng là người ngồi phía trước của cô. Đáy lòng An Khê tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẻ mặt vẫn giữ lấy nụ cười nhẹ.

Điền Khê đã nhảy một điệu dân tộc, nhưng cô sao nhảy được. Bộ môn này là thứ cô chưa từng đụng qua, tuy vậy cô cũng không muốn xấu hổ trước đám người này.

"Bạn học An Khê, khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng có tài năng phải dũng cảm bộc lộ ra, đó chính là hành động chứng minh bản thân đó."

"Giáo viên, thật ra em không khiêm tốn mà là sau khi em ở nông thôn một thời gian dài đã quên nhảy múa rồi, đã quá lâu rồi không tập lại nữa nên gân cốt cũng không uyển chuyển. Giáo viên, em giới thiệu xong rồi, không còn chuyện gì nữa em xuống chỗ ngồi trước."

Sau khi giáo viên phụ đạo gật đầu đồng ý, An Khê vội vàng chạy xuống khỏi bục. Cô quay lại ngồi vị trí chủ của mình, im lặng nghe người khác giới thiệu.

Bạn trong lớp này đến từ khắp nên trong cả nước, người lớn tuổi nhất là hai mươi tám tuổi, người nhỏ nhất mới mười bảy tuổi. An Khê đã hai mươi tuổi, nên không tính là quá cao.

Buổi gặp mặt làm quen chừng hai tiếng đồng hồ, đến gần chín giờ mọi người mới tản dần ra. Cô đi ngược đến cổng trường học với đám bạn. Trên bầu trời đang treo một vầng trăng tròn to tướng, gió đêm thổi hơi lạnh trên cơ thể đi khắp nơi.

Muốn ra cổng trường có một con đường nhỏ, An Khê đi trên con đường này. Bóng cây lay động trong đêm tối, cả đoạn đường vắng tanh, không một bóng người.

Cô nắm chặt quần áo trên cơ thể, chạy chậm về trước. Khi An khê nhìn thấy phía trước đang có một bóng người đi đến, bước chân của cô cũng khựng lại.

Sớm biết thế này, cô sẽ không đi đường tắt mà ra ngoài đường lớn thì ổn rồi, cô không đi nữa, đối phương cũng không bước tiếp. Đáy lòng An Khê hơi sợ hãi, cũng may đoạn đường nhỏ này rất ngắn, cô lùi ra sau vài bước, lập tức nắm được thế làm chủ.

Cô đang suy nghĩ mình có nên lui nữa hay không, cái suy nghĩ này vừa xuất hiện, cô lập tức xoay người muốn đi lại đường cũ.

"An An."



Giọng nói quen thuộc khiến An Khê dừng bước chân, đó là giọng của Giang Triều, cô chạy chậm trước mặt anh.

"Giang Triều, anh đến rồi sao không lên tiếng, lúc nãy làm em sợ muốn chết." An Khê đánh lên vai anh.

"Anh muốn để xem em có nhận ra anh không, ai ngờ em vừa gặp anh đã bỏ chạy."

Giang Triều nắm tay An Khê đi ra ngoài.

"Hôm nay, anh mệt không?" An Khê hỏi.

"Không, chỉ chạy một ít con đường, rồi chạy xung quanh mấy cái thôn nhỏ thôi."

"Anh chạy đến mấy chỗ đó làm gì?" An Khê lại hỏi.

"Tìm ít đồ tốt. Em còn nhớ cái tượng Phật bằng vàng đồng kia không? Không ai ngờ, những bảo bối như nó còn nhiều lắm." Giang Triều cười nói.

"Thế sao anh biết những món đó là bảo bối?"

"Xíu chuyện đó mà không có mắt nhìn được, thì em nghĩ trước giờ anh dựa vào gì để kiếm tiền đây."

Đôi mắt của An Khê tỏa sáng, bây giờ hình như cô mới biết được những đồ vật trông rất bình thường trong nhà đều là đồ quý hiếm có giá trị liên thành. Ai mà ngờ ngay cả chai đựng nước của mình cũng là đồ cổ đâu chứ, cho nên có một ít người lợi dụng chuyện này mới mua được chúng với giá tiền rẻ bèo, rồi lại bán cho các thương gia đồ cổ với giá cao.

"Thế anh đã đào được bảo bối gì chưa?" An Khê mở to đôi mắt tò mò, hỏi.

"Thật ra, mấy ngày qua anh thấy đa số món đều là đồ chơi bình thường, nhưng hôm nay anh có nhìn thấy một chiếc bình sứ trong nhà của một người đồng hương, vừa cảm nhận có duyên nên lập tức mua lại ngay." Giang Triều nói.

Giang Triều nói như là thuận miệng nhắc đến thôi, An Khê cũng rất hiểu tính cách của anh về mặt này. Cô biết Giang Triều có tính rất tỉ mỉ, nếu không chắc chắn đến chín mươi phần trăm thì sẽ không làm chuyện sằn bậy, anh nói bản thân đã thấy có duyên, thì chắc chắn món kia là hàng hiếm.

Cô không hiểu biết nhiều về đồ cổ, dù thứ đó đặt trước mặt cô thì cô cũng không biết nó tốt hay không, cũng không biết Giang Triều làm sao có thể tập luyện đôi mắt nhìn ra được.

An Khê hỏi anh, anh chỉ cười cười và im lặng. Sau khô cô lườm anh xong, cũng chẳng quan tâm nữa.

"Giang Triều, thật ra em không mong sự nghiệp của anh lớn mạnh, nhưng thế thì quá mệt mỏi, em thà chúng ta sống như hiện tại, anh có thể dành nhiều thời gian bên em và con. Nhưng đâu lại vào đấy, em hiểu tính cách của anh, anh không phải người muốn giẫm chân tại chỗ mà liên tục tiến lên, nếu không lúc trước anh sẽ không cùng em đến phía bắc. Vậy nên anh muốn làm gì thì cứ làm đi, nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện."

"Em nói xem?" Ánh mắt của Giang Triều hạ xuống.

Ban đầu, An Khê còn cười, nhưng sau khi Giang Triều nói xong, vẻ mặt cũng thay đổi nghiêm túc: "Hồ ly tinh ở ngoài nhiều lắm phải không!"

"Anh chẳng thấy hồ ly tinh nào ngoài kia, mà trong nhà lại có một con đang quyến rũ người ta mỗi ngày đấy." Giang Triều nương theo ánh sáng của trắng, hôn lên mặt cô.

An Khê đỏ mặt, hừ một tiếng.



Ngày đầu tiên khai giảng diễn ra, họ phải huấn luyện quân sự nửa tháng, chuyện này là giáo viên phụ đạo nói lại trong hội nghị mít-tinh. Cũng may số họ hên, trong thời gian huấn luyện quân sự thời tiết khá mát mẻ, có thể tránh mùa hè oi bức.

Nhưng sau một ngày huấn luyện ở cường độ cao, họ vẫn không chịu đựng được. Sau khi tắm rửa xong, An Khê cùng chơi và tạm biệt hai đứa con mới đến thao trường của trường học.

Vào buổi chiều trời đã u ấm, việc tập luyện ở thao trường vẫn tiếp tục diễn ra. Sau tập giẫm chân đi đứng nghiêm, thì trời đã tối đi một chút, lúc này huấn luyện mới kết thúc khoảng tám giờ tối.

Sau khoảng thời gian tám giờ đến chính giờ là việc sinh hoạt tập thể, ca hát vui chơi nhảy múa tự do.

Mọi người trong lớp Đông y ngồi tụm lại một chỗ, tiếng ca hát vang lên bên cạnh. Không khí vô cùng náo nhiệt, nhưng An Khê đang nhớ về mấy đứa con ở nhà, nên không chú ý đến các hoạt động tập thể bên này. An Khê nghĩ đến mất hồn, cô nhớ đến hai đứa con đang làm gì ở nhà, có Từ Hồng ở bên chúng cũng khiến cô yên tâm vài phần, nhưng mỗi khi rảnh rỗi cô lại vô thức nhớ về bọn nó.

Chuyện huấn luyện quân sự chính là hoạt động liên kết tình cảm của mọi người với nhau. Mọi người càng đùa càng vui vẻ, thậm chí còn tụ họp với các lớp khác chơi cùng nhau.

Lớp y học lâm sàng bên cạnh đã có người ồn ào, hát một bài.

"Lớp Đông y cũng mời ra một người hát đi."

Lớp Đông y bị gọi, lập tức người tiểu đội trưởng vừa mới nhận chức tên Lưu Dương nói to: "Các cậu hát thôi thì có gì đâu, lớp chúng tôi còn biết nhảy múa đó. An Khê, không phải cậu biết nhảy sao? Cậu hãy lấy lại vinh dự cho lớp chúng ta đi."

An Khê nhướng này, vô cùng bất mãn với hành động không hỏi trước một tiếng đã đẩy cô ra rồi.

Do bây giờ là ban đêm, nên không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt, nhưng Lưu Dương có thể thấy ánh mắt của An Khê đang tức giận đến tái đi. Các lớp khác cũng hùa theo, ồn ào không sợ tiếng động quậy lớn, vì người lớp Đông y đã đưa An Khê lên làm con dê thế mạng, nên không đến lượt những người khác làm xấu hổ, tất cả đều thở dài nhẹ nhõm.

"An Khê, khiêu vũ."

Sau có một người đầu tiên gọi tên An Khê, người của cả lớp cô cũng nói lớn theo. Thoắt cái, mọi người lập tức đồng lòng gọi tên cô.

An Khê nhìn tiếng nói càng ngày càng to, cũng lúng túng muốn chết, nếu họ tiếp tục gọi tên cô nữa, có lẽ hôm sau cô sẽ trở thành cái tên nổi nhất trong cả trường.

Theo tiếng gọi lớn của cả đám, An Khê cứng ngắt đứng dậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK