Ánh mặt trời xuyên qua sương mù, cả thế giới bừng sáng. Trên sân ga đứng đầy người, theo chuyển động của đoàn tàu, mọi người cũng di chuyển như kiến.
Nhà ga cuối Bắc Kinh đã đến, hành khách được yêu cầu mang theo đồ đạc và chuẩn bị xuống tàu. Tiếng phổ thông tiêu chuẩn vang lên từ còi trên đầu máy. Xe dần dừng lại, dòng người trên xe dần dần tiến về phía cửa.
Thôn Tam Thủy nằm ở phía nam, nơi có nhiệt độ lạnh nhất vào mùa đông cũng trên 0 độ, sau khi tàu đi qua sông Hoàng Hà, nhiệt độ giảm xuống rõ rệt. Trên cửa sổ kính tàu có những bông hoa tuyết, mặc dù mùa xuân sắp vào nhưng hơi thở nóng sau khi thoát ra khỏi cơ thể sẽ biến thành hơi nước dày đặc.
Có lẽ do dành quá nhiều thời gian ở thôn Tam Thủy nên An Khê không thể thích nghi với thời tiết ở Bắc Kinh. May mắn thay, cô đã dự đoán trước tình huống này trước khi đến và mang theo áo khoác, nếu không hành lý của cô sẽ không nhiều như vậy, vì vậy cô đã bọc cả người trong chiếc áo khoác.
Mười phút trước khi tàu vào ga, An Khê lấy trong túi xách ra một chiếc khăn len quấn quanh cổ Giang Triều, khi đến nơi, còn ghét bỏ anh mặc quá ít, sợ anh bị đông lạnh.
Nhưng nghĩ đến người đàn ông này dám tắm nước lạnh vào mùa đông, cô biết anh kháng rét như thế nào, nên không mắt anh mặc thêm quần áo. Ngược lại, hai đứa nhóc con bị cô quấn thêm cho mấy lớp quần áo.
"Bảo bối, chúng ta xuống xe đi, có vui không nào." An Khê duỗi đôi bàn tay trong lớp quần áo ra, đầu ngón tay hồng nhuận vẫn như cũ mảnh khảnh thanh tú, hai năm ở thôn Tam Thủy cũng không làm hư tay của cô nhiều.
"Con muốn mẹ ôm" Em gái háo hức vươn đôi bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt.
"Mẹ không bế em gái, bế anh trai cơ." Anh trai đi nhanh và vững vàng hơn em gái.
Nhìn thấy anh trai đi tới trước mặt mình, Tiểu Nhân Trần mím môi lại, trông như sắp khóc. Giang Triều nâng anh trai lên, gõ nhẹ vào cái đầu trần của thằng bé: ''Tên nhóc thối, không phải cha đã nói với con rằng tiểu nam tử hán phải nhượng bộ em gái mình sao?"
"Không cần làm nam tử hán, anh trai muốn được mẹ ôm, mẹ thơm." Tiểu Quyết Minh vặn vẹo trong ngực Giang Triều, dùng nắm đấm nhỏ đánh Giang Triều, nước mắt rơi lã chã.
"Mẹ, anh trai khóc rồi." Tiểu Nhân Trần chỉ vào anh trai đang khóc không biết làm sao, cô bé cắn ngón tay út không biết làm gì, bộ quần áo nặng nề quấn lấy như một quả bóng nhỏ.
"Anh trai đừng khóc, em gái không cần mẹ ôm nữa."
An Khê lấy ngón tay út của em gái ra khỏi cái miệng nhỏ nhắn của cô bé, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, cục cưng của cô thực sự quá ngọt ngào.
An Khê đón lấy Tiểu Quyết Minh từ tay Giang Triều, vỗ nhẹ vào lưng và đợi cậu ấy ngừng khóc một lúc.
Tiểu Nhân Trần quàng tay qua cổ Giang Triều: "Cha, em gái đã nhường mẹ cho anh trai rồi, cha đừng để anh trai khóc nữa."
Giang Triều hôn lên mặt em gái hai cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đó ngày càng giống An Khê, mọi thứ về cô bé đều hướng về An Khê, bất kể ngoại hình hay tính cách, giống như An Khê, không thể chịu được khi thấy người khác tủi thân.
"Cha ngứa." Tiểu Nhân Trần cười khúc khích khi bị bộ râu của Giang Triều cọ vào.
Trái tim anh bị tiểu thiên sứ trong lòng làm cho mềm thành bóng nước: "Nếu như lần sau anh trai khóc, em gái sẽ nhường mẹ cho anh trai sao?"
Tiểu Nhân Trần nghiêng đầu, rõ ràng cha cô bé đã ném cho cô bé một vấn đề lớn: "Anh trai có thể ngừng khóc không, em gái cũng muốn được mẹ ôm."
"Em gái tự hỏi anh trai lần sau có khóc nữa không."
"Anh trai, lần sau đừng khóc, em gái cho anh kẹo đường đường, được không?"
Em gái giật một cái, lục trong túi lấy ra một viên socola gói trong giấy thiếc, đưa về phía trước.
"Bảo bối của mẹ không phải là kiên cường nhất sao? Con không phải là đứa trẻ hay khóc có phải không? Con xem kìa, em gái con ngay cả kẹo cũng nhường cho con, chúng ta phải nói gì với em gái đây?" An Khê thì thầm vào tai cậu bé.
Anh trai dụi dụi con mắt, đôi mắt hồng lên như thỏ con, nghẹn ngào vài lần, sau đó có chút xấu hổ nói: "Em gái, lần sau anh sẽ không khóc, em tự ăn kẹo đi, anh trai không thể lấy đồ của em gái được."
"Mẹ, con muốn được cha ôm." Tiểu Quyết Minh vươn bàn tay nhỏ bé ra.
Sau khi giao anh trai cho Giang Triều, An Khê nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Sau khi sinh hai đứa con nhỏ, An Khê nhận ra rằng việc chăm sóc con nhỏ không hề dễ dàng, cô run rẩy nhìn hai tấm tranh vẽ trắng tinh, sợ hành vi không đúng mực của mình sẽ làm vấy bẩn chúng. Cô lấy ra hết tất cả kiên nhẫn của hơn hai mươi năm qua của mình ra, hy vọng rằng sẽ không bởi vì cô sơ suất mà bọn chúng có khuyết điểm về nhân cách.
Khi cô còn nhỏ, cha mẹ cô bận rộn với công việc trong bệnh viện nên thường gửi cô cho dì chăm sóc. Dù dì đối với cô có tốt đến đâu, cô cũng không thể không kiêng nể gì như khi ở bên cha mẹ ruột, lúc đó cô chỉ biết ở nhà người khác, cô phải ngoan thì dì mới thích cô. Vì vậy, cô đã cố gắng trở thành một đứa trẻ ngoan, nhưng hành vi trong tiềm thức của cô khi đó đã ảnh hưởng đến cả cuộc đời cô, cô biết đây là khuyết điểm lớn nhất trong tính cách của mình, vì vậy cô hy vọng rằng Tiểu Nhân Trân của mình có thể sống tự do hơn một chút, không giống như cô. Sống để người khác thích mình thật mệt mỏi.
Ôm Tiểu Nhân Trần và đi về phía trước: ''Bảo bối của mẹ sao có thể ngoan ngoãn như vậy!"
"Bảo bảo ngoan." Tiểu Nhân Trần cười toe toét.
"Nhưng bảo bối à, nhớ kỹ, con phải cố gắng vì thứ mình thích, đừng dễ dàng từ bỏ, biết không?" An Khê xoa xoa khuôn mặt nhỏ bé của cô bé.
Tiểu Nhân Trần còn quá nhỏ để hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô nên chỉ nhìn cô với đôi mắt to.
An Khê không nhịn được cười, biết mình quá nóng vội, nhất định phải từ từ nói cho con bé về những đạo lý này
Bóng lưng của Giang Triều đã gần trong tầm tay, An Khê theo sát phía sau anh như thể anh chưa bao giờ rời khỏi cô một bước.
Đi về phía trước với biển người, khi rời ga tàu, một khung cảnh hoàn toàn khác với huyện Thụ Lâm Dương. Những tòa nhà cao hơn và dày đặc hơn, những con đường đều đặn hơn, quần áo của người đi bộ trên đường cũng rực rỡ hơn, những người đi xe đạp thỉnh thoảng lướt qua, trong ký ức về Bắc Kinh của Điền Khê cũng có chênh lệch, càng không phải nói tới Bắc Kinh trong ký ức của cô.
Cùng một địa điểm trong các thời đại khác nhau được chồng lên trong tâm trí cô, và cô dần tìm thấy những điểm tương đồng nhỏ. Giọng Bắc Kinh của những người xung quanh cô quen thuộc khiến cô cảm thấy thân thiết hơn.
Hành trình trên tàu hơn ba ngày khiến nhiều người thấm mệt, buổi sáng ai cũng chưa có chút gì vào bụng. Thiệu Bội Hà đề nghị vài người tìm một khách sạn gần đó để hết đồ đạc, ra ngoài ăn sáng một cách thoải mái để dưỡng dạ.
"An Khê, bây giờ em là người chủ trì, mấy ngày tới chúng ta còn dựa vào em, ăn chơi như thế nào đều sẽ nghe em nói." Thiệu Bội Hà cười nói.
"Chị Bội Hà, chị yên tâm đi, em hứa sẽ dẫn chị đi tham quan khắp nơi, ăn tất cả những món ngon, chuyến đi Bắc Kinh này nhất định sẽ không để chị uổng công."
"Chị dâu, em muốn đi xem Tử Cấm Thành và Vạn Lý Trường Thành." Giang Tiểu Mai kéo tay An Khê nói.
"Dù sao ngày còn dài, muốn xem cái gì mà không được cơ chứ." An Khê không nhịn được cười nói.
Ở ga tàu cũng có khá nhiều khách sạn, vừa nói chuyện bọn họ đã tìm được một khách sạn khá sạch sẽ và ngăn nắp cách đó không xa, tuy nhiên giá cả có mắc hơn những chỗ khác một chút.
Thuê bốn phòng, một phòng đôi và những phòng còn lại là phòng đơn. Từ phòng có thể nhìn thẳng ra trục đường chính bên ngoài, bên cạnh là các con hẻm. Trong ngõ có mấy ông già đang ngồi đánh cờ, trông rất nhàn nhã.
An Khê chỉ vào con hẻm, lưu luyến nói: "Giang Triều, khi còn bé em sống ở trong ngõ, các ngõ trải dài tứ phía, lần lượt nối tiếp nhau, nếu không quen, nhất định sẽ lạc. Lần sau em sẽ đưa anh đi dạo, đảm bảo sẽ khiến anh chóng mặt."
Giang Triều từ trên giường đứng dậy, từ phía sau vòng tay qua eo cô, tựa đầu vào vai cô: "Anh muốn cùng em về nhà."
An Khê sửng sốt: ''Giang Triều, anh cũng biết tình hình gia đình em rất phức tạp, em không biết nên đối mặt với họ như thế nào."
Gia đình của Điền Khê giống như một nhóm những người xa lạ mà quen thuộc nhất đối với cô, cô không biết mình phải đóng vai trò gì trong cuộc sống của họ. Điều quan trọng nhất là cô luôn gánh vác trách nhiệm của Điền Khê, người khác không cần quan tâm đến điều đó, nhưng cô không thể bỏ qua mẹ của cô ấy, cô coi mình là Điền Khê, kế thừa cơ thể của cô ấy cũng là kế thừa trách nhiệm của cô ấy.
"An An, anh biết em khó xử, nhưng đến Bắc Kinh rồi, em cũng không thể trốn mãi được."
"Giang Triều, sao anh lại đáng ghét như vậy? Anh luôn nói thật cũng không dỗ được em đâu." An Khê xoay người, vùi mặt vào trong lòng anh, một lúc sau mới bật cười thành tiếng.
"Làm sao dỗ được, bọn nhỏ so với em còn lớn hơn."
An Khê nhéo thắt lưng của anh, hung hăng ngẩng đầu lên: ''Giang Triều, anh xong rồi, bây giờ anh không còn thương em nữa, có tin em mang hai đứa nhóc con trở về nhà mẹ đẻ luôn không, sẽ không ở bên anh nữa."
"Mỗi ngày anh đều nghĩ đến cách yêu em, vậy mà em còn nói không yêu em, nói cho anh biết làm thế nào để yêu em." Giang Triều nhướng mày, siết chặt eo cô.
An Khê hơi đỏ mặt, khịt mũi với anh.
"An Khê, thu dọn đồ chưa? Chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn tối đi." Thiệu Bội Hà ở ngoài cửa hét lớn.
"Chị Bội Hà, đợi một chút, bọn em xong ngay đây." An Khê đẩy Giang Triều, và bế nhóc con đang chơi vui vẻ trên giường.
Tiểu Quyết Minh cười toe toét và nói: "Yêu mẹ."
An Khê càng đỏ mặt hơn, khả năng học nói của cậu bé ngày càng tốt hơn. "Anh trai ngoan, mẹ cũng yêu anh trai."
"Em gái cũng yêu mẹ" Tiểu Nhân Trần cũng không cam lòng yếu thế nói.
An Khê nhìn hai đứa nhỏ cười không nhịn được cười ra tiếng: "Ngày mai mẹ dẫn hai con đến nhà bà ngoại nhé?"
"Dạ!" Hai tiếng đồng thanh.
An Khê lại nhìn về phía Giang Triều, cười nói: "Giang Triều, anh phải nghĩ cách làm sao để bọn họ tiếp nhận được đứa con rể hời đột nhiên chui ra như thế nào rồi!"