• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh Tiểu Chấp~"

Căn phòng vốn yên tĩnh lại một lần nữa nghe thấy giọng sữa trong trẻo của cô bé, Tạ Chấp ngưng lật sách, quay đầu nhìn.

Cố Kỳ bế Hưu Hưu vào phòng Tạ Chấp, nhìn xung quanh như một bề trên nhưng cũng không nói tới việc mình đến đây làm gì.

Cậu chủ chưa từng xin lỗi ai nên rất khó lấy được tinh thần.

Nhưng bé mập trong tay lại không cho phép cậu ta trốn thoát.

Hưu Hưu khua khua đôi tay nhỏ xíu: "Anh Tiểu Chấp, em dẫn anh trai xấu tới đây để xin lỗi anh~"

Xin lỗi?

Tạ Chấp sửng sốt, không hiểu cô bé đang nói cái gì.

Khóe miệng Cố Kỳ giật giật khi nghe cô bé gọi mình như vậy, tại sao gọi Tạ Chấp là anh Tiểu Chấp, nhưng đến lượt cậu ta lại trở thành anh trai xấu?

Mà cậu ta còn là anh họ nữa đó! Cố Kỳ chán nản.

"Này, bé mập... Ờ, nhóc, anh tên Cố Kỳ, em phải gọi anh là anh Tiểu Kỳ biết không hả?" Cố Kỳ không hài lòng với bé mập trong ngực.

Hưu Hưu lại bĩu môi: "Không, bây giờ anh vẫn là anh trai xấu. Anh chỉ có thể là anh Tiểu Kỳ sau khi anh xin lỗi anh Tiểu Chấp."

Nhìn thấy cô bé liên tục nhắc đến câu xin lỗi, Cố Kỳ càng thêm chán nản.

Ánh mắt Tạ Chấp bình tĩnh, hỏi: "Xin lỗi cái gì?"

Hưu Hưu khoa tay múa chân giải thích: "Lúc nãy anh trai xấu mắng anh…"

"Mắng anh…"

Ơ? Mắng gì nhỉ?

Hưu Hưu đột nhiên bị bí, động tác của tay dừng lại.

Cô bé nghiêng đầu, cau mày, cả khuôn mặt đang cố nhớ lại.

...Gà...gà gì cơ?

Một lúc sau, cô bé vỗ tay nói: "Hưu Hưu nhớ rồi, anh trai xấu, anh ấy gọi anh là con gà con!"

Tạ Chấp chớp mắt, cậu hiểu Hưu Hưu đang nói cái gì.

Nhưng e rằng chỉ có cô bé mới có thể gọi gà mờ thành con gà con...

"Ha---" Cố Kỳ phì cười vì lời nói của Hưu Hưu quá hài hước.

Hưu Hưu xấu hổ đưa tay ra che khóe miệng sắp kéo ra tận mang tai của Cố Kỳ, "Không được cười, không được cười."

Cố Kỳ đẩy tay cô bé ra, nhướng mày nói: "Gà con không phải là từ xấu, vậy anh không cần phải xin lỗi đâu nhỉ?"

Sau một lúc bối rối, Hưu Hưu mới nhận ra rằng gà con chỉ là loài động vật nhỏ thôi.

Sao lại như vậy? Vừa rồi anh trai xấu rõ ràng đã mắng anh Tiểu Chấp mà.

Hưu Hưu lúng túng, chỉ có thể nhìn Tạ Chấp như cầu cứu.

Tạ Chấp bị đôi mắt long lanh của cô bé nhìn chằm chằm, bỗng thấy mềm lòng.

Sau khi cha và bà nội cậu rời đi, đây là lần đầu tiên có người chịu đứng ra bảo vệ cậu, mặc dù cô nhóc trước mặt còn non nớt vụng về, thậm chí có thể không tự bảo vệ được mình nhưng lại chân thành tức giận thay cậu.

Đã lâu lắm rồi cậu mới cảm nhận được lòng tốt thuần khiết như vậy.

"Không phải là con gà con, mà là gà mờ." Tạ Chấp nhẹ nhàng nói từ ngữ khinh thường đó, mặc dù cậu không muốn nghe lại hai chữ này, cũng không quan tâm Cố Kỳ có xin lỗi hay không, nhưng so với tâm trạng của chính mình, cậu dường như không mong muốn nhìn thấy cô nhóc này chịu ấm ức.

À, đúng! Là gà mờ!

Nghe Tạ Chấp nói xong, ngọn đồi nhỏ giữa hai lông mày của Hưu Hưu lập tức giãn ra, quay sang nhìn Cố Kỳ với ánh mắt kiêu ngạo "Anh không thể thoát được đâu", "Mau xin lỗi anh Tiểu Chấp đi~"

Cố Kỳ không nói nên lời nhìn trời, không tránh khỏi ánh mắt dồn ép của bé mập, cậu ta nhìn Tạ Chấp thản nhiên nói: "Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi không nên nói cậu như vậy."

Hưu Hưu hài lòng, cười vỗ tay: "Từ nay về sau anh sẽ là anh Tiểu Kỳ~"

Cô bé thực sự vui mừng đến nỗi lúm đồng tiền quả lê nhỏ trên mặt cũng tràn ngập niềm vui.

Cố Kỳ "ừm hứ" nhéo nhéo phần da thịt mềm mại và đầy đặn trên gò má của cô bé: "Bé mập em chỉ biết bảo vệ người ngoài* thôi."

[*] 胳膊肘朝外拐: khuỷu tay xoay ra bên ngoài; nghĩa là chỉ nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà.

Nụ cười trên mặt Hưu Hưu cứng đờ: "Em không phải là bé mập!"

Cố Kỳ giơ tay đầu hàng: "Được, được, anh không gọi nữa!"

*

Sở Lâm và Cố Kỳ rời đi sau bữa tối.

Trước khi rời đi, Sở Lâm chỉ vào chiếc vòng đá quý trên cổ Hưu Hưu rồi dụ dỗ: "Cục cưng Hưu Hưu, nhà cô còn rất nhiều những đồ lấp lánh như thế này nữa. Hưu Hưu đến nhà cô chơi, cô sẽ tặng cho con thêm vài cái nữa, chịu không nè?". Truyện Dị Giới

Cái miệng nhỏ hồng hào hơi hé ra, trong đầu Hưu Hưu hiện lên hình ảnh một hang động chứa đầy trang sức vàng bạc.

Ôi~ hạnh phúc quá~

Hưu Hưu nghĩ đến mê mẩn.

Sở Hàn Lan ở một bên nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của cô bé thì khó chịu, chỉ vào trán cô bé và nói: "Mới vậy mà đã bị mua chuộc rồi à?"

Sở Lâm cười đến mức quên quan tâm việc mình có bị vết chân chim* hay không, sau đó trêu chọc Hưu Hưu: "Bây giờ con theo cô về nhà luôn nhé?"

[*] Vết chân chim: Vết nhăn trên mặt.

Sở Hàn Lan cau mày nói: "Đừng có ý định bắt cóc con gái em."

Nói xong, anh xoa đầu Hưu Hưu nói: "Cha cũng có thể mua vòng cổ cho con."

Hưu Hưu ngẩng đầu lên sửa lại: "Đồ lấp lánh!" Không phải vòng cổ.

Sở Hàn Lan cười nói: "Được rồi, cha sẽ mua cho con những thứ lấp lánh."

Sở Lâm buồn cười vì dáng vẻ si mê con gái của Sở Hàn Lan: "Được rồi, thật sự nghĩ chị muốn bắt cóc Hưu Hưu à."

Cô ấy chỉnh lại quần áo, lúc này thật sự chuẩn bị rời đi: "Cô sắp về nhà rồi, tạm biệt Hưu Hưu. Lần sau bảo cha dẫn con đến nhà cô chơi nhé."

Hưu Hưu vẫy tay chào: "Tạm biệt cô~"

Sau đó còn vẫy tay chào Cố Kỳ đang ở bên cạnh Sở Lâm: "Tạm biệt, anh Tiểu Kỳ~"

Cố Kỳ nhéo má bầu bĩnh của cô bé: "Chúc cho anh mãi mãi chiến thắng đi."

*

Sau khi hai người rời đi, Hưu Hưu chạy lại phía TV.

Tivi hay thật đấy~

Sở Hàn Lan ngồi cách đó không xa, trầm ngâm nhìn bóng dáng nhỏ bé của con gái.

Nhớ lại những lời Sở Lâm nói trước đó, con gái có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ sợ con trai đeo bám, phải phát huy hết lợi thế chiến lược có Hưu Hưu bên cạnh...

Anh đứng dậy, đi đến chỗ Hưu Hưu và hỏi cô: "Hưu Hưu, con có muốn gặp mẹ không?"

Hưu Hưu ngẩng đầu lên, sau khi nghe được "Mẹ", hai mắt sáng lên vài độ: "Muốn ạ~ bây giờ chúng ta đi gặp mẹ sao?"

Sở Hàn Lan ngồi ở bên cạnh: "Bây giờ muộn rồi, chúng ta không thể ra ngoài được."

Hưu Hưu có chút thất vọng: "Ồ."

"Nhưng chúng ta gọi video cho mẹ thì sao?" Sở Hàn Lan tiếp tục nói.

"Gọi video?" Hưu Hưu không hiểu.

Sở Hàn Lan lấy điện thoại di động ra và mở hộp thoại với Quý Tư Vận. Nhờ có Hưu Hưu mà anh mới lấy lại được số điện thoại liên lạc này.

Anh đã bấm gọi video.

Một lúc sau, anh bị cúp máy không thương tiếc.

Sở Hàn Lan mím môi, vẻ mặt âm trầm.

Anh gửi tin nhắn: "Con gái muốn gặp em."

Ngay sau đó, bên kia gọi video lại.

Sở Hàn Lan kết nối, khuôn mặt xinh đẹp của Quý Tư Vận xuất hiện trên màn hình.

Tim anh đập nhanh.

Nhưng tâm trạng của Quý Tư Vận lại khác khi cô đột nhiên nhìn thấy Sở Hàn Lan, cô hơi giật mình, lông mày hơi nhíu lại, câu đầu tiên cô nói là: "Hưu Hưu đâu?"

Mặc dù anh rất muốn nói chuyện với cô thêm vài lời, nhưng vào lúc này anh cũng biết Quý Tư Vận có lẽ không muốn gặp anh nhiều, nên chỉ đành đưa điện thoại cho Hưu Hưu đang ở bên cạnh.

Hưu Hưu đã sớm đưa đôi tay nhỏ bé của mình ra chờ đợi, nhận được điện thoại rồi ngọt ngào gọi: "Mẹ ơi~"

Sau khi Quý Tư Vận nhìn thấy con gái mình, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cô: "Con đã ăn tối chưa?"

Hưu Hưu gật đầu: "Con ăn rồi, mẹ có nhớ Hưu Hưu không?"

Quý Tư Vận mỉm cười nói: "Tất nhiên là nhớ. Ngay khi Hưu Hưu vừa đi, mẹ đã bắt đầu nhớ đến Hưu Hưu rồi."

Hưu Hưu vui vẻ lắc lắc chân: "Vậy ngày mai tan lớp mẫu giáo con sẽ đến gặp mẹ~"

"Được rồi, Hưu Hưu giỏi quá, mẹ đợi con đến nhé."

Hưu Hưu gật đầu chắc nịch: "Vâng ạ."

Quý Tư Vận hỏi lần nữa: "Hôm nay Hưu Hưu đã làm gì?"

Hưu Hưu suy nghĩ một lúc, đang định đếm trên đầu ngón tay, lại quên mất mình còn đang cầm điện thoại, vừa buông tay ra, điện thoại lập tức rơi xuống.

Cũng may Sở Hàn Lan nhanh tay lẹ mắt, bắt được mà không làm rơi điện thoại xuống đất.

Anh nhân cơ hội này nhìn Quý Tư Vận thêm lần nữa.

Hưu Hưu muốn nhìn mẹ, trực tiếp bò vào trong ngực anh: "Hôm nay con chơi máy bay với anh Tiểu Chấp, chơi trốn tìm với anh Tiểu Yến, chơi game với anh Tiểu Kỳ~"

Ôm con gái trong lòng, người yêu ở trước mặt, Sở Hàn Lan cảm thấy ấm áp khi nghe hai người nói về những chuyện bình thường, mong muốn giấu mãi mãi khoảnh khắc này.

Anh nghĩ mình phải tăng tốc độ đuổi theo Quý Tư Vận.

Hưu Hưu chợt nhớ ra, giơ chiếc vòng cổ vẫn đang đeo lên: "Mẹ nhìn này, đây là chiếc vòng cổ lấp lánh mà cô đã tặng cho Hưu Hưu~"

Mặc dù không thể nhìn rõ trong camera, nhưng nếu do Sở Lâm tặng thì chắc chắn có giá trị, nhìn khuôn mặt vui vẻ của con gái, Quý Tư Vận đột nhiên cảm thấy có mối nguy hiểm.

Hưu Hưu mới theo Sở Hàn Lan có mấy ngày, đã tìm được nhiều bạn chơi như vậy, lại tiếp tục nhận đạn bọc đường, liệu con gái có bằng lòng về nhà với mình nữa hay không?

Mặc dù đang suy nghĩ, Quý Tư Vận vẫn giữ nụ cười trên môi: "Hưu Hưu có thích đồ lấp lánh này không?"

Hưu Hưu cầm lấy vòng đá quý trong tay, áp má âu yếm vuốt ve: "Hưu Hưu thích lắm ạ~"

Quý Tư Vận nghe xong khẽ mím môi, cô biết nhà họ Sở có thể cho Hưu Hưu một môi trường tốt hơn để trưởng thành, nhưng cô tuyệt đối không thể để con gái mình ở đó.

Suy cho cùng, chỉ khi mạnh mẽ hơn mới có thể trở thành nơi trú ẩn của con gái mình và cho phép con gái có được thứ cô bé mong muốn.

Sở Hàn Lan vẫn không biết, chỉ vì một chiếc vòng cổ nhỏ, Quý Tư Vận càng quyết tâm làm việc chăm chỉ, khiến việc theo đuổi vợ của anh biến thành cuộc chiến lâu dài.

Hai mẹ con trò chuyện hơn hai mươi phút, cuối cùng nhìn thấy Hưu Hưu ngáp, Quý Tư Vận mới miễn cưỡng cúp điện thoại.

Dì Vương bế Hưu Hưu trở lại phòng và cẩn thận tháo chiếc vòng cổ bằng đá quý trên cổ cô bé ra.

Hưu Hưu đang ngủ gật chợt tỉnh dậy, cô bé nhớ ra thứ lấp lánh khác được giấu trong hang trước đó.

Hưu Hưu chui vào chăn và bò loanh quanh trong đó một lúc lâu.

Nhưng trống không rồi.

— Đồ lấp lánh của cô bé đã biến mất!

Đột nhiên, Hưu Hưu tỉnh táo và oà lên khóc.

Dì Vương giật mình, nhanh chóng bế cô bé ra khỏi giường.

"Sao vậy bé yêu, sao cháu lại khóc?"

Đầu tóc Hưu Hưu rối bù, lăn lộn trên giường, vô cùng buồn bã: "Đố lấp lánh của cháu không còn nữa, đồ lấp lánh của cháu đã giấu đi mất rồi."

Dì Vương không phản ứng, chỉ cho cô bé xem chiếc vòng cổ trong tay: "Đây, không phải ở đây sao?"

Nước mắt Hưu Hưu rơi lả chả, lắc đầu: "Không, không, cái khác."

Sở Hàn Lan tình cờ đi ngang qua, nghe thấy tiếng khóc thì bước vào: "Sao vậy?"

Nhìn thấy Sở Hàn Lan, suy nghĩ của Hưu Hưu đang bị đau thương che lấp cũng chậm rãi hoạt động lại, lúc này mới nhớ ra cha từng nhìn thấy cô bé giấu cái đồ lấp lánh đó, nên oà khóc trách móc: "Cha, có phải cha trộm báu vật của con không?"

Sở Hàn Lan không hiểu ra làm sao.

Mãi đến khi dì Vương giải thích những gì Hưu Hưu vừa nói, anh mới ý thức được, cảm giác dở khóc dở cười: "Cái kẹp tóc."

Dì Vương chợt nhận ra, nhanh chóng tìm được chiếc kẹp tóc pha lê trong hộp trang điểm bên cạnh: "Là cái này sao? Lúc dọn giường tôi đã nhặt được." Nào biết là do cô bé cố tình giấu đi.

Nhìn thấy báu vật tưởng bị mất, Hưu Hưu ngừng khóc, nắm chắc trên tay chiếc kẹp tóc và vòng cổ yêu quý của mình.

Sở Hàn Lan sờ mũi, sở thích của con gái anh khá tốn kém đấy.

- ------------------

Sở Hàn Lan: May mắn thay, ông đây không thiếu tiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK