Tuy nhiên, Sở Yến bị tổn thương, không muốn chú ý đến cô bé nữa, khịt mũi và đi lên lầu với những bước chân nặng nề.
Hưu Hưu nghi ngờ nhìn Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp, anh Tiểu Yến đang buồn sao?"
Tạ Chấp lắc đầu: "Không phải."
"Vậy tại sao anh ấy lại không để ý tới Hưu Hưu?"
"Giận lẫy thôi." Tạ Chấp liếc nhìn bóng lưng oán giận của Sở Yến.
Cái đầu nhỏ của Hưu Hưu không hiểu được loại cảm xúc phức tạp này, nhớ tới chú hệ thống đã nói về Sở Yến, nhẹ nhàng thở dài: "Anh Tiểu Yến thật sự yếu đuối."
Hệ thống không ngờ rằng, vừa lên mạng là có thể nghe thấy Hưu Hưu cue nó, nhưng... yếu đuối cái quái gì vậy?
[… Bé ơi, chú nói là ngạo kiều.]
Hả?
"Chú hệ thống, chú tới rồi!" Đã lâu không nghe được tiếng của chú hệ thống, Hưu Hưu hơi nhớ nhớ.
[Chú đến đây để xem cốt truyện của Hưu Hưu đã phát triển đến giai đoạn nào.]
Trong khi nói chuyện, hệ thống đã kiểm tra thanh tiến độ cốt truyện.
Kết quả là sau khi nhìn như thế này, nhận ra rằng thanh tiến độ chính cho đến nay vẫn không nhúc nhích!
Cái quái gì mà mẹ Hưu Hưu ngày càng tiến xa hơn trong sự nghiệp vậy?
Nếu tình trạng này tiếp diễn thì bao giờ hai vợ chồng này mới quay lại với nhau?!
Kết thúc rồi, chiều không gian này nhất định sẽ bị phá hủy...
Hệ thống suýt nữa bị nhồi máu cơ tim nên nghĩ thầm may mắn nhặt được thêm vài vật chủ, nếu không chỉ dựa vào con rồng nhỏ này thì thành tích cuối năm của nó sẽ bị trừ sạch sẽ.
[Hưu Hưu, lúc chú đi vắng, cháu có làm tốt việc xây cầu cho cha mẹ không?] Hệ thống bất đắc dĩ hỏi.
"Xây cầu có ý nghĩa gì ạ?" Hưu Hưu chớp chớp đôi mắt to đầy nghi hoặc.
[Là tạo cơ hội cho cha mẹ hòa thuận với nhau, nói nhiều điều tốt đẹp hơn về cha trước mặt mẹ, để hai người đó có thể giải quyết hiểu lầm càng sớm càng tốt?]
Hưu Hưu khó hiểu mở miệng: "Nhưng chú hệ thống, chú không phải bảo Hưu Hưu làm những việc này mà?"
[…]
Gần đây hệ thống hơi bỏ bê con rồng nhỏ này. Dù sao nó còn có vài vật chủ khác, những người đó đều là những người rất có lòng dũng cảm, có năng lực cao, so với bọn họ thì con rồng nhỏ này cũng không phải phiền lòng lắm.
Bây giờ nó có thái độ nửa nuôi thả với Hưu Hưu, không mong đợi cô bé hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, nó chỉ hy vọng cuối cùng cô bé có thể kéo cốt truyện đi đến hồi kết.
[Vậy Hưu Hưu, từ giờ hãy nhớ kỹ những gì chú nói nhé. Chú hệ thống gần đây rất bận rộn, cho nên chú không thường xuyên ở cùng cháu, cháu phải cố gắng hơn nhé.]
Hưu Hưu không biết mình đã bị hệ thống bỏ rơi nửa vời, vì thế ngây thơ gật đầu: "Được ạ, Hưu Hưu sẽ cố gắng hết sức."
Hệ thống thở dài, lại ngoại tuyến.
…
Sở Yến trở về phòng, ngồi trên giường, nhớ lại cảnh tượng cô bé chạy về phía Tạ Chấp mà không thèm quay đầu lại, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Rõ ràng là cậu ta đã mang cô bé về, hơn nữa cậu ta rõ ràng là anh trai ruột, nhưng con nhóc này không biết làm sao cứ luôn muốn bám lấy Tạ Chấp hơn.
Càng nghĩ, cậu ta càng đau khổ, định đến gặp dì Tôn để phàn nàn.
Kỳ lạ là cậu ta về lâu như vậy mà vẫn chưa thấy dì Tôn?
Sở Yến nhảy xuống giường, mở cửa rời khỏi phòng.
Cậu ta tìm kiếm trong nhà hai lượt, đều không thấy bóng dáng quen thuộc đó, Sở Yến cau mày chạy tới khi nhìn thấy dì Vương từ phòng Hưu Hưu đi ra.
"Dì Vương, dì có thấy dì Tôn không?"
Dì Vương dừng bước, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, dù sao bà cũng không có cách nào có thể thành thật nói với Sở Yến về việc Tôn Giai bị sa thải.
"Tiểu Yến, có một chuyện dì quên nói với cháu." Dì Vương làm theo những gì quản gia đã nói trước đó và che giấu lý do thực sự khiến Tôn Giai rời đi. "Dì Tôn đã từ chức vì xảy ra chuyện ở quê nhà. Ngày mai sẽ có một dì mới đến chăm sóc cho cháu."
Sở Yến sửng sốt, đôi mắt chậm rãi mở to đầy hoài nghi: "Từ chức? Dì Tôn từ chức?"
Dì Vương gật đầu: "Ừ, vì dì ấy đi vội nên không kịp báo cho cháu biết."
Sở Yến sững sờ, dì Tôn đã rời đi, khi buồn bã sẽ không có ai đến an ủi ôm mình nữa.
Hai mắt cậu ta đỏ hoe, nghẹn ngào kéo quần áo của dì Vương: "Dì Tôn có quay lại không? Sau khi giải quyết xong việc ở quê xong, dì ấy có quay lại chăm sóc cháu không?"
Nhìn đôi mắt đỏ hoe đẫm nước của Sở Yến, dì Vương cũng cảm thấy buồn bã.
Tôn Giai tuy tính tình không tốt nhưng quả thực là người đã chăm sóc Sở Yến từ nhỏ đến lớn. Sở Yến mất mẹ từ khi còn nhỏ, cha cũng quanh năm không ở nhà, người thân thuộc duy nhất ở bên cạnh là Tôn Giai, làm sao không có cảm tình được cơ chứ.
Đó có lẽ là lý do tại sao Tôn Giai lại nảy sinh mơ mộng hão huyền.
Mặc dù cảm thấy có chút áy náy với Sở Yến nhưng dì Vương cũng không hối hận khi nói với quản gia những điều đó.
Suy cho cùng, đây là cách duy nhất để thực sự tốt cho Sở Yến.
Nếu Tôn Giai được phép tiếp tục ở bên cạnh Sở Yến, nói không chừng lại xảy ra mầm tai hoạ gì đó.
"Tiểu Yến, dì Tôn đã từ chức rồi và sẽ không quay lại nữa." Dì Vương sờ sờ Sở Yến đầu an ủi.
Sở Yến đẩy tay ra, lau nước mắt, nức nở bước về: "Không quay lại thì không quay lại nữa. Dù sao cũng không có ai cần cháu."
Nhìn tấm lưng cô đơn của cậu chủ, dì Vương thở dài.
*
Hưu Hưu ngồi ở trên giường Tạ Chấp, trong tay cầm một cây kẹo mút, lắc lắc chân, kể cho cậu nghe những gì nghe được từ chỗ của mẹ.
"Em nói với mẹ rằng anh Tiểu Chấp rất xinh đẹp, giống như một công chúa nhỏ vậy."
Tạ Chấp cau mày: "Xinh đẹp?"
Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy có người khen mình xinh đẹp, hơi kỳ lạ.
Hưu Hưu gật đầu, như thể đó là chuyện đương nhiên: "Đúng vậy. Anh Tiểu Chấp là người xinh đẹp nhất mà Hưu Hưu từng gặp~"
Nhìn đôi mắt trẻ con nhưng sáng ngời của cô bé, Tạ Chấp nuốt lời muốn phản bác xuống.
Thôi kệ đi, miễn là em ấy vui là được.
Hưu Hưu vui vẻ tiếp tục: "Nhưng mẹ nói với em anh Tiểu Chấp là con trai, vì vậy anh không phải là công chúa nhỏ mà là hoàng tử bé~"
Tạ Chấp buồn bã, mím môi lại: "Anh không phải hoàng tử bé."
Không có hoàng tử bé nào có tuổi thơ ảm đạm như cậu.
Hưu Hưu chớp chớp mắt, trong lòng có chút vui mừng: "Vậy, anh Tiểu Chấp, anh vẫn thích làm công chúa nhỏ à?"
Tạ Chấp: "…Không phải." Cậu không biết vì sao cô nhóc này lại mê công chúa và hoàng tử như vậy, so với những thứ này, cậu chẳng phải càng giống một ăn xin sống trên đường sao?
Hưu Hưu thất vọng, bĩu môi: "Hưu Hưu thật sự hi vọng anh Tiểu Chấp là công chúa nhỏ."
Nếu anh Tiểu Chấp là công chúa nhỏ và Hưu Hưu vẫn là một bé rồng thì cô bé phải bắt anh Tiểu Chấp về hang và giấu đi~
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Hưu Hưu vui vẻ lăn lộn trên giường.
"Hưu Hưu, cháu có thể giúp dì Vương một việc được không?" Dì Vương mở cửa bước vào, nhìn bánh bao nhỏ đang lật trên giường rồi nói.
"Được ạ!" Hưu Hưu ưỡn cái mông đứng lên, lăn lộn làm tóc rối tung: "Dì muốn Hưu Hưu làm gì?"
Dì Vương đi đến bên giường nói với cô bé: "Dì chăm sóc anh Tiểu Yến đã từ chức và rời đi rồi. Bây giờ anh Tiểu Yến đang rất buồn. Hưu Hưu có thể đi an ủi anh Tiểu Yến được không?"
Hưu Hưu cắn ngón tay: "Hưu Hưu có thể làm gì?"
Dì Vương sờ đầu cô bé, rút ngón tay ra khỏi miệng: "Cháu làm cho anh Tiểu Yến vui vẻ lên. Hưu Hưu có làm được không?"
Làm cho anh Tiểu Yến vui lên?
Tuy rằng không biết phải làm sao, nhưng Hưu Hưu vẫn gật đầu: "Được ạ, Hưu Hưu sẽ cố gắng!"
Vừa nói cô bé vừa định nhảy ra khỏi giường, nhưng may mắn là dì Vương đã nhanh chóng ôm lấy: "Cẩn thận nào cục cưng, lỡ ngã thì phải làm sao?"
Hưu Hưu ở trong lòng dì Vương lắc đầu: "Không, không, Hưu Hưu rất mạnh mà."
Nói xong, cô bé quay lại vẫy tay với Tạ Chấp: "Tạm biệt, anh Tiểu Chấp. Em đi dỗ anh Tiểu Yến rồi sẽ lại gặp anh."
Tạ Chấp nhìn dáng người nhỏ bé chạy đi, rất lâu sau cậu mới quay lại.
"Anh Tiểu Yến, anh có trong phòng không?" Hưu Hưu vỗ nhẹ vào cánh cửa trước mặt.
"Không có ở đây, đừng vào!" Một cậu bé nghẹn ngào, hét lên từ trong phòng.
Hưu Hưu cau mày, cảm thấy anh Tiểu Yến cũng ngốc, rõ ràng là ở trong phòng, lại còn nói mình không có ở đó.
Hưu Hưu sẽ không bị lừa đâu.
"Hưu Hưu vào nhé?"
Hưu Hưu giơ tay lên, định vặn mở cửa.
Người trong phòng tựa hồ đều biết cô bé định làm gì, từ xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, đi tới cửa dừng lại.
Sở Yến đẩy cửa ra, cố gắng ngăn cản Hưu Hưu đi vào, cậu ta không muốn đứa nhỏ nhìn thấy mình khóc!
"Em không được vào, anh không muốn nhìn..."
Cậu ta chưa kịp nói xong thì cánh cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Sở Yến bị đẩy mạnh đến mức ngã xuống và ngồi bệt dưới đất.
Những cơn đau âm ỉ từ mông truyền đến, nước mắt Sở Yến càng rơi xuống nhiều hơn.
Tại sao Sở Hưu Hưu lại khoẻ như vậy!
Ôi... đau chết mất.
Hưu Hưu bước vào phòng và nhìn thấy anh trai đang ngồi trên sàn, nước mắt đầy mặt.
Cô bé không ngờ anh Tiểu Yến lại buồn như vậy, bỗng chốc ngơ ngác: "Anh Tiểu Yến..."
Sở Yến trừng mắt nhìn, từ dưới đất đứng dậy, chạy đến bên giường nằm xuống, trong chăn truyền ra tiếng nức nở: "Đi đi, anh không muốn nhìn thấy em, dù sao thì, ợ, dù sao thì em chỉ thích Tạ Chấp thôi!"
Không thể để anh Tiểu Yến buồn như vậy, Hưu Hưu phải làm cho anh trai vui mới được.
Nghĩ đến sự chỉ dẫn của dì Vương, Hưu Hưu bước từng bước nhỏ và dùng hết sức trèo lên giường của Sở Yến.
Nhớ lại cảnh tượng trên TV, cô bé nhẹ nhàng vỗ lưng Sở Yến: "Bé yêu ngoan, đừng khóc nữa."
Sở Yến ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, ngơ ngác nhìn cô bé: "Em đang làm gì vậy?"
Hưu Hưu nghiêng đầu: "Hưu Hưu đang an ủi anh Tiểu Yến đó."
Sở Yến thẹn quá hóa giận: "Anh không còn là bé yêu nữa, đừng nói chuyện như vậy!"
Hưu Hưu nhún vai nói: "Được rồi, Hưu Hưu không nói nữa."
Thấy mình có vẻ như dọa em gái sợ, Sở Yến ngượng ngùng quay mặt đi, nằm lại trên chăn.
Hưu Hưu cũng làm theo, nằm xuống, thì thầm vào tai: "Anh Tiểu Yến, anh đừng buồn."
Giọng Sở Yến nghẹn ngào: "Em không biết gì cả. Dì Tôn là người tốt nhất với anh. Giờ dì đã đi rồi sẽ không có ai yêu thương anh như vậy nữa."
"Hưu Hưu có thể yêu thương anh mà."
Mầm non Hưu Hưu hoàn toàn không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn: "Hưu Hưu cũng có thể tốt với anh Sở Yến, cho anh bánh ngọt, sữa cũng cho anh luôn. Hưu Hưu sẽ tốt với anh Tiểu Yến nhiều nhiều hơn."
Sở Yến trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói: "Em nói dối."
Hưu Hưu mở to mắt, cảm thấy tủi thân: "Hưu Hưu không nói dối!"
Sở Yến quay đầu lại, im lặng nhìn nhau, rưng rưng nước mắt.
Một lúc sau, cậu ta mới nhẹ nhàng nói: "Vậy em thích ai hơn, Tạ Chấp hay anh?"
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Yến: Nhìn chằm chằm.jpg